Lỡ Bước Vào Vườn Hồng - Quyển 5 – Chương 8

Mùa xuân đang tràn ngập bên ngoài. Khu vườn vốn bị tuyết phủ kín một thời gian, giờ đây đã đâm chồi nảy lộc, những bông hoa đủ màu sắc đang khoe sắc.

“Hôm nay ngồi ngoài vườn thì sao ạ?” Hugo hỏi, người đã được báo trước về vị khách. Aeroc nghĩ một lúc và cho rằng ngoài vườn không phải là một chỗ ổn lắm. Aeroc không muốn cãi cọ với người đàn ông đó ở giữa vườn.

“Tôi đề nghị cậu chủ nên chọn sân thượng tầng hai nhìn ra vườn.”

Hugo, người quản gia lịch lãm và có năng lực nhất thủ đô hay thậm chí là đế quốc, đã gợi ý một không gian hoàn hảo.

“Sân thượng sao?”

Bendyke, người chỉ quen nhìn thấy anh trong thư viện hoặc phòng Violet, cố xác định xem Aeroc có ẩn giấu điều gì trong đầu hay không khi chọn sân thượng làm chỗ tiếp mình. Việc yêu cầu giải thích về lòng hiếu khách của chủ nhà là việc làm hết sức bất lịch sự, nhưng khi xét đến người mà anh đang đối phó, Aeroc không tỏ ra đặc biệt khó chịu. Vào thời điểm này, anh có quá ít kỳ vọng vào phẩm chất của gã đàn ông kia để bắt đầu cảm thấy bị mạo phạm.

“Nếu anh không thích, chúng ta có thể chuyển vào trong nhà.”

“Không. Tôi không nghĩ cần đâu.”

Người đàn ông ngồi bên kia đầu bàn không có vẻ gì là miễn cưỡng, ánh mắt liếc nhìn khu vườn bên dưới. Chưa hẳn là mùa hoa hồng nở rộ nhưng những nụ hoa đã ló đầu ra và bắt đầu tô điểm những thảm lá xanh. Aeroc phải khẳng định lại khung cảnh nhìn từ sân thượng tuyệt đẹp như thế nào.

“Từ đây anh có thể nhìn thấy vườn hồng. Nơi đây có nhiều ánh nắng và gió mùa hè rất dễ chịu, vì vậy đây là nơi lý tưởng để chìm đắm trong hương hoa hồng. Mẹ ta đặc biệt thích.”

“Tôi biết.”

“Anh biết cái gì và làm sao anh biết đươc?”

“Từ những giấc mơ của tôi,” Bendyke đáp. Aeroc chỉ khịt mũi.

“Người quản lý tài chính của ta sắp phát điên rồi.”

Lúc đó, khóe môi Bendyke cong lên.

“Đừng coi ta như một kẻ ngu ngốc nữa. Ta là chủ nhân của anh. Chà, anh sẽ không nghe lời ta ngay cả khi ta nhấn mạnh lại điều này với anh. Anh biết nhờ vào tên gián điệp nào vậy… Anh có quen với một trong những nhân viên làm việc tại dinh thự sao?”

“Nếu tôi theo dõi anh, tôi sẽ sử dụng các mối quan hệ khác của mình chứ không phải nhân viên của anh.”

“A.”

Đột nhiên, Aeroc nhớ ra Bendyke có mối quan hệ tốt với nhà Derbyshire, Westport và thậm chí cả Wolflake. Không biết những người khác như thế nào, nhưng Tử tước Derbyshire và Nữ Tử tước Westport biết rõ lịch sử của Bá tước Teywind, cũng như của Aeroc. Mặc dù họ có hay tán gẫu đôi chút nhưng họ không phải là kiểu người buôn chuyện về người khác mà không có lý do. Có lẽ gã này là một kẻ cực kỳ tinh thông lôi kéo người khác và biết được rất nhiều điều từ họ. Sẽ không dễ làm cho những người coi mình là cha và mẹ đỡ đầu của Aeroc, thay cho cha mẹ quá cố của anh, thôi lải nhải kể chuyện về anh.

“Ngồi xuống đi.”

Lúc đó, Bendyke đã tiến tới bên cạnh Aeroc, thậm chí còn kéo ghế cho anh.

“Ta không phải Omega nên anh không cần phải làm vậy. Ngoài ra, ta không nghĩ ngay cả Omega hào phóng nhất cũng muốn được tâng bốc bởi một kẻ biến thái quái đản, thích rình mò xung quanh mình.”

“Tôi hiểu rồi.”

Bendyke tiếp tục mỉm cười và không từ bỏ thiện chí muốn kéo ghế giúp Aeroc. Aeroc không thể nhường ghế chủ và ngồi vào ghế khác được. Điều đó thậm chí còn khiến anh bị mạo phạm nhiều hơn. Đúng là một đứa con của quỷ. Gã đàn ông đó chắc hẳn đang tận hưởng.

Đây chỉ là cuộc gặp thứ ba của họ. Aeroc ngày càng căng thẳng, nhưng mặt khác, sự cảnh giác của anh lại giảm đi. Cảm xúc thật mâu thuẫn. Khi nỗi sợ hãi về hành động của gã đàn ông đó tăng lên, sự quen thuộc của anh với người đàn ông đó cũng tăng lên theo. Bản thân Bendyke cũng cảm thấy quen thuộc. Tuy nhiên, Aeroc lo sợ điều bản thân có thể sẽ làm.

Hôm nay không khác gì hai lần chạm trán gần nhất. Tán gẫu nhẹ nhàng, sau đó là một khoảng im lặng dài.

Anh lật qua vài trang sách. Aeroc đã chọn cuốn dễ đọc nhất. Đó là một cuốn tiểu thuyết đơn giản, chỉ cần một vài kiến thức. Loại sách mà một khi đã đọc xong thì anh sẽ không đặt xuống cho đến khi đọc xong, nhưng hôm nay, cứ khoảng mười trang, anh lại thấy bản thân liếc nhìn người kia.

Bendyke không nhìn về hướng này. Đôi mắt dường như luôn sẵn sàng ném ra lời buộc tội sắc bén vào bất cứ ai và bất cứ lúc nào, hướng về phía vườn hồng. Đương nhiên, Aeroc hướng nhìn theo hướng đó. Anh thấy căn nhà gỗ cũ kỹ. Căn nhà đó được xây từ thời mẹ anh, người khao khát cuộc sống đồng quê, từ trong vườn không thể thấy được vì nó bao quanh bởi những cây hoàng dương cao lớn, đến nỗi nhiều người thậm chí còn không biết nó ở đó, nhưng có thể nhìn thấy nó từ sân thượng mà mẹ anh ưa thích này. Bị bỏ không từ khi mẹ mất, căn nhà mang bầu không khí mục nát dường như không hợp với khu vườn đầy sặc sỡ. Aeroc tự hỏi Bendyke có thấy điều đó kỳ lạ không.

“Ta đang nghĩ đến việc sửa sang nó lại.”

Khi anh nói đến đó, Bendyke chậm rãi liếc nhìn về phía anh.

“Hoặc dỡ nó đi. Đó là ngôi nhà mà mẹ ta rất thích nên ta để nó lại, nhưng nó chỉ phá hỏng tầm nhìn ra vườn khi mục nát như vậy thôi”.

Thực ra, anh không thực sự có ý dỡ bỏ nó. Anh yêu mẹ quá nhiều đến nỗi không muốn xóa đi những ký ức ít ỏi mà bà đã để lại. Tuy nhiên, anh cũng yêu mẹ nhiều đến mức tim anh sẽ nhức nhối nếu đặt chân vào nơi đó. Sở dĩ anh nói vậy là vì Bendyke nhìn nơi đó bằng ánh mắt kỳ quái. Aeroc không muốn bộc lộ bất kỳ yếu điểm nào trước mặt tên đàn ông này. Anh sẽ không được sử dụng sân thượng này trong tương lai nữa.

“Nếu tôi yêu cầu anh đừng phá hủy nó, anh sẽ làm gì?”

Đó là một phản ứng bất ngờ khác. Aeroc không thể hiểu được ý của hắn ta, và anh tự hỏi người đàn ông này đã nghiên cứu gì về Aeroc mà luôn làm mình bất ngờ như vậy. Mắt Aeroc nheo lại và quay sang đối diện với người kia.

“Nỗi đau lẩn quất trong bụi hồng, cứ để nguyên như vậy sẽ hoàn hảo hơn.”

“Không phải đau đớn mà là đau khổ. Ta rất ngạc nhiên khi anh Bendyke, người có tiền thay vì máu trong huyết quản, lại trích dẫn thơ trữ tình.”

Aeroc thực sự ngạc nhiên. Không thể bắt lỗi về Aeroc sự mỉa mai này. Thật kỳ lạ nếu cuộc trò chuyện giữa họ chẳng có gì ngoài thiện chí thuần túy.

“Một trái tim bị lấp đầy bởi tiền bạc đôi khi cũng biết đập vì người khác, giống như trái tim của một thiên thần xinh đẹp có thể chứa trong đó một tảng băng lạnh giá.”

Giọng điệu của người kia lạnh lùng, như thể đang lên án ai đó. Cứ như thể người đó là Aeroc vậy. Nhưng anh không phải là thiên thần và cũng không cầm một khối băng. Thay vào đó, sự tức giận của anh đối với gã đàn ông thô lỗ đã đưa ra những lời buộc tội mâu thuẫn như vậy, đã bùng lên thành một ngọn lửa nóng rực khó hiểu.

“Anh nói đúng, vì những thứ tạo nên quả tim sắt đá của anh mềm nhũn như một quả bí ngô thối rũa.”

“Đó là lý do tại sao anh cảm thấy bị xúc phạm à?”

“Ta không muốn phải trả lời cho một câu hỏi tầm thường đến mức không cần phải dùng đến cảm xúc của mình.”

Nói xong, Aeroc quay lại với cuốn sách của mình. Đó là cách anh nói rằng mình quá mệt mỏi với chủ đề này. Sau khi ép mình đọc một trang, anh cầm tách trà lên. Đương nhiên, anh ngước lên và thấy đôi mắt nóng cháy của Bendyke đang trừng mình. Ngay cả khi trừng mắt, cái miệng độc ác của hắn ta vẫn nhếch lên như đang rất thích thú. Cứ như thể người này đang tận hưởng cơn giận của chính mình vậy.

“Chắc phải đáng tiếc lắm khi anh bị tên tầm thường này nắm thóp.”

“Điều đó ta biết rõ hơn ai hết nên anh không cần phải nhấn mạnh đâu.”

Aeroc ngắt lời đối phương và quay lại sách của mình. Nhưng đôi mắt dõi theo của Bendyke làm anh khó chịu và không thể tập trung được nữa. Gã này thực sự là một kẻ kỳ lạ.

Vầng thái dương vĩ đại của thế giới đang ca nốt một điệp khúc ngọt ngào sau màn độc diễn mạnh mẽ. Mặt trăng chờ cho mặt trời sáng chói rời đi, rồi kéo đến cùng với màn đêm và những bí mật của nó. Hugo lặng lẽ xuất hiện để thắp nến và đèn lồng trên sân thượng. Ông cũng chuẩn bị một bình trà nóng khác rồi rời đi.

Thật khó để đọc sách ngoài trời. Ngay từ đầu, người ngồi bên đã không thực sự giúp cảm xúc của anh ổn định. Biết ơn vì cuộc tra tấn thầm lặng cuối cùng đã kết thúc, Aeroc đóng sách lại.

Bendyke, người suốt buổi chiều vẫn dán mắt vào vườn hồng, dường như vẫn chưa muốn đứng dậy. Với cánh tay buông thõng trên thành ghế và chân bắt chéo, hắn ta dường như sẽ ngồi đó mãi mãi, như một bức tượng. Bất chấp ánh hoàng hôn đỏ rực, trông hắn ta vẫn nhợt nhạt như đá cẩm thạch. Aeroc tự hỏi đối phương có thực sự đã trở thành một bức tượng hay không.

Aeroc đã uống đến ba tách trà. Khi hoàng hôn nhuộm đỏ đường chân trời, anh trở nên lo lắng về người kia, vốn không hề di chuyển một cm nào. Người này đang cư xử rất lạ. Hôm nay hắn ta còn định ngồi đó đến khuya à? Sau đó, có lẽ họ sẽ làm chuyện đó?

“Đã khuya lắm rồi.”

“Thời gian dành cho những quý ông trưởng thành chỉ mới bắt đầu thôi.”

Khi cụm từ những quý ông trưởng thành được nhắc đến, Aeroc khịt mũi và bật ra một nụ cười bồn chồn.

“Ta không ngờ anh lại tự gọi mình là một quý ông.”

Aeroc nghiêng đầu và cười khinh bỉ với đối phương trước khi bàn tay của Bendyke đưa ra. Một bàn tay to lớn bao quanh cằm của Aeroc.

“Ánh mắt đó, giọng điệu đó, nụ cười đặc biệt đó.”

Đầu ngón trỏ dài gõ nhẹ vào chỗ ngay dưới tai nối với quai hàm, khiến lông tơ trên lưng anh dựng đứng. Aeroc cố gắng cản nó lại nhưng Bendyke đã khéo léo ngắt lời anh.

“Anh thực sự không hề thay đổi chút nào.”

Giọng điệu ẩn ý rằng hắn ta đã biết đến Aeroc từ rất lâu rồi. Aeroc đã từ bỏ việc cố gắng hiểu Bendyke, nhưng giọng điệu đó luôn khiến anh không thoải mái. Aeroc muốn đáp trả rằng mình không muốn bị một người như hắn ta đánh giá, nhưng đã bỏ lỡ thời cơ.

Đứng dậy khỏi ghế, Bendyke tiến lại gần, cả hai tay nắm chặt tay vịn ghế của Aeroc. Cái bóng do thân hình to lớn của hắn ta tạo ra khi quay lưng về phía mặt trời lặn, đã che khuất tầm nhìn của anh. Những tia nắng đỏ chiếu rọi vào những đường nét đặc trưng của Alpha nam tính. Sau đó, sống mũi như được chạm trổ của hắn ta phát sáng đáng e ngại, giống như một lưỡi dao cắt linh hồn.

“Anh luôn là người khiến tôi thành ra như thế này.”

Giọng nói của người đàn ông vang lên, âm thanh khàn đặc, thô ráp như sắp tan thành mây khói. Quên mất cả việc hô hấp, Aeroc hít vào từng ngụm không khí. Tầm nhìn bị che khuất một nửa của anh trở nên tối đen, như thể đã uống phải thuốc độc. Anh cảm thấy chóng mặt.

Bàn tay đang nắm cằm anh co lại, đồng thời cánh tay còn lại của anh cũng bị tóm lấy. Thật khó để trốn thoát. Niềm kiêu hãnh mà anh đã học được từ những ngày đầu tiên nhận thức đươc bản thân, đã khiến anh không thể cúi đầu. Thay vì thu mình lại trước một kẻ hèn nhát sử dụng những biện pháp không trung thực để đe dọa mình, Aeroc chọn nâng cao đầu.

Ở cự ly gần, hơi thở của đối phương lướt qua môi anh. Hơi thở của Aeroc cũng chậm lại theo cách riêng của nó. Những hơi thở nông theo sau. Da thịt săn chắc chạm vào môi anh. Một làn sóng xung kích, giống như vụ nổ của một quả bom bị chôn vùi, khiến anh rung chuyển tận xương tủy. Hàm răng nghiến chặt của anh bật mở.

Một chiếc lưỡi luồn qua khe hở, và tiếp xúc trần trụi với hơi ấm của cơ thể người khác mang đến những cảm giác mà anh chưa từng trải qua trước đây. Theo su sự gặm nhấm cẩn thận của răng, khối thịt trơn trượt tiến lên, nhẹ nhàng chạm vào cơ quan cảm thụ nhạy cảm mà anh chưa bao giờ sử dụng cho bất cứ điều gì khác ngoài việc nói chuyện và cảm nhận vị giác. Anh chưa từng biết nhiệt độ thân thể con người là nóng hay lạnh. Những làn sóng cảm giác thân mật đi kèm với sự tiếp xúc, chạm tới lãnh thổ xa lạ, làm tan đi sự nôn nao của Aeroc. Lưng thả lỏng và chân anh run lên. Mí mắt khép hờ rung rung và yết hầu trượt lên trượt xuống.

“Ừm.”

Môi hé ra một lúc rồi cong lại để tiếp xúc nhiều hơn. Miệng anh tự nhiên hé mở, Bendyke tiến vào như một đội quân tranh giành lãnh thổ, và khi đối phương làm vậy, lớp phòng thủ cốt lõi bên trong của Aeroc từ từ sụp đổ từ bên dưới.

Đầu anh ngửa ra sau một cách tự nhiên khi chiếc lưỡi kia đi vào ngày càng sâu hơn. Cột sống của Aeroc cong nhẹ dọc theo cổ anh. Tay nắm của đối thủ giờ đã chạm đến eo anh. Cơ bắp cánh tay cứng cáp ép vào phần eo lõm vào của Aeroc.

Bendyke quấn lấy lưỡi của Aeroc, cọ nhẹ nó rồi ngậm lại thật mạnh. Thật không đứng đắn và dâm đãng. Chỉ khi lưỡi của Aeroc bắt đầu cảm thấy râm ran thì người đàn ông kia mới cho phép anh hô hấp một chút.

“Haa.”

Ngay khi Aeroc thở ra, Bendyke gặm môi dưới và lướt qua khóe miệng của anh. Như thể vẫn chưa đủ, hắn ta dùng đầu lưỡi trêu chọc quai hàm của Aeroc. Những lúc đó, vòng tay của Aeroc bám trên vai đối phương siết chặt hơn.

Anh rất bất ngờ rằng một nụ hôn lại có thể đáng xấu hổ đến thế. Những cuốn sách giáo dục giới tính mà anh đã đọc ngấu nghiến để chuẩn bị cho khoảnh khắc này không đề cập đến cảm giác như cơn lốc xoáy lạ thường này. Ngay cả những cuốn sách tục tĩu với hình ảnh minh họa dâm dục cũng không như thế này.

Cánh tay Bendyke vòng qua eo Aeroc giữ chặt ở giữa chừng. Trong đôi mắt đen láy, luôn sôi sục giận dữ đó lại hiện lên một ngọn lửa mới, dục vọng. Khoảnh khắc bắt gặp đôi mắt đó, Aeroc cảm thấy cả người trần trụi ngay tại chỗ. Nếu hôn mà thô tục thế này thì… làm tình sẽ thô thiển và không đứng đắn biết bao. Một cảm giác sợ hãi mơ hồ chạy dọc sống lưng. Aeroc rùng mình thở hắt ra.

“Tôi không thể đừng lại được khi anh nhìn mình với ánh mắt mong chờ như vậy.”

Bendyke thì thầm, giọng khàn đi vì dục vọng.

“Tại sao anh lại muốn chống lại nó?”

“Đừng khiêu khích tôi. Tôi chỉ nói điều đó vì không muốn làm tổn thương anh thôi.”

Dây thần kinh vốn đã căng như dây đàn của Aeroc không thể chịu đựng được nữa. Anh đã chịu đủ cứ bị kéo vào rồi lại bị đẩy ra rồi. Anh không muốn chịu đựng nữa. Đã đến lúc phải làm rõ mọi chuyện rồi.

“Hãy thử nghĩ xem lòng kiêu hãnh của ta bị tổn thương đến mức nào khi mỗi lần bị từ chối.”

Có lẽ những lời đó đến như một sự bất ngờ, Bendyke không giấu được biểu cảm ngơ ngác.

“Không phải từ chối, tôi chỉ đang chờ thời điểm tốt hơn thôi.”

“Bị buộc phải chờ đợi chính là từ chối.”

“Anh vẫn chưa sẵn sàng.”

“Ta sẽ tự chuẩn bị cho mình. Anh muốn ta thấp thỏm đến mức nào nữa? Anh có thể chú tấm đến cái tôi của mình, nhưng không thể quá nhiều. Bây giờ ta thực sự bắt đầu cảm thấy muốn khóc rồi.”

Bendyke ngạc nhiên nhìn Aeroc.

“Anh sẽ khóc sao?”

“Tại sao, ta thực sự phải rơi lệ à?”

Khi Aeroc cười lo lắng và đáp lại, Bendyke lắc mạnh đầu.

“KHÔNG. Đừng. Nếu anh khóc, tôi… chắc chắn sẽ chết ngay tại chỗ.”

Nói ra những điều vô nghĩa như một kẻ ngốc trong tình yêu tuyệt vọng, hắn ta in một nụ hôn nóng bỏng lên trán Aeroc. Thái độ ra vẻ kẻ cả của đối phương khá buồn cười.

“Tôi sẽ quay lại vào một tối khác. Lần sau, gặp nhau trong phòng riêng sẽ tốt hơn.”

Ngay sau khi người kia rời đi, tách trà thứ tư cũng đã nguội.

(Hết chương 8)

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo