Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 5 – Chương 3. 2

Vào cuối bữa tối, những người tham dự được chia thành hai nhóm Alpha và Omega. Họ lui về phòng sinh hoạt chung để sửa sang quần áo và trang điểm hoặc thưởng thức một điếu thuốc khác. Ngay cả Nữ Công tước cũng phải lui về phòng để nghỉ ngơi một chút. Sau giờ nghỉ, bữa tiệc sẽ tiếp tục cho đến tận nửa đêm.

Aeroc cố tình đi đến một căn phòng khác ngoài phòng sinh hoạt chung. Anh không bận tâm đến phòng sinh hoạt chung chia riêng cho từng giới tính để có thể thoải mái trò chuyện, nhưng anh không muốn đối mặt với tên đàn ông đó trong đó. Sau khi nghỉ ngơi ở phòng bên kia, Aeroc quyết định viện cớ mình cảm thấy không khỏe và nhanh chóng về nhà. Đầu tiên, anh phải gọi một người hầu phục vụ Công tước và hỏi xem có thể mượn một chiếc xe ngựa hay không.

“Rượu có mạnh quá không?”

Aeroc thường không phải là người uống rượu nhiều. Hôm nay anh đã uống ba ly. Thông thường, điều đó không phải là quá nhiều đối với anh. Ngay cả bây giờ, anh vẫn chưa say. Anh chỉ cảm thấy nóng lên và tâm trạng rất tệ. Aeroc quyết định sẽ tìm một người hầu sau khi ngồi thư giãn bên cửa sổ một lúc. Dinh thự công tước nằm ở ngoại ô, cách xa trung tâm thành phố, được bao quanh bởi một khu rừng rộng lớn. Làn gió từ rừng làm mát khuôn mặt đỏ bừng và bên trong ngột ngạt của anh.

Kẹt.

Ngay sau đó, có người mở cửa và bước vào phòng. Đang dựa vào cửa sổ và nhìn ra khu rừng tối tăm, Aeroc tưởng đó là một người hầu. Hoặc Nữ Công tước đang tìm anh, hoặc ai đó trong phòng sinh hoạt chung đang tò mò về tung tích của anh.

“Ta cảm thấy không khỏe nên sẽ nghỉ ngơi ở đây một lúc trước khi trở về nhà.”

Aeroc nói vọng ra mà không quay lại. Nhưng người hầu không đáp lời. Có phải anh ta nhất quyết hộ tống mình đến phòng sinh hoạt chung không? Bực mình, Aeroc quay đầu về phía cửa. Đột nhiên, anh nhận ra đó là người đàn ông mình ước gì có thể xóa khỏi ký ức. Là Bendyke.

“Anh cảm thấy không khỏe à?”

Bendyke bước lại gần và thản nhiên giơ tay ra. Đó là một cử chỉ có nghĩa là người đàn ông này sẽ hỗ trợ Aeroc nếu anh gặp đi lại khó khăn, nhưng cảm xúc của anh tệ đến mức anh đã tránh đi. Một Alpha có thể khoác vai một Alpha khác, nhưng họ sẽ không đưa tay ra trước. Có phải gã này nghĩ Aeroc là một Omega mỏng manh không? Dù sao đi nữa, Bendyke rõ ràng đang coi thường anh. Hơn nữa, cách người đàn ông đó không dùng kính ngữ với anh là không thể chấp nhận được.

“Anh chỉ là một kẻ hèn hạ có sở thích lăng mạ thôi.”

Aeroc lạnh lùng quát, Bendyke rút tay lại. Ánh mắt hắn lóe lên, nhưng thái độ lại vô cùng lãnh đạm. Phản ứng phi lý của đối phương nằm ngoài tầm hiểu biết của Aeroc.

“Theo ý của ai mà anh ở đây?”

“Tôi đến đây vì được mời.”

“Ta không nhớ đã cho phép anh vào phòng này.”

“Đây là dinh thự của Công tước và tôi là khách của Nữ Công tước. Tôi muốn kiểm tra khối tài sản và bà ấy đã cho phép tôi làm điều đó. Chính anh cũng đã đến muộn, thô lỗ và lén lút, ngay cả trong giờ giải lao. Đối với một quý tộc cấp cao, Bá tước Teywind quá tự kiêu.”

“Ta sẽ là người đánh giá nó có phù hợp hay không.”

Aeroc cau có trước giọng điệu tự phụ. Tuy nhiên, Bendyke không hề nao núng. Nghĩ lại thì, Bendyke đã dám dùng từ thân mật “anh” để gọi Aeroc. Ngoài đường, hắn ta là một kẻ mất trí, nhưng khi ở đây lại giả vờ là một trí thức. Một người đàn ông thông minh lẽ ra phải nhận ra một quý tộc không có tước vị không thể đối xử thiếu tôn trọng với một quý tộc cấp cao, một Bá tước.

“Đừng gọi ta là anh. Anh chỉ là con trai thứ hai của một nam tước nhà quê mà thôi.”

Aeroc đã huy động những hiểu biết nhỏ nhặt của mình về Bendyke mà anh nghe được trong bữa tối. Không có ai khác ở đó và Aeroc ngà ngà say nên đã thực hiện hành vi tấn công trẻ con đó. Chắc hẳn anh đã khắc ghi sự xúc phạm của tên đàn ông đó vào đầu. Nhưng tên điên kia vẫn bình thản và bình tĩnh.

“Tôi sẽ sớm trở thành tử tước.”

“Thật nực cười. Anh nói điều đó như thể tước vị là một chiếc mũ vậy.”

“Cũng tương đối khó để giành được, nhưng không phải là không thể.”

Aeroc khịt mũi trước sự tất cả vô lý đó. Sau đó Bendyke đút tay vào túi quần và làm ra một tư thế vô duyên. Đó không phải là một tư thế phù hợp với một quý tộc, nhưng thái độ kiêu ngạo đã làm nổi bật vóc dáng phi thường và sức mạnh rắn chắc của hắn ta.

“Tôi có thể nhận sự bảo trợ của một gia tộc không có người thừa kế phù hợp hoặc tôi có thể nỗ lực hơn nữa để tạo dựng một gia tộc mới.”

“Ha.”

Nếu họ không có con cái, giống như Nữ Công tước, họ sẽ truyền lại tước vị cho một người họ hàng hoặc một đứa con nuôi. Nếu họ chỉ có một đứa con Omega, họ sẽ truyền nó cho vợ chồng người con. Đó là trường hợp của Tử tước Westport. Tước vị nhà Westport được chuyển giao cho Marlena Westport, và mặc dù chồng bà hiện là người đứng đầu gia đình nhưng bà lại nắm giữ phần lớn quyền lực thực sự. Nhà Westport nổi tiếng với những Omega của họ, và một vài Alpha vừa đủ để đảm bảo sự tiếp nối của gia đình. Thậm chí lần này, Tử tước Westport, người có hai con trai Omega là Raphiel và Ariel, lại bí mật tìm một người chồng sẽ ở rể nhà họ. Một Alpha có trình độ học vấn tốt, xuất thân từ tầng lớp quý tộc, đủ khả năng điều hành gia tộc nhưng không có tước vị. Bendyke sẽ phù hợp với yêu cầu đó.

“Vậy là anh đã tiếp cận Nữ Công tước để ở rể, đồ khốn vô liêm sỉ.”

“Nghe có vẻ như vậy phải không?”

Bendyke nhếch mép cười, Aeroc không hiểu có chuyện gì mà buồn cười đến vậy.

“Tôi thực sự quan tâm đến thứ khác.”

Nói xong, Bendyke bước tới. Ánh mắt xuyên thấu khiến Aeroc nhảy lùi lại. Nhưng người đàn ông kia đã thu hẹp khoảng cách giữa họ chỉ còn một bước. Tên khốn đó có cặp chân quá dài. Chết tiệt.

Lưng của Aeroc chạm vào bệ cửa sổ khi anh lùi lại và cố gắng tránh sang một bên, nhưng Bendyke đã khéo léo cản trở. Anh đang đứng trong tình thế bất lợi, có thể bị nghiền nát bởi một bước đi sai lầm nhỏ nhất. Anh cố gắng thể hiện sự phản kháng của mình bằng cách quay đầu đi xa nhất có thể, nhưng nó không có tác dụng gì trước đối thủ đeo bám dai dẳng. Anh có thể làm được gì nếu hét lên để thu hút sự chú ý không? Nhưng nếu có ai đó thấy cảnh này thì sao? Sự kiêu hãnh của anh sẽ không để điều đó xảy ra. Chết tiệt.

“Mặt anh đỏ quá.”

Bàn tay to lớn của Bendyke chạm vào má Aeroc. Da gà chạy dọc sống lưng, anh nhớ lại nỗi kinh hoàng ngày hôm đó. Đầu anh căng lên đau nhói vì quá căng thẳng. Dù ý định của hắn ta là gì, người đàn ông kia vẫn chưa thử chiến thuật tương tự lúc trước. Thay vào đó, hắn ta tung ra một kiểu bạo lực khác, thô bạo và xúc phạm hơn nhiều. Không hề có ý định che giấu điều đó, Bendyke bước lại gần hơn.

“Nó không phải là việc của anh. Đó là do rượu.”

Cách bào chữa duy nhất mà Aeroc có thể nghĩ ra là đổ lỗi cho rượu. Đùi của đối thủ khỏe như một con ngựa áp vào phần thân dưới của Aeroc. Đôi mắt anh choáng váng nhìn khắp mọi hướng, tìm kiếm một lỗ hổng để thoát khỏi vòng tay cứng đá granit của đối thủ. Tuy nhiên, điều đó chỉ giúp đối phương nhận ra anh đang sợ hãi và bối rối đến mức nào.

“Tôi không nghĩ anh sẽ say chỉ bằng ba ly rượu hoa quả đâu.”

Hắn nhận xét như thể biết rõ tửu lượng của Aeroc. Đúng như lời hắn ta nói, Aeroc quả thực không yếu đến mức say sau hai ly. Tuy nhiên, người đàn ông kia không cho Aeroc thời gian để tự hỏi làm sao hắn biết được sự thật đó. Bendyke không biết xấu hổ vòng tay qua eo anh.

“Như mọi khi, anh gầy quá.”

Ý của Bendyke là vòng eo của mình phải không? Chắc chắn, nó khá gầy so với cơ bắp của Bendyke, nhưng khách quan mà nói, trông không yếu đến mức ai cũng phải lo lắng. Aeroc đã ăn uống đầy đủ và tập thể dục, cũng có thể trạng khá tốt.

“Thả ta ra.”

“Anh nên tăng khẩu phần bữa ăn của mình lên.”

Giọng điệu quan tâm quá chân thành để có thể nghĩ đó là giả vờ. Thực sự, Bendyke có vẻ như một tên điên. Không, hắn ta thực sự là một kẻ điên. Hoàn toàn không thể đọc được tâm tư của hắn ta. Phút trước hắn ta nổi cơn thịnh nộ như một kẻ điên, phút sau lại bình tĩnh như một vị thánh sinh ra trên hành tinh lý trí, và bây giờ lại đang như một con chó động dục.

Aeroc hoàn toàn không thể hiểu nổi tại sao kẻ điên này lại như thế với mình. Nỗi sợ hãi nguyên thủy về một đối tượng anh không thể hiểu được bao trùm lấy anh. Cơ thể cứng đờ, run lên liên tục vì e ngại điều gì đó không rõ. Dây thanh quản căng thẳng sắp tuôn ra một tiếng hét kỳ cục. Người đàn ông cao lớn hơn, cả tương đối và tuyệt đối, đã nhanh chóng nhận ra ý định của Aeroc. Một bàn tay to chạm vào khóe miệng Aeroc.

“Anh đang cố hét lên một lần nữa?”

Sự điên cuồng lóe lên trong đôi mắt đen. Máu trong người Aeroc lạnh đi. Hơi thở của anh trở nên gấp gáp và nóng hơn trong khi đầu ngón tay tê dại. Lần đầu tiên, Aeroc nhận ra cảm giác sợ hãi cũng giống như hưng phấn trong tình dục. Bất chấp đối thủ đáng sợ, sức nóng từ cơ thể sát gần của họ khiến anh vô thức rùng mình.

“Anh có sợ tôi không?”

“KHÔNG.”

“Vậy tại sao lại run rẩy thế này?”

“Ta không sợ anh, ta sợ sự điên rồ của anh.”

Aeroc trừng đối phương, đồng thời đáp trả câu hỏi của hắn ta. Vẻ mặt của người đàn ông kia hơi cứng lại. Hắn ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào Aeroc một lúc rồi từ từ rút lui.

“Tôi hiểu rồi.”

“Tôi xin lỗi,” hắn xin lỗi, ngoan ngoãn nghe lời của Aeroc. Ẩn trong thái độ tự tin của hắn có chút u sầu. Gần giống như một Alpha thô lỗ đã bị bỏ rơi trong lần tỏ tình đầu tiên. Aeroc tự hỏi bản thân có bị điên khi cảm thấy như vậy không. “Điều đó thật khủng khiếp.”

“Mặt anh tái nhợt quá.”

Chính tại thời điểm này, Bendyke bộc lộ âm mưu của mình, đưa ra cử chỉ lịch thiệp không mong muốn. Hắn ta nhất quyết hộ tống một Aeroc đang không thể phản kháng ra cửa trước. Khi nhận ra cỗ xe của nhà Teywind vẫn chưa đến, hắn ta đã mời Aeroc lên cỗ xe thuê riêng của mình. Aeroc muốn từ chối nhưng chân anh quá yếu nên không thể đi được nữa. Bàn tay vốn thô bạo trước đó đã di chuyển một cách duyên dáng để giúp Aeroc leo lên xe. Bản thân sự tử tế quá mức là một sự xúc phạm, nhưng nó cảm thấy tự nhiên đến mức Aeroc không có thời gian để từ chối. Ngay cả sau khi đưa tay ra, Bendyke vẫn giữ bàn tay lạnh giá đó trong giây lát. Hắn hôn lên mu bàn tay của Aeroc, rõ ràng không có ý định đóng vai người hầu chu đáo. Aeroc có thể thấy rõ đôi môi của Bendyke đang cong lên thành một nụ cười trên làn da tái nhợt.

“Hẹn gặp lại lần sau, Bá tước.”

Khi trở về dinh thự, Aeroc cảm thấy đau bụng. Anh đã ngủ không ngon giấc vì những cơn ác mộng cứ khiến anh tỉnh giấc. Sau hai bình thuốc, cuối cùng khi tỉnh táo lại, anh tìm thấy mấy bức thư không mong muốn.

Aeroc đã đáp lại bằng một lời xin thứ lỗi lịch sự trước lá thư quan tâm của Nữ Công tước, người không yên lòng về sự trở lại đột ngột của anh. Và đối với thư được gửi từ [K. B.], Aeroc xé phong bì thành từng mảnh rồi ném vào lò sưởi.

Từ đó trở đi, Aeroc triệt để tránh mặt Bendyke. Tự tôn của anh bị tổn thương, nhưng hơn thế nữa, nỗi sợ hãi còn lớn hơn. Tiếp xúc nhiều hơn với sự điên cuồng không thể hiểu nổi của người đàn ông và ánh mắt như một con rắn đen trườn về phía mắt cá chân lên đến đùi trong của anh, gần như có thể khiến anh hét lên như một đứa trẻ hoảng loạn.

Đó là lý do tại sao Aeroc nghĩ mình sẽ không đến văn phòng của người đàn ông đó trừ khi anh không thực sự gặp rắc rối tài chính cực lớn.

(Hết chương 3)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo