Mệt Mỏi Với Cuộc Sống Của Một Omega - Chap 23

Trong giấc mơ, Seong Chan-young xuất hiện. Không phải là Seong Chan-young hung hăng và trơ trẽn của quá khứ, mà là một Chan-young yếu ớt, gầy gò chỉ còn da bọc xương, đang bước đi khó nhọc về phía Do-jun.

‘Nhưng… ánh mắt ấy vẫn y như trước đây…….’

Tâm trạng anh trở nên nặng nề.

Vào cái ngày đầu tiên và cũng là cuối cùng mà hai người ngồi ăn cơm một cách yên lặng cùng nhau, ánh mắt đen láy mà anh thấy hôm ấy… vẫn hiện rõ trong đôi mắt của Chan-young trong cơn ác mộng.

Trong giấc mơ, Chan-young nói với Do-jun bằng đôi môi nứt nẻ, đồng tử gần như sụp xuống:

[Giờ tôi biến mất rồi, chắc anh thấy nhẹ nhõm lắm phải không?]

[Anh luôn mong tôi chết một cách thảm hại hoặc biến mất cơ mà.]

[Cảm giác thế nào? Khi điều ước đó thành sự thật.]

“…Tôi chưa bao giờ mong cậu chết như vậy cả.”

[Dối trá.]

Giấc mơ luôn kết thúc theo cách giống nhau. Khi Do-jun phủ nhận lời Chan-young rằng mình không muốn cậu ta chết hay gặp bất hạnh, Chan-young liền bật cười giễu cợt, rồi máu đỏ bắt đầu trào ra từ miệng và mũi cậu ta.

[Chính anh là người muốn tôi chết hơn bất cứ ai khác.]

“…Không…”

[Thành thật đi. Đây là giấc mơ của anh. Là nơi tưởng tượng của anh thành hình.]

Đặc biệt là vì anh từng ghét và khinh thường tôi đến mức kinh tởm.

“Dừng lại đi…”

‘Dù sao cũng chỉ là mơ. Chỉ cần tỉnh dậy là mọi thứ biến mất.’

Khi Do-jun cố gắng thoát ra với suy nghĩ ấy, Chan-young dù đang nôn máu vẫn tiến lại gần và ôm chặt lấy anh. Dù trông như người sắp chết, nhưng sức mạnh lại như một người đàn ông vạm vỡ, khiến Do-jun không thể gỡ tay ra được.

“Buông tôi ra!”

Ngay khi anh vùng vẫy khỏi Chan-young đang cười một cách đáng sợ, tiếng cười ấy đột nhiên im bặt, thay vào đó là gương mặt đầy nước mắt đau buồn.

[Tôi muốn sống, Do-jun à.]

“Cậu…”

Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ đó, Do-jun hoàn toàn sững lại. Đó là hình ảnh của “Chan-young đã thay đổi” mà anh từng biết đến.

[Cậu có thể… đến tìm tôi không?]

Chan-young trong giấc mơ trông thật đáng thương, vừa nức nở vừa tựa vào người Do-jun như một con chim non bị thương. Không nhận ra, Do-jun đã vươn tay định ôm lấy cậu.

Nhưng đúng lúc đó, hình ảnh Chan-young độc ác như ác linh ngày xưa lại hiện về, và cậu ta cười khẩy với gương mặt bê bết máu.

[Tôi có thể nói rằng anh không hề có trái tim với tôi không?]

Anh sẽ không thể thoát khỏi tôi mãi mãi đâu. Như một con chó đã quen với sợi dây xích, chẳng thể chạy đi được nữa.

“Không!!”

Giấc mơ luôn kết thúc bằng những lời thì thầm rợn người của Chan-young, như một lời nguyền không buông tha.

‘Mình không thể ngừng mơ thấy những giấc mơ như vậy…’

Ban đầu, Do-jun nghĩ rằng việc mơ thấy Chan-young chỉ là do cảm giác áy náy còn sót lại sau cuộc điện thoại với Chủ tịch Seong. Một cảm giác bất an mơ hồ, đến mức chính anh cũng không thể hiểu rõ.

Thế nhưng, thời gian trôi qua, những cơn ác mộng vẫn dai dẳng bám lấy Do-jun, trong khi anh, bằng cách riêng của mình cố tìm tung tích Chan-young thì hoàn toàn vô vọng.

