Mệt Mỏi Với Cuộc Sống Của Một Omega - Chap 41

Một người bình thường thì đã chẳng đáp lại. Vậy cậu ta đã bị bắt nạt bao nhiêu lần rồi? Cậu ta từng là một kẻ phản diện, một người mà dù có trả bao nhiêu tiền thì cũng chẳng ai muốn nhìn mặt lần nữa.

– Được thôi. Tôi sẽ nhận công việc làm thêm đó.

Sự quan tâm đến Seong Chan-young đã khiến Seo Eun-soo động lòng. Đó là một quyết định khá bốc đồng.

Việc xảy ra một sự biến dị khác trong thời gian đó thật sự rất phiền toái. Cậu chỉ được chẩn đoán là alpha sau khi nhập viện vì chịu đựng cơn đau suốt ba ngày ba đêm.

– Thật là một điều kỳ diệu! Hai lần biến dị. Và lần biến đổi cuối cùng lại là alpha. Chưa từng có tiền lệ.

Seo Eun-soo đã suy nghĩ khi đối mặt với bác sĩ – người đang bừng bừng khao khát tri thức – rằng trường hợp như vậy thật sự rất hiếm gặp.

Một omega lặn, trông hơi dữ dằn với mái tóc và đôi mắt màu nâu nhạt.

‘Thế này có khi bị kiện mất.’

Thế nhưng, phản ứng của Seong Chan-young khi đối mặt với những kỳ vọng méo mó ấy... lại không như dự đoán.

Sự dịu dàng và lịch sự. Thậm chí là một thái độ ngoan ngoãn, không hề chống đối tâm trạng của Seo Eun-soo. Tất cả mọi thứ đều thật xa lạ.

Seo Eun-soo nhận ra một cảm xúc lạ lẫm len lỏi vào mình khi nhìn Chan-young, người có vẻ đang bình yên và không muốn rời khỏi sự thanh thản đó.

‘Nếu tôi ở bên cạnh cậu, liệu cậu có vẫn dịu dàng với tôi như bây giờ không?’

Seo Eun-soo là người rất nhạy bén. Nếu Baek Do-jun, Chae Yoon-chan, Joo Tae-kang và Yoo Yi-seo xâm phạm vào tổ ấm yên bình của Chan-young, cậu biết rằng họ sẽ chẳng ngần ngại gì ném Seo Eun-soo ra làm mồi nhử và che đậy mọi chuyện ngay lập tức.

Tuy nhiên, lý do cậu đi theo chuyện này không chỉ đơn thuần là vì mức lương cao.

‘Tôi tò mò.’

Vì cậu muốn quan sát.

Seo Eun-soo là người tinh ý. Cậu biết rõ trong trái tim của những alpha thường xuyên đến thăm Chan-young, vẫn có những khe hở nhỏ bé.

‘Không đời nào những alpha đó lại nhìn tôi rồi lặng lẽ bỏ đi.’

Tâm trí con người thay đổi. Cậu đã thấu hiểu điều đó một cách đau đớn suốt quãng thời gian sống với tư cách một Omega. Mọi người dễ dàng thốt ra những lời yêu thương, nhưng thực chất chỉ là sự khao khát vẻ ngoài xinh đẹp hay cảm giác ngạo mạn rằng mình có thể điều khiển người khác theo ý muốn.

Seong Chan-young – người đã thay đổi – không biết điều đó. Thật sự, cậu ấy đã chặn gia đình và các alpha lại, tận hưởng những niềm hạnh phúc nhỏ bé trong thiên đường riêng của mình, nên cậu ấy không biết.

“Mở cửa ra đi khi tôi còn tử tế, Seong Chan-young. Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”

Chae Yoon-chan – người dẫn đầu – đã ngu ngốc mà thốt ra những lời như thể đang cào vào trái tim người khác. Như thể ai đó sẽ chịu mở cửa khi nghe thấy những lời đó vậy.

“Trời ạ… Tôi thật sự không muốn nhìn thấy mặt anh ta.”

Rõ ràng là cậu đang cố nói thật nhỏ để Seo Eun-soo không nghe thấy. Tuy nhiên, Seo Eun-soo – người đã trải qua đột biến và trở thành alpha – lại dễ dàng nghe rõ giọng nói nhỏ bé đó.

Việc cậu cầm chổi như cầm giáo và khẽ rên rỉ khiến cậu liên tưởng đến chú chó mà mình đang nuôi – Tướng quân. Trông cậu thật nhỏ bé, nhưng cũng có chút dễ thương.

“Sao anh ta biết được chỗ này? Mình chắc chắn đã nói xin lỗi rồi và bảo rằng đừng chạm mặt nhau nữa mà.”

Người như con sóc nhỏ ấy giống như một chú chim đang hót vang. Cây chổi trên tay cậu run lên theo sự căng thẳng của chủ nhân.

Lần này không phải là giọng gằn của Chae Yoon-chan mà là một giọng nói mềm mại và dịu dàng vang lên. Đó là Yoo Yi-seo.

“Cậu không thể mở cửa trước sao? Do-jun, tôi, Yoon-chan và Tae-kang đến đây để nói chuyện. Không có ý định làm hại cậu đâu.”

Đó là giọng điệu dịu dàng của một kẻ lừa đảo cuối cùng cũng tìm được nơi ẩn náu của con mồi. Seong Chan-young nhíu mày. Seo Eun-soo cũng tỏ ra khó xử, nhưng rồi lại bật cười khi chợt nhớ đến tờ truy nã đang tìm kiếm Chan-young.

‘Chắc là không mang ý gì xấu đâu.’

Nếu đám alpha hung dữ kia thực sự đến để đe dọa Chan-young như cậu lo lắng, thì cánh cửa này đã bị phá tung từ lâu rồi.

Tuy nhiên, cánh cửa vẫn còn nguyên, và các alpha đang kiên nhẫn chờ Chan-young tự mở cửa.

“Thật sao?”

“Có vẻ như cậu út của Tập đoàn Seong Eun đang suy nghĩ nhiều quá. Chúng tôi không đến mức liều lĩnh như cậu đâu.”

Anh ta giả vờ là người biết lý lẽ, trong khi chính mình đã lần theo dấu đến tận đây và còn thò đầu vào. Giọng nói ngọt như đường tan chảy ấy nghe thật khó chịu.

“Tốt thôi. Hãy nói chuyện như những quý ông.”

Chan-young mở cửa với ánh mắt kiên định. Khi cửa tự động mở ra, cả bốn người đàn ông to lớn đều dồn sự chú ý vào Chan-young và Eun-soo.

Chae Yoon-chan là người đầu tiên lên tiếng.

“Cái gì? Sao hai người lại ở cùng nhau?”

Cả bốn alpha đều bối rối. Họ rất vui vì đã tìm được Seong Chan-young – đúng như kế hoạch. Trong đầu họ chỉ toàn là những câu hỏi chất chứa đang chực trào ra.

‘Cái quái gì thế này?’

Nhưng khi cánh cửa mở ra, Eun-soo lại đứng cạnh Seong Chan-young. Cảnh tượng này quá đỗi bất ngờ đến mức ngay cả Yoo Yi-seo cũng có phần bối rối.

“Tại sao em lại ở với cậu, Eun-soo?”

Seo Eun-soo mỉm cười trước câu hỏi mang đầy vẻ không hài lòng của Chae Yoon-chan. Đó là một nụ cười vô hại, trông rất thuần khiết.

“Tôi đến vì Chan-young gọi tôi đến.”

“Cậu ta ép buộc em vì vẫn không bỏ được thói cũ à?”

“Không. Cậu ấy đã cho tôi một công việc làm thêm với mức lương tốt và chỗ ở. Cũng như để chuẩn bị trước cho việc các người sẽ đến.”

“Cậu ta… thật sự làm vậy sao?”

Những lời nói nghe qua thì có vẻ thân thiện, nhưng thật ra không phải vậy. Yoo Yi-seo khẽ cảm nhận được sự khó chịu len lỏi giữa các câu chữ.

‘Có gì đó không ổn?’

Trong mắt Yoo Yi-seo, hình ảnh của Seo Eun-soo luôn là một omega dịu dàng, biết cười và ngoan ngoãn.

Nhưng hiện giờ, Seo Eun-soo vẫn mỉm cười, nhưng nụ cười ấy không hề có tiếng cười. Đóa hoa xanh nhỏ nhắn, mảnh mai ngày nào dường như đã biến thành một bông hồng với những chiếc gai sắc lạnh.

‘Hoặc có lẽ, cậu ta vốn dĩ đã là người như thế.’

Bởi vì không thực sự thích cậu ta, nên trạng thái của Seo Eun-soo trong mắt Yoo Yi-seo có phần khách quan hơn so với ba alpha còn lại. Điều đó là vì trong mắt cậu ta không có chút tình yêu nào.

Khi Yoo Yi-seo nhìn chằm chằm vào Seo Eun-soo, cậu ta lại mỉm cười xinh đẹp như thể chẳng biết gì cả.

“Có chuyện gì sao, Yoo Yi-seo ssi?”

“Không. Anh nghĩ em vẫn ổn và khỏe mạnh. Rất vui vì được gặp lại em sau một thời gian dài.”

Vì Seo Eun-soo chưa từng tháo bỏ chiếc mặt nạ của một con cừu ngoan hiền, nên Yoo Yi-seo cũng đáp lại bằng dáng vẻ điềm tĩnh của một chú chó chăn cừu.

‘Cậu từng nói tôi không cần bảo trợ nữa, là vì lý do này sao?’

Không lâu trước đây, Seo Eun-soo đã gửi thư nói rằng cậu ta sẽ không còn nhận sự bảo trợ từ Yoo Yi-seo nữa – người từng hỗ trợ cậu ta kể từ khi rời khỏi trại trẻ mồ côi. Cậu ta nói rằng mình rất biết ơn vì đã có thể tự đứng vững về tài chính.

Sau khi mối quan hệ ràng buộc bởi bảo trợ chấm dứt, Yoo Yi-seo và Seo Eun-soo đã trở thành những người xa lạ, không còn liên hệ gì nữa.

‘Vì phía Seong Chan-young trở nên thú vị hơn, nên dù sao tôi cũng định sớm tìm cái cớ để kết thúc việc bảo trợ.’

Seo Eun-soo cảm thấy không thoải mái lắm vì có cảm giác như mình vừa bị vạch trần.

“Tôi cũng rất vui khi thấy người từng bảo trợ tôi dường như vẫn ổn.”

Hai con sói đen trong lòng họ đều giấu đi bản chất thật và chỉ trao nhau những nụ cười mang đầy ẩn ý. Chan-young cảm thấy hài lòng khi thấy bề ngoài mọi người có vẻ hòa thuận.

‘Giỏi lắm, Bot chính của chúng ta.’

Đúng như mong đợi, phép màu của tác giả gốc quả thật đáng kinh ngạc. Không ngờ rằng dù đã trở thành alpha nhưng các Top vẫn không có vấn đề gì.

‘Mong rằng họ sẽ rút khỏi tầm mắt mình một cách yên ổn như thế này.’

Với trí tưởng tượng đầy hy vọng, Chan-young cố gắng kiềm chế khóe miệng đang muốn nhếch lên. Bởi vì cậu không muốn gây chuyện nếu bị hiểu nhầm là đang cười giễu. Nếu có thể, cậu muốn những alpha kia coi Chan-young như một người vô hình.

“Cái gì? Yoo Yi-seo, sao lại thân mật với Eun-soo như thế? Thật là rẻ tiền.”

Chae Yoon-chan đúng như Chan-young mong muốn, đã bị phân tâm. Dù ban đầu đến đây để điều tra Chan-young, nhưng rồi lại bị cuốn hút vì quá thích Eun-soo.

Đáng tiếc là, Baek Do-joon, Joo Tae-kang và Yoo Yi-seo vẫn còn có chuyện muốn giải quyết với Chan-young.

Người đầu tiên nói chuyện với Chan-young là Joo Tae-kang.

“Cậu biến mất rồi sống ở đây thế này sao? Thật đấy à?”

Sau khi bí mật theo dõi nhà Chan-young theo thông tin do Yoo Yi-seo cung cấp, Joo Tae-kang – người đã mất ngủ vì tâm trí rối bời – giờ trông tiều tụy. Khi anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu và đầy dữ dội, tôi có chút sợ.

Chan-young nhìn Joo Tae-kang – người mà cậu đã lâu không gặp – và nghĩ thầm:

‘Sao vừa gặp đã gây sự thế hả?’

Cảm giác giận dữ lấn át cả nỗi sợ. Vì ý ngầm trong lời chất vấn ấy thật sự khó chịu.

Căn nhà này, do thư ký Choi chuẩn bị bằng chính tiền của Chan-young, hoàn toàn không nhỏ. Đó là một ngôi nhà nông thôn mới với khu vườn nhỏ ngập hoa bằng đồng xu và không gian đủ lớn để sống một mình. Với thiết kế hiện đại, tinh tế, ngôi nhà này chẳng có gì thiếu sót.

Tướng quân rất thích nơi này và đi vòng quanh nhà mỗi ngày, thế mà các người còn chê bai gì nữa! Các người không bằng cả chó! Các người đâu hiểu nỗi khổ khi tài khoản ngân hàng luôn eo hẹp vì tiền thuê nhà, hay nỗi lo liệu có được vay cọc thuê nhà hay không!

‘Chẳng hiểu giá trị của căn nhà, lại còn lắm lời khó nghe?’

Không gian này rất hợp với Chan-young – người đã trốn thoát khỏi căn nhà nội thất kiểu alpha khiến cậu thấy ngột ngạt và như muốn chết. Chính vì vậy mà nơi này càng trở nên hoàn hảo.

“Nhà tôi thì làm sao? Tôi vẫn sống tốt. Mấy người mới là những kẻ đuổi theo tôi khi tôi chỉ đang sống yên ổn làm điều mình muốn. Mấy người nên biết ơn vì tôi còn chưa đuổi ra khỏi đây.”

Joo Tae-kang lùi bước trước Chan-young, người đang nói một cách cứng rắn. Pheromone alpha sắp phát tán cũng lập tức bị ngưng lại.

“Tôi tìm thấy cậu đang hấp hối một mình, nên không thể không lo lắng……”

Đồ ngốc Joo Tae-kang. Đúng là đồ ngốc. Anh ta không có tài để thẳng thắn với cảm xúc thật của mình. Nói cách khác, anh ta là một kẻ hèn nhát chỉ biết nói những lời méo mó, lệch lạc.

Điều mà Joo Tae-kang thật sự muốn nói là. Nếu cậu thực sự đang mang một căn bệnh hiểm nghèo, thì đừng ẩn mình ở đây nữa, hãy đến bệnh viện điều trị ngay lập tức.

Tuy nhiên, cái thói quen phủ nhận và từ chối Seong Chan-young – đã gắn liền với thể xác và lời nói của anh ta – không cho phép những lời dịu dàng được thốt ra.

Và kết quả là, Joo Tae-kang đã thành công trong việc khiến Chan-young tức giận đến đỉnh điểm.

“Anh vừa nói cái gì hả, đồ khốn?”

“Đồ khốn á?”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo