“Đây là những thứ cháu định đưa cho chủ tịch. Một là tài liệu tuyên bố hủy bỏ mối quan hệ đính hôn giữa cháu và Baek Do-jun, và cái còn lại là tấm séc do chính chủ tịch gửi cho cháu.”
Bác sĩ điều trị thì thầm như thể bị sốc nặng bởi những lời bình thản của tôi.
“Cháu thật sự... muốn chấm dứt hôn ước.”
“Đúng vậy. Lẽ ra cháu đã nói điều đó trước khi cháu ngất. Cháu đến đây để báo tin. À, chẳng phải chủ tịch không đến là vì ông ấy rất tức giận với cháu vì chuyện đó sao?”
“Không đời nào! Chủ tịch—”
Bác sĩ cắn môi như thể muốn nói điều gì đó, nhưng rồi lại nhăn mặt và từ bỏ.
“Không, ta không phải là người trong cuộc, nên nói gì cũng vô ích. Nhưng thiếu gia, chủ tịch chưa bao giờ bỏ rơi cháu.”
“……”
“Vì vậy, hãy gặp chủ tịch một lần và trò chuyện với ông ấy. Ta nói điều này với tư cách là bác sĩ của gia đình tập đoàn và là bạn của chủ tịch.”
Tôi có thể đã lắng nghe yêu cầu của ông ấy một cách chân thành, nhưng tôi không muốn.
“Không. Cháu không nghĩ vậy.”
“Cậu chủ!”
“Ra ngoài đi. Làm ơn chuyển món đồ cháu nhờ đến tay chủ tịch.”
Sau khi khó khăn lắm mới đuổi được vị bác sĩ đang rơm rớm nước mắt của ông nội ra khỏi bệnh viện, tôi không do dự thay đồ và rời khỏi bệnh viện.
Sau đó tôi lập tức gọi cho thư ký Choi bằng điện thoại di động.
“Alo? Thư ký Choi à?”
[Vâng, thưa cậu chủ. Tôi là Choi đây. Cậu cảm thấy ổn chứ ạ?]
“Ổn thôi. Quan trọng hơn, tôi cần anh chuẩn bị chuyển nhà ngay lập tức.”
[Cái gì cơ?]
“Trong số các mảnh đất tôi đã cho anh xem lần trước, có một nơi tôi đã chọn rồi, đúng không? Tôi sẽ đến đó.”
[Cái gì cơ?]
“Ngạc nhiên gì chứ? Thư ký Choi, anh giỏi công việc lắm mà, đúng không? Tôi sẽ bắt taxi về nhà, anh chuẩn bị đi nhé.”
[C-Cậu chủ!! Cậu chhhhhhủủủủủ!!!]
Tôi dập máy, bỏ mặc thư ký Choi đang hoảng loạn vì mệnh lệnh bất ngờ.
Tôi đã làm hết khả năng rồi. Giờ tôi chỉ muốn sống yên ổn, không căng thẳng, đúng như cốt truyện gốc.
Bước chân tôi nhẹ nhàng khi bắt taxi. Tôi là người tự do thật sự rồi! Đúng thế!
____
Việc chuẩn bị chuyển nhà diễn ra nhanh chóng đúng như mong muốn của tôi. Tất cả là nhờ sức mạnh của tiền bạc.
Để quay về làm nông, lẽ ra tôi phải dành nhiều thời gian, chuẩn bị và tiền bạc để ổn định cuộc sống, nhưng tài sản cá nhân của Seong Chan-young đã giúp tôi rút ngắn rất nhiều bước.
“Mua một căn nhà tử tế gần mảnh đất định canh tác. Giá cả thế nào cũng được.”
“Tôi hiểu, thưa cậu.”
Khi được yêu cầu mua nhà, thư ký Choi đã dùng tiền của Seong Chan-young để mua giúp. Hợp đồng được hoàn tất nhanh chóng và suôn sẻ, nên tôi không cần phải bận tâm điều gì. Không ai dám lừa đảo tôi, vì sau lưng tôi là Tập đoàn Seong Eun.
“Như mong đợi, tiền là nhất trong xã hội tư bản.”
Tiền là thứ quan trọng nhất. Tiền là đỉnh cao. Nhờ vào sự giàu có tràn đầy của Seong Chan-young, giờ đây tôi đã quen với việc dùng thẻ không giới hạn. Thư ký Choi tự mình hoàn tất những công việc phiền toái mà không cần kiểm tra số dư tài khoản, quả là chuyện đơn giản.
Ngoài ra, tôi còn có kiến thức về nông nghiệp vì từng là con út trong một gia đình làm vườn. Nhờ vậy, tốc độ xử lý công việc được cải thiện đáng kể.
Thông thường, khi quyết định về quê làm nông, bạn sẽ phải trải qua nhiều bước như tìm nơi định cư, mua nhà và đất nông nghiệp, lựa chọn loại cây trồng… Nhưng nhờ có đôi cánh của chủ nghĩa tư bản và khả năng hành động quyết đoán, mọi chuyện được giải quyết một cách nhanh chóng.
‘Mình cần mua thiết bị nông nghiệp, và vì sống ở nhà nông thôn nên phải sắm nhiều đồ dùng sinh hoạt nữa.’
Tôi phải mua máy nhổ cỏ, thuốc trừ sâu, thuốc bảo vệ thực vật, và các dụng cụ phòng khi máy bơm nước bị hỏng. À, và cả đèn LED để tiết kiệm hóa đơn tiền điện nữa.
Ngôi nhà của Seong Chan-young vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố chẳng có vật dụng gì liên quan đến làm nông. Thế là tôi lập danh sách các món cần mua bằng bảng Excel rồi chuyển cho thư ký Choi.
“Thư ký Choi, hãy mua tất cả và đặt vào ngôi nhà mà anh đã mua giúp tôi.”
“Tất cả cái này sao?”
“Đúng vậy. Đó là những thứ cần thiết để sống ở nông thôn.”
“Danh sách này thật là dài…… Được rồi. Tôi sẽ mua ngay và chuẩn bị trong ngôi nhà mới của cậu.”
“Tốt. Làm việc vất vả rồi.”
Theo như tôi nghe được sau đó, thư ký Choi cẩn thận từng li từng tí đã rất lo lắng bị lừa đảo nên đã gọi cho tất cả bạn bè có cha mẹ làm nông ở quê để hỏi ý kiến.
Việc mua các món trong danh sách Excel của tôi thì ổn thôi, nhưng anh ấy đã rất nỗ lực để chuẩn bị những thứ tốt nhất, vì đó là cho thiếu gia.
Tôi chỉ cảm nhận theo bản năng, nhưng dường như thư ký Choi biết tôi không vui sau buổi gặp với Chủ tịch Seong, nên đang dè chừng tôi từng chút một.
“Cũng tốt thôi.”
Chỉ cần một câu là có thể hóa giải sự hiểu lầm, nhưng tôi không làm vậy. Đây là một cơ hội tốt cho tôi. Nếu người khác hành động nhanh hơn, thì thời gian chuẩn bị và phản ứng của họ cũng sẽ ít đi.
Tôi không quan tâm việc thư ký Choi cảm thấy tội lỗi hay thương hại cho tôi, hay là cho Seong Chan-young. Ưu tiên hàng đầu là tận dụng mọi thứ và thoát khỏi cốt truyện gốc.
Vài ngày sau, nhờ sự nỗ lực tuyệt vời của thư ký Choi, tôi đã có thể bắt đầu lại công việc làm nông mà tôi hằng mong ước.
Toàn bộ đồ đạc chuyển nhà đã được đưa đến ngôi nhà mới dưới sự chỉ đạo của thư ký Choi. May mắn thay, tôi mua được một ngôi nhà mới đang rao bán, nên không cần phải cải tạo lại – vốn sẽ mất rất nhiều thời gian.
‘Mình thật may mắn.’
Ban đầu, tôi nghĩ thật xui xẻo khi bị xuyên vào cơ thể của Seong Chan-young, nhưng mọi việc diễn ra suôn sẻ như thế này thì cũng không tệ.
Ngôi nhà có nội thất kiểu “Gwang Gong*” nơi Seong Chan-young từng sống trước đây đã được đưa lên sàn bất động sản. Vì lười tháo dỡ từng món nội thất, tôi chọn bán cả nội thất kèm theo nhà. Nhưng rồi một alpha đẹp trai bỗng tỏ ra rất hứng thú với ngôi nhà.
[Gwang Gong là loại nội thất mà các CEO trẻ tuổi của các tập đoàn lớn hoặc tài phiệt thường sống. Kiểu như sự khác biệt tiêu chuẩn giữa nước máy và nước lavie vậy."]
‘…… Đừng nói là Top ám ảnh đấy nhé?’
Không thể nào. Đừng nói là sẽ có tù nhân Bot nha. Dù là thế giới trong tiểu thuyết, nhưng đây cũng là thế kỷ 21 rồi. Haha, không thể nào.
Nhưng người ta vẫn nói, “phi hư cấu còn kỳ quặc hơn hư cấu”. Trong một thế giới nơi tiểu thuyết trở thành hiện thực như thế này, chẳng ai biết chuyện gì sẽ xảy ra.
Ngay lập tức, tôi nghĩ đến Seo Eun-soo, nhân vật chính Bot và đã ra điều kiện rằng: nếu người mua có dấu hiệu “bất chính”, thì không được bán căn nhà cho người đó.
Thư ký Choi rất bối rối với quyết định này, nhưng cuối cùng vẫn làm theo ý tôi.
“Thú thật, lúc cậu nói sẽ về quê làm nông, tôi không tin lắm……. Nhưng giờ cậu làm được chỉ với một cú hành động dứt khoát, thì tôi nghĩ là cậu thật sự có kế hoạch cho tất cả.”
“Ờ... vâng. Cảm ơn anh.”
Quyết định ấy được đưa ra chỉ để đề phòng có “mất Bot bị giam cầm”, nhưng tôi đã tự hiểu nó theo cách có lợi cho mình.
“Tôi ngạc nhiên là chủ tịch vẫn chưa liên lạc gì với cậu. Tôi cứ tưởng chắc chắn ông ấy sẽ gọi chứ.”
“Có lẽ vì ông ấy muốn vứt bỏ đứa cháu trai của mình.”
Thư ký Choi mở to mắt khi đang uống ly nước chanh chua ngọt, rồi vội vàng phản bác.
“Cái gì cơ? Nhưng mà... nếu chủ tịch thực sự muốn bỏ rơi cậu, thì ông ấy đã từ chối ngay khi được liên hệ mời ăn cơm rồi. Chắc chắn ông ấy sẽ chặn và không liên lạc gì nữa.”
Khi thư ký Choi cố gắng bênh vực Chủ tịch Seong dù đó không phải việc của mình, gương mặt của bác sĩ Kim lại hiện ra trong tâm trí tôi. Tâm trạng tôi trở nên tồi tệ.
“Tôi hiểu rồi. Thư ký Choi đúng là người của chủ tịch mà, đúng không?”
Cậu đúng là một đứa trẻ đáng thương. Tội nghiệp Seong Chan-young. Ở đâu cũng không có ai đứng về phía cậu cả.
“Không phải thế, chỉ là tôi nghĩ chủ tịch thực sự……”
Tôi không muốn nghe thêm bất kỳ điều gì nữa. Tôi đưa tay ra ngăn không cho thư ký Choi nói tiếp.
“Thôi đủ rồi. Tôi biết mà, anh đứng về phía chủ tịch vì ông ấy trả lương cao hơn. Tôi hiểu hết rồi.”
“Không phải thật mà! Tôi có thể thề bằng tiền lương của mình!”
“Được rồi, được rồi, được rồi.”
Thư ký Choi vẫn cố gắng bảo vệ chủ tịch Seong đến cùng. Tôi nghĩ rằng tranh cãi thêm cũng chỉ làm mình kiệt sức, nên đã gật đầu đồng tình một cách qua loa.
‘Dù sao thì cũng sẽ không gặp lại nữa, nên không sao cả.’
Sau khi gặp chủ tịch Seong, tôi đã quyết định. Giống như Seo Eun-soo và các “Top” luôn đuổi theo cậu ấy, tôi cũng quyết định rời xa gia đình của Seong Chan-young.
Nếu không gặp nhau, tôi sẽ không còn bị tổn thương nữa. Seong Chan-young thật sự cũng đã từng bị gia đình đối xử lạnh nhạt, nên quyết định này cũng không tệ.
‘Có lẽ đây chính là lý do vì sao Seong Chan-young trong nguyên tác lại nhiều lần cố tự sát.’
Tôi nghĩ rằng đây chính là hậu truyện không được đề cập trong bản gốc. Kết cục của một con người mong muốn được yêu thương hơn bất kỳ ai, nhưng trở nên lệch lạc vì không nhận được tình cảm đó – rốt cuộc là sự tự hủy diệt.
Sau khi chất hết hành lý lên cốp xe, thư ký Choi hỏi tôi:
“Cậu có bỏ quên gì không?”
“Tôi nghĩ là không. Thư ký Choi lo từ A đến Z rồi còn gì. Tôi có thể quên cái gì chứ?”
“Thôi nào, đừng như thế. Lên nhà kiểm tra lại lần cuối đi rồi quay xuống. Tôi sẽ chờ ở dưới.”
“Thôi đủ rồi.”
Tôi cố chấp từ chối và định ngồi vào ghế sau, nhưng thư ký Choi cứ mè nheo mãi không thôi.
“Đây là căn nhà đầu tiên cậu rời khỏi gia đình để sống riêng mà. Tôi vẫn nhớ rõ lúc cậu lựa chọn từng chi tiết nội thất và cách bố trí cẩn thận như thế nào.”
“……”
Đây thực sự là một vấn đề. Nếu đây là ngôi nhà mà Seong Chan-young thực sự yêu thích, thì việc tôi bán nó đi mà không hề do dự sẽ trông thật kỳ lạ.
“……Được rồi. Vậy tôi sẽ lên xem qua một chút.”
“Vâng! Tôi sẽ nổ máy xe và chờ.”
Vì cảm thấy có lỗi khi thấy thư ký Choi cứ nhìn mình mãi, tôi giả vờ như không thể từ chối và đi lên nhà của Seong Chan-young bằng thang máy.