Việc Seong Chan-young biến mất cũng gây ảnh hưởng không nhỏ đến các “Top”.
“Sao dạo này cậu ta không xuất hiện nữa vậy?”
Baek Do-jun đáp lại câu hỏi của Chae Yoon-chan. “Ai cơ?”
“Còn ai vào đây nữa? Là Seong Chan-young, cái tên đột nhiên xuất hiện, bắt nạt Seo Eun-soo rồi suốt ngày đeo bám tụi mình đó.”
Chae Yoon-chan vừa nói vừa chơi game trên điện thoại như thường lệ, giọng điệu như thể chỉ đang trò chuyện cho vui. Không thấy kẻ phản diện quen mặt xuất hiện nữa, anh ta cũng dần thấy game bớt hấp dẫn.
‘Cậu ta không nói gì với Chae Yoon-chan sao?’
Baek Do-jun vừa uống một ngụm rượu, vừa nghĩ ngợi.
“…Tôi không biết nữa.”
Lạ thay, khi nghe Chae Yoon-chan nói không biết Chan-young đi đâu, trong lòng Baek Do-jun lại dấy lên một cảm giác kỳ lạ.
Cảm giác ấy… rất giống lần đầu tiên Seo Eun-soo mỉm cười với anh, khiến anh bối rối.
‘Mình bị sao vậy chứ?’
Việc một nhân vật phiền phức như Seong Chan-young biến mất đáng ra là chuyện đáng mừng. Thậm chí còn thấy nhẹ nhõm khi không còn bị tên đó “giữ chân” mình dưới danh nghĩa vị hôn phu suốt nửa đời, quấy rối nữa.
‘Rốt cuộc là cậu đang nghĩ gì mà lại buông tha tôi?’
Đó chính là điều khiến anh khó chịu. Seong Chan-young, người mà đột nhiên thay đổi hẳn tính cách, vẫn không dễ gì biến mất khỏi tâm trí anh.
Baek Do-jun từng định cử người đi điều tra tung tích Chan-young, nhưng ngay cả điều đó cũng bị cản trở.
—
– Nghe nói cậu ta chuyển đi xa lắm rồi thì phải?
Tất cả những gì anh biết được từ cư dân trong chung cư nơi Chan-young từng sống chỉ là: cậu ta đột nhiên thu dọn đồ đạc rất nhanh, rồi biến mất không dấu vết.
– Vậy không ai biết cậu ta đi đâu sao?
– Ờ thì, biết làm sao được. Cậu ta sống khép kín lắm, chẳng nói chuyện với ai trong khu cả.
—
Cuối cùng, Baek Do-jun chỉ có thể chấp nhận rằng Chan-young đã rời đi mà không để lại bất kỳ dấu hiệu nào. Vì hai người đã hủy hôn, nên việc đến hỏi thăm tại nhà chính của tập đoàn Seong Eun cũng không còn hợp lý.
‘Lẽ ra hôm gặp nhau lần cuối, mình nên hỏi cậu ta định làm gì tiếp theo…’
Một cảm giác tiếc nuối len lỏi trong tâm trí đến mức chính anh cũng không hiểu nổi tại sao mình lại thấy thế.
Ngày hôm đó, Chan-young đột nhiên hẹn gặp. Nếu biết mọi chuyện sẽ kết thúc như vậy, anh đã cư xử khác đi. Bầu không khí hôm đó cũng không tệ, có thể nói đó là bữa ăn yên bình đầu tiên kể từ khi họ đính hôn.
“Sao trông cậu nghiêm túc thế?”
“Ơ, cậu đến rồi à? Joo Tae-kang?”
Joo Tae-kang vừa tới, cắt ngang dòng suy nghĩ của Baek Do-jun. Anh ta mặc vest chỉnh tề như thường lệ, cơ thể cao lớn đầy ấn tượng.
“Hôm nay tôi đến trễ chút. Cậu bận việc à?”
“Khác với cậu suốt ngày rong chơi, tôi bận rộn vì còn phải kế thừa công ty nữa.”
“A ha, thế trong lúc bận rộn vậy, cậu tìm được Seo Eun-soo chưa? Bây giờ không có Chan-young phá đám, cậu cũng không còn cớ để giả làm hoàng tử cứu công chúa nữa nhỉ.”
“Thế cậu chắc bị Eun-soo nhớ như một tên hoàng tử đáng ghét, lắm lời mà chẳng làm được gì ra hồn rồi.”
“Gì chứ, đồ khốn nạn này?”
Và lại bắt đầu rồi… Joo Tae-kang và Chae Yoon-chan vốn chẳng hợp tính nhau, nên cãi vã thường xuyên xảy ra.
‘Lại nhức đầu rồi đây…’
Thời Seong Chan-young còn xuất hiện, hai người họ cãi nhau ít hơn. Vì Chan-young suốt ngày đeo bám, khiến ai cũng khó chịu, nên cả hai xem cậu ta như kẻ thù chung.
Nhưng giờ “vật hy sinh” đã biến mất, chỉ còn lại những cuộc khẩu chiến không hồi kết.
Gần đây, Baek Do-jun không chịu được ồn ào, anh thường xuyên phải làm “người hòa giải” để ngăn Joo Tae-kang và Yoon-chan đánh nhau.
“Thôi đi. Mấy người không chán cãi nhau à?”
“Thằng đó đáng nghi lắm đấy.”
“Ai nói? Chính cậu mới là người gây sự trước mà. Nói nghe hay quá ha?”
“Gì vậy trời?”
“Ha… làm ơn, đừng nữa.”
Dù Baek Do-jun có ngăn lại thế nào, tình hình vẫn không khá hơn. Chae Yoon-chan và Joo Tae-kang giống như hai cực nam của một cặp nam châm, cứ gặp nhau là xung đột. Đã vậy, cả hai lại còn cùng thích Seo Eun-soo, nên suốt ngày đấu đá nhau như phát điên.
“Baek Do-jun, cậu đừng ra vẻ đạo đức nữa. Cậu nghĩ mình là ai mà dạy đời tôi? Cậu còn không phải là Alpha thống trị nữa là.”
Chae Yoon-chan đang giận sôi máu lỡ lời, chọc đúng vào điểm nhạy cảm nhất của Baek Do-jun. Từ trước đến nay, dù bề ngoài vẫn xem thường, nhưng Chae Yoon-chan cũng biết Baek Do-jun chỉ là một Alpha thường, không phải loại trội hay lặn – và anh ta luôn mặc định vai trò thủ lĩnh.
“…Chae Yoon-chan, vừa rồi cậu nói hơi quá rồi đấy.”
“Cậu nghĩ tôi không biết mình đang nói gì à?”
Bầu không khí giữa ba người lập tức trở nên căng thẳng như sắp có chiến tranh. Pheromone Alpha bốc lên ngùn ngụt, như thể chúng đang va chạm vào nhau trong không trung. Dù cố bịt mũi để ngăn lại, nhưng bản năng sinh tồn vẫn khiến họ phải thở ra từng luồng khí nặng mùi cạnh tranh.
Đúng lúc đó…
“Các cậu đang làm cái trò gì vậy? Cãi nhau như vậy chỉ tổ lãng phí năng lượng thôi.”
Một luồng pheromone cực mạnh, mang theo mùi hương cơ thể đặc trưng và khí thế áp đảo bất ngờ tỏa ra, đè bẹp cả ba người cùng lúc.
“Khụ!”
“Ugh…”
“Gì vậy trời. Yoo Yi-seo, mau dừng cái pheromone của cậu lại đi! Ngộp chết mất!”
Người mạnh nhất trong nhóm, Alpha thống trị đỉnh cấp, Yoo Yi-seo cuối cùng cũng xuất hiện.
Anh ta nhìn cả ba đang quằn quại dưới áp lực pheromone bằng ánh mắt thảnh thơi và có chút giễu cợt.
“Nếu các cậu hứa không cãi nhau nữa, tôi sẽ thu lại pheromone.”
“Đồ bệnh hoạn. Lúc nào cũng khoe khoang mình là Alpha đỉnh cấp. Cậu nghĩ tôi chịu đựng được bao lâu?”
Dù đang run rẩy vì ngột ngạt, Chae Yoon-chan vẫn bướng bỉnh, cố bò dậy bằng đôi chân lảo đảo.
“Chịu đựng? Thôi đừng giả vờ nữa.”
“Gư… gư…”
Luồng pheromone nặng như đè ép toàn thân đặc hơn trước liền tràn vào cả mũi và cổ họng như muốn bóp nghẹt.
“Hà… há…”
“Sao nào? Có chịu thua chưa?”
“Rồi, rồi! Tôi chịu rồi! Được chưa!”
Cho đến bây giờ, cả bốn người vẫn cùng hướng về mục tiêu là Seo Eun-soo. Nhưng sự khác biệt trong bản chất thật của từng người mới bắt đầu lộ ra rõ ràng.
“Ngoan lắm.”
Khi Yoo Yi-seo thu lại pheromone, cả Baek Do-jun, Joo Tae-kang và Chae Yoon-chan mới có thể thở bình thường. Cả ba đều cố gắng lấy lại tinh thần sau màn “áp bức khí chất” vừa rồi.
“Sao dạo này mọi người nhạy cảm dữ vậy? Trước đâu có thế này.”
Yoo Yi-seo vừa rót rượu vang bằng những ngón tay dài, thon thả, vừa lơ đãng quan sát. Trong làn hơi rượu mờ, gương mặt bực bội của Chae Yoon-chan hiện ra rõ ràng.
“Tại vì kẻ thù chung Seong Chan-young biến mất rồi còn đâu.”
“Cậu nói gì? Seong Chan-young biến mất rồi à?”
“Cậu không biết vì dạo này ở nước ngoài mà. Seong Chan-young đã gặp Joo Tae-kang và Seo Eun-soo, nói rằng sẽ không đến gần họ nữa, rồi hủy hôn với Baek Do-jun.”
“Hmm…”
“Chưa hết. Hình như cậu ta chặn hết số điện thoại của tụi mình luôn. Chỉ để lại một tin nhắn kỳ cục, tôi tưởng nói đùa nên không quan tâm. Nhưng rồi cậu ta thật sự biến mất. Gọi thử vài lần cũng không có ai nghe máy.”
Họ đã từng quen với việc Seong Chan-young sẽ lập tức chạy đến khi được gọi như một chú chó nghe lệnh khi có người rủ đi dạo.
“……”
Việc Chae Yoon-chan tỏ thái độ ghét bỏ Seong Chan-young là chuyện quá quen thuộc. Nhưng lần này, chẳng hiểu sao Baek Do-jun lại cảm thấy khó chịu.
‘Chắc là… lương tâm cuối cùng còn sót lại vì từng là vị hôn phu thôi.’
Anh cố tự nhủ như vậy. Phải là như thế mới đúng.
“Đúng là tin thú vị thật đấy.”
Yoo Yi-seo mỉm cười như cáo, giọng nói lười biếng pha chút giễu cợt:
“Seong Chan-young từng khao khát nhận được tình cảm từ chúng ta giờ lại biến mất không dấu vết… Không lạ gì khi mọi người thấy bực.”
“Cái gì cơ?”
Trong khoảnh khắc, Baek Do-jun cảm giác như trái tim mình bị bóp nghẹt, cứ như thể có ai đó nhìn thấu suy nghĩ sâu kín nhất.
‘Không lẽ… Yoo Yi-seo cũng có cảm xúc gì đó với Seong Chan-young?’
Ý nghĩ ngu ngốc ấy chỉ tồn tại được vài giây, rồi nhanh chóng bị dập tắt bởi những lời tiếp theo từ Yoo Yi-seo.
“Cậu ta đã gây ra bao nhiêu rắc rối cho tụi mình suốt thời gian qua. Eun-soo cũng từng khổ sở lắm vì Chan-young đấy.”
“……”
“Cho nên chúng ta không thể kết thúc mọi chuyện một cách dễ dàng như vậy được. Cả bốn đứa mình vẫn còn một ‘món nợ’ cần phải trả cho Seong Chan-young, đúng không?”
Eun-soo không thể nhẹ nhõm chỉ vì một tờ biên bản cam kết đâu, các cậu à.
Bị ảnh hưởng bởi lời nói đầy ám ảnh của Yoo Yi-seo, Chae Yoon-chan cũng gật đầu đồng tình.
“Đúng đó. Dù cậu phiền thật đấy Yoo Yi-seo, nhưng lần này nói đúng. Tôi không thể ngồi yên được nữa.”
“…Mấy người định làm gì?”
Trước khi Chae Yoon-chan kịp trả lời, Yoo Yi-seo đã lên tiếng trước:
“Làm gì à? Tất nhiên là đi tìm cậu ta.”
“Tìm được rồi thì sao?”
“Chưa nghĩ tới… Nhưng gặp mặt rồi tính tiếp cũng chưa muộn.”
Baek Do-jun không thể hiểu nổi những suy nghĩ thật sự của Yoo Yi-seo – nụ cười mờ ám kia khiến anh bất an. Trực giác mách bảo anh rằng con người này rất nguy hiểm.
Dù Chan-young có là một kẻ phiền phức đi chăng nữa… thì cậu ta vẫn là cháu trai út của Chủ tịch tập đoàn Seong Eun.
‘Sẽ không có kết cục tốt nếu có chuyện gì xảy ra với Chan-young.’
Cứ như đọc được suy nghĩ của anh, Yoo Yi-seo nheo mắt hỏi:
“Do-jun à, cậu cũng sẽ tham gia với bọn này, đúng không?”
“…Ừ.”
“Tôi biết mà. Vì cậu cũng ghét Chan-young như tụi tôi thôi.”
Chắc là đúng… nhưng bản thân Baek Do-jun cũng không hiểu nổi cảm giác rối bời trong lòng mình lúc này.
‘Mình nên báo việc này cho tập đoàn Seong Eun.’
Yoo Yi-seo thực sự định truy lùng Seong Chan-young.
Dù đính hôn đã bị hủy và không biết còn có thể liên hệ được hay không, Baek Do-jun vẫn nghĩ mình nên làm.
Bzzz! Bzzz!
“Ơ, Baek Do-jun, có điện thoại kìa.”
Chiếc điện thoại trong túi anh rung lên. Khi nhìn vào màn hình, Baek Do-jun không khỏi sững sờ.
[Chủ tịch Seong]
Chủ tịch Seong đang gọi cho anh.