Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 1

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

01. Kết thúc học kỳ

Tiếng cười ầm ĩ vang lên không ngớt. Âm thanh chói tai đến mức khiến lỗ tai đau nhức, nhưng chẳng hiểu sao lại chẳng làm Seon Woo thấy khó chịu. Anh hòa mình vào không khí, cười đùa hùa theo mọi người.

“Rồi cậu làm gì tiếp theo?” 

Một người hỏi với giọng điệu tò mò.

“Thì chạy vội đến chỗ giáo sư, làm nũng ngay lập tức chứ sao.” 

Seo Joon đáp, giọng điệu đầy kịch tính.

“Aaaaa, thưa giáo sư, xin hãy tha cho em lần này thôi, chỉ một lần thôi ạ.” 

Seo Joon uốn éo cả người, ra vẻ làm nũng một cách khoa trương đến lố bịch khiến vài người giả vờ nôn mửa. Nhưng dù vậy, trên những gương mặt đỏ bừng vì men say, ai nấy đều lộ rõ vẻ thích thú. Nhờ tài lẻ của cậu chàng lém lỉnh này, không khí buổi tiệc càng thêm phần sôi nổi.

“Ha… Tôi đã năn nỉ hết lời mà thầy ấy chẳng thèm đếm xỉa gì cả.” 

Seo Joon thở dài, giọng chán chường.

“Giáo sư đó cứng nhắc lắm.” 

Một người khác chen vào.

“Đúng thế. Thầy ấy chẳng mảy may nương tay chút nào. Nhờ vậy mà tôi phải học lại môn đó đấy!” 

Seo Joon tiếp lời, giọng đầy bất mãn.

Seon Woo cố giấu đi vẻ mệt mỏi, nở nụ cười hòa nhã và gật gù hưởng ứng. Nhưng có lẽ vì uống quá nhiều rượu nên dạ dày anh bắt đầu cồn cào. Anh lấy vài món nhắm bỏ vào miệng. Món ăn cay nồng ấy tuy ngon miệng nhưng chắc chắn sẽ khiến anh phải trả giá vào sáng mai. Dẫu vậy, Seon Woo biết rõ mình cần phải lấp đầy dạ dày trước đã, dù chỉ bằng chút đồ nhắm này.

‘Ăn cái này thì chắc tối nay không cần ăn thêm gì nữa… Trên đường về ghé siêu thị mua ít đậu phụ… Nhà còn hành lá không nhỉ?’

Seon Woo thầm nghĩ, đưa một miếng macaroni chiên giòn vào miệng. Bỗng một hậu bối nhìn anh, ánh mắt lấp lánh sự ngưỡng mộ xen lẫn chút ghen tị. 

“Anh Seon Woo sướng thật đấy. Được giáo sư đó yêu quý.”

“Yêu quý gì chứ.” 

Seon Woo cười khẩy, buông miếng macaroni xuống và nhấp thêm một ngụm rượu. Hôm nay rượu vào sao mà ngọt ngào, trôi tuột xuống họng khiến anh khó mà kiềm chế. Cứ thế này mai sẽ khổ đây, anh thầm nghĩ, nhưng chẳng hiểu sao lại không dừng được.

“Nếu không phải môn bắt buộc, em thề sẽ không bao giờ đăng ký lớp của ông ấy.” 

Hậu bối tiếp tục. 

“Mà anh lúc nào chả được điểm cao.”

“Đúng thế.” 

Một người khác chen vào, giọng điệu pha chút trêu chọc. 

“Mỗi lần giáo sư nhìn Seon Woo, mắt ông ấy như rỉ mật. Hay là cậu cũng chạy đi làm nũng như Seo Joon? Mặt mũi sáng sủa thế kia, chắc dễ ăn điểm lắm nhỉ?”

Seon Woo lặng lẽ lắng nghe, nhận ra trong những lời khen ngợi kia xen lẫn chút ganh ghét. Anh đặt ly rượu xuống, đứng dậy, mỉm cười nhẹ. 

“Muốn biết bí kíp để được giáo sư yêu quý không?”

“Bí kíp gì cơ?” 

Cả đám đồng thanh, ánh mắt sáng rực tò mò.

Seon Woo chậm rãi đảo mắt nhìn từng người rồi cười tươi. 

“Viết báo cáo dài thêm ba trang. Phải kín chữ từ đầu đến cuối.”

“Cái gì? Cậu viết thêm tận ba trang á? Lần nào cũng vậy hả?” 

Một người kinh ngạc thốt lên.

Seon Woo gật đầu, cả đám trố mắt, miệng há hốc. 

“Ừ.” 

Đúng là chuyện không phải ai cũng làm được. Để hoàn thành bài tập hai tuần một lần với ba trang báo cáo dày đặc, Seon Woo đã phải cắt bớt ba mươi phút ngủ vốn đã chẳng dư dả gì. Nhưng anh không có lựa chọn nào khác. Học bổng dành cho sinh viên xuất sắc là mục tiêu quan trọng với anh.

“Trời ơi, chỉ có người như Seon Woo mới làm được thôi.” 

Một người cảm thán.

Seon Woo không muốn câu chuyện xoay quanh mình nữa. Anh làm ra vẻ chợt nhớ ra điều gì, quay sang hỏi một người bạn cùng khóa. 

“À, mà chuyện giữa Yoon Hye với Joo Young thế nào rồi?”

“Ôi, đừng nhắc nữa.” 

Người bạn thở dài, giọng bực bội. 

“Mấy hôm nay tôi gọi cả chục lần mà thằng khốn đó cứ né tránh liên lạc.”

“Chuyện gì thế? Có drama gì hả?” 

Một người khác tò mò xen vào, ánh mắt lấp lánh.

“Nghe này, tuần trước tôi mang gà rán đến phòng câu lạc bộ…” 

Người bạn bắt đầu kể, ánh mắt tò mò của cả đám lập tức chuyển từ Seon Woo sang câu chuyện mới.

Seon Woo thở phào, cuối cùng cũng được yên để tập trung vào đĩa đồ ăn trước mặt. Nhưng sự yên bình chẳng kéo dài lâu.

“Anh Seon Woo, Seon Woo oppa, Seon Woo à.” 

Tiếng gọi í ới từ đàn anh, đàn em, bạn cùng khóa vang lên không ngớt, kèm theo những cái vỗ vai, chạm tay thân mật. Anh chỉ muốn hét lên: Làm ơn gọi người khác đi! Nhưng ngoài mặt, Seon Woo vẫn mỉm cười, đáp lại từng người với sự nhiệt tình không đổi.

Học kỳ vừa kết thúc, ai nấy đều phấn khích, chẳng ai muốn về sớm, cứ thế mà uống hết ly này đến ly khác. Dù Seon Woo đã cố kiềm chế, men say vẫn dâng lên cổ họng. Anh say đến mức đầu óc quay cuồng, lặng lẽ đứng dậy, cần chút không khí để tỉnh táo lại.

“Anh đi đâu thế?” 

Một người hỏi.

“Anh đi vệ sinh một lát.” 

Anh đáp, giọng hơi líu lo vì say.

Dù chỉ đi vệ sinh thôi, cả đám vẫn trêu chọc, kéo tay anh như không muốn để anh đi. Seon Woo loạng choạng bước vào nhà vệ sinh, xong xuôi thì lê bước ra ngoài. Đầu óc mụ mị vì rượu, anh chậm rãi nghĩ về những việc phải làm khi về nhà. 

‘Giặt đồ… tìm thêm việc gia sư… À, mình đăng ký cuộc thi chưa nhỉ? Chắc là rồi. Trước khi đi ngủ, tìm thêm ít tài liệu…’

Tiếng ting ting từ điện thoại cắt ngang dòng suy nghĩ. Nghĩ là tin nhắn từ bạn cùng khóa, Seon Woo mở ra xem, nhưng sắc mặt anh lập tức cứng lại.

[Tin nhắn từ Cảnh sát hình sự Noh, Thứ Sáu 1:22 sáng]

[Seon Woo, dạo này cậu sống tốt không?]

[Nghe nói Ahn Hyung Tae ngày mai sẽ được thả. Hắn đang dò la tung tích của cậu đấy.]

[Hãy cẩn thận và gọi ngay cho tôi nếu có bất cứ chuyện gì nhé.]

Seon Woo đứng sững, ánh mắt dán chặt vào màn hình, lòng nặng trĩu. Những ký ức cũ ùa về, ánh mắt anh trở nên xa xăm, thoáng chút sợ hãi. Anh lẩm bẩm, như để tự an ủi: 

“Chắc không sao đâu…”

Rồi anh nhắn lại lời cảm ơn, cố gắng bước tiếp. Nhưng khi đến trước máy bán hàng tự động, anh thở dài thườn thượt. 

“Haizzz, mình uống nhiều quá rồi.”

Cổ họng khát khô, nặng nề đến mức lồng ngực như bị đè nén vì căng thẳng. Seon Woo thèm một lon nước ngọt mát lạnh. Anh chậm chạp lục túi tìm ví, lôi ra tờ một nghìn won nhưng rồi lại chần chừ. 

‘Hay là để tiền này mua đậu phụ nhỉ…’ 

Anh đứng đó, cân nhắc giữa hai ngày ăn đậu phụ và một lon nước giải khát tức thời. Cuối cùng, anh cất ví đi, tựa đầu vào máy bán hàng, để cảm giác mát lạnh của kim loại xoa dịu cơn khát.

“Anh Seon Woo, anh uống cái này không?” 

Một giọng nói vang lên.

“Ồ, cảm ơn nhé.” 

Trong cơn say, Seon Woo chẳng buồn nhìn xem là ai, chỉ nhận lấy lon nước mát lạnh. Anh ngửa cổ tu ừng ực, cảm giác sảng khoái lan tỏa. Nhưng khi nhìn lon nước rỗng, anh khựng lại. 

“Mình uống nhiều đến nỗi nước ngọt cũng có vị rượu luôn à…?” 

Anh lẩm bẩm, nghĩ mình say quá rồi. Quay sang định cảm ơn, anh chớp mắt chậm rãi. Người đứng trước mặt anh là một gương mặt bất ngờ. 

“Choi Yi Hyun…” 

Seon Woo lẩm bẩm.

“Vâng, anh Seon Woo. Anh có thể tránh ra một chút được không?” 

Yi Hyun đáp, giọng lạnh lùng đúng như gương mặt vô cảm của cậu ta.

Seon Woo giật mình, nhận ra mình đang chắn trước máy bán hàng. Anh loạng choạng bước sang bên. Choi Yi Hyun, hậu bối nhỏ hơn anh vài tuổi, nổi tiếng trong khoa vì gương mặt đẹp trai. Seon Woo từng thầm ngưỡng mộ vẻ ngoài của cậu ta, và giờ, nhìn gần thế này, Yi Hyun còn cuốn hút hơn bình thường. Nhưng cậu ta không chỉ nổi tiếng vì ngoại hình.

Yi Hyun được đồn là con nhà tài phiệt, dù tin đồn ấy có thật hay không thì chẳng ai chắc. Nhưng nhìn cách cậu ta ăn mặc toàn hàng hiệu từ đầu đến chân thì rõ ràng cậu ta không thiếu tiền. Người ta còn bảo xe cậu ta lái đến trường thay đổi mỗi tháng một lần và cả tin đồn cậu ta dùng tiền để tránh nghĩa vụ quân sự.

Dù đẹp trai và giàu có, Yi Hyun lại chẳng được lòng ai. Cậu ta là “thằng cha xa cách” nổi tiếng nhất khoa. Không bao giờ tham gia hoạt động khoa, chẳng buồn đáp lại lời chào, và luôn từ chối mọi nỗ lực xin số điện thoại. Có lần, một bạn cùng khóa bực mình vì bị Yi Hyun phớt lờ, đã buột miệng: 

“Đúng là thiếu gia tài phiệt, khinh dân nghèo như chúng ta!”

Seon Woo trong cơn say nhìn Yi Hyun dưới ánh đèn đường. Gương mặt góc cạnh, sống mũi cao, đôi mắt sắc lạnh như muốn xuyên thấu người đối diện. Chiếc áo khoác Cashmere đen và chiếc đồng hồ lấp lánh ánh bạc khiến cậu ta trông như vừa bước ra từ một shoot hình thời trang. 

“Cậu mà cũng tham gia tiệc liên hoan của khoa á?” 

Seon Woo buột miệng, giọng đùa cợt, phần vì biết ơn lon nước, phần vì men say làm anh bạo dạn hơn.

Yi Hyun liếc nhìn, nhấn nút máy bán hàng. Một lon nước lăn ra, cậu ta cúi xuống nhặt rồi bất ngờ đưa thêm một lon nữa cho Seon Woo. 

“Trông anh khát lắm. Uống đi.”

“Ơ? Cảm… cảm ơn.” 

Seon Woo ngỡ ngàng nhận lấy. 

‘Chẳng phải cậu ta vừa lấy một lon sao?’ 

Anh nhìn xuống, cả hai người đều đang cầm một lon nước. Seon Woo vẫn khát khô cổ, tu ừng ực lon nước mới. Thật trùng hợp, đó là loại nước anh thích nhất. Uống xong, anh cười khúc khích. 

“Chắc tôi say quá rồi. Sao nước này cứ có vị rượu…”

“Chắc anh say thật rồi.” 

Yi Hyun đáp, giọng đều đều.

Seon Woo gật gù, nghĩ thầm rằng có lẽ tin đồn về Yi Hyun hơi quá. Cậu ta không đến nỗi kiêu căng như lời người ta nói. Anh bóp nát lon nước rỗng, cảm giác nóng ran trong người càng dâng cao, đầu óc quay cuồng. 

‘Uống nước chung với rượu đúng là dễ say hơn thật.’ 

Anh thầm tiếc nuối, ước gì mình chỉ uống nước lọc. Anh loạng choạng bước đi rồi ngồi phịch xuống băng ghế gần đó. Hay đúng hơn, anh ngã xuống, cơ thể say mềm không còn nghe lời. Nhưng một bàn tay đã kịp thời giữ lấy anh, đỡ lấy má anh để giữ cơ thể anh khỏi ngã.

Seon Woo ngước lên, bắt gặp ánh mắt Yi Hyun nhìn mình chằm chằm. Ánh đèn đường hắt lên gương mặt cậu ta, làm nổi bật từng đường nét sắc sảo. Bàn tay giữ má anh tạo nên một cảm giác kỳ lạ, vừa thân mật vừa xa cách. Seon Woo định nói gì đó, nhưng chỉ có hơi thở trắng đục phả ra trong không khí lạnh giá. 

‘Trời ơi, sao cậu ta đẹp trai thế này mà lại mặc áo đen, đeo găng tay đen, trông như nhân vật chính trong phim truyền hình… Hay là mafia nhỉ? Sống ở một thế giới khác hẳn mình. Thật ghen tị.’

Đó là ý nghĩ cuối cùng của Seon Woo trước khi ý thức chìm vào bóng tối.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo