“Raphiel của nhà Westport sẽ hạnh phúc. Wolflake cũng vậy. Những người khác đã đủ rồi, và……..”
Ánh mắt đẫm lệ hướng về Aeroc. Một nụ cười đau xót thoáng mở trên môi khi hắn trút hết cảm xúc của mình. Vào khoảnh khắc đó, Aeroc bắt gặp một sự pha trộn giữa hơi ấm yếu ớt và sự trống rỗng sâu thẳm, khiến trái tim anh chùng xuống.
“Tôi rất biết ơn khi lại thấy anh tỏa sáng. Khi tôi đi rồi, khu vườn hồng này sẽ tồn tại mãi mãi.”
“Anh giống như một con chó bị chủ bỏ rơi vậy. Nếu định hành động như vậy, anh không nên tỏ ra kiêu ngạo trước mặt ta suốt thời gian qua. Ta ít nhất cũng phải dành cho anh một chút cảm thông rẻ mạt.”
Mặc dù Aeroc đang chế giễu, nhưng không hề lên giọng chút nào. Đối phương cũng vậy. Nụ cười mơ hồ của Bendyke càng sâu hơn.
“Tôi rất biết ơn vì anh đã cho phép tôi nói lời từ biệt cuối cùng này.”
“Anh định đi đâu? Về quê nhà à?”
Bendyke ngừng lại một lúc, rồi lắc đầu.
“Có người đã đợi tôi từ rất lâu rồi, và tôi đã quyết định về bên người đó. Tôi đã kéo dài quá lâu rồi.”
“Anh đúng là một kẻ trụy lạc. Anh đã đùa giỡn với bao nhiêu người rồi?”
Bendyke cười khúc khích.
“Tôi đã cùng với nhiều người, nhưng tâm hồn chỉ thuộc về một người thôi. Ngay cả khi anh không tin tôi, thì đó vẫn là sự thật.”
“Người đó có phải là người đã in dấu anh không?”
Người đàn ông gật đầu với nụ cười trên môi. Aeroc chưa bao giờ nhận ra một người kiêu ngạo và thô lỗ như vậy lại có thể cười hạnh phúc như vậy.
“Việc xa cách người bạn đời in dấu của anh là lý do khiến anh dễ bị động kinh và mất trí. Đồ khốn ngu ngốc.”
“Tôi biết. Nhưng tôi không có lựa chọn nào khác. Tôi phải chịu đựng cho đến khi những thiên thần sinh ra từ tội lỗi của tôi có thể tìm thấy con đường riêng của họ.”
“Những thiên thần chết tiệt, những tội lỗi chết dẫm. Anh đang nói cái quái gì vậy?”
“Nếu anh không biết cũng tốt. Không, tốt hơn là anh không nên biết.”
Càng chứng kiến người đàn ông kia tràn ngập niềm vui, trái tim Aeroc càng đau nhói. Những cảm xúc đâm xuyên trong lồng ngực anh không quá dữ dội, nhưng anh không thể phủ nhận đó là sự pha trộn giữa sự đố kị và một chút ghen tuông. Aeroc hỏi một câu hỏi cuối cùng.
“Người đó trông có giống ta không?”
Aeroc không có ý định làm tổn thương người đối diện bằng câu hỏi đó, anh chỉ nghĩ câu trả lời sẽ giúp anh hiểu được tình huống phức tạp này. Nhưng Bendyke dường như không nghĩ vậy. Hắn siết chặt rồi lại nới lỏng nắm tay nắm trên song sắt. Hướng mắt nhìn lên bầu trời, và áp trán vào song sắt như thể hắn không thể chịu đựng được. Sau khi che mắt khỏi ánh trăng, hắn nói thẳng thừng.
“Không, không giống chút nào. Mặc dù có cùng tên và khuôn mặt. Người kia…… đã sống một cuộc đời khốn khổ, không giống anh. Anh ta đặt cược tất cả vào một tình yêu không xứng đáng…… và phạm phải những tội lỗi khủng khiếp, vì vậy tôi đã hủy hoại anh ta.”
Giọng hắn thì thầm, nhưng Aeroc chắc chắn đối phương đang khóc. Anh có thể biết được qua những giọt nước trên mặt đất, và anh nhận ra nguyên nhân cho hành vi kỳ quái của Bendyke. Hắn không thể ở bên người bạn đời in dấu của mình vì người đó là tội phạm. Người bạn đời in dấu của hắn đã đi tù, vì vậy họ không thể gặp nhau. Điều này có thể khiến hắn bắt đầu lên cơn động kinh, nốc thuốc an thần có hại như nước và phát triển một nỗi ám ảnh bất thường với bất kỳ ai trông giống người đó dù chỉ từ xa.
Trực tiếp tố cáo và đưa người bạn đời in dấu của mình vào tù sẽ là cảm giác gì nhỉ? Aeroc giờ có thể hiểu được tình hình. Bối cảnh khốn khổ, sự chế nhạo tàn nhẫn. Người này sẽ tuyệt vọng đến mức nào? Một người đàn ông kiêu ngạo như vậy phải chịu đựng khốn khổ trong bao lâu để rơi nước mắt như thể cả người có thể dễ dàng sụp đổ?
“Điểm chung duy nhất của hai người là đôi mắt. Đôi mắt như đá quý không bao giờ mất đi sự quý phái, bất kể thời điểm nào.”
Nghe những lời đó, Aeroc nhớ lại một đôi mắt của những vị vua, thống trị thế giới dù uy thế đã bị giảm bớt bởi màu đơn sắc. Anh tự hỏi liệu mình cũng sở hữu ánh mắt như vậy sao. Anh không biết phải nói gì khi nhìn đôi vai run rẩy của người đàn ông đang thầm rơi lệ.
Dành thời gian để lấy lại bình tĩnh, Bendyke quay đi để Aeroc không nhìn thấy mặt mình.
“Tôi đoán bản than đã đến lúc phải đi rồi.”
Sau khi đùng lòng bàn tay lau khuôn mặt ướt đẫm của mình, hắn tiếp tục, lưng vẫn quay về phía Aeroc.
“Tôi sẽ phải trả giá cho hành vi bạo lực của mình đối với Bá tước, bằng lệnh trục xuất vĩnh viễn. Tôi sẽ không bao giờ trở lại đây nữa. Trong tương lai, đừng trở thành con mồi của những kẻ lừa đảo như tôi. Nếu anh có bất kỳ nghi ngờ nào, hãy nhớ tham khảo ý kiến của Tử tước Derbyshire.”
“Không phải là phí phạm những gì anh đã đạt được ở đây sao? Hai người có thể cùng nhau chuyển đến thủ đô sau khi người bạn đời của anh đã thụ án tù xong.”
“Thụ án tù… Tôi hiểu rồi, mặc dù tôi chắc chắn đó hẳn phải là một sự giam cầm khủng khiếp hơn so với nhà tù thông thường.”
Đột nhiên, Aeroc không biết tại sao mình lại cản Bendyke lại.
“Ta tò mò không biết người đó có thực sự cùng tên với ta không, và ta sẵn sàng gặp người đó, ngay cả khi anh ta là tội phạm.”
“Người đó ở quá xa rồi.”
“Có lẽ đó là lệnh trục xuất dành cho tội phạm, nhưng để phòng hờ, ta muốn anh chuyển lời hỏi thăm của mình đến anh ta. Anh chắc chắn phải làm được nhiêu đó sau những gì anh đã làm với ta. Viết thư cho ta. Thư vẫn sẽ gửi được, ngay cả khi anh bị trục xuất.”
Nói xong, Aeroc thò tay vào túi và rút ra một tấm danh thiếp từ hộp đựng. Bendyke khúc khích khi thấy tấm danh thiếp màu trắng, có vẻ thích thú. Aeroc nghĩ đến việc sinh sống tại nơi trục xuất sẽ thật tồi tệ.
“Cầm lấy đi. Danh thiếp của ta khá hữu ích, đặc biệt là ở một nơi thiếu thốn đủ thứ.”
“Tôi hiểu rồi.”
Bendyke cầm lấy danh thiếp và nhét vào túi trong. Sau đó, hắn chăm chú nhìn Aeroc. Mây mù đã che khuất mặt trăng, và bóng tối dày đặc, khiến Aeroc khó có thể nhìn rõ người đối diện. Anh không biết đây là loại lệnh trục xuất gì, nhưng biết rằng chỗ đó ở rất xa, rất có thể nó sẽ không an toàn và vô luật lệ. Aeroc không thích ý tưởng sử dụng ảnh hưởng của Gia tộc mình cho mục đích cá nhân, nhưng anh không ngại bảo vệ một nhân viên gặp rắc rối. Ngày mai Aeroc sẽ đi gặp Bộ trưởng Bộ Tư pháp ngay.
“Được rồi. Tôi xin từ biệt ở đây thôi.”
Nói xong, Bendyke giơ tay ra. Từ chối cái bắt tay cuối cùng sẽ là quá vô tình. Sau một lúc ngập ngừng, Aeroc nắm lấy tay đối phương. Đúng như dự đoán, lòng bàn tay đó ẩm ướt.
“Bá tước.”
“Bendyke.”
Cái bắt tay kết thúc bằng một tiếng gọi ngắn. Bendyke nhìn Aeroc một lúc, rồi quay đi và bước đi, không nhanh cũng không chậm, về phía bóng tối mờ ảo. Bendyke đã biến mất, đột ngột như lúc hắn xuất hiện.
Cỗ xe ngựa vẫn ở đó, nhưng Aeroc chọn cách đi bộ về. Khi bước dọc theo những con đường trong vườn yên tĩnh, anh suy ngẫm về cuộc trò chuyện đã kết thúc trong cơn tức giận, thất vọng và thương cảm.
In dấu là một hiện tượng không hề phổ biến. Nó hiếm khi xảy ra với Omega, và chỉ xảy ra với Alpha ssau một thời gian dài. Trong văn học và vở kịch xưa, nó thường được coi là dấu hiệu của mối tình lãng mạn, nhưng những tiến bộ gần đây trong ngành tâm thần học đã thay đổi nhận thức của mọi người. Các học giả nghiên cứu về dấu ấn đều đồng ý rằng đó là một cơn bệnh tâm lý, giống như bệnh tâm thần phân liệt hoặc động kinh. Họ đi đến kết luận chung rằng khi đáp ứng một số điều kiện nhất định, pheromone của mỗi cá nhân trải qua một phản ứng hóa học, sẽ gây ra đột biến. Điều này có thể gây ra những tác động tối thiểu đối với Omega, nhưng có thể rất sâu sắc đối với Alpha khiến việc tiếp tục cuộc sống hàng ngày trở nên bất khả thi.
Điều vẫn chưa rõ ràng là chi tiết về những ‘tình trạng nhất định’ đó là gì và tại sao chúng chỉ ảnh hưởng đến Alpha chứ không phải Omega. Nghiên cứu diễn ra chậm chạp vì có quá ít đối tượng nghiên cứu. Thuốc an thần Bendyke uống không có tác dụng vì không có cách chữa trị cho việc bị in ấn. Bendyke là người khá kiên cường, đã bị cách biệt khỏi người bạn đời đã dấu ấn của mình trong nhiều năm và vẫn giữ được sự tỉnh táo. Mặc dù xét theo vẻ ngoài của hắn trước đó, người này đang trên bờ vực trở thành một người tan vỡ.
Tuy nhiên, hắn sẽ khỏe hơn nếu ở cùng người bạn đời đã in dấu của mình. Các cơn động kinh sẽ thuyên giảm nếu được thường xuyên gặp người bạn đời của mình. Đó là những gì được ghi trong các tài liệu y khoa mà Aeroc đã đọc.
Anh vẫn cảm thấy bị xúc phạm vì đã bị lợi dụng, nhưng cũng vui mừng khi tường tận toàn bộ câu chuyện. Trong hoàn cảnh của Bendyke, hẳn hắn đã sống rất tuyệt vọng. Nghĩ về điều đó khiến lòng trắc ẩn của Aeroc gia tăng lên và sự ghê tởm tan biến. Anh không ngờ mình lại dễ dàng được giải tỏa như vậy. Có vẻ như anh đã thích Bendyke nhiều hơn anh mong đợi. Aeroc thấy đau khổ nhiều hơn là tức giận của bị hắn lừa dối. Điều đó khiến trái tim anh nhói lên.
“In dấu à”.
Anh tự hỏi người đó trông như thế nào, người trông giống anh ấy. Nhìn vào bức tranh kia, họ hẳn trông rất tương tự. Bất chấp hoàn cảnh, anh ta có thể là một người hấp dẫn nếu được mặc tươm tất và ăn đồ ăn ngon. Anh ta cũng có vẻ khá nóng tính.
“Raphiel là một Omega trông giống anh ta, và mình cũng giống anh ta, vì vậy có lẽ đó là lý do khiến hắn ta bối rối đến vậy.”
Đôi chân tự động dẫn Aeroc tới khu vườn. Dưới ánh trăng mờ nhạt, những bông hồng tỏa mùi thơm nồng hơn ngày thường rất nhiều. Anh vuốt ve bông hoa nổi danh. Những cánh hoa mềm mại như đôi môi mộng ướt.
“Ta sẽ phải gửi cho hắn ta một ít mứt hoa hồng sau khi tìm hiểu được đó là lệnh trục xuất nào. Những bông hoa này sẽ nhanh chóng bị héo thôi.”
Như thể mùi hương của những bông hồng không đủ để gỡ nút thắt trong bụng dạ dày, nó làm tê liệt khứu giác và làm anh hoa mắt. Anh kết thúc chuyến đi bộ và quay trở lại dinh thự, mệt mỏi và kiệt sức.
Bang.
Một phát súng vang lên, đủ to để phá vỡ sự tĩnh lặng yên bình của màn đêm. Aeroc ngẩng đầu thẳng lên và hướng mắt về phía tiếng súng. Nó không ở gần anh đây. Nó thậm chí còn không đủ gần để anh cảm thấy bị đe dọa.
Thủ đô là một thành phố lớn với hàng trăm ngàn người cư trú, vì vậy có những vụ hỏa hoạn, vụ nổ không rõ nguyên nhân và thỉnh thoảng có những ngôi nhà đổ sập gây ra tiếng động ầm ầm. Tiếng súng không có gì đáng báo động cả. Có thể một số tên côn đồ ở Khu dưới cùng đánh nhau và rút khẩu súng thảm hại của chúng ra bắn nhau. Như để chứng minh điều đó, cả dinh thự yên tĩnh. Bên trong, Hugo và nhiều nhân viên khác không phản ứng gì. Nhưng cảm giác bồn chồn bên trong anh này là gì?
Khi cơn gió mạnh thổi qua, mùi hương hoa hồng nồng nặc lan tỏa trong không khí như một bản nhạc cầu hồn, vang vọng khắp hư không.
(Hết chương 21)