Warning: Chương có cảnh 18+
Phòng Violet ấm áp và dễ chịu. Hai tách trà sữa ấm còn một nửa đặt trên bàn. Đã nhiều tuần trôi qua kể từ khi Clough chiếm giữ căn phòng ngủ nhỏ thông với phòng khách. Chính xác hơn là kể từ ngày thứ mười sau khi hắn xuất viện và bắt đầu nghỉ ngơi tại dinh thự.
“Mmm.”
Một tiếng rên khẽ thoát ra khỏi môi hắn khi lưỡi họ quấn lấy nhau, và cánh tay quanh eo Aeroc siết chặt hơn, khi hắn thèm khát đôi môi của Aeroc trong khi đồng thời chuẩn bị thỏa mãn nhu cầu khác của mình. Clough cởi áo khoác và cởi cúc áo vest. Kéo cà vạt xuống, hắn kéo gấu áo sơ mi. Để lộ chút da thịt còn sót lại, hắn đẩy Aeroc xuống giường, chiếc giường chỉ đủ rộng cho cả hai người.
Chìm đắm trong nụ hôn, Aeroc nhấc eo lên để người kia có thể dễ dàng kéo quần mình xuống. Khi quần dài tụt xuống chỉ còn quần lót trong một động tác nhanh nhẹn, Bendyke kéo người anh lên. Khi Aeroc vòng tay qua cổ người kia và không chịu buông, Bendyke bật cười khúc khích và tách khỏi hai bàn tay đang giữ mình. Với Aeroc giữa hai đầu gối, hắn vươn người, bỏ qua việc cởi cúc áo sơ mi mà kéo nó qua đầu luôn, để lộ cơ bụng săn chắc cơ ngực thô dày và làn da ngăm. Aeroc lướt tay xuống phần thân trên cao chót vót.
“Anh luôn có một thân hình tuyệt vời, ta thật ghen tị với anh.”
“Tất cả là của anh. Không cần phải ghen tị.”
“Đúng vậy.”
Phần thân trên của hắn nghiêng từ từ, dừng lại ngay trước khi đè bẹp Aeroc. Chống mình lên cả hai khuỷu tay, hắn chạm mũi mình vào mũi Aeroc. Mặc dù có thân hình đồ sộ, nhưng bên trong phòng ngủ, hắn lại là một người tình rất tinh tế. Với tất cả những khuynh hướng bạo lực của mình, hắn không quên những điều nhỏ nhặt.
“Tách chân ra.”
Sự đối lập giữa cách hắn ra lệnh đầy uy quyền với cùng giọng điệu nhẹ nhàng như bây giờ khiến Aeroc bật cười.
“Là nhân viên mà anh thật kiêu ngạo.”
“Ở đây tôi là ông chủ.”
“Thật sao? Ta tưởng anh đã nói mình thuộc về ta mà.”
“Đồng thời, anh cũng là của tôi.”
Nói xong, hắn vùi mũi vào tóc Aeroc. Cách hắn cọ đầu vào mái tóc mềm mại khiến hắn trông giống như một con thú lớn. Môi lướt từ thái dương Aeroc, qua má, đến xương hàm và xuống phần thịt dưới cằm. Cảm giác nhột nhột khiến Aeroc bật cười.
“Từng sợi tóc trên đầu, từng giọt máu của anh, tất cả đều là của tôi.”
“Có thể cơ thể ta là của anh, nhưng linh hồn thì không.”
Với những lời đó, hắn đột nhiên ngẩng đầu lên và nhìn xuống Aeroc. Sự ghen tuông đầy ám ảnh rỉ ra từ đôi mắt đen ngòm. Bàn tay to lớn quanh cổ anh giật giật đầy đe dọa.
“Nếu không phải của tôi, thì là của ai?”
“Linh hồn ta là của ta thôi.”
Không tìm được lời nào để đáp trả, Bendyke ngã gục xuống với một tiếng rên rỉ. Một cơ thể to lớn đè bẹp Aeroc. Thật nặng, nhưng anh không ghét sức nặng đó, vì nó mang lại cho anh một cảm giác an toàn.
“Tôi phải làm gì để nắm giữ được linh hồn anh?”
“Anh sẽ không bao giờ có được nó. Ta sẽ không trao thứ gì đó của mình cho bất kỳ ai.”
Sau đó, hắn gục xuống như một con thú bị ướt mưa. Đôi tai vô hình ướt đẫm và cụp xuống, và đầu hơi nghiêng, như thể để nhấn mạnh vẻ ngây thơ trong đôi mắt mình. Hắn che giấu hàm răng và móng vuốt hung dữ, thở hổn hển để cố khơi gợi sự đồng cảm. Không thể kiềm chế bản thân thêm nữa, Aeroc bật cười.
“Anh không cần phải tỏ ra đáng thương như vậy; dù sao thì ta cũng nắm giữ linh hồn anh. Như vậy, hai linh hồn chúng ta sẽ ở bên nhau.”
Nhiệt độ cơ thể họ hoà vào nhau xua tan cái lạnh mà cơn mưa mang lại.
Lời nói như ra lệnh, nhưng hành động thì không. Hắn đã bỏ rất nhiều công sức vào màn dạo đầu. Hắn tiếp tục mơn trớn cổ, vai, ngực, tay và bụng của Aeroc cho đến khi Aeroc bị kích thích cuối cùng cũng hét lên, “Đút cái của nợ chết tiệt của anh vào ta ngay đi.” Nếu không, Bendyke sẽ hành động như thể không có chuyện gì xảy ra với mình, ngay cả khi bộ phận nổi bật nhất trên người hắn đe dọa sẽ tự nổ tung. Hắn đợi Aeroc chủ động, dang rộng chân và chìa ra lối vào đầy tham lam của mình. Tuy nhiên, hắn đã không tiến vào. Thay vào đó, hắn khép chặt đùi Aeroc và cọ xát dương vật khổng lồ của bản thân vào giữa chúng. Mặc dù đầu bị tổn thương và mất đi một phần ký ức, nhưng tính khí khó chịu của hắn vẫn còn.
Ngay cả bây giờ, hắn vẫn thản nhiên lờ đi dương vật sưng tấy của chính mình, thứ đe dọa sẽ xuyên thủng quần. Thay vào đó, miệng ngậm núm vú của Aeroc, lưỡi ấn xuống và mút nhẹ. So với cơ thể cường tráng của hắn, vòng eo thon thả cân đối giật giật.
“Ưm.”
Hắn muốn yêu thương cả hai núm vú ngang nhau. Trong khi miệng và lưỡi liên tục mút núm vú trái, núm vú phải bị ngón tay cái lớn nghiền nát. Thật ướt át và nhột nhột, tê tê và phấn khích cùng một lúc. Dây thần kinh của Aeroc căng thẳng vì sự kích thích phức tạp.
“Hưm.”
Sụt sịt. Lưỡi lướt qua núm vú, tạo ra một âm thanh ướt át. Cảm giác nhột trở nên dữ dội hơn. Tay siết chặt rồi lại nới lỏng, tay Aeroc đưa ra để bắt lấy bàn tay đang trêu chọc núm vú của mình, tay kia sờ nắn bộ ngực ẩm ướt của anh. Ngay cả khi Aeroc ra hiệu dừng lại, hắn vẫn không ngừng lại.
“Không phải là anh đang hút sữa đấy chứ, urgh. Anh còn định tiếp tục mút đến bao giờ nữa?”
Aeroc hơi ngẩng đầu lên, khó chịu.
“Anh không thích à?”
“Nếu cứ mút như vậy, anh sẽ làm nó sưng to lên như thể ta là một bà mẹ đang cho con bú vậy. Đừng cố thay đổi thân thể ta theo ý thích của anh.”
“Vậy thì tôi sẽ không làm thế nữa.”
Như thực sự hối hận, hắn cọ má vào núm vú đã sưng tấy và hôn vào khóe miệng Aeroc để xin được tha thứ. Với một tiếng thở dài uể oải, Aeroc để sự căng thẳng thoát ra khỏi cơ thể khi cuối cùng anh cũng được giải thoát khỏi cảm giác nhói nhói. Các khớp và cơ được nới lỏng khiến cho sự tiếp xúc gần gũi trở nên thoải mái hơn, và khi thân thể họ chạm vào nhau, cơ ngực cứng như đá của hắn ép chặt vào hai núm vú cương cứng.
“Hư.”
“Có khó chịu không?”
Cách hắn chú ý đến mọi phản ứng nhỏ của Aeroc càng làm tăng thêm sự bối rối, nhưng quá tình cảm khiến nó trở nên khó chịu hơn. Hắn chớp đôi mắt đen của mình như một chú chó háo hức chờ đợi lời khen ngợi từ chủ nhân sau khi gây ra một trận náo động. Aeroc có nên mắng người này không? Hay khen hắn như hắn mong muốn? Trong một khoảnh khắc do dự, Aeroc đột nhiên nhận ra sự hiện diện của một thứ khổng lồ đang ấn vào đùi mình đến phát đau. Vô thức, anh le lưỡi ra liếm môi.
“Mỗi lần mặc quần áo và đi tản bộ, ta nhận ra cơ thể mình vẫn còn không thoải mái, và thật khó chịu khi phải mặc áo vest ngay cả trong thời tiết nóng bức.”
“Hmm. Tôi hiểu rồi.”
Hắn thầm vui mừng. Cố gắng hết sức để khóe miệng không nhếch lên, nhưng không thể ngăn gò má mình nhô lên.
“Anh cảm thấy dây thần kinh chỗ đó bị kích thích trong bao lâu?”
“Khoảng một ngày.”
“Ngắn hơn tôi nghĩ.”
“Anh nghĩ nó diễn ra trong bao lâu?”
“Ừm, ba ngày?”
Khi môi Bendyke lướt qua thái dương, Aeroc khịt mũi trước câu trả lời đầy hy vọng lố bịch của đối phương.
“Anh điên rồi. Nếu cứ tiếp tục như vậy, ngay cả cơ quan vô dụng đó cũng sẽ mất đi chức năng thẩm mỹ của nó. Và hãy nhớ rằng ta sẽ không bao giờ ngủ với anh nữa.”
“Ồ, thật đáng tiếc.”
Hắn thở dài, như thể anh thực sự có ý đó. Anh có vẻ thực sự thất vọng. Sau đó, anh ngọ nguậy và bắt đầu thúc vào mà không nói lời nào. Núm vú của Aeroc ngứa ran và lồng ngực anh rung lên. Chân Aeroc, ép chặt vào cặp đùi săn chắc, run rẩy nhẹ, và dương vật phấn khích cứng hơn nữa vì sự kích thích dữ dội. Sức nóng dữ dội tỏa ra từ cơ thể to lớn dường như sắp phá vỡ tuyên bố của Aeroc bất cứ lúc nào.
“Chết tiệt. Đối với Alpha, những núm vú vô dụng này chẳng là gì cả, anh cần phải bắt đầu chú ý đến những bộ phận khác trên cơ thể ta.”
“Như thế nào?”
Khi Bendyke nghiêng đầu, giả vờ như mình thực sự không biết gì, Aeroc thô bạo túm lấy và kéo mặt hắn bằng cả hai tay. Ấn môi vào dái tai đẹp đẽ của người kia, anh truyền đạt thông điệp của mình bằng một giọng lạnh lùng.
“Ở háng của ta, có một cây gậy nhạy cảm hơn nhiều và thích được xử lý mạnh bạo hơn nhiều so với núm vú. Tại sao không bắt đầu với thứ đã kêu gào sự chú ý ngay từ đầu?”
“Hmm. Tôi không biết điều đó đấy.”
“Vậy thì ta sẽ đích thân chỉ cho anh.”
Aeroc nắm lấy tay người kia và đặt vào giữa háng mình, uốn cong những ngón tay nóng bỏng, thô ráp quanh dương vật đã cương cứng một nửa của mình. Anh nắm chặt bàn tay to bằng cả hai tay, không muốn đối phương rút tay ra. Hai tầng bàn tay tự nhiên tạo ra áp lực. Aeroc hít mạnh vào và di chuyển hông, một quả bom khoái cảm bùng nổ từ đầu dương vật của anh vào đầu lòng bàn tay dày.
“Hưm!”
Anh ngửa đầu ra sau và tứ chi vặn vẹo. Sau khi cơn sốc dữ dội đầu tiên qua đi, Aeroc thở dài rùng mình. Má giật giật khi mắt anh mở ra để nhìn thấy bàn tay đã bị hạ cấp thành một công cụ để bản thân tự sướng. Người kia không rút tay về. Thay vào đó, hắn bóp mạnh vào điểm yếu của Aeroc.
“Ưm.”
Khi hông anh giật giật, Bendyke từ từ di chuyển thân thể. Kéo mình ra khỏi Aeroc và lăn sang một bên, hắn chăm chú nhìn Aeroc đang bối rối. Đôi đồng tử sâu thẳm lóe lên vẻ tinh quái. Đó là một tín hiệu nguy hiểm.
“Anh đang định làm gì thế…… Ư!”
Vào khoảnh khắc Aeroc cố bày tỏ sự bất mãn của mình về việc được giải thoát khỏi gánh nặng khoái lạc, một khoái cảm khủng khiếp ập đến như một tiếng sét.
“Aaaaaaaa! Ưm!”
Aeroc nhăn mặt và cong lưng, đùi quấn quanh cổ tay đang giữ dương vật của mình. Trong tầm nhìn căng thẳng của mình, anh có thể nhìn thấy giữa hai chân trơn trượt của mình, để lộ một cổ tay thô to bị kẹp giữa hai cổ tay của mình. Ba bàn tay bên trong tham gia vào một cuộc chiến dữ dội với những ý định khác nhau. Đánh giá thấp mối nguy hiểm vốn có và để mình rơi vào tình huống này, bàn tay độc ác siết chặt cây gậy đỏ hồng và ấn mạnh xuống đầu khất. Những đợt khoái cảm đau đớn dữ dội, kèm theo sự gắng sức và giải phóng liên tục, đe dọa sự tỉnh táo của Aeroc.
“D-Dừng lại……!”
Má của Aeroc, trước đó vốn chỉ hơi ửng hồng…… đã chuyển sang màu trắng nhạt. Aeroc dùng cả hai tay cào vào mu bàn tay của người kia, cố gắng gỡ bàn tay ác độc đã bámchặt điểm yếu của mình ra, cố gắng tách các đầu ngón tay ra, nhưng mỗi lần anh làm vậy, người kia lại thì thầm, “Anh vẫn chưa thoả mãn,” và ác liệt xoa bóp cơ quan nhạy cảm nhất của anh.
“Aaaaa… A!”
Sự kích thích không kiềm chế đã nhanh chóng đưa anh lên đỉnh. Hai chân bất lực dang rộng sang hai bên khi anh phun ra một dòng tinh dịch trắng, nóng bỏng qua khe hở nhỏ mà anh ít khi để ý đến.
“Ư, ưm.”
Ngực Aeroc giãn ra rồi co thắt dữ dội. Phải mất một lúc tầm nhìn của anh, vốn đã tối đen vào thời điểm đạt cực khoái, mới trở lại bình thường. Aeroc quay đầu sang một bên, gãi vòm miệng bằng cái lưỡi hơi khô của mình. Cảm giác cao trào bị gián đoạn gây ra một cơn dư chấn nhỏ. Ở đâu đó trong phần thân dưới của anh, kết nối với cột sống, cảm giác siết chặt và thả lỏng thay nhau lặp lại mạnh mẽ. Một thứ gì đó khác biệt so với khoái cảm dễ rút đi đang dần dần diễn ra trong cơ thể anh.
Tuy nhiên, do hơi chóng mặt, Aeroc không có đủ khả năng để chú ý đến nó. Tầm nhìn nhấp nháy của anh trở lại. Trước khi kịp tận hưởng sự uể oải của mình, Aeroc đã nhìn thấy một cảnh tượng kinh hoàng. Nhìn vào mắt anh, Bendyke từ từ nới lỏng tay.
Một dòng tinh dịch mỏng từ từ chảy xuống cổ tay dày của hắn. Một chiếc lưỡi dày, đỏ hồng từ từ đưa lên từ gốc. Lưỡi đỏ được phủ một lớp chất lỏng màu trắng khi nó di chuyển từ gốc cổ tay cơ bắp, qua lòng bàn tay và đến đầu ngón tay. Sau đó, khi Aeroc tiếp tục nhìn, chiếc lưỡi từ từ biến mất vào miệng. Một lát sau, cổ họng dày chuyển động mạnh và đẩy thứ trong miệng xuống cổ họng.
“Anh đang làm gì vậy?”
Aeroc bối rối đến nỗi giật mạnh phần thân trên. Anh loạng choạng choàng dậy, nhưng Bendyke ấn lòng bàn tay ướt của mình vào giữa ngực Aeroc. Từ từ ngả người ra sau, Aeroc chỉ có thể nhìn Bendyke liếm láp mình và đầu hạ xuống. Mặc dù bụng anh phập phồng, lắc lư như biển động trong cơn bão, nhưng đầu người kia vẫn di chuyển xuống dưới một cách vững chắc như một tàu chiến bọc sắt, không hề di chuyển mặc dù hành trình đầy sóng gió. Khéo léo di chuyển qua những cơ bụng nhỏ, hắn đã đến được bụi rậm. Cảnh tượng đường viền hàm mạnh mẽ tách ra khỏi bụi rậm dày vừa gây sốc vừa dâm đãng. Miệng anh há hốc vì sự khiếm nhã của tất cả những điều này. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng chỉ có những tiếng rên rỉ kỳ lạ thoát ra khỏi cổ họng bị thắt lại. Aeroc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc lấy tay che miệng.
Bất kể Bendyke có biết phản ứng dữ dội của Aeroc trước cảnh tượng gây sốc này hay không, hắn ta từ từ luồn ngón tay qua lông mu, thứ mà Aeroc chưa bao giờ chạm vào ngoài mức tối thiểu để vệ sinh. Bendyke nhột nhột những sợi lông nhỏ xíu, di chuyển xuống sâu hơn nữa. Aeroc muốn hét lên với người kia rằng đừng nghịch ngợm như vậy, nhưng sự phóng túng đã đẩy ranh giới đạo đức của anh đi thật xa, gợi lên cảm giác giải thoát giống như sự nuông chiều.
Phép lịch sự và kiềm chế mà anh luôn ý thức được khi là một quý tộc, đã bị cưỡng bức tước bỏ, và anh cảm thấy thực sự trần trụi. Căn phòng từng được đóng kín giờ đây trở nên đông đúc như một quảng trường nhộn nhịp. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi bộ não và lý trí bị tê liệt, Aeroc vừa sợ hãi vừa phấn khích vô cùng. Tất cả là vì người tình đã thọc mũi vào lông mu giữa hai háng của anh! Cắn môi, anh mong đợi cực khoái sắp ập đến.
Cuối cùng cũng chạm đến gốc, Bendyke nếm cực khoái một lần rồi cọ má ửng hồng của mình vào thứ mềm oặt đó.
“Đáng yêu như chủ nhân của nó vậy.”
Aeroc nghĩ mình sẽ không còn ngạc nhiên về anh ta nữa trong một khoảnh khắc, nhưng anh ta đã nhầm. Aeroc che mắt và miệng bằng cánh tay, không thể chịu được khuôn mặt nóng rát của chính mình. Giữa lúc nghiến răng và rên rỉ, cậu nhỏ yếu ớt bất lực của anh bị hút vào một nơi ẩm ướt, ấm áp. Nhắm chặt mắt lại cũng chẳng ích gì.
Sụt sụt.
Aeroc có thể cảm nhận được hình dạng và nhiệt độ của lưỡi Bendyke, cùng với những âm thanh hỗn tạp mà nó tạo ra. Đôi môi di chuyển xuống gốc và trở lại đầu khất mềm mại và mịn màng, như thể để xoa dịu hình ảnh khủng khiếp của hàm răng thô ráp. Khi cái lưỡi mạnh bạo ấn chặt quy đầu vào vòm miệng, Aeroc muốn cong lưng, nhưng hai bàn tay giữ chặt hông ngăn anh làm vậy. Thay vào đó, Aeroc nâng thân trên lên và túm lấy tóc Bendyke bằng cả hai tay.
“Đừng…… Đừng…… Hư.”
Những lời muốn bảo người kia đừng làm nữa đã bị cắt đứt, khuyến khích Bendyke tiếp tục. Hắn mím môi và ấn chặt lưỡi vào tận cùng. Không quên dùng răng cào lớp da thịt mỏng manh. Aeroc muốn mạnh mẽ đẩy người kia ra, nhưng nỗi sợ bị cắn đã ngăn anh lại. Hai chân anh tự khép lại, quấn quanh mái tóc màu đồng bù xù của Bendyke. Nhưng người kia không lùi bước. Thay vào đó, hắn ấn vai vào cặp đùi gây cản trở, đẩy về phía trước. Lưng Aeroc cong lên và hông hơi nhô lên. Gốc dương vật, bị kẹt trong khuôn miệng như nhà tù, run run.
“Hưm, ưm.”
Anh rên lên một tiếng sắc nhọn. Như thể thế vẫn chưa đủ, người kia bắt đầu trêu chọc tinh hoàn của Aeroc, nơi đã phình ra vì bị kích thích. Lông trên cơ thể Aeroc, xuất hiện ở những nơi chúng được cho là phải ở, hoàn toàn không có mọc khu vực đó, như thể tinh hoàn của anh không bao giờ là một phần của khu vực có lông trên cơ thể. Cặp tinh hoàn, có màu đỏ đậm, được bao bọc trong lớp biểu bì mỏng như da em bé, một khu vực mà ngay cả Aeroc cũng chưa bao giờ chạm vào. Người kia lăn vật thể riêng tư trong một tay như một thương gia đang đánh giá trái mận ở chợ.
“A……, đó! Đó là…… Ôi trời ơi!”
Aeroc thở hổn hển và thốt lên một tiếng kêu. Anh không cảm thấy khoái cảm ở tinh hoàn của mình. Thay vào đó, anh cảm thấy một sự căng thẳng lạ lẫm và một cơn đau âm ỉ. Cột sống ngứa ran và các ngón chân tê dại một cách ngọt ngào. Nhưng khi Bendyke tiếp tục dùng miệng và cẩn thận trêu chọc Aeroc bằng tay, một cơn run rẩy ngắt quãng xuất hiện ở tầng sinh môn của Aeroc bên dưới tinh hoàn, mặc dù bên trong không có gì. Khi gốc dương vật căng cứng bị liếm và xoa bóp, cơn rùng mình bên dưới tầng sinh môn ngày càng mạnh hơn, làm tăng cường những rung động vô hình bên trong anh vốn đã bùng cháy chậm rãi từ trước đó. Một cảm giác ngứa ngáy làm toàn bộ cơ thể anh rung chuyển.
“Ta nghĩ mình sắp bắn rồi…… Dừng tay!”
Aeroc hét lên gấp gáp, không muốn xuất tinh vào miệng Bendyke. Nếu lần này Bendyke phớt lờ, Aeroc sẽ mạnh mẽ đẩy đối phương ra. Dường như Bendyke đã biết trước ý định của anh, hắn từ từ ngẩng đầu lên. Đôi môi kiêu ngạo ướt át và lấp lánh nước bọt. Aeroc chưa bao giờ chứng kiến đôi môi đó trông khiêu gợi như vậy. Đầu óc anh như đang bốc cháy.
“Anh đã thỏa mãn chưa?”
Bendyke dùng mu bàn tay lau môi và quay đi trước khi trả lời. Cao trào của Aeroc đã lắng xuống ngay trước khi nó bùng nổ, nhưng lý trí đã bị lu mờ vẫn chưa trở lại. Aeroc đá vào vai Bendyke.
“Hôm nay thế là đủ rồi.”
“Đột ngột thế.”
Nghe thấy lời tuyên bố lần âu yếm này đã kết thúc, Bendyke quỳ xuống, trông rất hối hận. Hung khí khổng lồ được giấu dưới chiếc quần bó sát đe dọa sẽ đâm thủng lớp vải bất cứ lúc nào. Nhưng hắn vẫn trông bình tĩnh như một người đàn ông vừa mới đến nhà thờ. Aeroc thấy không thoải mái khi người đàn ông vừa trừu mến vuốt ve mình rút lui ngay không chút phản kháng. Cảm thấy bản thân có nghĩa vụ phải đáp lại len lỏi vào Aeroc, cảm thấy mình phải làm dịu đi ham muốn đang bùng nổ của đối phương. Vào lúc đó, Bendyke nói nhỏ.
“Tôi nghĩ hôm nay chúng ta có thể làm đến cùng.”
“Dù sao thì anh cũng chỉ cần cọ xát vào đùi ta thôi. Ta sẽ cho anh mượn tay hoặc chân nếu cần.”
Aeroc không muốn tinh hoàn và dương vật của mình bị kích thích thêm nữa, nên anh lùi lại, đề nghị giúp đối phương bằng tay hoặc chân. Sau đó, người đàn ông trừng mắt nhìn Aeroc.
“Không phải như thế là quá ít cho dịch vụ tôi đã cung cấp sao?”
“Ta không thể dung miệng giúp anh được.”
Aeroc không muốn Bendyke ép mình làm bất cứ điều gì thô lỗ, vì vậy anh đã vạch ra giới hạn trước. Trước đây Aeroc chưa bao giờ quan hệ bằng miệng. Không đời nào anh có thể vùi mặt vào đám lông mu đen rậm rạp, và ngay từ đầu, làm sao anh có thể đưa thứ thô dày như khúc củi vào miệng. Dù cố gắng thì hàm của anh sẽ bị banh rộng. Aeroc nghĩ bản thân có thể liếm nó nếu người kia muốn, nhưng…… ngay cả khi một ngày nào đó anh có thể quan hệ bằng miệng, thì cũng không phải hôm nay.
“Tôi không có ý đó, ý tôi là thực sự làm tình. Nhưng vì dù sao thì hôm nay chúng ta cũng đã xong việc ở đây rồi, không có lý do gì để thảo luận thêm nữa.”
Nghe vậy, Aeroc nghi ngờ tai mình. Những lần thân thiết với người đàn ông này luôn kết thúc bằng việc hắn ta cọ xát vào đùi Aeroc. Aeroc biết còn một bước tiến xa hơn thế trong tình dục, nhưng Bendyke chưa bao giờ thử làm, và Aeroc không đủ tự tin để yêu cầu điều đó.
Bendyke chỉ ám chỉ nó, nhưng bên trong Aeroc quặn thắt lại. Đâu đó bên trong bụng, nằm gọn trong hông, một cơn gió mạnh quét qua. Rồi ham muốn nằm im như than củi mềm lại bùng cháy đỏ rực. Nóng hơn cả ngọn lửa đang gầm rú, nó làm bỏng bụng và dây thần kinh của anh. Đôi chân duỗi thẳng giật giật. Các ngón chân cong vào rồi duỗi ra, ra lệnh cho người đàn ông kia khi anh trượt khỏi giường và nhặt chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của mình lên.
“Có dầu trong tủ thuốc của ta.”
Sau đó, Bendyke mỉm cười nhẹ, như không biết Aeroc có ý gì. Aeroc nhíu mày và nói tiếp.
“Đừng tỏ ra vô tội. Anh hiểu ý ta mà.”
“Anh sẽ ổn chứ? Anh không cần phải ép buộc bản thân đâu.”
Aeroc nhớ lại lời khuyên của bác sĩ. Nếu anh thực sự trở thành Omega, có lẽ sẽ khó để tiếp tục mối quan hệ này với hắn ta. Nếu mọi chuyện không ổn và anh có thai…… Ngay khi nghĩ đến từ đó, mặt Aeroc cau lại. Đây có thể là cơ hội cuối cùng của anh.
“Nếu bây giờ chúng ta không làm, có thể sẽ không bao giờ có cơ hội nào khác.”
Ngay khi anh thốt ra lời nói dối, Bendyke cứng lại một lúc. Sau khi nhìn chằm chằm vào Aeroc, hắn nhanh chóng nói, “Tôi sẽ quay lại ngay,” và vội vàng mặc áo sơ mi và rời đi. Tủ thuốc của Aeroc nằm trong phòng khách nhỏ gắn liền với phòng ngủ.
Không phải đi quãng đường quá dài, nhưng Bendyke phải mất một lúc mới quay lại. Không muốn để cơ thể phấn khích của mình bị lạnh, Aeroc lặng lẽ chui vào dưới tấm chăn và nhắm mắt lại để nghỉ ngơi một lúc. Trong cơn choáng váng, anh không nhận ra Bendyke đã trở lại. Khi chiếc giường lay động, anh mở mắt ra và nhìn thẳng vào ánh mắt ngay trước mặt mình. Vẻ mặt thoải mái, thư thái biến mất, thay vào đó là một ác ma hung dữ.
“Cái gì?”
Giật mình, Aeroc cố nhổm lên, nhưng người kia đã túm được tay chân anh. Bendyke nắm lấy cổ tay anh bằng một tay, ghim nó lên trên đầu, trước khi kéo tấm vải phủ lên người anh. Aeroc gần như không mặc gì ngoài chiếc áo sơ mi chưa đóng thùng, thở hổn hển và cố khép chân lại, nhưng cơ bụng săn chắc đã cản anh lại.
“Đột nhiên, tại sao…… ôi!”
Môi đối phương dán chặt vào. Nụ hôn thô bạo, để lại một chút tinh dịch đắng ngắt. Đầu lưỡi phóng ra, mút lưỡi Aeroc như muốn xé toạc nó ra và đồng thời cạo lớp niêm mạc. Nó khác hẳn với bất kỳ nụ hôn trước đây của họ, và nếu không phải vì ham muốn nóng cháy đã bùng lên, Aeroc hẳn đã phản kháng nụ hôn muốn nghiền nát mình này. Thay vào đó, anh hít vào qua lỗ mũi, cố làm dịu đi sự thô bạo của người kia. Hắn đuổi theo đầu lưỡi, cưỡng ép miệng anh, xoa dịu nó, cắn nhẹ đôi môi giận dữ đang phản đối lại cơn đau. Tuy nhiên, Bendyke không phản ứng gì. Với ánh mắt ánh lên sự nguy hiểm, hắn liếm Aeroc trong khi nhấc lọ dầu bằng tay kia.
Sụt sịt.
Môi họ tách ra khi cơ thể hắn nhổm lên, và Aeroc thì thầm vội vã.
“Nếu anh buông tay ta ra, chúng ta có thể kết nối nhanh hơn.”
“Làm sao anh mong tôi tin điều đó được? Anh luôn là kẻ dối trá.”
Aeroc cau mày trước lời buộc tội bất ngờ. Khi anh tỏ ra không hiểu, Bendyke đáp lại nguyên văn những lời trước đó của Aeroc.
“Anh biết tôi đang nói gì mà, đừng tỏ ra vô tội.”
“Sao đột nhiên anh lại……?”
Bendyke bật mở nắp lọ dầu bằng răng và lăn qua, nhét gối vào dưới mông Aeroc. Mông anh nhô lên không trung, đùi bị đè xuống, và đùi anh tự động mở rộng. Đầu gối bị ép xuống. Dương vật của anh cũng võng xuống, với tinh hoàn chơi vơi ở phía trên. Đó là một tư thế vô cùng dâm đãng, và Aeroc không thể nằm yên và cố rút chân ra. Bendyke không bỏ lỡ khoảnh khắc đó, hắn đổ dầu vào giữa hai má mông và xoa ngón tay qua các nếp gấp khép chặt.
“Hưm.”
Một cảm giác tê tê kìm hãm sự phản đối của anh đối với tư thế đó. Đầu ngón tay dày rõ ràng là ngón tay cái. Ngón tay cái ấn chặt vào các nếp gấp, đầu móng tay đâm vào lỗ hổng hơi hở. Dù Aeroc có cố co thắt lối vào đẫm dầu của mình mạnh đến đâu, anh cũng không thể đẩy ngón tay ra vì nó càng ngày càng đi vào sâu hơn. Ngón tay cái Bendyke ấn xuống và chẳng mấy chốc đã đưa ngón tay dài của mình vào bên trong lỗ nhỏ. Một cảm giác lạ lẫm tấn công Aeroc khi anh rùng mình. Khi ngón trỏ và ngón cái của Bendyke đẩy lối vào ra, Aeroc cảm thấy như sự trong trắng của mình đang bị tước đoạt.
“Nhẹ một chút.”
“Tôi không muốn làm thế với một kẻ nói dối.”
“Anh gọi ta là kẻ nói dối à? Chính là anh đấy chứ.”
Aeroc phản đối dữ dội lời buộc tội sai trái này. Thật khó để nhấc phần thân trên của anh lên khỏi sức ép nặng của phần thân dưới, nhưng Aeroc cố ngẩng đầu lên cao nhất có thể. Anh trừng mắt, đối mặt với Bendyke.
“Không có Omega nào tên là Aeroc trong Sắc lệnh trục xuất cả, không phải bây giờ, không phải trước đây, không phải kể từ đó, và ngay cả Omega có tên như vậy cũng rất hiếm. Trừ khi anh là một kẻ biến thái đã in dấu lên một bà già ngoài tám mươi có con đã chết nhiều năm trước.”
“Anh đang nói gì vậy?”
Bendyke cau mày. Ngay lập tức, Aeroc nhận ra mình đã phạm sai lầm.
(Hết chương 23)