“Cậu ta thực sự biến mất rồi sao?”

‘Hay là… mở nhà nghỉ ở đâu đó rồi?’

Chỉ cần tưởng tượng Seong Chan-young sẽ chết một cách đau đớn như trong giấc mơ cũng khiến tim anh nhói lên. Nhiều lúc anh cũng ước mình có thể chết đi, nhưng càng nghĩ tới việc cậu ta đang thở yếu ớt, mong manh đâu đó… anh lại càng thấy lo lắng.

‘Tại sao mình lại để Seong Chan-young làm lung lay lòng mình như vậy?’

Anh vốn dĩ không quan tâm nếu cậu ta biến mất. Việc duy trì cuộc chia tay sau khi hủy hôn lẽ ra là trách nhiệm của Chan-young. Chính vì vậy, anh đã vui vẻ ngồi ăn cùng cậu ta lần cuối.

‘Mình có thể làm được đến mức này.’

Ở một góc độ nào đó, anh coi đó như một sự rộng lượng của người chiến thắng. Anh đã nghĩ rằng mình thắng Chan-young. Người đã tự ý hủy hôn, bị coi là kẻ gây rối trong gia đình, và giờ chẳng còn gì ngoài sự thảm hại.

Mọi chuyện tưởng chừng đã kết thúc. Anh ta nghĩ mình sẽ cảm thấy nhẹ nhõm… nhưng anh đã lầm.

—Vị hôn phu cũ của anh, Chan-young, đã biến mất.

Cuộc gọi từ Chủ tịch Seong khiến trái tim Baek Do-jun, vốn chỉ cảm thấy chút khó chịu trở nên rối loạn.

Ngày nào anh cũng thấp thỏm, trong đầu hiện ra bóng dáng của Chan-young đang đối mặt với cái chết. Đôi mắt như không còn thiết tha gì nữa vẫn hiện rõ mồn một trong trí nhớ, khiến anh không thể phớt lờ.

‘Nếu mình không nghe cuộc gọi đó… thì có lẽ đã quên hẳn Chan-young rồi chăng?’

Nhưng câu hỏi ấy giờ đã vô nghĩa. Do-jun đã bị cuốn vào cơn sóng hỗn loạn. Những cuộc gọi mà anh mong chờ mỗi ngày từ Seo Eun-soo giờ bị đẩy xuống hàng thứ yếu.

Seo Eun-soo thì vốn chẳng mấy quan tâm đến Do-jun, nên cậu ta chẳng để ý. Nhưng Do-jun thì khác. Sự xuất hiện của “hòn đá” mang tên Seong Chan-young đã làm xáo trộn hoàn toàn cuộc sống của anh.

“Seong Chan-young hiện giờ thế nào rồi?”

“Xin lỗi ngài, đến giờ vẫn chưa có tin gì cụ thể ạ.”

Thế là Do-jun bắt đầu tìm kiếm Seong Chan-young, dù không tới mức tuyệt vọng như Chủ tịch Seong. Anh hy vọng rằng nếu tìm được, cảm giác nặng nề này sẽ biến mất.

“Cậu đang trốn ở đâu, Seong Chan-young?”

Từ khi Chan-young biến mất, cậu ta còn gây thêm phiền toái cho Do-jun. Mọi dấu vết từng tồn tại đều bị xóa sạch, nhưng Do-jun lại như người phát điên.

‘…chẳng lẽ chính mình mới là người bị thương hại?’

Do-jun cứ nghĩ rằng mình là người chiến thắng, nhưng thực tế có lẽ chính Chan-young mới là người thắng. Ngay cả khi đã không còn bên cạnh, Chan-young vẫn khiến Do-jun không thể dứt ra được.

‘Nếu cậu ta bệnh thì ít nhất cũng nên nói ra. Đằng này lại bắt mình hủy hôn như thể đang đùa giỡn với một người ăn mày rồi lặng lẽ biến mất?’

Sự mệt mỏi vì mất ngủ và cơn giận chất chứa bấy lâu dần dần khiến lý trí Do-jun sụp đổ. Lúc này, anh chắc chắn rằng sự rối loạn khó chịu này sẽ không thể kết thúc nếu không gặp mặt Chan-young và nói cho ra lẽ.

“Tìm cậu ta càng nhanh càng tốt. Nếu khó lần ra tung tích, hãy đến gặp Choi Min-hyuk từng là thư ký của Seong Chan-young và điều tra anh ta.”

“Vâng, thưa cậu chủ.”

Seong Chan-young có một người thư ký kín tiếng và rất giỏi, nhưng lại khá “lệch pha” với tính cách của cậu ta. Thư ký Choi hiện là trở ngại lớn nhất khiến Baek Do-jun không thể tìm ra tung tích của Chan-young.

“Bằng cách nào đó, hãy thuyết phục được thư ký để biết được địa chỉ hiện tại của Chan-young. Đừng dùng đến bạo lực, cố gắng giải quyết bằng thương lượng càng nhiều càng tốt.”

“Rõ ạ, thưa cậu chủ.”

Sau khi đưa ra chỉ thị, Do-jun nhíu mày vì mệt mỏi, rồi đứng dậy, cầm lấy chìa khóa xe.

‘Phải đến gặp Eun-soo thôi.’

Hít thở mùi pheromone ngọt ngào và dễ chịu của omega trội như Seo Eun-soo có thể sẽ giúp tâm trạng anh ta dịu lại. Gần đây, pheromone của Baek Do-jun trở nên cực kỳ nhạy cảm, và điều đó khiến cảm xúc của anh ta dễ bị lộ ra.

Lý do anh muốn gặp lần này khác với trước đây, khi chỉ đơn giản là muốn thấy mặt Eun-soo. Nhưng chính bản thân Do-jun cũng không nhận ra sự thay đổi ấy.

Khi anh nhấn số gọi cho Seo Eun-soo, đầu dây bên kia vang lên giai điệu nhạc chuông vui tươi.

Ngay sau đó, giọng nói của Eun-soo vang lên:

[Alo?]

“Eun-soo à, là tôi, Do-jun đây.”

[Có chuyện gì vậy? Tự nhiên gọi vào giờ này.]

Trời đã tối muộn. Có lẽ vì Do-jun gọi vào buổi đêm khác với những lúc ban ngày thường lệ nên Eun-soo có vẻ ngạc nhiên.

“À… tôi chỉ muốn hỏi cậu có rảnh đi uống với anh một chút không.”

Trong số bốn alpha từng tiếp cận Eun-soo theo cách riêng của mình, Baek Do-jun là người thể hiện sự dịu dàng thông qua vỏ bọc bạn bè thân thiết. Nhưng Seo Eun-soo lại chẳng nhận ra điều đó.

Vì là một omega, Eun-soo lẽ ra đã có thể dễ dàng từ chối lời mời uống rượu từ một alpha… nhưng lần này thì khác.

[Ừm… cũng được đấy. Lâu rồi không gặp, gặp nhau trò chuyện chút cũng tốt.]

“Lâu lắm rồi mới gặp lại cậu…”

Khi nghe Eun-soo nói vậy, Do-jun mới nhận ra dạo gần đây mình đã quên mất cảm xúc dành cho cậu ấy đến mức nào.

[Hả? Anh nói gì cơ?]

“À, không có gì. Cậu biết chỗ quán nhậu Eunshin Pocha gần nhà cậu không?”

[Có biết.]

“Vậy gặp ở đó nhé. Hôm nay tôi bao.”

[Vậy thì cảm ơn anh. Hẹn gặp sau.]

“…Ừ.”

Khi cuộc gọi kết thúc, Do-jun đi xuống tầng hầm, khởi động xe. Anh lái xe đến điểm hẹn với tốc độ nhanh hơn bình thường, vì mong muốn gặp Eun-soo sớm.

‘Khi gặp Eun-soo rồi, mình sẽ không còn nghĩ đến Seong Chan-young nữa.’

Anh đã hy vọng như vậy… Nhưng cũng giống như bao điều trong cuộc sống, chẳng mấy chuyện diễn ra như kế hoạch. Và lần này, kế hoạch của Baek Do-jun cũng nhanh chóng đổ vỡ.

Bình luận
skyandcloud
skyandcloudChap 23
Vl, bỏ chạy r mà bot vẫn ko thoát đc mấy cha top nì. Cười ẻ
Trả lời·07/08/2025
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo