Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 5 – Chương 7

Một báo cáo được đưa ra với tài chính được cải thiện nhiều: Vấn đề đã được giải quyết hoàn toàn và tài sản nhà Teywind đã được sắp xếp để tăng trưởng mà không cần bất kỳ khoản đầu tư đặc biệt nào. Kèm theo là một tấm thiệp mời khác có cùng thời gian như lần trước.

“Thật là một lời mời phiến diện, hắn thực sự cứ làm theo ý mình.”

Bản thân Aeroc không phải là người thích tham gia những buổi giao lưu xã hội, nhưng với tư cách là Bá tước Teywind danh giá, anh đã nhận được nhiều lời mời và có một danh sách dài các ủy ban cũng như các hoạt động gây quỹ khác cần tham gia. Ngay cả khi không ra ngoài, anh vẫn phải trả lời một đống thư từ, những cuốn sách mới cần đọc để tăng cường kiến thức, những cuộc triển lãm phải tham dự, những buổi dạ hội và nhiều thứ khác khiến anh khá bận rộn. Chưa hết, người đàn ông đó lại phớt lờ phần quan trọng này trong lịch trình của anh. Cứ như thể lịch trình khác của Aeroc không quan trọng, và Bá tước Teywind chỉ nên chú tâm vào chuyện của gã đó.

Aeroc lật qua sổ tay của mình, nơi anh ghi chú những sự kiện và nhiệm vụ trọng yếu.

“Dù sao thì ngày hôm đó mình cũng có một cuộc hẹn quan trọng.”

Aeroc khịt mũi khi phát hiện ra một chỗ được đánh dấu bắt mắt. Đó là ngày anh sẽ ghé phòng trưng bày nghệ thuật. Giám đốc bảo tàng đã báo với anh rằng một bức tranh mới của một họa sĩ đầy triển vọng mà anh đang để mắt tới, sẽ xuất hiện. Ông ấy đã hứa sẽ cho Aeroc xem nó trước khi nó ra mắt trước công chúng và trong quá trình đó, anh sẽ có thể đặt mua nó trước bất kỳ ai khác, vì vậy anh thường tham dự những buổi xem trước kiểu này. Nếu có những cuộc hẹn quan trọng khác, Aeroc có thể hoãn chuyến thăm bảo tàng thêm một hoặc hai ngày.

Nhưng tại sao phải làm vậy?

Xét về tầm quan trọng thì gã đàn ông đó không hơn gì hạt bụi bám trên bức tranh. Người cần dời lại lịch trình không phải là giám đốc bảo tàng mà chính là gã đàn ông thô lỗ đó.

Aeroc định viết thư phúc đáp rằng mình đã có hẹn trước vào ngày hôm đó và họ có thể dời lịch sang ngày khác, nhưng sau đó anh nhớ ra mình không nên bận tâm đến phép tắc. Thông báo một chiều thì chỉ phù hợp với một lá thư trả lời một chiều thôi. Aeroc xé đôi tờ giấy bắt đầu bằng một cụm từ trang trọng. Sau khi ném nó vào máy hủy tài liệu, anh quyết định dành cả ngày để đắm chìm trong một cơn bốc đồng có phần hèn hạ.

Điểm dừng chân đầu tiên của anh là Bảo tàng nghệ thuật. Bất chấp việc anh đã vội vàng thông báo chuyến thăm của mình, người quản lý vẫn lịch sự hoàn hảo và chào đón vị khách quan trọng nhất của mình. Phòng riêng sang trọng thường đã sẵn sàng và chỉ chờ anh thôi. Aeroc ngồi dựa vào chiếc ghế có tuổi đời khá lâu, từng được vô số người yêu nghệ thuật sử dụng trong quá khứ. Anh đặt chiếc mũ lụa của mình lên bàn bên hộp thuốc lá và gạt tàn, đồng thời đặt cây gậy sang một bên.

Hôm nay hãy bắt đầu ngay thôi nào.

Khi tháo găng tay ra, anh liếc nhìn người phụ trách. Theo tín hiệu của anh, một nhân viên đang chờ đã mang từng bức tranh ra, và với thái độ nhẹ nhàng nhưng đầy tôn trọng, người phụ trách đã giải thích về người nghệ sĩ và bối cảnh của từng tác phẩm.

“Đây là một phong cách hội họa lãng mạn, thể hiện….”

Niềm vui trả thù nhỏ nhặt đã biến đổi dần dần theo thời gian. Khi cơn giận bốc đồng của Aeroc nguôi ngoai và bình tĩnh lại, anh đánh giá lại hành động của mình. Thay vì cư xử như một người trưởng thành, bản thân anh lại quá trẻ con. Anh thật nhỏ nhen khi ăn miếng trả miếng một kẻ đáng ghét như vậy. Dù không ưa sự kiêu ngạo và thiếu tôn trọng của Bendyke đến mức nào, hình thức trả đĩa này không xứng đáng với Bá tước nhà Teywind. Thực tế, điều đó chỉ khiến anh cảm thấy tệ hơn mà thôi.

“Vậy thưa Bá tước. Ngài thấy tác phẩm này thế nào?”

“Phong cách quá mãnh liệt và thô ráp.”

Anh liếc nhìn tác phẩm sau lời của người phụ trách, và không thích những gì trước mắt mình: Một bức tranh lộn xộn giữa màu hạt dẻ sẫm và màu xám trông như thuộc về văn phòng ảm đạm của ai đó.

“Có vẻ như người này có chút tài năng, nhưng sự tự tin thái quá của họ đã làm mất đi mọi nét thu hút còn sót lại. Ta không thích nó chút nào.”

Aeroc tuôn ra những lời chỉ trích gay gắt. “Tôi cũng đồng tình ạ,” người phụ trách lên tiếng, như thể đã đợi câu đó và nhanh chóng đưa ra một tác phẩm khác.

Khi thời gian đã hẹn đến gần, Aeroc còn mất bình tĩnh hơn. Anh bắt chéo chân rồi lại thả ra, gõ ngón trỏ vào tay vịn ghế. Vì lý do nào đó, gáy anh lạnh buốt, da gà nổi lên không rõ lý do.

Người phụ trách, người anh có mối quan hệ tin cậy lâu năm và hiểu biết sâu sắc về các tác phẩm anh yêu thích, đã giới thiệu một số tác phẩm được lựa chọn kỹ càng. Nhưng không ai trong số chúng lọt được vào mắt Aeroc. Trước khi bức cuối cùng được mang ra, cuối cùng anh cũng đứng dậy. Đã quá giờ hẹn từ lâu.

“Hôm nay thế là đủ rồi.”

“Tôi xin lỗi vì không có thứ gì vừa ý ngài, thưa Bá tước. Tôi xin được hẹn ngài lần sau khi chúng tôi có thứ gì đó chất lượng hơn ạ.”

“Không, đừng bận tâm quá. Đó là vấn đề cá nhân của riêng ta, không phải của ông. Lần sau ta sẽ lại ghé.”

“Tôi hiểu rồi ạ.”

Người phụ trách lịch sự dẫn Aeroc ra khỏi phòng trưng bày.

Khi anh trở về, Hugo đón anh ở cửa trước, nhận áo khoác của Aeroc và thông báo vị khách của anh đã đến như dự kiến.

“Ngài ta đã đợi được hai tiếng rồi, thưa cậu chủ. Ngài ta nói đã có hẹn với cậu chủ.”

Tuy nhiên, Aeroc chưa bao giờ báo trước về cuộc hẹn này cho Hugo. Tất nhiên đó là vì Aeroc chưa hề nói bất cứ điều gì. Người quản gia cực kỳ thâm niên đã cho vị khách vào, vì Bendyke đang làm việc cho chủ nhân của ông, và gần đây giữa họ đã có một quan hệ cá nhân, ngoài công việc chung.

“Tốt. Anh ta có trong phòng Violet không?”

“Không, thưa ngài. Ngài ấy đang ở trong phòng làm việc.”

“Trong phòng làm việc?”

“Vâng ạ.”

“Ngài ta thích thư viện một cách kỳ lạ. Mặc dù trông không giống một người thích đọc sách cho lắm.”

“Bởi vì bộ sưu tập của Bá tước Teywind làm giới trí thức không chỉ ở thủ đô mà trên toàn đế quốc ghen tị.”

Người quản gia, một người vô cùng tự hào về gia đình mà mình đã phục vụ cả đời, đáp lời bằng giọng điệu tao nhã. Aeroc bước nhanh đến phòng làm việc. Anh nghi ngờ điều Bendyke quan tâm cũng giống như những thường dân đó. Anh muốn đi bộ chậm rãi về phía thư viện, nhưng không thể.

Khi bước vào thư viện, anh nhìn thấy tấm lưng của Bendyke. Người đàn ông ngồi trên ghế sofa, quay mặt ra cửa sổ. Khói trắng tỏa ra từ đầu cánh tay trái, được để thoải mái trên một tay vịn bọc da. Có một điếu thuốc giữa ngón trỏ và ngón giữa. Thứ gây nghiện đó đã cháy hết một nửa. Chiếc gạt tàn pha lê trên chiếc bàn gần đó đã có vài mẩu tàn thuốc.

“Anh không thể hút thuốc trong thư viện. Nó có thể làm hỏng sách vở.”

“Ồ, tôi biết rồi.”

Bendyke đáp mà không ngoảnh lại nhưng vẫn không ngừng hút thuốc. Thay vào đó, lại đưa điếu thuốc lên miệng.

‘Sztttt.’

Tờ giấy mịn bọc quanh bột thảo dược khô phát ra một tiếng động khe khẽ khi nó cháy. Aeroc ngay lập tức cảm thấy có lỗi vì đã để người này phải đợi mình, nhưng anh vẫn sải bước tới chỗ Bendyke, không thèm che giấu sự bất mãn của mình.

“Xin chào. Chuyến đi chơi có thích không?”

Bendyke chào hỏi vui nhộn, khóe miệng nhếch lên. Đôi mắt không hề mỉm cười, và sự khác biệt khiến không khí rung chuyển một cách bấp bênh. Một làn khói mỏng quẩn quanh eo Aeroc và anh rùng mình. Bendyke biết quá rõ cách thể hiện quan điểm của mình mà không cần nói ra thành lời.

Đó là một lời buộc tội không công bằng. Aeroc đã cố gắng vạch ra ranh giới rõ ràng, tuyên bố mình không có nghĩa vụ phải tuân theo những thông báo từ một phía, rằng mình có vai trò phải hoàn thành với tư cách là người đứng đầu một gia đình có lịch sử lâu đời và rằng mình không thể đáp ứng được yêu cầu của một nhân viên đơn thuần.

Nhưng Aeroc chưa chuẩn bị sẵn sàng cho những gì Bendyke sắp nói. Người đàn ông hất cằm về phía chồng sách trên bàn bên cạnh.

“Những cái đó thật thú vị.”

Tay trái vẫn cầm điếu thuốc lướt qua chồng sách. Aeroc cảm thấy không thoải mái khi Bendyke không them bận tâm đến việc tro rơi xuống những cuốn sách quý giá. Aeroc cầm sách lên. Mỗi cuốn đều là sách anh yêu thích nhất và anh đã đọc đi đọc lại nhiều lần.

“Làm sao anh biết?”

“Biết gì cơ?”

Thật là kinh tởm khi thấy hắn ta hỏi lại trong khi giả vờ như không biết gì. Bendyke chỉ chọn những cuốn sách yêu thích của Aeroc từ thư viện rộng lớn này. Rõ ràng là đối phương đã được ai đó tiếp tay. Có lẽ là Hugo? Nhưng Hugo không phải là người thích nói chuyện phiếm với khách khứa. Làm sao người này biết được? Aeroc thắc mắc

“Anh nghĩ thật trùng hợp khi anh chỉ lựa ra đúng những cuốn sách yêu thích của ta?”

“Chính anh đã nói cho tôi biết.”

Aeroc cảm thấy mệt mỏi với câu trả lời đùa cợt.

“Nếu không muốn trả lời, hãy im lặng đi, ta đã chịu đủ sự lừa dối và chế nhạo của anh rồi.”

Chính anh cũng cảm thấy giọng của mình lạnh băng. Như thể điều đó vẫn chưa đủ, Bendyke bổ sung, “Tôi nói nghiêm túc đấy.” Giọng điệu chân thành một cách hài hước, điều đó khiến mọi chuyện càng trở nên khó kiềm chế hơn. Răng của Aeroc va vào nhau lập cập, và anh bóp chặt cuốn sách mình đang cầm một cách thô bạo đến mức gần như làm rách nó.

“Nếu ta tin điều đó thì sẽ không có gì khác biệt giữa ta và một kẻ ngờ nghệch.”

“Đánh giá nhận thức về tiền bạc của anh, tôi có thể nói rằng anh cũng khá gần với một kẻ đó đấy.”

“… Ý của ta không phải như vậy.”

Aeroc đáp lại, muộn mất nửa nhịp.

“Dù sao thì, ngày nào tôi cũng gặp Bá tước trong giấc mơ của mình.”

“Ha! Như thể quấy rối ta vẫn chưa đủ tệ, anh còn quấy rầy ta trong mơ nữa. Nghe thì tệ thật, đối xử với ta như thể ta là kẻ đù đờ vì ta không giỏi quản lý tiền bạc. Ta không tò mò chút nào, nhưng xin đừng đơn phương gọi ta vào một phòng làm việc lạnh lẽo, ảm đạm đầy sổ cái. Nó rất khó chịu.”

Phi logic, đầy cảm tính. Xét về mặt lý trí, anh không đời nào có thể thắng được tên điên này. Khi đối phó với một tên điên, người ta cần cư xử như một kẻ điên.

“Tôi không ngờ giấc mơ của mình lại khiến anh cảm thấy khó chịu đến thế. Chắc hẳn anh đã mệt rồi, tôi đã nghiền ngẫm về những giấc mơ của mình suốt hai giờ qua.”

Aeroc không có ý như vậy, nhưng anh không muốn nói rõ cho người đàn ông này. Bendyke ném điếu thuốc gần cháy hết vào gạt tàn và đứng dậy. Không hề có một phép lịch sự nào giữa một người đàn ông có địa vị khác nhau, giữa chủ và khách, giữa chủ và nhân viên.

“Hôm nay tôi sẽ quay về.”

Chuyển động chậm chạp, ì ạch của hắn ta giống như một con thú man rợ. Hắn cài lại chiếc áo khoác đang mở tung. Cảnh đó trông giống như một nghi thức trước khi đi săn.

Aeroc thực sự không tin Bendyke sẽ cứ quay trở lại như thế này và ‘chẳng làm gì cả’. Chắc chắn rồi, Bendyke bước về phía Aeroc. Và Aeroc đã hy vọng lần này Bedyke cũng sẽ thật sự làm gì đó ngoài suy đoán của anh. Chết tiệt.

Những ngón tay thon dài vừa cầm điếu thuốc vuốt gáy và tóc anh. Khi Aeroc ngước mắt lên, đôi mắt như đầm lầy, đen như hắc ín mà anh bắt gặp, đã gửi đến một lời cảnh báo ngầm. Dần dần, một bóng tối phủ xuống người anh. Sống mũi như lưỡi dao lại gần. Bendyke định hôn anh.

Aeroc sững người, choáng váng và người kia cũng dừng lại. Sự im lặng đầy áp lực nhất thời có cảm giác như nó có thể bóp nát phổi anh bất cứ lúc nào.

Những ngón tay ve vuốt cổ anh di chuyển và cọ vào phần xương nhô ra ở gáy. Sống lưng của anh giật nhẹ. Môi của Bendyke lơ lửng ngay phía trên mũi của Aeroc. Đối phương hơi do dự rồi thở dài một hơi rồi hôn lên trán anh. Mùi hương thật đắng và hăng. Nếu đó là một loại nước hoa, và nếu Aeroc được đặt tên cho nó, anh sẽ gọi nó là ‘Amon’, con quỷ của vàng và lòng tham.

Aeroc đã kiệt sức sau nửa ngày trải qua cảm giác khó chịu. Cuộc gặp gỡ ngắn ngủi này với Bendyke đã tiêu hao hoàn toàn chút sức lực còn sót lại của anh. Toàn thân mệt nhoài như một cục bông gòn ướt đẫm.

Aeroc dành thời gian còn lại của buổi tối để đọc sách để xoa dịu cơn uể oải. Sau đó anh nhận ra bản thân đang dùng ngón tay xoa xoa trán. Như đôi môi nóng bỏng phun ra lưu huỳnh đã làm anh bỏng rát. Cảm giác ngứa ran đến và đi không liên tục. Điều đó khiến anh bức bối không chịu nổi.

(Hết chương 7)

Note: Amon, một trong 72 con Quỷ của Vua Solomon, được miêu tả là một anh chàng tóc vàng nhạt, rực rỡ như ánh mặt trời, cao to, đẹp trai, mạnh mẽ. Amon biết tất cả mọi điều trong quá khứ, tiên đoán về tương lai, hòa giải với kẻ thù, dẫn dắt tình yêu đến và làm tình yêu phát triển.

Amon được cho là có sức mạnh mang lại sự giàu có và thịnh vượng cho cuộc sống của bạn. Bằng cách triệu tập con quỷ này, bạn có thể thu hút sự giàu có và thành công về tài chính. Trong dạng quỷ, thì Amon có hình dạng một con sói với đuôi của rắn, hoặc thân hình đàn ông nhưng đầu của quạ với răng của sói.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo