Mệt Mỏi Với Cuộc Sống Của Một Omega - Chap 29

Hôm nay, trong biểu cảm mệt mỏi của Yoo Yi-seo, ẩn hiện một chút hứng thú.

“Báo cáo đi.”

“Vâng.”

Lý do là vì anh ta vừa nhận được báo cáo về động thái của Seong Chan-young, người mà anh đã ra lệnh cử người theo dõi.

“Bệnh viện thú y đang chờ con chó bị thương xuất viện. Tên nó là Tướng quân. Giống chó là lai Jindo. Nghe nói mối quan hệ giữa nó và Seong Chan-young rất tốt. Tôi được biết cậu ta sắp nhận nuôi nó.”

Ánh mắt của Tướng quân quả thật rất chính xác. Người đàn ông mà Tướng quân cảnh giác và sủa khi ở bệnh viện thực chất là một gián điệp do cấp dưới của Yoo Yi-seo cài vào.

Tướng quân, nghi ngờ người đàn ông cứ liếc nhìn chủ nhân mình, đã sủa đuổi đi, nhưng Seong Chan-young thì không hề hay biết gì.

“…phiền phức thật đấy.”

“Gì cơ ạ?”

“Không. Cậu không cần biết.”

Yoo Yi-seo dụi tắt điếu thuốc đang hút vào gạt tàn. Một lần nữa, anh ta lại suy nghĩ về hình ảnh xa lạ mà anh nhìn thấy ở Seong Chan-young.

‘Cậu ta từng nói không muốn nuôi thú vì chúng hôi hám và bẩn thỉu, vậy mà giờ lại cứu một con chó con?’

Lại còn mang về nhà mình?

“Nếu nói cậu ta sắp chết thì nghe còn hợp lý hơn.”

Nghe về những hành động lạ thường của Seong Chan-young khiến người ta thấy buồn cười, như thể cậu ta thật sự sắp lìa đời vậy.

Tất nhiên, đó chỉ là suy đoán, chưa ai xác thực rằng Seong Chan-young đang mắc bệnh hiểm nghèo.

‘Nhưng tình huống này chẳng phải quá trùng hợp sao?’

Đó cũng là suy nghĩ chung của bốn Alpha và Chủ tịch Seong – những người đang tìm kiếm tung tích của Seong Chan-young.

Một con người tưởng chừng sẽ chẳng thay đổi dù có chết đi, bỗng dưng lại về quê làm nông, xin lỗi mọi người rồi cắt đứt liên lạc.

Và điều đáng ngờ nhất chính là sự biến mất đột ngột.

Ngay cả Yoo Yi-seo, người đang nhìn Seong Chan-young bằng ánh mắt nghi ngờ lạnh lùng, cũng bắt đầu nghi ngờ rằng liệu cậu ta có thực sự bị bệnh và đang che giấu không.

Nói cách khác, các Alpha và Chủ tịch Seong – những người đang truy tìm hành tung của Seong Chan-young – ngày càng trở nên lo lắng. Ngoại trừ Yoo Yi-seo, người đã một mình lần ra được tung tích của cậu.

“Nếu Seong Chan-young cứ thế mà chết thì sao?”

Trong khi đó, người đang được nhắc đến thì đang hớn hở chăm sóc chú chó con một cách thong dong, hoàn toàn không biết những lời đồn nhảm đang xoay quanh mình.

‘Nếu Seong Chan-young chết ở một nơi không ai hay biết, chẳng phải hợp lý khi cậu ta cắt đứt liên lạc và ngừng xuất hiện sao?’

Những Alpha từng bị Seong Chan-young từ chối đều đang rối bời. Họ cảm thấy mình phải gặp cậu một lần nữa, kết thúc tất cả, thì mới có thể thoát khỏi cảm giác bất an này.

Trong mắt họ, Seong Chan-young giống như một cái dằm dưới móng tay – không nhìn thì khó chịu, mà nhìn thì lại chướng mắt.

“Hôm nay cũng không thấy Seong Chan-young sao?”

Thay vì tự mình đi tìm Seong Chan-young, Joo Tae-kang lại chọn cách mai phục gần Seo Eun-soo và chờ cậu ta xuất hiện.

‘Bọn kia đang phí tiền và thời gian để tìm Seong Chan-young, đúng là ngu xuẩn.’

Joo Tae-kang – người khinh bỉ và căm ghét Seong Chan-young hơn bất kỳ ai – chưa bao giờ tin vào lời xin lỗi hay chuyện từ bỏ Alpha và Seo Eun-soo của cậu ta.

Ngược lại, anh ta rất cảnh giác, cho rằng đó có thể là bước đầu của một âm mưu lớn hơn, và vì vậy, anh ta thường xuyên xuất hiện gần khu căn hộ của Seo Eun-soo như một con ve sầu, chỉ chờ cơ hội bắt được Seong Chan-young.

‘Seong Chan-young chắc chắn sẽ xuất hiện trong vòng một ngày.’

Anh ta tưởng rằng mình sẽ tóm được Seong Chan-young dễ dàng, nhưng đáng tiếc, đó chỉ là tưởng tượng. Anh ta đã hoàn toàn sai lầm.

“…sao cậu ta vẫn chưa xuất hiện?”

Ngoại trừ ngày Seong Chan-young đến xin lỗi Seo Eun-soo và một lần tình cờ chạm mặt, Joo Tae-kang chưa từng thấy bóng dáng cậu ta lần nào nữa.

Dù một ngày, một tuần, hay một tháng trôi qua, khu vực quanh Seo Eun-soo vẫn yên bình. Như một thành phố không còn kẻ phản diện, Seo Eun-soo an toàn, còn Seong Chan-young thì chẳng thấy đâu, thậm chí không để lại cái bóng.

‘Seong Chan-young… thực sự bị bệnh sao?’

Mỗi lần lượn lờ quanh Seo Eun-soo và sắp đặt một cuộc gặp tình cờ, suy nghĩ ấy lại hiện lên trong đầu Joo Tae-kang.

Đây là những ký ức về việc từng đối xử tệ bạc với Seong Chan-young. Kỳ lạ thay, Joo Tae-kang lại nhớ rõ những ngày mình phớt lờ và coi thường Seong Chan-young – người luôn cầu xin tình yêu – như thể đang nhìn vào một mảnh rác trên đường.

______

– Tae-kang à. Em nướng bánh chocolate anh thích nhất đây. Anh ăn thử một miếng nhé?

– Đừng có nói dối nữa, Seong Chan-young. Rõ là cậu nhờ quản gia nướng chứ gì. Mà ai bảo với cậu là tôi thích bánh chocolate?

– Em biết hết. Em tìm hiểu vì em thích anh.

– Người ta gọi đó là kẻ bám đuôi đấy, Seong Chan-young.

Tôi nổi hết da gà.

Buồn cười ở chỗ chính Joo Tae-kang cũng hành xử như một kẻ bám đuôi với Seo Eun-soo, không khác gì những gì Seong Chan-young từng làm.

Anh ta sống bằng cách làm quen với quán cà phê mà Seo Eun-soo hay ghé, gọi những ly espresso đắng mà bản thân không thích, đào bới sở thích của cậu ấy, lén nhặt những món đồ mà Seo Eun-soo vô tình đánh rơi rồi mang về cất giữ.

‘Chính vì thế tôi càng ghét cậu hơn.’

Joo Tae-kang có sự kỳ thị với Seong Chan-young. Ánh mắt mà Seong Chan-young từng nhìn Joo Tae-kang rất giống với ánh nhìn mà anh ta dành cho Seo Eun-soo.

Ánh mắt ghê tởm ấy – ánh mắt khao khát và yêu thích một cách tùy tiện.

Seong Chan-young giống như một chiếc gương phản chiếu sự xấu xí bên trong Joo Tae-kang.

– Ghê tởm thật đấy. Bố mẹ, chị em, và cả chủ tịch nhà cậu có biết cậu làm chuyện này không?

– Chuyện này thì liên quan gì đến họ?

– Đừng khiến tôi phát cáu và biến đi cho khuất mắt. Đó là cách duy nhất để cậu giữ được chút tự trọng, chứ không phải mấy thứ vụn vặt của cậu.

– ……

– Một Beta đi rải tình cảm với nhiều Alpha cùng lúc – thật kinh tởm! Một Omega trong kỳ phát tình còn tốt hơn cậu!

Những lời cay nghiệt đó không hề khó để thốt ra. Vì cho rằng Seong Chan-young là một người xấu, Joo Tae-kang không ngần ngại sỉ nhục và chỉ trích cậu ta nhân danh việc bảo vệ người hiền lành và đáng yêu như Seo Eun-soo.

‘…chẳng lẽ không nên làm vậy?’

Tuy nhiên, khi nghe tin Seong Chan-young có thể đang bị bệnh nặng và phải lẩn trốn, trong lòng Joo Tae-kang trào dâng cảm giác tội lỗi.

‘Trước giờ mình chưa từng hối hận vì đã đối xử tệ với Seong Chan-young…’

Tất cả bắt đầu từ lần Joo Tae-kang vô tình chạm mặt Seong Chan-young quanh khu căn hộ của Seo Eun-soo. Khi đó, ánh mắt của Seong Chan-young khiến anh ta cảm thấy mình như một kẻ tồi tệ thật sự.

Đôi mắt màu nâu nhạt, hơi long lanh vì nắm chặt hai tay, nhìn chằm chằm vào Joo Tae-kang khiến anh ta bối rối.

‘Tại sao lại nhìn tôi như thế?’

Đôi mắt ấy chứa đầy những cảm xúc tiêu cực – gần như đen tối – pha trộn giữa khinh thường, căm hận và ghê tởm.

Chính điều đó càng khiến Joo Tae-kang thêm bối rối. Anh ta giận dữ khi nghĩ rằng mình đang bị một kẻ hèn nhát lên án – một kẻ không biết thân phận mình là ai.

‘Tôi chỉ muốn tóm cổ cái tên khó ưa đó và hỏi cậu ta: Tại sao?’

Cảm giác xấu hổ ngày một lớn khi anh ta cứ quanh quẩn gần Seo Eun-soo. Ban đầu, Joo Tae-kang chỉ muốn tận hưởng mùi hương pheromone Omega quyến rũ từ Seo Eun-soo và coi đó như một liều thuốc an thần, nhưng theo thời gian, anh ta càng thấy mệt mỏi.

“…rốt cuộc mình đang theo đuổi điều gì vậy?”

Seong Chan-young không còn xuất hiện trước mặt anh ta nữa. Seo Eun-soo giờ đây chỉ là cái cớ. Joo Tae-kang mơ hồ nhận ra điều đó.

Seong Chan-young đã hoàn toàn từ bỏ những tình cảm còn vương vấn với các Alpha mà cậu từng yêu, cũng như sự hận thù với Seo Eun-soo.

Gần đây, chỉ cần nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Seo Eun-soo là đủ để nhận ra điều đó.

Khi Seo Eun-soo gọi cà phê tại quán nơi anh ta làm thêm, chỉ qua một cuộc trò chuyện ngắn ngủi, Joo Tae-kang đã hiểu rằng những nỗ lực của mình đều vô nghĩa.

– Ồ, lại đến nữa rồi. Khách quen của quán chúng tôi đây mà.

– …………Chào anh.

– Tôi gần như thuộc luôn khuôn mặt của cậu vì cậu đến thường xuyên lắm đấy. Hôm nay vẫn là espresso chứ? Thêm hai shot đậm nữa nhé?

– Vâng, cho tôi loại đó.

Sau cuộc trò chuyện xã giao giữa khách và nhân viên, Joo Tae-kang hỏi Seo Eun-soo – người đang đeo khẩu trang khá kín.

– Dạo này có ai làm phiền cậu không? Tôi biết trước đây cậu từng căng thẳng vì chuyện đó.

– À… chắc anh đã chứng kiến vài cuộc cãi vã trước đây. Nhưng giờ ổn rồi. Người đó sẽ không quay lại nữa đâu.

“Không quay lại nữa sao?”

Cái cách nói ấy khiến Joo Tae-kang thấy khó chịu. Việc chắc chắn rằng người kia sẽ không trở lại khiến anh ta cảm thấy như thể Seong Chan-young đã biến mất khỏi thế giới này.

‘Ai cho cậu ta quyền được tự ý rời đi chứ?’

Xét cho cùng, chính Seong Chan-young mới là người đã gây sự với các Alpha và Seo Eun-soo nhân danh tình yêu. Cảm giác giận dữ vì nhớ nhung cậu ta, Joo Tae-kang cố xem đó chỉ là mong muốn trả thù.

Nếu không thì……

– Tốt quá rồi.

– Vâng, nhưng tôi vẫn hơi lo.

– Lo gì cơ?

– Có lẽ vì trước đây tôi từng ghét cậu ta? Tôi cứ thấy áy náy khi cậu ấy đến một cách bình thản như thể đã buông bỏ mọi thứ. Mặt cậu ấy khi đó tái nhợt lắm.

Tuy nhiên, lần gặp giữa Seong Chan-young và nhân vật chính Bot trong tiểu thuyết chỉ đơn thuần là bị choáng ngợp vì Seo Eun-soo mạnh mẽ hơn mong đợi. Thế nhưng, sự thật đã bị bóp méo khi truyền đến tai Joo Tae-kang.

– Tôi không gặp lại cậu ấy từ dạo đó… Hy vọng cậu ấy đang sống tốt ở đâu đó. Tôi nghĩ cậu ấy không phải người xấu, vì đã để lại biên bản và bồi thường để xin lỗi đàng hoàng.

Seo Eun-soo, một người tốt, không phải kiểu người sẽ nói dối. Chỉ điều đó thôi cũng khiến hình ảnh của Seong Chan-young trong tâm trí Joo Tae-kang được cải thiện… dù chỉ bằng gan của con bọ chét.

‘Tôi cũng từng nghĩ vậy… chẳng lẽ đó chỉ là ảo giác sao?’

Joo Tae-kang đã thay đổi. Anh ta bắt đầu lo lắng về tung tích của Seong Chan-young và dần rơi vào mê cung cảm xúc như những Alpha khác. Anh ta bị giày vò bởi nỗi bất an rằng nếu không gặp được Chan-young, cảm xúc lạ lẫm này sẽ mục ruỗng và khô cạn.

Vì lý do đó, giờ đây không chỉ quanh quẩn gần Seo Eun-soo, mà anh ta còn cho người đi điều tra tìm kiếm Seong Chan-young như những Alpha khác.

“Thiếu gia. Tôi nghe nói người của Yoo Yi-seo thường xuyên lui tới một bệnh viện thú y ở vùng quê.”

“…Yoo Yi-seo sao? Điều tra đi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo