Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 2

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

02. Dễ chịu

Giấc ngủ sâu và ngọt ngào đến mức Seon Woo chỉ muốn đắm chìm trong đó thêm một hoặc hai ngày nữa. Nhưng nhu cầu sinh lý mạnh mẽ đã kéo anh ra khỏi cơn mộng mị. Vẫn còn vùi mặt vào chiếc gối mềm mại như mây, Seon Woo bất chợt mở bừng mắt.

‘Bây giờ là mấy giờ rồi?’

Trễ giờ làm thêm! Đầu óc mụ mị của anh như bị dội một gáo nước lạnh, lập tức tỉnh táo. 

‘Mình đã giặt quần áo chưa nhỉ? Phải đánh răng, gội đầu nhanh lên!’ 

Seon Woo gần như đá tung chăn, bật dậy, nhưng ngay lập tức ngã nhào trở lại. Anh rên rỉ, nhìn xuống và sững sờ khi thấy cổ tay trái bị buộc bằng một dải vải.

“Cái gì thế này?”

Hoảng hốt và bối rối, Seon Woo co người nhảy dựng lên tại chỗ. Bình tĩnh nhìn kỹ, anh nhận ra cổ tay trái bị buộc vào một bên giường, nơi một ống truyền nước đang cắm vào tay anh. 

‘Hôm qua mình say quá, ngã ra rồi được đưa vào bệnh viện sao?’ 

Anh ngó nghiêng xung quanh, đầu óc rối bời. Nhưng nơi đây chẳng giống phòng bệnh chút nào, nó giống một căn phòng ngủ rộng rãi, xa hoa.

Dù chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, cơ thể vừa ngập rượu lại thêm ống truyền nước khiến anh buồn tiểu đến mức bụng dưới đau nhói. May thay, dải vải buộc tay chỉ để giữ ống truyền không bị rút ra, vậy nên Seon Woo có thể dễ dàng tháo nó. Anh thận trọng rời giường, kéo theo cây truyền nước.

Trong phòng có hai cánh cửa. Một cánh khóa chặt, dù anh cố đẩy vài lần nhưng chỉ nghe tiếng lạch cạch vô ích. Một linh cảm chẳng lành thoáng qua khiến Seon Woo vội bước đến cánh cửa còn lại. May mắn thay, nó mở ra, dẫn vào một phòng tắm.

Giải quyết xong nhu cầu và rửa mặt, đầu óc Seon Woo dần tỉnh táo. Anh chậm rãi quan sát căn phòng. Thật sự choáng ngợp. Phòng rộng đến mức khiến anh ngẩn ngơ, một bên là cửa sổ lớn nhìn ra khu vườn được chăm chút kỹ lưỡng, ánh nắng giữa trưa rực rỡ chiếu qua. Chiếc giường anh vừa nằm rộng đến mức đủ cho ba người ngủ thoải mái, đối diện là một chiếc TV treo tường mỏng dính, sang trọng.

Bối rối vì tỉnh dậy ở một nơi xa lạ, Seon Woo ngồi thừ trên giường một lúc, rồi bắt đầu lục lọi xung quanh. Quần áo hôm qua anh mặc đã biến mất, thay vào đó là bộ đồ ngủ anh đang mặc trên người. Nhưng ai đã thay đồ cho anh? Điện thoại và ví tiền cũng không thấy đâu.

Cánh cửa khóa chặt bất ngờ mở ra khi Seon Woo đang mệt mỏi tìm kiếm đồ đạc và lơ đãng nhìn ra vườn, hy vọng thấy ai đó đi ngang qua. Tiếng cửa mở khiến anh giật mình quay lại, mắt mở to.

“…Choi Yi Hyun?”

“Ngủ ngon chứ, anh Seon Woo?”

Người bưng khay nước vừa bước vào, không ai khác chính là Yi Hyun, người mà Seon Woo chẳng ngờ sẽ gặp ở đây. Anh vội lục lại ký ức. Hôm qua, trước máy bán hàng, anh đã gặp Yi Hyun, uống nước, rồi ngồi xuống băng ghế… và sau đó? Anh kinh hãi nhận ra mình không nhớ gì thêm.

‘Chẳng lẽ mình ngã ra ngay tại đó?’

Seon Woo ngây người nhìn Yi Hyun đặt khay nước lên bàn cạnh giường. Dù sao thì, có vẻ anh đã say bí tỉ trước mặt một hậu bối không thân thiết lắm. Anh thở dài trong lòng. Một người luôn tự hào kiểm soát được tửu lượng mà lại để mình thảm hại thế này. Thế nhưng, Yi Hyun, người bị cả đám chê là lạnh lùng, kiêu ngạo, lại đưa anh về nhà, thậm chí chăm sóc anh tận tình giữa đêm lạnh giá.

‘Chắc ở nhà tài phiệt, người say rượu là được truyền nước thế này…’ 

Seon Woo nghĩ, xoa nhẹ chỗ kim truyền trên tay. May mà không bị đau đầu vì say, nhưng anh vẫn thấy ngượng ngùng. Liếc nhìn cánh cửa lúc nãy bị khóa, anh thầm nghĩ: Chắc cậu ta sợ mình tỉnh dậy rồi đi lung tung trong nhà nên khóa cửa mà thôi? Nhưng rồi anh chợt nhận ra, thông thường cửa phòng sẽ được khóa từ bên trong, không phải bên ngoài.

Đang mải nghi hoặc, Yi Hyun đưa anh một cốc nước. 

“Anh uống đi.”

“Cảm ơn…” 

Seon Woo lúng túng nhận lấy. Dù đã truyền nước, cổ họng anh vẫn khô khốc. Anh uống cạn cốc nước, cảm giác tỉnh táo hơn. Đặt cốc xuống khay, anh thận trọng hỏi: 

“Này, xin lỗi nhé. Hôm qua tôi say quá… Có làm gì phiền phức không?”

Anh biết mình không có thói quen xấu khi say, nhưng vẫn hỏi cho chắc, kèm theo một nụ cười gượng gạo. 

“Cảm ơn nhiều nhé, Yi Hyun. Mang tôi về đây chắc nặng lắm. Để hôm nào tôi mời cậu một bữa.”

Yi Hyun đang định nhấc khay lên thì chợt khựng lại, nhìn Seon Woo chăm chú. Một nụ cười khó hiểu thoáng qua trên gương mặt lạnh lùng. 

“Không nặng đâu.”

‘Không nặng?’ 

Seon Woo thầm nghĩ. Một người lớn như anh mà không nặng sao nổi? Hay là Yi Hyun nhờ người khác khiêng? Đang mải suy nghĩ, Yi Hyun tiến lại, nhẹ nhàng rút kim truyền ra khỏi tay anh, hỏi: 

“Ăn sáng không? Đói chưa?”

“Ờ… cái đó…” 

Seon Woo ngập ngừng, xoa cánh tay hơi nhức. Anh ngại nhận thêm sự giúp đỡ sau khi đã làm phiền quá nhiều, chưa kể anh đang lo lắng vì có lẽ đã trễ giờ làm thêm.

“Này, cậu có biết điện thoại với ví của tôi ở đâu không?” 

Seon Woo hỏi, giọng gấp gáp. Công việc làm thêm trả lương tốt, nhưng ông chủ thì khó tính, hay bắt bẻ đủ thứ. Anh chưa từng đi trễ, nhưng chỉ cần tưởng tượng cảnh ông chủ nổi giận vì anh không đến đúng giờ, anh đã thấy lạnh gáy. 

‘Với tính ông ta, chắc chắn sẽ trừ lương.’

“Tôi biết.” 

Yi Hyun đáp ngắn gọn rồi bước ra ngoài. Seon Woo nghe tiếng dép kéo lẹp kẹp, ngập ngừng đứng dậy. Thấy đôi dép đặt ngay ngắn cạnh giường, anh mang vào và bước ra ngoài và không khỏi trầm trồ.

Ngôi nhà này như bước ra từ phim ảnh. Tường đá cẩm thạch trắng sáng lóa, đèn chùm nghệ thuật treo giữa trần nhà cao vút. Ánh nắng chiếu qua cửa sổ lớn, làm nổi bật khu vườn tuyệt đẹp ngoài kia. Tin đồn về Yi Hyun là con nhà tài phiệt bỗng trở nên đáng tin hơn bao giờ hết. Seon Woo khẽ thở dài, vừa ghen tị vừa thầm ao ước được sống trong một nơi như thế này.

“Anh Seon Woo, ăn sáng đi.” 

Yi Hyun gọi, kéo anh ra khỏi cơn mơ màng.

Seon Woo bước qua phòng khách rộng lớn, lòng thầm nhủ sẽ xin lỗi ông chủ vì trễ giờ. Anh luôn làm việc chăm chỉ, không nghỉ ngày nào, chắc ông ta sẽ thông cảm, phải không? Ngôi nhà xa hoa khiến anh cảm thấy muốn lười biếng một chút. Có lẽ men rượu vẫn còn trong người.

“Ngồi đây đi.” 

Yi Hyun kéo ghế cho anh.

“Cảm ơn.” 

Seon Woo ngồi xuống, đối diện Yi Hyun. Những người làm lặng lẽ đặt thức ăn trước mặt họ: cơm trắng dẻo thơm, canh nóng trong veo và vài món ăn kèm tinh tế. Thật hoàn hảo cho một cái dạ dày đang mệt mỏi vì say rượu.

“Cảm ơn.” 

Seon Woo nói với người làm, nhận lại một nụ cười nhẹ. Khi họ rời đi, anh cảm nhận một ánh mắt sắc lạnh. Quay sang, anh thấy Yi Hyun đang nhìn mình chằm chằm. 

“Cảm ơn cậu đã chuẩn bị bữa sáng. Tôi ăn ngon lắm.” 

Seon Woo cười, cố phá tan không khí ngượng ngùng.

Yi Hyun chỉ khẽ nhếch môi, nụ cười khó đoán khiến Seon Woo bất an. Anh cầm đũa lên, thầm lo mình có làm gì thất lễ khi say hay không.

Bữa sáng thật sự tuyệt vời, ngon đến mức Seon Woo chưa từng được ăn bữa sáng nào như vậy. Dù bụng vẫn còn khó chịu vì rượu, món ăn nhẹ nhàng khiến anh dễ chịu hơn. Ăn xong, anh nhấm nháp vài miếng trái cây được cắt tỉa cẩn thận, lén nhìn Yi Hyun. 

“Này…”

“Ăn xong rồi thì anh đi tắm đi.” 

Yi Hyun ngắt lời.

“Ừ.” 

Seon Woo gật đầu, đứng dậy. Anh định dọn bát, nhưng Yi Hyun ngăn lại. Người làm nhanh chóng đến dọn dẹp. 

“Cảm ơn vì bữa ăn ngon.” 

Seon Woo nói.

“Không có gì.” 

Yi Hyun đáp lại ngắn gọn.

Seon Woo vốn dĩ hoạt bát, dễ gần, nhưng trước Yi Hyun lạnh lùng và ngôi nhà quá đỗi xa hoa, anh thấy mình bị lép vế. Quay lại phòng ngủ, anh nhận ra cây truyền nước đã được dọn đi. Có vẻ nhà này có không ít người làm.

Anh mở cửa phòng tắm, lần này mới thực sự choáng ngợp. Phòng tắm rộng hơn cả căn nhà anh ở. Anh mở tủ, lấy một chiếc khăn trắng mềm mại và áo choàng tắm, hỏi Yi Hyun: 

“Quần áo của tôi đâu?”

“Tắm xong tôi sẽ mang đến.” 

Yi Hyun đáp rồi rời đi.

Seon Woo nhìn quanh phòng tắm, lẩm bẩm: 

“Phòng tắm này còn lớn hơn nhà mình…” 

Bồn tắm rộng rãi, bồn rửa mặt tiện nghi, buồng tắm riêng và không khí thoảng mùi hương dễ chịu, tất cả đều xa lạ. Anh ngượng ngùng cởi đồ, đánh răng bằng chiếc bàn chải còn nguyên bao bì, rồi bước vào buồng tắm. Nước nóng chảy ra ngay khi anh mở vòi, khiến anh thẫn thờ nghĩ về Clover Hotel Club, bộ phim yêu thích của anh. Căn nhà này không giống nhà bình thường mà như một khách sạn sang trọng. Cảm giác vừa ngượng ngùng, vừa phấn khích khiến anh không khỏi choáng ngợp trước sự giàu có này.

Tắm xong, anh thấy một bộ quần áo được đặt ngay ngắn trong phòng thay đồ. Nhưng khi cầm lên, anh khựng lại. 

“Đây không phải đồ của mình.”

Anh hé cửa nhìn ra, nhưng chẳng thấy ai. Đành mặc vào, bộ đồ vừa khít như được may riêng. 

‘Cậu ta chuẩn bị đồ đúng kích cỡ của mình chỉ trong một đêm ư?’ 

Seon Woo thấy biết ơn, nhưng cũng không khỏi bối rối và hơi bất an.

Khi bước ra, anh thấy Yi Hyun đang nói chuyện với một người đàn ông mặc vest. Thấy anh, Yi Hyun chỉ nhìn mà không ra hiệu gì, khiến Seon Woo lúng túng tiến lại gần. 

“Cảm ơn vì cho tôi mượn phòng tắm. Bộ đồ này… tôi mặc được thật chứ?”

“Đúng thế, tôi chuẩn bị cho anh đấy.” 

Yi Hyun đáp.

‘Thật sao?’ 

Seon Woo cúi nhìn bộ đồ ngủ thoải mái nhưng sang trọng, cảm giác vừa lạ lẫm vừa tò mò.

Còn tiếp 

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo