Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 5 - Chương 22.2

“Đừng vòng vo nữa. Giải thích cho rõ ràng đi!”

Aeroc lên giọng mất kiên nhẫn, và bác sĩ cứng người.

“Đó là một sự đột biến.”

“Đột biến?”

“Đúng vậy, chính xác hơn, đó là đột biến được gọi là Omega hoá.”

“Điều đó có nghĩa là gì?”

“Điều đó có nghĩa là ngài sinh ra đã là Alpha, nhưng sau này trong một lúc nào đó trong đời, ngài trở thành Omega.”

Ông đang nói cái quái gì vậy? Aeroc không nói ra ngoài, nhưng vẻ mặt của anh đã nói lên tất cả. Bác sĩ nhanh chóng giải thích thêm.

“Alpha và Omega không được phân biệt rõ ràng như nam và nữ. Nó phát triển khi người ta lớn lên. Nó chủ yếu được xác định trong thai nhi, nhưng đôi khi bạn sinh ra không có gì khác biệt. Một người có thể trông giống Alpha hay Omega ở bên ngoài, nhưng họ sống cuộc sống của mình mà không có sự khác biệt rõ ràng, và sau đó họ phát hiện ra điều đó. Bá tước, ngài có thể đã trưởng thành như một Alpha, nhưng ngài không phải Alpha.”

“Chuyện nhảm nhí gì thế. Nếu ta không phải Alpha, ý ông ta là Omega à?”

“Ngài đã bao giờ thắt nút khi mộng tinh chưa?”

Câu hỏi khiến anh bất ngờ. Aeroc không chỉ không mộng tinh nhiều mà còn chưa bao giờ thắt nút.

“Nhưng…… Nếu ta có quan hệ tình dục với một Omega, ta có thể được.”

“Alpha thường thắt nút khi họ mộng tinh. Không có ngoại lệ nào cả.”

“Ta là ngoại lệ.”

Khi Aeroc phản bác, bác sĩ giơ tờ giấy xét nghiệm đã đổi màu lên.

“Thấy không? Màu tím tươi đó? Đó là xét nghiệm nhận dạng hormone, mới được phát triển gần đây. Nếu là Alpha thì nó có màu xanh, nếu là Omega, thì nó có màu đỏ. Màu tím có nghĩa là nó đang trong quá trình biến đổi.”

“Hẳn là giấy xét nghiệm đã bị lỗi.”

“Không, không phải vậy. Nó đã được nhiều bác sĩ thử nghiệm và cách đây không lâu tôi vừa mua nó.”

“Vậy ông đang yêu cầu ta tin rằng mình sẽ biến thành Omega sao? Và nếu ta biến thành Omega, tại sao lại là bây giờ chứ không phải trước đó?”

“Ồ, hẳn là do một kích thích đặc biệt gây ra.”

Khi nghe đến một kích thích đặc biệt, bác sĩ liếc nhìn lọ thuốc màu nâu trên bàn làm việc, và ngay lúc đó, Aeroc không thể chịu đựng được nữa và đột ngột đứng phắt dậy.

“Ta không biết ông là một kẻ lừa đảo đấy. Ta sẽ không đến đây nữa!”

“Nếu ngài định làm gì đó về chuyện này thì tốt hơn là ngài nên khẩn trương lên. Nếu không, ngay cả khi trở thành Omega, ngài cũng sẽ vô sinh.”

Vô sinh? Vào lúc đó, Aeroc gần như túm lấy cổ bác sĩ và đấm ông ta. Nhưng đầu gối khuỵu xuống trước khi anh kịp làm vậy. Anh gần như loạng choạng xuống cầu thang và nhảy lên xe ngựa. Sau khi xe ngựa chạy được một lúc, Aeroc nhận ra mình đã hoàn toàn quên mất mục đích ban đầu đến gặp bác sĩ. Người đánh xe thả anh ở dinh thự, trước khi quay lại lấy thuốc.

“Ngài về muộn rồi.”

“Ta vừa mới từ chỗ bác sĩ về. Ta để quên lọ thuốc ở đó và người đánh xe đang quay lại lấy, hãy cất chúng vào tủ thuốc cho ta khi anh ta về tới nơi.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

Nhận lấy chiếc ô và chiếc áo khoác được đưa cho mình, Hugo quay sang Aeroc, người vừa mới leo cầu thang lên, và hỏi thêm.

“Tôi pha cho ngài một tách trà nhé?”

“Làm ơn cho ta trà sữa nóng.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

Aeroc vội vã về phòng làm việc. Đó là nơi anh thích nhất cuộn tròn với một tách trà nóng và một cuốn sách hay khi ngoài trời mưa phùn. Căn phòng giờ đây thật ấm cúng dù lò sưởi trống rỗng. Giấy tờ chất đống trên bàn, tạo nên một cảnh tượng thật đau đầu. Một chiếc chăn đầu gối nằm bừa bộn trên ghế.

Rời khỏi phòng làm việc trống không, Aeroc bước đến Phòng Violet. Ở đó, không chỉ không có dấu hiệu của bất kỳ ai, mà còn không có dấu vết nào đã được sử dụng gần đây. Bỏ lại bầu không khí lạnh lẽo phía sau, anh hướng đến căn phòng có sân thượng. Phòng tràn ngập hơi lạnh, ẩm ướt của cơn mưa. Trên thực tế, cửa sân thượng hơi hé, khiến mưa hắt vào. Rèm cửa ướt đẫm, bất lực rủ xuống. Ngay khi sắp đóng cửa kính, Aeroc nhận thấy có người đang đứng trong khu vườn đầy hoa.

“Hắn ta đang làm gì ngoài kia vào một ngày mưa lạnh như thế này?”

Aeroc nhanh chóng chạy xuống cầu thang và lấy chiếc ô mà Hugo để lại. Mở chiếc ô đen, anh bước về phía khu vườn. Nước mưa rào rào rơi xuống con đường rải sỏi mịn, bắn tung tóe khắp mọi hướng. Quần và giày đã ướt đẫm, nhưng anh không quan tâm.

Không có ai ở đúng chỗ anh vừa thấy từ phòng trên sân thượng trước đó. Thay vào đó, khói trắng bốc lên từ ống khói nhỏ của căn nhà gỗ bỏ hoang. Aeroc tiến đến đó. Cửa đang hé mở. Đặt chiếc ô ở lối vào, anh bước vào trong.

Tích, tích, tích.

Có một chiếc bàn nhỏ, hai chiếc ghế không đồng bộ và một chiếc giường cứng cũ dưới cửa sổ. Trước đây, đó là một không gian mang vẻ thân thiện hơn nhiều, với những chiếc đệm thêu và một tấm thảm có hoa văn dễ thương, nhưng mọi dấu vết của những điều đó đã biến mất, thay vào đó là một tấm ván gỗ có hoa văn ảm đạm. Nhưng không còn dấu hiệu nào của lớp bụi có lẽ đã tích tụ trong hơn một chục năm. Tủ và sàn nhà sạch bong. Không khí cũng ấm áp. Khi Aeroc nhìn quanh quất, người đàn ông đang loay hoay với lò sưởi đứng dậy.

“Chào mừng anh tới.”

“Anh đã ở đây suốt thời gian qua?”

Nghe những lời đó, người kia gật đầu. Mặc dù là ban ngày, nhưng khu vực xung quanh hơi tối do mưa che khuất mặt trời. Ngược lại, một bên mặt đối phương, hướng về lò sưởi, ánh lửa rực rỡ màu cam được chiếu sáng. Một vết sẹo rất rõ, nằm chính giữa phía trên tai phải và lan ra khắp mọi hướng. Aeroc bước lại gần và nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo vẫn còn đỏ chưa lành hẳn.

“Còn những cơn đau đầu của anh thì sao?”

“Tôi ổn rồi.”

Trong lòng nhẹ nhõm, anh áp lòng bàn tay vào má người kia. Một vết đỏ xiên qua đôi lông mày sẫm màu của đối phương. Má cũng đầy những đốm màu nhỏ. Nhưng may mắn thay, mắt không có vấn đề gì. Thay vào đó, bàn tay lớn đang nắm chặt lấy ngón tay đang thăm dò của Aeroc cử động một cách vụng về, không thể phục hồi hoàn toàn các khớp ngón tay bị gãy.

“Trời lạnh quá, tại sao anh lại đến đây?”

“Tôi thích ở đây, và ở đây rất ấm.”

“Đúng vậy, nhưng đừng ép bản thân quá mức khi anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục. Anh có biết việc tìm một người quản lý tài chính có năng lực đau đầu đến mức nào không?”

“Tôi chưa bao giờ ép buộc bản thân quá mức.”

“A ha. Vậy là căn chòi bụi bặm này tự dọn dẹp, và lò sưởi tự quét sạch tro của chính nó và nhóm lửa à.”

“Kiểu vậy.”

Aeroc cười khúc khích trước nỗ lực để coi đó là một trò đùa. Tuy nhiên, anh cần phải nêu rõ quan điểm của mình với người đàn ông này.

“Anh đã đứng ở ngoài đó, trong mưa.”

“Anh thấy tôi à?”

Aeroc thậm chí không thể tỏ ra giận dữ khi bắt gặp nụ cười trên khuôn mặt đó.

“Anh đã làm gì vậy?”

“Tôi nhặt cái này.”

Đối phương chỉ vào bàn. Có một số viên sỏi trên đó, vẫn còn ướt. Aeroc nhặt một vài viên và xem xét kỹ lưỡng. Nhưng anh không thể tìm thấy điểm gì đặc biệt ở chúng cả.

“Cái gì thế này?”

“Một viên đá thô. Tôi sẽ đẽo chúng thành những quân cờ vua.”

“Anh muốn chơi cờ vua à? Ta có một bộ bằng ngà voi. Ta có thể cho anh mượn bất cứ lúc nào.”

“Không. Chúng chỉ có ý nghĩa nếu tôi tự đẽo chúng.”

Nói xong, Clough ngồi xuống và đưa cho Aeroc một chiếc ghế gỗ cứng không cân xứng. Người này hẳn thực sự sẽ tự mình làm, khi nhìn cách con dao bỏ túi được rút ra. Sau khi ước chừng viên sỏi một lúc, anh ta thực sự bắt đầu bắt đầu đẽo. Đá cuội, được nhập khẩu từ một nơi nổi tiếng sản sinh ra loại đá tuyệt hảo, chủ yếu là đá cẩm thạch nhẵn. Quả thực có thể đẽo được. Không thể dùng lực ở tay phải, đôi phương cố đẽo bằng tay trái vụng về của mình. Aeroc không thể hiểu tại sao lại phải làm một bộ quân cờ mới khi đã có một bộ cờ hoàn chỉnh gồm những quân cờ đẹp đẽ.

“Phải mất ba tháng mới có thể chơi được một ván cờ theo cách này.”

“Tôi có nhiều thời gian. Tôi chỉ lấy lại những gì mình đã từng vứt bỏ.”

Người đàn ông trông rất thích thú khi cười khúc khích và quay lại với công việc đẽo gọt của mình. Thật thú vị khi chứng kiến cảnh người này sống lại và di chuyển. Cách đây không lâu, hắn ta gần như bị thổi bay đầu. Wolflake đã cảnh giác với Bendyke nên đã cố tình làm kẹt súng. Điều đó khiến viên đạn nổ trong buồng đạn thay vì bị bắn ra. Chỉ riêng điều đó đã đủ nguy hiểm, nhưng may mắn thay, hắn ta đã thoát chết, mất đi một vài ngón tay ở bàn tay phải và một vết rạch lớn trên đầu phía trên tai phải. Một người qua đường tình cờ đi ngang qua khi hắn ta hoàn toàn bất tỉnh và đưa đến bệnh viện hoàng gia để cấp cứu. Tại đó, hắn ta đã được phẫu thuật. Sau đó, một y tá lục tung quần áo của hắn ta tìm giấy tờ tùy thân để chuẩn bị thanh toán hóa đơn y tế đã thấy danh thiếp của Aeroc.

Lúc Aeroc tới bệnh viện hoàng gia sau khi nhận được điện tín, người đàn ông này đang trong tình trạng mơ hồ. Không nhận ra tại sao mình lại ở trong bệnh viện. Ngay cả sau đó, trí nhớ vẫn chưa hoàn toàn trở lại. Đó trí nhớ không phải bị mất đi hoàn toàn. Hắn ta vẫn giữ lại phần lớn những ký ức của bản thân cho đến gần đây. Thứ biến mất khỏi trí nhớ là Aeroc. Không phải Aeroc Teywind ở đây, chính xác hơn, mà là ‘Aeroc’ đã khiến người này tuyệt vọng và tự tử. Có lẽ một phần do chứng mất trí nhớ. Kể từ khi chấn thương đầu hồi phục, người đàn ông không lên cơn động kinh nữa. Chỉ cần uống thuốc từ lọ màu nâu với liều lượng nhỏ để làm dịu cơn đau đầu dai dẳng.

“Tôi biết mình đẹp trai, nhưng…”

“Cái gì?”

Hắn ta đột nhiên thốt lên, vẫn đang miệt mài đẽo đá. Aeroc, người vẫn lặng lẽ quan sát, đáp lại bằng một câu hỏi, không hiểu đối phương nói gì. Quay đầu nhìn thẳng vào Aeroc, vẻ ngoài thô kệch càng trở nên sắc nét hơn bởi những vết sẹo, mặc dù nụ cười ngạo mạn trên đôi môi mím chặt vẫn khiến người này trông giống một tên côn đồ tinh quái.

“Anh nhìn chằm chằm vào tôi. Đừng chỉ nhìn vào bên má khỏe mạnh kia của tôi một cách dữ dội như vậy. Nếu nó bị bỏng, từ giờ tôi có thể sẽ phải đeo mặt nạ đấy.”

“Ta đã nhìn chằm chằm vào anh dữ dội từ khi nào vậy?”

Sau chấn thương đầu, gã đàn ông trở nên ngớ ngẩn hơn. Aeroc hi vọng gã này sẽ bớt thích làm người khác giật mình. Mặc dù điều này thực sự tốt hơn nhiều so với việc hắn ta cứ lảm nhảm. Đặt viên đá đẽo được một nửa và con dao bỏ túi lên bàn, hắn ta giật tay Aeroc. Không phản kháng, Aeroc làm theo yêu cầu, dang rộng chân và ngồi lên đùi người kia. Những cơ bắp rắn chắc ép vào mông anh. Những đầu ngón tay, phủ một ít bột đá, chạm vào đường viền hàm và môi dưới của Aeroc khi đối phương nhìn Aeroc với ánh mắt say mê.

“Anh bảo nhìn ai đó bằng ánh mắt dữ tợn sẽ làm họ bị bỏng. Vậy thì đừng nhìn ta theo cách đó, vì da mặt ta rất mỏng.”

“Anh muốn nói đến ánh mắt nào?”

“Anh cứ làm như mình không tin vậy.”

Với đôi mắt mơ về người mình yêu. Đôi mắt đẹp đến thế, trong sáng đến thế.

“Thật sự là vì tôi không thể tin được, tôi không thể đừng được.”

“Anh có ý gì khi nói không thể tin được?”

“Một ngày nọ, khi tỉnh dậy và thấy một người đẹp chỉ có thể thấy trong mơ, anh ấy nhìn tôi với ánh mắt lo âu và bảo mình là người yêu của tôi, làm sao tôi có thể tin được điều đó?”

“Nếu anh không tin, thì hãy buông tay ta ra và biến đi.”

“Tôi không thể.”

Khi y tá hỏi về mối quan hệ của họ, anh phải quanh co mãi. Tuy nhiên, lừa một người bị m trí nhớ thật dễ. Anh chưa thèm sửa lại bất cứ điều gì, vì không có lý do nào phù hợp hơn ngoài việc trả viện phí và đưa hắn trở lại dinh thự. Aeroc định giải thích sau khi vết thương lành và đối phương đã sẵn sàng tiếp tục trở lại xã hội. Tuy nhiên, khi khả năng ‘Aeroc’ của người này thực sự không bao giờ tồn tại ngày càng tăng, Aeroc đặt câu hỏi về sự cần thiết của việc nói ra sự thật. Việc lấy lại ký ức có thể khiến hắn đau khổ sâu sắc hoặc thậm chí đẩy hắn đến bờ vực thẳm. Hoặc tệ hơn, hắn có thể lại cố gắng tự sát. Bendyke chắc chắn sẽ làm vậy nếu biết bản thân phải chịu một số phận khốn khổ – in dấu lên một người không tồn tại và không quen biết.

“Hôm nay anh đã đi đâu thế?”

“Ta ghé thăm mộ của cha mẹ. Hôm nay là ngày giỗ của mẹ ta.”

“Anh hẳn đã rất buồn.”

“Chuyện đã xảy ra từ lâu rồi, nên ta ổn rồi. Đôi khi ta chỉ nhớ bà ấy thôi.”

Người đàn ông ôm chặt Aeroc, mặc dù anh bảo mình không sao. Cách Aeroc vùi mặt vào ngực đối phương khiến anh cảm thấy như hai người đang bám dính vào nhau. Tuy nhiên, hơi ấm từ bàn tay của Bendyke vỗ nhẹ vào lưng anh thật dễ chịu. Aeroc vòng tay ôm lấy người kia.

“Đây là căn chòi của mẹ ta, và ta rất biết ơn anh vì đã dọn dẹp và chăm sóc nó.”

“Tôi phải cảm ơn anh. Ta dọn dẹp hoàn toàn vì anh.”

“Vì ta?”

Aeroc hỏi, và đối phương gật đầu mỉm cười.

“Anh thích nơi này.”

“Tất nhiên là ta thích rồi, nhưng đã bao giờ ta nói với anh điều đó chưa?”

“Trước đây anh đã nói thế.”

Đỡ Aeroc bối rối đứng dậy, người đàn ông bước đến giường và mở rèm. Tiếng mưa rơi lộp độp ngày càng lớn, hắn ta quay lại, bế Aeroc lên và đặt anh trước cửa sổ rồi cười thích thú.

“Anh trông đẹp nhất khi quay lưng về phía cửa sổ nhìn ra khu vườn.”

Lẩm bẩm những lời cảm xúc như vậy, hắn ta cúi xuống và hôn Aeroc. Và như thường lệ, Aeroc tự nhiên hé môi và chào đón chiếc lưỡi nóng bỏng. Nó lướt qua niêm mạc, lướt qua răng và hôn mạnh mẽ khiến anh ngạt thở. Hơi thở ẩm ướt phả ra giữa đôi môi hé mở khi nước bọt hòa quyện và các tế bào thần kinh trên lưỡi anh tê liệt. Họ càng hôn thì cơn khát càng tăng lên. Đánh giá ham muốn nguy hiểm trong đôi mắt đen của đối phương, anh hẳn cũng cảm thấy y như vậy. Nhưng Aeroc không muốn làm điều đó trong căn chòi của mẹ mình.

“Chúng ta không thể làm ở đây được.”

“Tại sao?”

“Trong này cứng và lạnh, ta không thích. Ta thích một chiếc giường ấm áp.”

Thay vì chỉ nói mình không muốn thêm một cảnh kỳ quái vào ký ức về mẹ, Aeroc bịa ra một lý do khác, và người kia gật đầu ngoan ngoãn.

Chỉ có một chiếc ô để chia sẻ, vì vậy Aeroc dùng luôn cho bản thân. Thay vì cằn nhằn người tình ích kỷ của mình, Bendyke liếc nhìn quanh căn chòi trong chốc lát. Aeroc lo mình sẽ bị ướt đẫm vì mưa và lại bị đau đầu.

“Chúng ta quay lại nhé.”

Trước lời cầu xin đầy lo lắng, Bendyke quay lại và bước về phía Aeroc, vòng tay ôm eo anh. Chiếc ô bay phấp phới trong gió. Đôi môi ấm nóng chạm vào thái dương anh trong mưa.

“Chúng ta sẽ trồng hoa thủy tiên vàng vào mùa xuân tới nhé.”

“Sao đột nhiên lại trồng hoa thủy tiên vàng thế?”

Aeroc hỏi, hơi khó chịu vì không thể đứng thẳng dậy. Bendyke thì thầm bằng giọng thích thú.

“Hoa thủy tiên vàng trông đẹp trong căn chòi đó.”

Khoảnh khắc Aeroc bắt gặp đôi mắt tinh nghịch ấy, trái tim anh chùng xuống. Có phần kỳ quặc và rùng rợn, nhưng theo một cách nào đó lại đáng yêu, mặc dù vóc dáng to lớn và vết sẹo đáng sợ, thật khó để giải thích làm sao một người đàn ông có thể dễ thương đến thế. Cách Bendyke nhìn anh giữa làn mưa. Vừa ấm lòng vừa nhói đau.

Aeroc của Bendyke giờ chỉ còn một mình anh. Hoặc có lẽ anh vẫn luôn là người đó. Rõ ràng là hắn sẽ dành phần đời còn lại để ngắm nhìn Aeroc và không muốn gì ngoài Aeroc. Người này sẽ tin tưởng và yêu Aeroc như một chú gà con mới nở tin tưởng và yêu vô hạn điều đầu tiên mà nó thấy. Người đàn ông này là một người có nhiều điều kỳ quặc và quái lạ, nhưng điều đó là chắc chắn.

“Cứ làm theo ý anh đi.”

Nghe vậy, đối phương cười toe toét, như thể rất vui. Vết sẹo trên tai giật giật và ửng hồng.

“Cảm ơn anh, Aeroc.”

“Nhân tiện, ta muốn anh cảm ơn theo cách khác.”

“Như thế nào?”

“Ta yêu anh.”

Biểu cảm của Clough hơi cứng lại khi nghe những lời đó, rồi từ từ dịu lại. Hắn mỉm một nụ cười nhỏ, e thẹn có vẻ không phù hợp, rồi cúi đầu, không nhìn vào mắt Aeroc. Mưa vẫn nhỏ giọt, nên Aeroc ngả ô cho đối phương. Khi họ chen nhau, đối phương dùng cả hai tay ôm lấy mặt Aeroc. Đôi tay ướt đẫm nước mưa nóng hơn nhiều so với Aeroc nghĩ. Từ dưới chiếc ô, Clough nhìn thẳng vào Aeroc. Những giọt nước trên lông mi người này trông giống như nước mắt.

“Tôi yêu anh.”

Hắn thì thầm qua những giọt mưa rơi lộp độp trên chúng. Hắn vòng tay ôm lấy Aeroc, và một lần nữa, áp đôi môi nóng bỏng, đầy hơi thở của mình vào môi Aeroc, và một lần nữa, lại thốt ra những lời đơn giản đó. Những âm tiết làm nhột môi Aeroc cuối cùng cũng tan vào hơi thở của anh.

Chiếc ô nghiêng chậm rãi. Chỉ có hai người họ trong bóng râm. Ngay cả khi hàng chục nghìn giọt mưa đập xuống họ, ngay cả khi những giọt nước bắn trên mặt đất làm nhột mắt cá chân, tất cả những gì họ có thể nghe thấy là nhịp đập mạnh mẽ của nhau, tất cả những gì họ có thể cảm nhận là hơi thở nóng hổi của nhau.

(Hết chương 22)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo