Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 5 – Chương 5.2

* * *

Anh thường tiếp Bendyke trong thư viện, nhưng không muốn làm chuyện đó trong thư viện thiêng liêng nên đã chuẩn bị một căn phòng mình hiếm khi sử dụng. Được gọi là ‘Phòng Violet’, đây là căn phòng bí mật do nữ bá tước thế hệ trước tạo ra cho người yêu của mình, vừa ấm cúng vừa thân mật. Nó có một phòng ngủ cỡ vừa và một phòng tắm gắn liền. Vì nó là biểu tượng của sự không tao nhã nên cửa phòng đã được khóa cẩn thận kể từ thời cha anh, ngoại trừ việc thỉnh thoảng được mở ra để dọn dẹp. Aeroc đã cho người mở cánh cửa đó ra.

“Đây là lần đầu tiên của tôi vào đây. Anh luôn có một căn phòng như thế này à?”

Khóe miệng Bendyke hơi nhếch lên khi bước vào phòng, trong mắt có chút phấn khích. Rõ ràng là hắn đã nhận thấy công dụng đặc biệt của căn phòng này. Đôi mắt hơi nheo lại đó nhìn chăm chăm vào Aeroc. Anh không làm gì sai và không có nghĩa vụ phải trả lời, nhưng bằng cách nào đó, giống như một cậu bé thú nhận một hành động sai trái, giọng Aeroc nghe có vẻ không chắc chắn.

“Anh nói dinh thự, nhưng không phải một căn phòng cụ thể. Ta chỉ chọn một nơi càng xa trung tâm càng tốt”.

“Tôi hiểu rồi.”

Bendyke không thèm nói thêm nữa, thay vào đó, tự tìm một chỗ cho mình mà còn không cần ai mời ngồi xuống. Hắn ta quay sang Aeroc, người đang thận trọng quan sát từ xa và mở miệng một cách trơ tráo.

“Tôi không có ý định nuốt chửng anh đâu, không cần phải cảnh giác như vậy.”

“Là một kẻ lừa đảo nên anh nói nhiều thật.”

Aeroc không hề tin những lời đó. Bendyke nhận ra được sự ngờ vực của anh. Nhưng hành động như một chú mèo con sợ hãi trong chính ngôi nhà của mình không phải điều gì đáng tự hào. Trước khi ngồi vào chỗ, Aeroc rung chuông.

Trời đã xế chiều. Một thời điểm hoàn hảo để uống trà. Hugo, người quản gia, xuất hiện với một cái khay theo tín hiệu của chuông. Ông ấy không nói gì mà đã hoàn hảo bày biện ra một bàn trà.

“Ngài còn cần gì nữa không ạ?”

“Hãy uống trà cùng chúng ta.” Aeroc gần như buột miệng trước câu hỏi mang tính nghi thức mà Hugo đưa ra trước khi rời đi. Lời vừa mới ra khỏi miệng thì Bendyke đã lên tiếng. Hắn ta giơ chiếc chuông mà Aeroc đã dùng lên.

“Chúng tôi sẽ gọi lại cho ông nếu cần bất cứ điều gì.”

“Tôi biết rồi ạ.”

Hugo, không cảm nhận được điều gì đáng ngại, đã bỏ lại người chủ đang tuyệt vọng của mình.

Giờ đây cả hai đang ở một mình trong căn phòng bí mật. Không ai được vào cho đến khi chuông rung lên và giờ nó đã nằm trong tay Bendyke. Aeroc tự trách mình vì đã sơ sẩy không mang nó theo bên mình và quên đo khoảng cách từ đây đến cửa. Có một số việc mà lẽ ra anh phải làm với tư cách là chủ nhà, chẳng hạn như đặt tách trà úp ngược trên đĩa lên, rót trà nóng và mời khách đồ ngọt, nhưng Aeroc không đủ khả năng để tỏ ra lịch sự với tên con buôn đã đến thu lợi tức. Thật khó chịu. Một sự im lặng khó xử treo lơ lửng trong không khí.

“Anh định tiếp tục đứng như thế à?”

“Ta đứng thì thoải mái hơn.”

“Vậy thì tôi sẽ đến bên cạnh anh.”

Sau đó Bendyke định đứng dậy, điều mà Aeroc càng ghét hơn.

“Không, anh không cần phải làm thế.”

Aeroc miễn cưỡng ngồi xuống. Ngồi đối diện anh bên chiếc bàn nhỏ dành cho hai người, Bendyke chạm vào ấm trà để kiểm tra nhiệt độ. Chuyển động của hắn ta có thể được mô tả là chậm chạp.

Cạch.

Một lúc sau, một tách trà được đặt trước mặt Aeroc. Trà trong tách không đậm cũng không nhạt mà vừa đủ. Bendyke rót đầy tách của mình và nhấp một ngụm mà không bình luận gì. Tuy nhiên, Aeroc nắm chặt tay vịn và nhìn chằm chằm vào tách của mình.

“Người khác sẽ nghĩ nó bị đầu độc đấy.”

Aeroc ngước mắt lên và bắt gặp đôi mắt đen đang nhìn mình.

“Làm sao anh biết là không phải vậy?”

Duy trì đường nhìn thẳng, Bendyke đưa lòng bàn tay ra để khẳng định sự bất khả xâm phạm của mình.

“Nước nóng, lá trà và đồ sứ đều do quản gia của Bá tước mang đến. Một quản gia đã phục vụ Bá tước qua nhiều thế hệ và tự mình nuôi dạy cậu chủ trẻ. Lòng trung thành của ông ta là với Bá tước, không phải với tôi. Dù anh có tin hay không, tôi là một tên nhà quê không biết từ đâu xuất hiện, nhưng tôi rất…. có thể nói là rất quan tâm đến Bá tước, rất sâu sắc, và tôi không có ý định làm hại anh. Tôi chỉ muốn làm những gì là tốt với anh. Tất nhiên, tôi cho rằng Bá tước sẽ không tự mình làm bất cứ điều gì như thế.”

Một nụ cười vô hình nhếch lên trên đôi môi mím chặt. Hắn ta đang tận hưởng tình huống này. Tên khốn đáng khinh. Bendyke dựa vào tựa lưng và thưởng thức tách trà của mình. Đôi vai rộng thậm chí còn nổi bật hơn trước vì lưng ghế bị che khuất. Đồng thời, hắn bắt chéo chân trong một chuyển động chậm. Chiếc bàn quá nhỏ để có thể chứa được đôi chân dài nên hắn phải gác chúng ở một góc. Rõ ràng là hắn ta biết cách làm cho thân hình hoàn hảo của mình trông đáng sợ và hấp dẫn. Đó là một tư thế kiêu ngạo nhưng lại phù hợp với hắn ta một cách đáng kinh ngạc. Hắn ta chỉ hơn Aeroc vài tuổi. Mặc dù còn trẻ nhưng hắn ta đã sở hữu sự trưởng thành của một người đàn ông trung niên, và điều đó cùng với vẻ ngoài đẹp trai đã tạo cho hắn ta một uy thế thống trị kỳ lạ.

“Làm sao ta có thể tin lời nói của anh?”

“Nếu tôi hại Bá tước, tôi sẽ không làm điều đó đơn giản như vậy.”

Bendyke dừng lại, gõ nhẹ vào tách trà của mình.

“Trong một thời gian rất dài, cho đến khi tâm hồn anh bị nghiền nát bởi nỗi thống khổ đáng nguyền rủa, tôi sẽ trả thù bằng sự tàn ác mà ngay cả chính ác quỷ cũng không đồng tình.”

Những lời nói lặng lẽ chọc vào da Aeroc như những mũi kim lạnh lẽo. Nếu lời nguyền băng giá nhắm vào mình, anh có thể bị đóng băng đến tận xương.

“Ta không có ác cảm với ma quỷ, chỉ là anh đang quấy rối ta một chiều thôi.”

Thân thể to lớn của hắn ta cứng đờ khi Aeroc phản đòn. Duỗi thẳng lưng, Bendyke ném cho Aeroc một cái nhìn lạnh lùng, cố gắng đánh giá xem anh có muốn lên án mình hay không. Cảm giác đe dọa từ sự chênh lệch kích thước không thể bị ngăn cản bởi chiếc bàn trà nhỏ. Một sự thù địch đáng sợ tuôn ra từ đối phương.

“Liệu ta đã làm sai sao?”

Aeroc vô tội. Dù anh có chút thiếu tôn trọng và coi thường Bendyke nhưng đó là hậu quả do chính hành động của người này. Và Bendyke đã trả đũa một cách không cần thiết bằng cách đẩy anh vào tình thế này. Ngoài ra, không có kẻ đối địch nào khác mà anh từng có ác cảm đáng bị trả thù tàn bạo đến mức ma quỷ sẽ không tán thành. Bendyke mở miệng định nói gì đó nhưng lại cau mày. Như nhớ ra điều gì, hắn ta thả lỏng nắm đấm, đang siết chặt đến mức các đốt ngón tay trắng bệch.

“Đúng, chưa…Chưa có gì xảy ra cả.”

‘Chưa?’ Cách nói thật kỳ quái. Như thể hắn ta muốn Aeroc phạm phải một tội lỗi lớn trong tương lai. Quá mong chờ, kích động về một tương lai không có thật, một khả năng không tồn tại. Ngay cả khi Bendyke giả vờ tỉnh táo, hắn ta vẫn hơi điên rồ.

Aeroc không muốn tiếp tục chủ đề này. Hắn ta chắc chắn sẽ không muốn đến đây để nhàn nhã uống trà. Anh thà làm những gì phải làm một cách nhanh gọn, rồi đắm mình trong nỗi căm ghét sự vô đạo đức và ghê tởm bản thân trước khi nảy ra ý định tự tử còn hơn.

“Đằng kia.”

“Đằng kia?”

“Ta đã có mọi thứ mà ta nghĩ chúng ta sẽ cần, nhưng nếu anh muốn thứ gì đó đặc biệt… Lúc này ta không có tâm trạng cử ai đó đi chạy việc vặt, vì vậy anh sẽ phải bằng long với những gì có sẵn ở đó.”

“Cái gì cơ?”

Aeroc có thể cảm nhận được một chút bối rối ở câu nói của đối phương. Aeroc ngưỡng mộ vẻ chân thành đó của hắn ta.

“Ta nghĩ thật công bằng khi anh kiểm tra lại sự sạch sẽ của mình trước khi tham gia. Tất nhiên, đây không phải là yêu cầu một chiều.”

Nói xong, Bendyke đứng dậy khỏi chỗ ngồi, và Aeroc, đã thầm nghĩ chuyện này sẽ sớm bắt đầu, gần như giật mình. Những lời dạy khắc nghiệt của người cha quá cố đã bộc lộ sự hiện diện vào thời điểm này. Anh hơi nao núng, nhưng nó không thể hiện quá rõ.

Thay vì tiếp cận theo cách này, Bendyke đứng trước cánh cửa nhỏ ‘ở đằng kia’mà Aeroc đã nói. Mở nó ra, hắn há hốc mồm kinh ngạc. Ít nhất thì phản ứng của đối phương cũng mãnh liệt hơn Aeroc. Đóng cửa lại, hắn đưa tay lên thái dương và vuốt tóc ra sau như không có chuyện gì xảy ra.

“Tôi không biết anh ngây thơ hay vô liêm sỉ nữa.”

Đi vào phòng tắm xong, Bendyke quay trở lại chỗ ngồi của mình, nắm chặt rồi thả lỏng nắm tay. Đó là bàn tay của ma quỷ sẽ sớm kéo anh xuống một nơi tủi nhục và hèn hạ. Thần kinh của Aeroc đang căng như dây đàn. Điều quan trọng là phải giữ bình tĩnh. Aeroc nghiêng nhẹ tách trà đang cầm và nhấp ngụm đầu tiên.

“Ưm?”

Dù với lưỡi anh, trà ngon đến lạ lùng. Hugo là người duy nhất có thể pha trà làm Aeroc hài lòng. Không, chính Hugo là người đã dạy Aeroc thưởng trà do đã học được từ cha anh. Vì vậy, ở nhà Teywind, trà chỉ do Hugo pha và chỉ dành cho những vị khách rất thân thiết với Bá tước. Vì vậy, rất ít người từng được uống thử trà do Hugo pha. Ngay cả với lá trà và dụng cụ giống nhau, cũng không thể tái hiện được hương vị như thế, vậy làm sao gã đàn ông này có thể làm được?

Nghĩ rằng đó là một sự trùng hợp vô cùng khó chịu, Aeroc nhìn xuống tách trà của mình, cố tìm ra sự khác biệt nhỏ nhất, nhưng ngay lập tức không tìm thấy gì cả. Lúc đó, Bendyke, người đã bước tới bên cạnh anh, lên tiếng.

“Anh đã nói đó không phải là yêu cầu một chiều mà.”

Một nụ cười nham hiểm đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt hèn hạ của gã đàn ông này.

Ôi không. Đây không phải lúc để nghĩ về trà. Bàn tay cầm tách trà của Aeroc khẽ run lên. Chiếc đồ sứ tinh xảo kêu leng keng, phát ra âm thanh rõ rệt. Aeroc đặt tách xuống, gần như khẽ khàng. Anh chắp hai tay lại và tựa cằm lên đó. Hy vọng tư thế này sẽ khiến anh có vẻ ít bị Bendyke đe dọa nhất.

“Anh thấy mình thuộc bên nào?”

“Tôi không biết ý anh là gì.”

Aeroc không muốn biểu hiện mâu thuẫn nội tâm của mình ra bên ngoài. Đặc biệt là trước mặt gã đàn ông này. Thế nên anh quay mặt đi để che giấu sự kích động.

Người đàn ông kiên trì chuyển sang đối mặt với Aeroc và hạ thấp tư thế. Người anh bị bóng râm phủ lên. Như vẫn chưa đủ, cả hai tay hắn ta nắm lấy tay vịn của chiếc ghế mà Aeroc đang ngồi. Bị mắc kẹt, nỗi bồn chồn bên trong Aeroc vốn lẩn khuất từ trước lại bùng lên.

“Vậy, trên hay dưới? Không, sẽ dễ dàng hơn nếu ta nói thế này. Anh sẽ đút nó vào hay nằm dạng chân ra?

Aeroc hít một hơi thật sâu, giật mình trước câu hỏi trần trụi. Khi Aeroc ho một tiếng, Bendyke khịt mũi.

“Tôi khuyên anh nên kiềm chế những hành động khiêu khích không cần thiết lại. Một thiên thần thuần khiết đã đủ hấp dẫn ngay cả khi họ không làm gì cả.”

Lần đầu tiên Aeroc nghĩ rằng những từ trong trắng và thiên thần có thể làm mình buồn bực. Tên này là bậc thầy nói những lời tục tĩu. Aeroc, người không tránh khỏi ngôn ngữ độc đáo, đã đánh mất sự điềm tĩnh mà anh đã nhiều lần thề sẽ duy trì.

“Anh vừa nói gì!”

“Anh không nghĩ mình là người đút vào phải không? Chà, tôi không phiền, nhưng chẳng phải anh hơi thiếu kinh nghiệm sao?”

“Câm miệng. Đồ khốn. Ai nói ta thiếu kinh nghiệm?”

Hai nắm tay của Aeroc đặt trên tay vịn ghế trở nên trắng bệch vì giận dữ. Bendyke quỳ xuống cạnh ghế như thể họ đang trò chuyện bình thường. Những đầu ngón tay dài lần theo những đường gân nhợt nhạt nổi lên trên các đốt ngón tay trắng trẻo của Aeroc. Đó chỉ là một cái chạm nhẹ thôi nhưng nó gợi tình đến mức khiến lông trên cánh tay của Aeroc dựng đứng. Một cơn rùng mình chạy khắp người, khiến anh khó mà bình tĩnh được. Năm ngón tay tự động di chuyển, vươn ra các hướng khác nhau. Người đàn ông có cặp sừng không thể chạm tới, khoác trong một chiếc áo choàng đen vô hình, nắm lấy tay Aeroc và đưa lên đôi môi đỏ mọng đang chảy máu của mình.

“Chỉ nhìn vào anh là tôi có thể đoán được. Nếu tôi có thể làm cho má anh đỏ bừng chỉ bằng một cái chạm tay và anh không còn trinh thì anh là con điếm vĩ đại nhất từ ​​trước đến nay.”

“Đồ khốn kiếp.” Mỗi từ hắn ta dùng đều cắt vào tự tôn của Aeroc như một con dao.

“Anh chắc phải tự hào về bản thân lắm vì đã có nhiều kinh nghiệm như vậy.”

“Không đặc biệt tự hào gì, nhưng tôi có thể đảm bảo mình biết nhiều về Aeroc Teywind hơn bất kỳ ai khác.”

“Anh đã mua chuộc người làm nào của ta? Người đánh xe? Thơ làm vườn? Đầu bếp? Hoặc không thể, Hugo?”

“Tôi đã nghe điều đó từ chính anh.”

Bendyke nhếch mép cười và đáp lại bằng những điều nhảm nhí. Aeroc không còn muốn tiếp tục cuôc trò chuyện này nữa. Thật ngu ngốc khi cố nói chuyện với một người điên. Aeroc khịt mũi bực tức.

“Xin thứ lỗi, nhưng tôi không thể nhượng bộ cho mong đợi của anh.”

“Cái gì?”

Còn nói vô nghĩa gì nữa đây? Aeroc cau mày.

“Tôi đã nói với anh rồi, tôi quan tâm đến anh.”

“Vậy ra anh đang nói…theo nghĩa đó.”

“Đúng vậy, nhưng tôi không muốn ép ai làm việc gì đó mà họ chưa sẵn sàng. Tôi muốn có mối quan hệ tốt với anh và bằng nhiều cách chúng ta có thể kết nối cảm xúc của mình… Ham muốn của thể xác sẽ đến sau đó.”

“Nghe cứ như anh muốn chúng ta trở thành người yêu vậy.”

Bendyke mỉm cười với câu đó. Aeroc không muốn bị chế giễu. Anh nhìn thẳng vào mắt người đàn ông kia, cố gắng tìm hiểu xem đó có phải là một cái bẫy hay không. Aeroc rũ bỏ những cảm xúc thô thiển vừa qua và nhìn chằm chằm vào đối phương cho đến khi bầu không khí trở nên khó xử nhất có thể. Nhưng anh không thể tìm thấy bất kỳ bằng chứng nào về sự lừa dối ở Bendyke.

“Anh… nghiêm túc đấy à?”

Aeroc hỏi, quá choáng váng để có thể nói nên lời. Nắm lấy tay Aeroc khi anh vẫn nhìn chăm chăm vào mình, Bendyke quỳ xuống và hôn lên mu bàn tay đó, giống như một hiệp sĩ đang tôn thờ một vị vua.

“Tôi không muốn nói dối anh nữa, tôi đã làm thế đủ rồi.”

“Bendyke.”

“Clough.”

Chắc hẳn đối phương muốn nói với Aeroc rằng có thể gọi mình một cách thân thiện nhưng anh vẫn chưa muốn làm điều đó. Sau này cũng sẽ như vậy. Rút bàn tay đang bị nắm chặt của mình lại, Aeroc gián tiếp thông báo cho người kia biết cảm xúc của mình.

“Bendyke, ta hy vọng anh sẽ không bị tổn thương nếu ta không đáp lại sự tán tỉnh đơn phương của anh.”

Gã đàn ông này không giống những người khác anh gặp trong xã hội. Không hề tỏ ra tức giận hay thất vọng, ngay cả khi nhận được sự từ chối lạnh lùng trên khuôn mặt.

“Không sao đâu, tôi sẽ từ từ quyến rũ anh.”

Tỏ ra tự tin, Bendyke trở về chỗ ngồi. Tạo dáng lịch sự, hắn ta dễ dàng đối diện với Aeroc. Điều này khiến bản thân Aeroc cảm thấy khó chịu.

Họ thực sự chưa làm gì khác ngoài việc uống trà trong phòng Violet. Bendyke chỉ nghiên cứu Aeroc như đang chiêm ngưỡng một tác phẩm điêu khắc, và khi trời đã khuya, hắn ta cứ thế rời đi. Clough đã không nói dối khi bảo bản thân sẽ dành thời gian làm Aeroc xiêu lòng. Aeroc nửa vui mừng vì không phải làm chuyện đó ngay, nửa e ngại rằng một ngày nào đó mình có thể gục gã trước sự quyến rũ của người đàn ông này.

Hắn ta? Với mình sao?

Aeroc không thể có câu trả lời cụ thể được. Rõ rang, theo nhiều cách, Bendyke đã gây được ấn tượng. Thói quen yên bình đã bị phá vỡ bởi cơn bão bất ngờ, và Aeroc phải liên tục nghĩ về đối phương. Dù ở công ty hay một mình. Trong thư viện, trong vườn. Khi anh ngủ, khi anh đang thức. Tất cả những gì anh có thể làm là nghĩ đến là Bendyke, và nỗi e dè về khuynh hướng tình dục mà người đàn ông đó khơi dậy trong anh dần dần chiến thắng mọi thứ khác.

“Ưm, a.”

Những giấc mơ của anh, mà một số người gọi là cửa sổ vô thức của tinh thần, là sự thể hiện ham muốn một cách méo mó. Trong giấc mơ, anh quằn quại trong khoái cảm bên dưới Bendyke.

“Ư, hừm.”

Aeroc thở ra, thân thể vẫn còn nóng bừng, ướt đẫm mồ hôi và dịch cơ thể, khi nhỏm dậy. Áo ngủ dính chặt vào người. Kiệt sức, anh không còn sức để thay đồ nữa. Nếu mọi chuyện cứ diễn ra như thế này thì có lẽ họ đã làm với nhau rồi. Khi đó, có lẽ anh sẽ không phải trải qua những đêm thở thổn thức với cơn khát không nguôi và nỗi sợ hãi về điều chưa biết nữa.

(Hết chương 5)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo