“Vậy anh muốn gì?”
“Ta muốn một thứ mà chỉ có Bá tước mới có.”
Mặc dù trước đó chưa từng trải qua nhưng Aeroc biết về hàm ý của câu đó. Aeroc không phải là kẻ ngốc. Không, bản thân anh cũng là một kẻ ngốc. Ngay từ lần đầu họ gặp nhau gã đàn ông này tràn đầy tham vọng rồi. Vấn đề chỉ là hắn ta có thể hiện nó bạo lực hay không mà thôi. Hắn ta luôn chỉ có một mục tiêu. Chết tiệt.
Mâu thuẫn, cả bên trong và bên ngoài cơ thể, hoành hành khắp Aeroc. Sống mũi giống như lưỡi dao của Bendyke chạm vào đôi má tái nhợt của anh. Một cánh tay thô to quấn quanh eo anh như sợi dây buộc cột buồm giữa của một chiếc thuyền buồm. Cùng lúc đó, một bàn tay gầy gò vòng qua cổ và cằm của Aeroc. Lòng bàn tay đó nóng bừng.
“Ta là một Alpha.”
“Thật tuyệt.”
Với câu trả lời đơn giản, ác ma mang đến vận rủi đã phá vỡ lá chắn phòng thủ của Aeroc. Người đàn ông vô đạo đức và không có lòng nhân từ này.
“Việc anh là một kẻ mất trí thô lỗ đã đủ tệ rồi, nhưng anh cũng là một kẻ biến thái với ham muốn tình dục bất thường. Thật là lãng phí một khuôn mặt đẹp trai.”
“Anh có thích mặt của tôi không?”
“Ta không nói vậy.”
Lẽ ra ngay từ đầu Aeroc không nên tham gia vào cuộc đàm phán vô lý này. Tệ hơn nữa, bất chấp tất cả những cuộc gặp gỡ và trò chuyện khó chịu mà họ đã trải qua cho đến nay, ham muốn trực quan của người đàn ông đang ở đỉnh cao bản năng Alpha đã truyền sang Aeroc. Sức nóng từ phần thân dưới đang áp vào nhau của họ gặm nhấm kiên nhẫn của Aeroc. Bộ não của anh, mỏi mệt sau nhiều ngày căng thẳng và thiếu ngủ, sắp đưa ra một quyết định ngu ngốc.
“Anh có ghét tôi không?”
“Nếu ta nói có thì anh có coi việc ta đề nghị ký hợp đồng như chưa từng xảy ra không?”
“KHÔNG.”
“Vậy thì đừng hỏi câu đó.”
Aeroc nhìn thẳng vào mắt kẻ đang trắng trợn tán tỉnh mình. Đồng tử của người đàn ông đó, gần như đen kịt lại vì dục vọng, phản chiếu hình bóng đầy bối rối và thảm hại của anh. Mái tóc hơi rối, đôi má và chóp mũi hơi ửng hồng. Đôi môi đỏ bừng vì bị cắn đi cắn lại, đang mím chặt vào nhau. Đó không phải là hành vi đúng đắn của một quý tộc chỉn chu. Việc bị hấp dẫn bởi một người đàn ông Alpha thậm chí còn thiếu chuẩn mực hơn.
“Ta sẽ hỏi anh một câu hỏi cuối cùng. Hãy thành thật trả lời ta.”
“Cái gì vậy?”
“Tại sao lại là ta? Có rất nhiều quý tộc giàu có khác, thậm chí cả Omega nữa, những người sẽ được thừa kế những khối tài sản khổng lồ. Tốt hơn hết là anh nên tán tỉnh và cưới một trong số họ.”
“Tôi đánh giá cao lời khuyên của anh, nhưng họ không phải anh.”
Cuộc bàn bạc đã vượt khỏi tầm kiểm soát. Aeroc tiến lại gần và trừng mắt nhìn người đàn ông đang mơn trớn gáy mình như một con thú. Hít một hơi thật sâu và từ từ thở ra, Bendyke áp môi vào tai Aeroc và thì thầm.
“Tôi đã yêu anh từ cái nhìn đầu tiên.”
“Anh điên rồi.”
“Tôi cũng cho là vậy. Chắc chắn tôi điên rồi mới lại vướng vào mớ hỗn độn này lần nữa.”
Ý chí chống lại những lời chế nhạo vô tận của Aeroc đang dần phai nhạt. Là một quý tộc, niềm kiêu hãnh của anh đã một mình chiến đấu một trận chiến khó khăn, nhưng đã quá muộn để lật ngược tình thế.
“Ta sẽ phải đặt ra các điều kiện.”
“Tuỳ anh mong muốn.”
Đối mặt với làn sóng không thể cưỡng lại, sự kháng cự cuối cùng mà Aeroc có thể tập hợp được là lên giọng nhấn mạnh điều kiện tiên quyết.
“Tôi sẽ soạn thảo hợp đồng và gửi cho anh.”
Sau khi có được thứ mình muốn, Bendyke từ từ lùi lại. Một cơn ớn lạnh đột ngột ập đến, khiến Aeroc cảm thấy trần trụi dù trên người vẫn mặc nhiều lớp quần áo. Những ngón tay dài lướt qua tai anh. Mỗi khi cảm nhận được một cử chỉ nhỏ nhất, bụng Aeroc lại thắt lại rồi giãn ra. Không chỉ cảm giác e ngại mới khiến anh bồn chồn. Đó là khi anh nhận ra sự đụng chạm thân mật đơn phương của người đàn ông đáng ghét này, không kinh khủng như mình tưởng. Ngay cả dưới ánh sáng ban ngày, đôi mắt của Bendyke trông vẫn mơ màng. Sau đó, Bendyke lại đưa đầu lại gần. Ngay khi môi họ sắp chạm nhau, đúng lúc trái tim anh sắp nổ tung, Bendyke đã hỏi một câu buồn cười.
“Tôi có thể hôn anh được không?”
“Ô, tất nhiên là không.”
Sự từ chối thốt ra ngay lập tức, rõ ràng đến mức Aeroc mong đợi nó sẽ bị bỏ qua. Nhưng Bendyke không đến gần hơn nữa. Đối phương nắm lấy cằm Aeroc một cách vô cùng tiếc nuối, xoa xoa một lúc rồi buông hẳn ra. Aeroc nghiến răng, khó chịu vì Bendyke hành động như một quý ông, rồi chợt nhận ra cách cư xử của mình.
“Việc của chúng ta đã xong rồi, cút khỏi nhà ta ngay.”
“Là một người làm thuê, tôi sẽ làm theo lời chủ nhân.”
Sau đó, hắn ta đặt một nụ hôn lên mu bàn tay của Aeroc, giống như cách một hiệp sĩ thời trung cổ hôn tay chủ nhân của mình. Sau khi sự tiếp xúc nóng bỏng rời ra, người làm thuê thô lỗ cụp mắt cúi chào nhẹ rồi biến mất.
* * *
Aeroc không biết Bendyke đang trêu chọc mình hay nghiêm túc nữa, nhưng hai ngày sau, một bản sao của hợp đồng ngắn đã được gửi đến. Đó chỉ là một thỏa thuận nhỏ nhưng được viết bằng ngôn ngữ thận trọng của một hiệp ước quốc gia.
Thỏa thuận của Bendyke vừa cụ thể vừa mơ hồ. Cụ thể là công việc đối phương sẽ thực hiện cho Aeroc: với tư cách là quản lý tài chính của Teywind, hắn ta phải làm mọi thứ trong khả năng của mình để đảm bảo sự ổn định tài chính của nhà họ. Những hợp đồng cần giải quyết ngay, những thiệt hại cần giảm thiểu đều được quy định cụ thể bằng những con số, tiêu chuẩn nghiêm ngặt đến mức ngay cả Aeroc vốn không rành về số lượng cũng cảm thấy chỗ này là không thể. Nếu điều đó có thể thực hiện được, Aeroc sẽ phải suy nghĩ lại rất kỹ về khả năng của người đàn ông được biết đến với cái tên Clough Bendyke này.
Phần chữ màu xám là khoản phí mà Aeroc sẽ phải trả. Anh không biết gì về loại thỏa thuận nhỏ này, nhưng anh sử dụng kiến thức và trí tưởng tượng của mình để phán đoán. Thông thường, những người yêu cầu những điều như vậy thường đưa ra quy định về số lượng. Hoặc thời gian. Bendyke đã chọn cái sau.
Thuật ngữ mà Aeroc thấy khó hiểu chính là nơi dành cho khoản phí này. Hắn ta muốn chuyện đó diễn ra ở điền trang Teywind. Aeroc không muốn mang hành vi lộn xộn này vào không gian nhà của mình. Không gian thường bị tàn dư của cảm xúc và hành động ám lấy, một ngày nào đó, lại giải phóng chúng theo những cách không ngờ tới. Nếu họ làm chuyện đó ở đây, ngay cả sau khi thỏa thuận đã hoàn tất, bản thân Aeroc có thể thỉnh thoảng sẽ phải nhớ lại những điều khủng khiếp sắp xảy ra đó. Ngay cả khi chỉ nghĩ về nó cũng thấy thật kinh khủng.
Đối mặt với Bendyke, người ghé qua để sửa đổi các điều khoản của thỏa thuận, Aeroc đã chỉ ra điều đó.
“Không thể làm ở trong nhà ta được.”
Bendyke thờ ơ trả lời.
“Nhà tôi thế nào rồi? Hay văn phòng của tôi?”
Aeroc đương nhiên nghĩ đến một khách sạn hoặc một căn nhà khác của mình. Bendyke khịt mũi khi nghe điều đó.
“Vậy anh có muốn làm điều đó trên phố không?”
Aeroc há hốc miệng không tin nổi.
“Cái gì cơ?”
“Tôi cho rằng chúng ta có thể tìm được một góc thích hợp nếu tìm kiếm ở Khu tận cùng.”
Khu tận cùng. Bendyke là bậc thầy về lăng mạ. Aeroc há hốc mồm trước những lời không thể tưởng tượng được ấy. Như thể không nói đùa, hắn ta giơ bút lên để sửa lại địa điểm. Aeroc lập tức cản lại. Một bàn tay trắng nõn, không đeo găng chạm vào cổ tay thô cứng và nổi đầy gân của Bendyke.
“Không thể để làm chuyện đó ở dinh thự thì có nghĩa là chúng ta sẽ đi xuống Khu…tận cùng? Còn có những nơi khác, và ta chắc chắn sẽ có một chỗ thích hợp trên Ngã tư Hoàng gia.”
Ngã tư Hoàng gia là con phố sầm uất nhất thủ đô, dẫn đến cung điện hoàng gia. Hàng chục xe ngựa vẫn chạy ngược xuôi trên phố, bên trong chở đủ người đến và đi từ các khách sạn sang trọng phục vụ tầng lớp quý tộc thấp hơn, những thường dân giàu có và những người có điều kiện kinh tế eo hẹp muốn tận hưởng một chút tự do khi cung điện thì không cung cấp phòng. Thậm chí còn có một khách sạn ở đó mà Aeroc thỉnh thoảng sử dụng, không phải vì lý do cụ thể nào mà vì đây là địa điểm tụ tập xã hội.
“Ngã tư Hoàng gia? Anh nghĩ điều gì sẽ xảy ra nếu một Bá tước và tôi gặp nhau ở một nơi mà chỉ cần hắt hơi một chút là tên của một người sẽ xuất hiện trong báo chí vào sáng mai? Anh cũng có thể tập hợp tất cả các trang xã hội và đưa ra thông báo công khai về thỏa thuận này ấy chứ.”
Một luận điểm nhức nhối nhưng vô cùng thích hợp. Bendyke vẫn giữ vẻ mặt nghiêm túc trong suốt thời gian đó, ngay cả khi nước da của Aeroc trở nên tái nhợt.
“Không phải là ta quan tâm đến nó.”
Aeroc không thể không tự hỏi họ có thể tới đó được không, hoặc như thế là họ thông báo công khai cho toàn bộ người than quen của mình biết. Aeroc buông cổ tay Bendyke ra.
“Sẽ tốt hơn nếu không sửa đổi các điều khoản này.”
Aeroc không còn lựa chọn nào khác ngoài việc nói như vậy.
“Đừng lo lắng quá, như vậy sẽ tốt hơn cho Bá tước.”
“Ngay từ đầu đã là một việc tồi tệ rồi, anh nghĩ ta cần sự an ủi của anh sao?”
Giọng điệu đặt ra câu hỏi sắc bén hơn mức cần thiết. May mắn thay, Bendyke đã giữ im lặng. Mặc dù một bên khóe miệng nhếch lên.
Bản hợp đồng được chờ đợi từ lâu cuối cùng đã được hoàn tất. Aeroc đã ký và giữ một bản cho chính mình và một bản khác cho Bendyke. Bất chấp mọi sự nghi ngại, anh quyết định không công chứng nó. Không có ai khác có thể tin tưởng nên họ đã đi đến một thỏa thuận hiếm hoi.
“Tốt nhất là anh nên tôn trọng hợp đồng.”
“Đó là điều tôi phải nói mới đúng, thưa Bá tước.”
Lần này, Bendyke không xin phép mà hôn nhẹ lên má Aeroc. Giống như một Alpha trưởng thành đang an ủi cho vị hôn phu Omega trẻ tuổi, Bendyke cười thầm một mình.
“Đừng làm điều gì đáng sợ không giống cậu.”
“Điều đó khá đau đớn.”
Khi Aeroc rút chiếc khăn tay ra và chấm lên má như đang lau đi một vết bẩn, Bendyke đã cường điệu hóa tư thế của mình như một diễn viên sân khấu. Trong mắt ánh lên sự tinh quái.
“Ta không có tâm trạng để đùa giỡn.”
“Tôi không đùa giỡn.”
Nói xong, Bendyke thản nhiên ôm lấy Aeroc. Hành động thật tự nhiên khiến Aeroc choáng váng. Anh vô tình hít một hơi và đẩy Bendyke ra.
“Anh đang cư xử như người yêu của ta vậy.”
“Tôi sắp thành như vậy rồi mà.”
“Hãy ngừng ảo tưởng đi.”
“Chúng ta sẽ cùng xem xem đó có phải là ảo tưởng hay không nhé.”
Bendyke cả gan hôn vào thái dương đang nhức nhối của Aeroc. Khi Aeroc hét bảo đối phương cút đi, hắn ta cười khúc khích và rời đi. Aeroc không hiểu có chuyện gì mà đáng cười đến vậy.
(Hết chương 4)