“Đợi đã, để tôi ra ngoài nghe điện thoại.”
Anh không thể để ba người còn lại nghe được cuộc gọi của Chủ tịch Seong. Vừa xoay người định bước ra cửa, Baek Do-jun liền bị Yoo Yi-seo hỏi.
“Ai gọi đấy? Là Eun-soo à?”
“Không.”
“Vậy ai mà cậu phải vội vàng nghe đến thế?”
‘Chết tiệt, lộ rồi sao?’
Anh đã nghe nói những Alpha thống trị cấp cao có giác quan cực kỳ nhạy bén. Dù đã cố giữ nét mặt bình thản, có vẻ Yoo Yi-seo vẫn nhận ra sự thay đổi dù chỉ rất nhỏ.
‘Bị phát hiện thì chỉ có rắc rối.’
Yoo Yi-seo luôn mang vẻ ngoài vô hại, vô tư nhưng thật ra lại là người nguy hiểm nhất trong cả nhóm. Cũng là kẻ mê tiền đến điên cuồng nhất. Baek Do-jun từng chứng kiến không ít người “đụng nhầm” Yoo Yi-seo và rồi kết cục rất thê thảm.
Việc này không phải vì Chan-young. Chỉ là… anh xem đây là một chút thiện chí nhỏ dành cho người đã chủ động rút lui mà không đòi hỏi gì.
“Ba mẹ tôi gọi đột ngột. Lâu lắm rồi bốn đứa mới tụ họp, bị cắt ngang thế này cũng kỳ.”
“Hmm… Vậy sao.”
Rõ ràng là Yoo Yi-seo không tin, nhưng có vẻ anh ta không muốn đào sâu thêm nên chỉ lặng lẽ chuyển ánh mắt sang hướng khác. Do-jun nhân cơ hội đó rời khỏi phòng, bước ra ngoài và bắt máy.
“……Alo?”
[Là ta đây, Do-jun à.]
Ngay khi nhấc máy, giọng nói trầm và đầy áp lực của Chủ tịch Seong vang lên.
“Vâng, Chủ tịch Seong. Dạo này ngài vẫn khỏe chứ ạ?”
Câu hỏi khách sáo mở đầu như thường lệ, nhưng giọng Chủ tịch Seong lại cực kỳ khó chịu:
[Khỏe thế nào được? Cháu trai ta từng là vị hôn phu của cậu, Chan-young, biến mất rồi.]
“…Cái gì cơ?”
Lần đầu tiên anh nghe về chuyện này. Seong Chan-young biến mất? Một mình lặng lẽ rời đi, đến mức ngay cả Chủ tịch Seong cũng không hay biết?
Baek Do-jun bối rối đến mức không thốt nên lời. Nhân cơ hội đó, Chủ tịch Seong tiếp tục nói, giọng càng thêm gay gắt:
[…Cậu cũng không biết gì à?]
“Tôi cũng mới nghe tin này. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy ạ?”
[Ta gọi vì nghĩ có thể cậu biết nơi Chan-young đang ở. Có vẻ ta nhầm rồi. Thôi, chắc phải liên hệ lại với thư ký Choi vậy.]
Mỗi câu nói của Chủ tịch Seong đều khiến Baek Do-jun rối trí.
“Không lẽ… Chan-young bị bắt cóc sao?”
Anh buột miệng đưa ra một giả thuyết, nhưng điều đó chỉ khiến Chủ tịch Seong càng bực hơn.
[Nhà cậu nghĩ tập đoàn Seong Eun là nước lã à? Với lại, Chan-young mà dễ bị bắt cóc thế sao? Nó là cái loại đi bắt người khác, chứ không phải bị bắt.]
“À… Vâng… ngài nói cũng đúng.”
Dù lý lẽ có hơi cực đoan, nhưng Do-jun cũng không thể phản bác vì anh biết rõ bao nhiêu lần Chan-young từng bắt cóc Seo Eun-soo trước kia.
“Vậy… tại sao cậu ấy lại biến mất?”
[Ta cũng chẳng tin nổi. Nó bảo muốn đi làm nông, thế là bỏ đi luôn.]
“…Gì cơ ạ?”
Làm nông? Ý là kiểu cuốc đất, trồng rau, gặt lúa?
“Không thể nào. Seong Chan-young mà lại nói như vậy sao?”
Anh không tài nào tưởng tượng được hình ảnh Seong Chan-young, một kẻ độc ác, nóng nảy và thất thường lại đi làm nông.
‘Lần gặp cuối trông cậu ta cũng có vẻ khác thật, nhưng đến mức đó thì…’
Baek Do-jun đã gắn bó với Seong Chan-young trong vai trò vị hôn phu suốt một thời gian dài, nên anh khá hiểu con người này.
Seong Chan-young là kiểu người sinh ra và lớn lên ở thành phố, hoàn toàn không phù hợp với cuộc sống nông thôn. Một người xa rời việc làm nông tới cả "trăm triệu năm ánh sáng" đó chính là Chan-young. Vậy nên lời của Chủ tịch Seong nghe thật phi lý với Do-jun.
[Cậu nghĩ ta bị lú rồi đúng không?]
“Không đời nào ạ.”
Dù đầu óc đang tính đến khả năng đó, Baek Do-jun vẫn điềm tĩnh phủ nhận. Một lời nói dối nhỏ… nhưng khiến lương tâm anh hơi nhói lên.
[Lúc đầu ta cũng không tin. Không ngờ Chan-young lại thực sự đi làm nông.]
“……Ngài nói là… cậu ấy thật sự đi làm nông sao ạ?”
[Đúng vậy. Thư ký cũ của Chan-young nói rõ ràng với ta, ta tận tai nghe thấy.]
“Không lẽ chính người đó khiến Seong Chan-young biến mất?”
Việc này nghe còn hợp lý hơn chuyện Chan-young tự nguyện rời đi để làm nông. Nhưng Chủ tịch Seong lại gắt lên, giọng to rõ qua điện thoại:
[Ta đã nói là không! Thư ký Choi không phải loại người dám làm chuyện đó. Cậu ta giỏi việc, nhưng chỉ là một người bình thường.]
“Vậy… nghĩa là…”
[Chan-young thực sự đi làm nông. Cháu ta còn lấy cả một tập tài liệu đất đai mà ta từng giao cho phòng bất động sản. Thư ký Choi cũng đưa ra giấy tờ mua đồ liên quan, rõ ràng lắm.]
Điểm quan trọng là chính Seong Chan-young đã tự tay mang theo hồ sơ đất đai mà Chủ tịch từng đưa. Dù khó tin, nhưng rõ ràng cậu ta đã chọn rời thành phố để làm nông dân.
“Seong Chan-young làm vậy… Nhưng tại sao ngài lại gọi cho tôi?”
[Vì cậu từng là vị hôn phu của Chan-young. Ta nghĩ chắc cậu biết cháu ta đi đâu. Không ngờ nó lại rời đi mà chẳng nói với ai một lời.]
Câu nói ấy khiến tim Baek Do-jun như thắt lại.
‘Cậu nói với thư ký của mình, nhưng lại chẳng nói với tôi, ngay cả trong bữa ăn cuối cùng đó.’
Hôm đó, Chan-young chỉ tập trung vào việc chấm dứt hôn ước. Dường như hoàn toàn không còn quan tâm gì đến Baek Do-jun.
‘Phải chăng… đó là lý do cậu gọi bữa ăn đó là “lần cuối cùng”, Seong Chan-young?’
‘Cậu nhấn mạnh sự kết thúc như vậy… là để không bao giờ gặp tôi nữa sao?’
“Không trách được ngài… tức giận.”
[Phải, chuyện này khiến ta nổi điên thật. Sao nó có thể giấu mọi chuyện với cả gia đình cơ chứ? Nếu nó đang bệnh nặng thì sao?]
“…Gì cơ ạ?”
Sau chuyện làm nông, giờ lại đến một tin không thể tin được nữa rằng Chan-young có thể đang bị bệnh?
Có nghiêm trọng không? Phải chăng đó là lý do cậu ta vội vàng cắt đứt mọi thứ sau khi chấm dứt hôn ước?
Hàng vạn suy nghĩ tiêu cực lướt qua đầu Baek Do-jun. Anh đứng không yên, chỉ muốn dậm chân vì lo lắng.
Nếu là người khác, đặc biệt là mấy Alpha nóng tính kia nghe chuyện này, chắc họ sẽ cười khẩy. Nhưng với Do-jun, lời của Chủ tịch Seong khiến anh không thể nào ngó lơ.
“Ngài nói Chan-young có thể bị bệnh… Ý ngài là sao? Làm ơn nói rõ hơn.”
[Thấy chưa. Từng là vị hôn phu mà cậu lại chẳng biết gì về Chan-young cả.]
“Tôi…”
Anh nghẹn lời. Chính bản thân anh cũng thấy buồn cười khi vừa nãy còn nghĩ rằng mình hiểu rõ Seong Chan-young.
Sự thật là Baek Do-jun hoàn toàn không biết Chan-young đang ở đâu, vì sao cậu ta lại chọn làm nông, hay tại sao lại biến mất không dấu vết như vậy.
“……Tôi xin lỗi.”
[Giờ mới nói xin lỗi thì có ích gì. Ta cũng nghe thư ký Choi kể rằng hai người vốn không hợp nhau.]
“…Ngài cũng biết rồi sao.”
Suốt thời gian đính hôn, anh luôn cố gắng đối xử tử tế với Chan-young để không bị phát hiện. Nhưng giờ mọi chuyện bị bóc trần quá dễ dàng khiến anh thấy vô cùng trống rỗng.
[Dù sao thì, ta nghĩ Chan-young đã giữ hôn ước lâu như vậy là vì cháu ta có tình cảm với cậu. Ta không hề biết gì cho đến khi nó đến gặp ta và nói rằng đã hủy hôn rồi… Ta gọi chỉ vì còn chút hy vọng mong manh. Xin lỗi, nhưng ta thất vọng thật đấy.]
“…Tôi xin lỗi, Chủ tịch Seong.”
Đó là tất cả những gì Baek Do-jun có thể thốt ra. Có lẽ vì đầu óc anh đang trống rỗng. Những tin tức bất ngờ liên tiếp khiến tinh thần anh như bị rút cạn.
[Thôi vậy. Dù sao cũng là một mối quan hệ đã chấm dứt. Ta chỉ đang tự giữ lấy một sợi dây hy vọng giả tạo.]
“……”
[Bảo trọng, Do-jun à. Từ giờ ta sẽ không liên lạc với cậu nữa.]
Cuộc gọi kết thúc.
Baek Do-jun đứng bất động giữa hành lang, điện thoại vẫn cầm trên tay, ánh mắt đờ đẫn.
“Sao nói chuyện gì mà lâu vậy? Cãi nhau với ba mẹ hả?”
Chae Yoon-chan bước ra vỗ nhẹ vào vai anh. Bình thường, Do-jun sẽ gạt tay anh ta ra ngay vì không thích bị đụng chạm. Nhưng lúc này, trong đầu anh chỉ toàn là hình ảnh của Seong Chan-young.
“…Tôi đi trước đây. Nhắn lại với Yoo Yi-seo và Ju Tae-kang hộ tôi.”
“Hả? Ê, khoan đã!”
Không để Chae Yoon-chan kịp giữ lại, Baek Do-jun vội vàng cầm điện thoại rồi chạy thẳng ra bãi đỗ xe.
Anh cảm thấy… chỉ cần tìm được Seong Chan-young, thì sự bất an mơ hồ trong lòng mới có thể được giải tỏa.
_____
Cùng lúc đó, ở phía Seong Chan-young:
“Ai đang chửi mình vậy trời? Tự nhiên tai ngứa muốn chết luôn á.”
Tôi đang thư giãn trong căn nhà mới, bật TV lên cho có tiếng, rồi đem mớ rau tươi hái trong vườn cho vào một cái âu inox hay còn gọi là "thố" rồi thêm vào một muỗng tương ớt to đùng.
“Không thấy có gì trong tai cả, nhưng chẳng lẽ thật sự có người đang nói xấu mình?”
Tôi lấy cây ngoáy tai ra kiểm tra, nhưng bên trong sạch bong. Tôi nhún vai, vứt khăn giấy kèm theo cái ngoáy tai vào thùng rác, rồi quay lại tập trung vào tô bibimbap rau củ yêu dấu.
“Huhu~ không ngờ sau núi nhà mình lại có cả rau dớn. Trúng mánh rồi!”
Mấy ngày gần đây tôi thường xuyên leo núi để rèn luyện sức khỏe và thư giãn đầu óc. Leo núi vốn là thói quen tôi từng có khi còn ở thế giới cũ hay đi cùng bố mẹ và giờ lại phát huy tác dụng rất tốt ở nơi này.
‘Cơ thể của Seong Chan-young vốn đã khỏe sẵn, giờ lại càng khỏe hơn nữa.’