Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 5 – Chương 4.1

Cố vấn tài chính của cha, người anh tin cậy quản lý tài sản của nhà Teywind kể từ thời cha mình, đã nghỉ hưu ngay sau khi cha qua đời. Giống như nhiều quý tộc, Aeroc đích thân giải quyết những vấn đề này. Anh tự tin nhưng nó không dễ dàng như anh đã nghĩ. Hết khoản đầu tư này đến khoản đầu tư khác đều thất bại và anh đã để mất rất nhiều tiền.

Niềm kiêu hãnh của anh đang bị tổn thương.

Tin tốt là gia sản của nhà Teywind tương đương với khối tài sản của cả một quốc gia nhỏ, nên một vài khoản đầu tư lỗ chẳng là gì cả. Vấn đề là nhà Teywind cũng cần chi tiêu nhiều như một quốc gia nhỏ. Họ có thể trụ được trong vài năm, nhưng nếu tiếp tục đầu tư lỗ vốn, Teywind sẽ có nguy cơ không thể hỗ trợ tài trợ cho các hoạt động xã hội trong tương lai.

Tệ hơn nữa, anh có thể rơi vào cảnh nghèo khó và buộc phải bán những cuốn sách khó lắm mới kiếm được của mình để mua bánh mì và không còn có thể ngó qua cửa sổ của các bảo tàng nghệ thuật. Ngay cả khi chỉ nghĩ về nó thôi cũng thấy thật kinh khủng. Sau một hồi trăn trở suy tính, sử dụng bộ não đủ thông minh dù không rành về các khoản đầu tư, anh đã nhận ra nguyên nhân sâu xa dẫn đến những thất bại trong đầu tư của mình.

“Mình cần thuê một người quản lý tài chính thôi.”

Chỉ sau khi bị dồn vào chân tường, Aeroc mới nhận ra giới hạn khả năng của mình. Thất bại không phải là sự mất mát hoàn toàn, nhưng đó là cái giá anh phải trả để bản than tính toán đươc tốt hơn.

Aeroc không thể ngẫu nhiên thuê ai đó quản lý tài chính của mình, một lĩnh vực mà sự tin cẩn là điều cần thiết. Lấy những thất bại của mình làm tấm gương, lần này Aeroc ngỏ lời nhờ một người quen có kinh nghiệm, Tử tước Derbyshire, giới thiệu. Aeroc đã nhận được một số thư giới thiệu kèm theo thư phúc đáp. Không chỉ Tử tước Derbyshire, mà cả Nữ Công tước Clayton, Tử tước Westport và nhiều người khác đều nêu tên một người.

“Thực sự vô ích.”

Aeroc tự hỏi họ có thông đồng sau lưng mình không, làm sao họ có thể đồng loạt giới thiệu Bendyke. Dù anh muốn nói bản thân rất bất ngờ nhưng trong thâm tâm anh biết họ sẽ giới thiệu người đàn ông đó. Giới quý tôc thủ đô những ngày này xôn xao bàn tán về Bendyke, một quản lý đầu tư và luật sư trẻ, người có những dự đoán đầu tư chính xác đến mức có thể so sánh với một nhà tiên tri hay phù thủy, và tài sản của người này thực sự đang tăng lên ở mức đáng báo động. Bất cứ ai chỉ để tâm đến tiền bạc đều tranh giành để xếp hàng chờ các dịch vụ của người này, chỉ để nhận ra Bendyke đang xa lánh các khách hàng vì lý do cá nhân. Nhưng cách cư xử ngạo mạn đó càng khiến người này nổi danh hơn. Anh ta chấp nhận khách hàng dựa trên một tiêu chí hoàn toàn không xác định được, không quan tâm đến quy mô tài sản ủy thác của họ. Không ai biết tiêu chí bí mật đó là gì.

Ngoài một số chi phí tư vấn và hoa hồng, các khách hàng lâu dài chứ không phải chỉ được sử dụng dịch vụ một lần duy nhất được biết đến là các gia tộc Derbyshire, Westport và Wolflake. Điểm chung là họ đều là những gia đình lâu đời và được kính trọng. Mặc dù thật đáng ngạc nhiên khi anh ta có thể trụ được cho đến khi có tiền hoa hồng, nhưng hoàn toàn có khả năng Nữ Công tước Clayton đã làm người trung gian hỗ trợ. Tuy nhiên, gia tộc Wolflake còn đáng ngạc nhiên hơn.

Wolflake là một gia tộc có ảnh hưởng lớn trong lĩnh vực chính trị. Hầu tước Wolfrake hiện tại nổi tiếng với tính khí lạnh lùng và sự kiêu hãnh đặc trưng của quý tộc, đồng thời anh ta nổi tiếng là không sẵn lòng đối phó với bất kỳ ai không xứng đáng với cấp bậc của mình. Aeroc gần như là người duy nhất ở độ tuổi mà anh ta tiếp xúc thường xuyên. Aeroc cau mày, tự hỏi làm thế nào Bendyke có thể lôi kéo Wolfrake kết bạn với mình.

Anh biết, theo hiểu biết khiêm tốn của mình, rằng ba gia tộc này là một phần quan trọng trong giới quý tộc tại thủ đô. Thêm nhà Teywind vào nữa thì nó sẽ là một thế lực đáng kể. Aeroc không đoán chắc được tham vọng của Bendyke là gì nhưng anh không hài lòng về điều đó.

Aeroc đích thân tìm kiếm các nhà quản lý tài chính khác, nhưng mỗi người đáng tin cẩn đều lịch sự từ chối, nói rằng họ không thể xử lý tài sản của nhà Teywind. Aeroc thậm chí còn cố gắng trực tiếp thuyết phục họ, nhưng một trong số họ đã nói một khá quá đáng.

“Không phải ngài đã thuê được người quản lý tài chính có năng lực nhất mà ngài có thể tìm được sao?”

“Ta không hiểu anh đang nói gì.”

“Một gia tộc lớn có thể có nhiều người quản lý tài sản cùng lúc, nhưng anh Bendyke thì rất có năng lực làm hơn thế. Hơn thế nữa, tôi không muốn cạnh tranh một cách không cần thiết với anh ta.”

Aeroc cau mày trước những lời khó hiểu đó.

“Ý anh là anh ta là người quản lý tài chính của ta?”

“Theo những gì tôi biết thì đúng vậy.”

Người đàn ông kia cười khúc khích. Đúng lúc nó cũng giúp Aeroc che giấu sự lúng túng của mình khi không hiểu được diễn biến của cuộc trò chuyện.

“Ta không thuê anh ta. Anh đã nghe tin này từ đâu vậy?”

Khi Aeroc thúc giục, người đàn ông kia cuối cùng cũng nhận ra anh không nói đùa và bắt đầu hoảng sợ thấy rõ.

“Người đàn ông đó đã nói vậy với anh à?”

“Không, hoàn toàn không phải vậy. Tôi đã nghĩ một gia tộc vĩ đại như Teywind chắc chắn sẽ thuê anh Bendyke, và… tôi không biết sự hiểu lầm này đến từ đâu, tôi nghĩ tốt nhất ngài nên gặp anh ta và làm sáng tỏ mọi hiểu lầm.”

“Ta sẽ tự lo việc đó.”

Aeroc trả lời cộc lốc rồi bỏ đi. Anh cảm thấy bị xúc phạm. Người đàn ông đó đã gây ra chuyện gì mà Aeroc phải giải thích sự hiểu lầm như thế? Bendyke là kẻ lừa đảo. Bên cạnh việc cảm thấy vô cùng bất mãn, Aeroc còn hủy bỏ kế hoạch thuê một quản lý tài chính khác. Anh không muốn đi khắp nơi cầu cạnh khi không có ai sẵn lòng cả. Hiện tại, nhà họ chỉ cần thắt chặt chi tiêu thôi. Aeroc quyết định thử giải pháp dễ dàng và rõ ràng nhất.

Nhưng vấn đề gia sản của lão Bá tước không đơn giản như anh tưởng. Việc không chi thêm tiền cũng không giải quyết được mọi vấn đề. Một lá thư được gửi tới, yêu cầu thanh toán khoản đầu tư mạo hiểm theo hợp đồng. Ngay cả đối với Aeroc, một người thường tiêu rất nhiều tiền, số tiền đó lớn đến mức anh phải lau mắt và nhìn kỹ lại một lần nữa. Ngạc nhiên, anh nhanh chóng gửi thư cho công ty đầu tư mạo hiểm để hỏi nguyên do, và họ trả lời bằng cách yêu cầu anh kiểm tra kỹ một số câu hỏi về hợp đồng trong tay anh. Aeroc nhanh chóng tra cứu bản hợp đồng. Không phải Aeroc không thể nhớ các thuật ngữ được viết trên đó mà là Aeroc không hiểu ý nghĩa của chúng. Sau một ngày vật lộn với lời giải thích những thuật ngữ và các điều khoản hợp đồng, Aeroc đã chật vật hiểu ra rằng đồng chủ tịch của công ty đầu tư mạo hiểm chính là chính mình và bản thân tạm thời có nhiệm vụ bù lỗ cho các nhà đầu tư khác.

“Mình chưa bao giờ nghĩ nó sẽ thành ra thế này.”

Nó đã trở nên tồi tệ hơn nhiều. Thu nhập tiền mặt từ bất động sản không đủ để trang trải khoản thanh toán được yêu cầu. Anh sẽ phải chia tay một số tác phẩm nghệ thuật gia truyền qua nhiều thế hệ.

Nếu cha biết chuyện này, chắc ông ấy sẽ đứng dậy từ dưới mộ và đánh mình một trận.

Quả thực, Aeroc đã có thể nghe thấy tiếng hét của Aeloc Vinadellin Taywind, ‘Hãy đến phòng làm việc ngay lập tức!’ đập vào màng nhĩ. Má anh ngứa ran. Aeroc phải nghĩ ra cách gì đó ngay lập tức. Nhưng anh đã phải chịu một vài thất bại và bất cứ cách gì anh nghĩ đến đều có nhiều khả năng dẫn đến một hậu quả kinh khủng khác.

“Ô, được rồi.”

Suốt đêm Aeroc lang thang khắp dinh thự, xem xét những bức tranh trên tường, đồ nội thất và những món đồ cổ. Không cái nào trong số này được cha anh để lại cả. Sau khi đánh giá kỹ lưỡng, anh chọn những bức tranh của các họa sĩ mới nổi nên giá thành không đắt.

Khi bình minh mờ mịt ló dạng, Aeroc đã hoàn toàn kiệt sức. Anh không dám ngồi trên chiếc ghế trong phòng làm việc, nơi linh hồn của cha anh có thể đã ngồi đấy, thay vào đó, anh ngồi trên chiếc ghế nhỏ nơi bản thân từng bị mắng mỏ ở đó. Aeroc nghĩ về điều đó cho đến khi đầu nóng bừng, nhưng anh không thể đứng dậy được. Chỉ có một giải pháp thôi. Bất giác, một chân của anh run rẩy. Nhận ra mình đã đánh mất phẩm giá, Aeroc thở dài thật dài. Không có cách nào khác.

 

“Ra đây là lý do tại sao anh lại gọi tôi vào sáng sớm như vậy.”

Bendyke chế nhạo khi họ bước vào phòng làm việc. Hắ ta ngồi vào một chỗ khi chưa được mời và buông lỏng thoải mái, còn Aeroc, đứng cách xa, đã kiềm chế phản ứng muốn đáp trả lại lời mỉa mai đó ngay lập tức. Anh lâm vào hoàn cảnh tồi tệ đến mức phải cần nhờ đến sự giúp đỡ của ác ma này.

“Ta hy vọng anh có một chuyến đi thoải mái trên đường đến đây.”

Aeroc biết mình nói quá nhanh. Ha. Anh không thể tin được mình lại lo lắng về người đàn ông này. Không thể nào. Chỉ là do anh ngủ không ngon thôi. Và người đàn ông này không phải là người phù hợp để anh thể hiện sự ưu ái của mình. Nhận thấy Aeroc tỏ ra thô lỗ, kẻ man rợ, ngỗ ngược cau mày.

“Thật khó để cảm thấy thoải mái kể từ lúc anh dựng tôi dậy khỏi giấc mơ đẹp. Không giống như một quý tộc có thể ngồi yên mà vẫn có tiền đổ vào túi, tôi phải kiếm sống để ăn, mua quần áo và ngủ nghỉ. Cả tuần nay tôi đã làm việc tới tối muộn và định nghỉ ngơi buổi sáng hôm nay.”

“Ta xin thứ lỗi vì đã gọi anh đến ngay trong thời gian ngắn như vậy, nhưng việc rất khẩn cấp và ta không có lựa chọn nào khác. Nếu anh không phiền, ta muốn mời anh dung bữa tối cùng mình…”

Aeroc buộc mình phải nói điều mà anh không hề muốn. Khó nhọc lắm anh mới thốt ra đươc lời mời, nhưng vào tai người nghe lại không có vẻ tốt lắm. Aeroc chưa kịp nói xong thì Bendyke đã ngắt lời.

“Tôi đã nói với anh rồi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo. Hãy cho cho tôi biết anh cần gì.”

Đó là khởi đầu tốt, nhưng Aeroc vẫn không cảm thấy hài lòng. Mọi thứ về người này đều khiến anh cảm thấy khó chịu và bức bối. Hắn ta nghĩ Aeroc này là cái quái gì vậy, một trợ lý thực tập sinh à?

“Ta tự hỏi làm sao người khác có thể chịu đựng được sự kiêu ngạo của anh. Anh cũng tỏ ra kiêu ngạo như vậy trước mặt Tử tước Derbyshire à?”

Họ không phải là Aeroc Teywind.

Ngay khi Aeroc đinh ninh rằng người đàn ông này sẽ tìm cách chối sai lầm điên rồ đã phạm phải, tên khốn đó lại nổ một phát súng tấn công vô ích khác. Thái độ đối đầu của hắn ta luôn như vậy. Chỉ có điều hôm nay, hắn thậm chí còn không thèm ‘giả vờ’ nữa. Aeroc bắt đầu rất khó chịu. Sẽ không có người nào khác có thể chọc tức anh ngay từ lần gặp mặt trực tiếp và chỉ mới trao đổi được vài lời như thế này. Một phần trong Aeroc muốn ném Bendyke ra ngoài ngay lúc này, nhưng anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để mặc hắn ta. Aeroc hít một hơi thật sâu để xoa dịu cơn bực bội và đưa cho Bendyke bản hợp đồng cùng một chồng hoá đơn chào từ công ty.

“Hôm nay sẽ là đống này đây.”

Ngồi xuống chiếc ghế dài, Bendyke cầm tờ giấy như thể chúng là một món quà và nhanh chóng đọc qua vài trang. Mặc dù đã cố gắng không làm vậy nhưng Aeroc vẫn thấy bản thân quan sát phản ứng của đối phương.

Người đàn ông lạnh lùng lơ đãng lật qua vài trang đầu tiên, đôi lông mày thẳng lạnh lùng hơi nhướng lên. Rồi hắn khịt mũi ở những trang tiếp theo. Mắt liếc nhìn Aeroc, và một bên khóe miệng nhếch lên. Rõ ràng là hắn ta đang chế nhạo anh. Cố gắng phớt lờ hơi nóng đang bốc lên trên mặt, Aeroc liếc sang hướng khác và nhấc tách trà lên.

Mặt Bendyke ngày càng trở nên nghiêm túc hơn, cho đến khi ứng viên quản lý tài chính duy nhất của anh rên rỉ khi nhìn thấy lá thư cuối buộc Aeroc phải thừa nhận sự kém cỏi của mình trong các vấn đề tài chính. Đối phương đặt những tờ giấy khác xuống và đọc lại một lần nữa. Hắn dùng tay vuốt cằm, sau đó giơ ngón trỏ dài xoa xoa môi dưới.

Sự im lặng làm bầu không khí đã căng thẳng trở nên căng thẳng hơn. Đây không phải là lúc để nhàn nhã nhâm nhi trà. Cuối cùng, Aeroc lên tiếng trước.

“Nếu có thể, ta muốn giải quyết chuyện này bằng tài sản, vì vậy hãy cho ta lời khuyên. Ý ta là, anh Bendyke.”

Vẻ mặt Aeroc thẳng thắn và bao hàm sự lịch sự tối thiểu.

“Pfft.”

Bendyke bật cười trước lời của anh. Giống như đang cười nhạo sự lố bịch này hơn là thích thú chế nhạo Aeroc. Trí tuệ đang bị xúc phạm, hoặc sự ngu ngốc bị phơi bày, còn nhục nhã hơn thế là sự xúc phạm công khai. Aeroc không thể để khuôn mặt đỏ bừng của mình lộ ra. Anh đặt tách trà xuống và bước tới cửa sổ. Anh muốn tin rằng hành động của mình đang rất tự nhiên, nhưng anh biết điều đó là không thể. Cái nhìn chăm chăm ghim vào gáy anh thật nhức nhối. Tên khốn đó đang tận hưởng sự rối bời của Aeroc.

“Vì vậy?”

Aeroc giật mình trước câu hỏi thốt ra từ miệng Bendyke.

“Cái gì?”

“Vậy vấn đề thực sự là gì?”

Aeroc bối rối, không biết tại sao Bendyke lặp lại câu hỏi.

“Đó chính là vấn đề.”

“KHÔNG. Đấy đúng là vấn đề, và vấn đề là anh sẵn sàng bỏ ra những gì để tôi giải quyết vấn đề này?”

“Anh có thể giải quyết được nó không?”

Có vẻ như đây thật sự là một sự việc nghiêm trọng và do Aeroc không thể tìm ra cách giải quyết, anh vừa phải mời kẻ không mình mong muốn nhất vào dinh thự của mình. Trái tim của Aeroc nhảy lên với sự nhẹ nhõm khi được đến một giải pháp, và sau đó Bendyke ném cho anh một cái lườm xảo quyệt.

Nhận ra mình đã hành động như một đứa trẻ, Aeroc ho một cái và đeo khuôn mặt vô cảm trở lại.

“Ta sẽ trả phí cho anh, bất kể số tiền đó là bao nhiêu.”

Cho dù thù lao của người quản lý tài chính có cao đến đâu thì đó cũng chỉ là tiền lương của một nhân viên. Không có gì mà thu nhập của Bá tước không thể chi trả được, và Aeroc biết điều này. Đôi môi mím chặt của đối thủ kiêu ngạo của anh khẽ nhếch lên, đôi mắt như một con sói đang nhìn chằm chằm vào con mồi.

Không khí căng như dây đàn không giống bất cứ chuyện gì Aeroc từng trải quả. Lông tơ của anh dựng đứng cả lên. Anh không muốn biết kẻ điên này sẽ đòi hỏi những gì. Aeroc tấn công trước khi hắn ta kịp lảm nhảm gì.

“Một trăm, hai trăm hay ba trăm?”

Anh nêu ra một con số có thể mua được một vài tác phẩm nghệ thuật tại bảo tàng yêu thích của mình. Nó nhiều hơn lương hàng tuần của Hugo. Aeroc nghĩ thế là đủ, còn Bendyke thì chỉ nhướng mày.

“Như vậy chưa đủ à? Ta không thể trả anh nhiều hơn năm trăm. Thu nhập từ bất động sản dùng để trả lương hàng tuần cho nhân viên làm việc ở đó và chi trả cho các sự kiện xã hội. Và…”

Ngay khi Aeroc định đưa ra lý do không thể trả lương nhiều hơn, Bendyke lại ngắt lời anh.

“Và anh có những bức tranh mới muốn mua, những nhạc cụ mới muốn sưu tập. Nếu chưa có bức tượng nọ là do anh chưa tìm được nơi để đặt chúng trong khuôn viên. Chỉ cần cắt tỉa một chút chỗ này chỗ kia của khu vườn hoa hồng um tùm, ngài có thể đặt những bức tượng bằng đá cẩm thạch ở khắp mọi nơi.”

“À, đó là một ý tưởng tuyệt vời. Tại sao ta không nghĩ đến điều đó? Ta sắp tổ chức một buổi dạ tiệc mùa hè ở vườn hồng, nên trước đó ta cũng nên mua một ít về để trang hoàng.”

Lời đề nghị bất ngờ khiến Aeroc nghĩ đến một vài bức tượng mình đang để mắt tới. Đang ngẫm nghĩ thì một bóng đen đột nhiên bao phủ lấy anh. Aeroc ngước lên và thấy Bendyke, người đã đến gần, vòng tay ôm anh vào lòng.

Thịch.

Anh lưỡng lự lùi lại và cửa kính đập vào lưng anh. Aeroc nhìn chằm chằm vào đối thủ của mình, mắt mở to. Bendyke là một người đàn ông có chiều cao và vóc dáng đáng kể, đủ để khiến bất cứ ai phải giật mình. Aeroc không hề nhỏ bé so với tiêu chuẩn thông thường, nhưng anh lại như một đứa trẻ khi đứng trước với đối thủ. Bendyke biết cách sử dụng kích thước áp đảo của mình để làm lợi thế, dễ dàng thu hẹp khoảng cách như một kẻ săn mồi dồn con mồi vào góc.

Tại sao mình lại ở đây một mình? Đáng lẽ nên gọi Hugo, hoặc ít nhất là một trong những người giúp việc theo cùng, Aeroc hối hận muộn màng. Nhưng đã quá trễ rồi. Tim anh đập loạn xạ. Cảm giác như nó sắp bẻ gãy xương sườn của anh ấy và bật ra ngoài. Tiếng gầm gừ của Alpha khiến anh thoát khỏi trạng thái mơ màng. Lùi lại, không tìm được khoảng trống, Aeroc kiễng chân lên và cảm thấy bệ cửa sổ lạnh lẽo áp vào mông mình.

Bendyke nhấc cánh tay lên và dùng tay đè mạnh vào mặt kính. Nghiêng người lại gần, hắn thì thầm với giọng trầm thấp.

“Tôi không hỏi anh sẽ trả bao nhiêu. Tôi đã hỏi anh sẽ dùng cái gì để trả.”

“Cái gì?”

“Tôi không muốn tiền.”

“Vậy, một khu đất?”

“Tôi có thể có được thứ đó mà không cần sự giúp đỡ của Bá tước.”

“Vậy thì thỏa thuận ngày hôm nay của chúng ta sẽ kết thúc.”

Aeroc nhanh chóng kết luận. Anh có thể bán một vài bức tranh và mua lại khi rủnh rỉnh hơn. Hoặc mang chúng đi thế chấp. Anh biết một vài người có sẵn tiền mặt. Tuy nhiên, Bendyke dường như không từ bỏ cuộc đàm phán của họ. Hắn quay sang Aeroc.

“Anh sẽ bị từ chối nếu tiết lộ vấn đề của mình cho người khác.”

Đột nhiên, Aeroc nhớ lại những gì mình đã nghe trước đó.

“Vậy ra anh chính là kẻ tung tin đồn về việc ta đã thuê anh.”

Đúng như dự đoán, người đàn ông này chính là kẻ đã khiến tất cả các chuyên gia tài chính khác từ chối đề nghị của anh. Aeroc muốn trút bỏ tất cả nỗi thất vọng của mình. Anh biết mình bất lợi về thể chất nên ít nhất anh đã cố gắng chỉ tay vào mặt hắn và thốt ra điều gì đó ác ý và vạch tội đối phương. Nhưng tất cả đều là nỗ lực vô ích. Bendyke không cho anh thời gian để kịp làm điều đó.

“Đó là một sự hiểu lầm. Tôi không làm điều đó, đó là do một ông già lắm chuyện.”

“Đừng đổ lỗi cho người khác. Anh là kẻ thừa biết có sự hiểu lầm mà không làm rõ nó.”

“Ồ, đó là sự thật.”

Sau đó, Bendyke tiếp tục tiến gần hơn về phía Aeroc. Phần thân trên của Aeroc tựa gần hơn vào cửa sổ để lảnh tránh, nhưng phần thân dưới không thể. Thật khó để biết hơi nóng trên đùi anh là của bản than mình hay của đối phương.

“Nhưng cũng đúng, đó là vấn đề chỉ có tôi mới giải quyết được, bởi những hợp đồng lừa đảo này không thể giải quyết chỉ bằng miệng lưỡi và giấy bút được.”

Nếu không dựa vào miệng lưỡi và giấy bút thì phải kiện cáo sao? Không, anh chắc chắn có không ý định giải quyết thông qua con đường không hợp pháp. Đó là việc mà chỉ một kẻ mất trí mới làm, và nếu đúng như vậy thì Bendyke đã nói đúng, chỉ có hắn ta mới có thể giải quyết được. Nếu là giải pháp bạo lực, vô nhân đạo thì chi phí cũng vô nhân đạo không kém.

“Vậy anh muốn gì?”

“Ta muốn một thứ mà chỉ có Bá tước mới có.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo