Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 16

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Chẳng phải chính cậu ta là người rủ anh đi cùng trước sao, thế mà giờ lại nổi cáu với anh? Seon Woo vừa nghĩ vừa nhét một miếng bỏng ngô vào miệng Yi Hyun rồi tiếp tục chọn phim. Có phải là yêu ghét lẫn lộn không nhỉ? Chắc là yêu ghét lẫn lộn thật…

“Dù sao thì giờ vẫn xem phim cùng nhau chứ, phải không?” 

“Ừ…”

Dáng vẻ Yi Hyun có chút miễn cưỡng nhưng cậu ta vẫn ngồi xuống bên cạnh anh. Khi anh ngọt ngào hỏi cậu ta thấy phim nào hay nhất, Yi Hyun thậm chí còn rộng lượng gợi ý vài bộ theo sở thích của anh. Cậu ta vừa kiêu kỳ vừa đáng yêu. Một gã đàn ông trưởng thành thế này mà sao lại dễ thương đến thế, anh thật không hiểu nổi. Có phải vì gương mặt đẹp trai của cậu ta không? Mang theo câu hỏi đó trong đầu, anh bật phim lên.

Dù là bộ phim đã xem rồi, nhưng trên gương mặt Yi Hyun không hề có chút dấu hiệu chán chường. Cậu ta hầu như không đụng đến bỏng ngô hay lon coca mang theo. Anh làm bộ không nhận ra những ánh nhìn thoáng qua của cậu ta, chỉ tập trung vào màn hình.

Không hổ danh là bộ phim thu hút hàng chục triệu khán giả, nó thực sự rất cuốn hút. Mải mê xem, chẳng mấy chốc bỏng ngô đã hết sạch, chỉ còn lại cái bát rỗng. Bỗng nhiên thấy Yi Hyun yên ắng lạ thường, anh ngoảnh sang nhìn thì phát hiện cậu ta đã gật gù ngủ từ lúc nào.

“Cứ thế này lát nữa cậu ta lại giật mình tỉnh dậy rồi chạy đi khóa cửa cho xem.”

Anh lẩm bẩm, ánh mắt đảo qua lại giữa màn hình phim và cánh cửa. Rồi nhân lúc tiếng nổ ầm ĩ trong phim vang lên, anh lặng lẽ đứng dậy mở ngăn kéo. Bên trong là cả đống khóa cũ kỹ đã qua sử dụng. Chìa khóa thì ở đâu nhỉ? Tò mò nghĩ ngợi, anh bắt đầu gắn từng chiếc khóa lên các vòng sắt. Ký ức xưa cũ ùa về khi anh từng treo lủng lẳng những chiếc khóa lên chuồng chó lớn để cứu Yi Hyun.

Rửa sạch mùi kim loại tanh nồng ở bồn rửa, anh trở lại thì phim đã đến đoạn cao trào. Anh vội vàng ngồi xuống, nhấp một ngụm coca và chăm chú xem. Đúng lúc cảnh hành động kịch tính đang diễn ra, y như rằng, Yi Hyun khẽ rên lên, giật mình tỉnh dậy, bật dậy như lò xo. Vì ngồi gần, anh thậm chí còn thấy được lớp lông tơ dựng đứng trên người cậu ta.

Anh vội nắm chặt tay Yi Hyun, đôi mắt trắng dã của cậu ta hoảng loạn quét quanh phòng. Cậu ta giật nảy mình nhìn anh chằm chằm, vai căng cứng dần thả lỏng.

“Ngủ tiếp đi. Dù sao thì cậu cũng đã xem bộ phim này một lần rồi mà?”

Anh vừa nói vừa vỗ nhẹ lên mu bàn tay cậu ta. Yi Hyun thở hổn hển nhưng ánh mắt dần dịu lại.

Sáng hôm sau, khi ánh nắng chiếu rọi, anh tỉnh dậy, lẩm bẩm rằng ngày và đêm dường như đang đổi chỗ cho nhau. Đến giờ ăn, nhìn sắc mặt Yi Hyun tươi tắn hơn hẳn, anh thầm cảm thấy hài lòng.

***

“Hôm nay chơi game cùng nhau không?”

Anh nằm dài trên sofa, lười nhác lật giở cuốn truyện tranh, thấy Yi Hyun bước vào thì hồ hởi đề nghị. Cậu ta đặt bát canh gà hầm thuốc bắc nóng hổi xuống, cau mày, ánh mắt lạnh lùng nhìn anh như thể đang cảnh giác.

“Mục đích của anh là làm tôi mất cảnh giác để trốn thoát chứ gì?”

“Không phải thế đâu mà. Oa, canh gà hầm. Trông ngon quá!”

Anh nuốt nước bọt, vội ngồi ngay ngắn. Trong lúc anh đang xé đùi gà, Yi Hyun khóa cửa cái “cạch”, rồi tra thêm vài ổ khóa “lách cách” trước khi ngồi xuống. Anh xé một miếng thịt đùi béo ngậy đưa đến miệng cậu ta. Yi Hyun thẳng thừng gạt tay anh, làm miếng thịt rơi “bõm” xuống bát nước canh.

“Tôi không thích thịt đùi.”

“Được rồi, tôi biết rồi.”

Anh nhặt miếng thịt rơi cho vào miệng nhai ngấu nghiến, rồi tiếp tục xé thịt ức, chấm chút muối và đưa đến miệng cậu ta. Lần này, Yi Hyun thở dài, miễn cưỡng ăn. Nhưng lần thứ hai thì cậu ta quay phắt đi, từ chối thẳng thừng. Anh ăn hết chỗ gạo nếp cháy, nhân sâm và thịt gà, rồi xử luôn cả bánh mật và trà mơ, sau đó cậu ta mới lên tiếng.

“Anh muốn chơi game gì?”

“Cái này nè.”

Seon Woo chỉ vào một trò FPS. Bối cảnh là một hành tinh chưa được khai phá, nơi một thủy thủ gặp nạn phải chiến đấu để trở về quê nhà. Yi Hyun khoanh tay, nhìn anh như thể anh vừa đưa ra một đề nghị tệ hại.

“Trò này chơi một mình được mà.”

“Nhưng chơi một mình thì không thể hoàn thành tất cả các thành tích. Hình như cậu cũng chưa hoàn thành hết các thành tích của trò này, phải không?”

Anh biết cậu ta đã chơi qua hầu hết các tựa game, mở khóa gần hết thành tích, kể cả những cái tưởng chừng bất khả thi. Trừ những trò đa người chơi như thế này, anh muốn nói ra câu ‘cậu không có bạn bè đúng không?’ nhưng lại nuốt xuống và mỉm cười rạng rỡ. Lông mày Yi Hyun nhíu lại khó chịu, nhưng ánh mắt cậu ta lại dán vào danh sách thành tích chưa hoàn thành.

Cuối cùng, chỉ một lúc sau, cậu ta đã ngồi cạnh anh, tay cầm tay cầm. Khi anh nhấn bắt đầu, anh thầm nghĩ: 

‘Rõ ràng cậu ta đã chuẩn bị sẵn tay cầm cho hai người từ trước, thế mà còn ra vẻ.’

‘Cậu ta thật là không thành thật, nhưng cũng đáng yêu…’ 

Dạo này Seon Woo cứ thấy cậu ta đáng yêu ở những chỗ kỳ lạ. Chẳng lẽ bị nhốt dưới tầng hầm lâu quá nên đầu óc anh bắt đầu có vấn đề? Tự nghi ngờ bản thân, anh bắn hạ một sinh vật ngoài hành tinh trong game.

Sau khoảng bốn tiếng chơi miệt mài, hai người đã hoàn thành xuất sắc mọi thành tích. Anh kiệt sức, buông tay cầm, nằm vật ra sàn. Trò chơi này khó hơn dự đoán, đặc biệt là các màn đánh boss, phải thử đi thử lại nhiều lần, nhưng chính vì thế mà thú vị.

“Được rồi chứ?” 

Ngay cả Yi Hyun cũng không thể che giấu vẻ mặt hài lòng khi nhìn thấy thành tích được hoàn thành một cách gọn gàng. Khi anh lười biếng nằm ngửa ra và nhìn cậu ta cười, Yi Hyun đột ngột quay đầu đi. Má cậu ta đỏ bừng, có lẽ vì xấu hổ khi thể hiện quá nhiều niềm vui.

“Còn trò nào chưa hoàn thành thành tích không?”

“Có, nhưng…”

“Ăn tối xong chơi thêm lần nữa không?”

Yi Hyun nhìn chằm chằm vào nụ cười của Seon Woo một lúc rồi cụp mắt xuống. Thái độ dịu đi đáng kể so với bình thường, thậm chí còn có chút mềm mại trong giọng nói, cậu ta đề nghị:

“Tiếp theo anh muốn làm gì?”

Cứ thế, Yi Hyun và Seon Woo chơi game say sưa đến tận khuya rồi mới ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau, Seon Woo chợt tỉnh giấc, mỉm cười mãn nguyện khi thấy quầng thâm do mất ngủ dưới mắt Yi Hyun đã nhạt đi. Anh lại lén lút đề nghị Yi Hyun làm những việc khác. 

“Cuốn sách này hay đấy. Cậu đọc chưa?”

Seon Woo hỏi trong lúc phơi mình dưới ánh nắng mặt trời để sưởi ấm còn tay thì cầm cuốn sách. Yi Hyun đang ngủ gật dựa vào tường đã mở mắt ra. Cậu ta liếc nhìn bìa sách rồi trả lời:

“Chưa.”

Nhìn cuốn sách nhàu nhĩ, rõ ràng đã được đọc đi đọc lại nhiều lần, vậy mà cậu ta vẫn giả vờ chưa đọc. 

Thật đáng yêu. 

Seon Woo giờ đã chấp nhận một cách cam chịu việc mình thấy đối phương đáng yêu. Khi anh mời cậu ta ngồi đây đọc sách cùng, Yi Hyun giả vờ miễn cưỡng lấy một cuốn sách đến ngồi xuống. Anh lén lút dụ dỗ cậu ta hứa sẽ mang đến những bộ sách và truyện tranh mới.

Thật ngạc nhiên, Yi Hyun đã giữ lời hứa ngay ngày hôm sau. Cậu ta không nói không rằng mà lấy những cuốn sách và truyện anh đã đọc xong rồi lấp đầy chỗ trống bằng những bộ truyện mới. Cậu ta còn mang đến hai chiếc máy đọc sách điện tử chứa hàng trăm cuốn sách. Một cái chắc là của cậu ta rồi. 

Thật đáng yêu… 

Trước đây, những gì anh đọc chủ yếu là đề thi, bài tập và sách chuyên ngành. So với những thứ đó, những cuốn sách này mang lại cho anh niềm vui lớn. Vài ngày sau khi say mê đọc sách, anh chợt lẩm bẩm:

“Nếu cảm thấy người ta đáng yêu thì coi như xong rồi.”

Yi Hyun, người dạo này dành ít nhất sáu tiếng trong 24 giờ ở tầng hầm, thản nhiên đáp: 

“Gì cơ?” 

Có vẻ cậu ta nghĩ rằng anh đang nói về những gì anh đã đọc trong sách. Tuy nhiên, anh không nói về những gì anh đã đọc trong sách. Anh chợt nhớ đến lời mà một người bạn học đã nói khi đang trong giai đoạn tìm hiểu với người mình thích.

Anh lật trang sách và nghĩ. 

Chết tiệt, sao mình cứ thấy Choi Yi Hyun đáng yêu thế nhỉ. 

Anh chưa bao giờ thấy những người đàn ông đen nhẻm đáng yêu trong đời. Choi Yi Hyun cũng đen nhẻm theo một nghĩa khác. Nhưng nghĩ lại thì anh cũng chưa từng thấy một người đàn ông nào đẹp trai đến vậy, thế nên anh quyết định tạm thời hoãn phán xét.

Anh chợt nảy ra suy nghĩ rằng việc anh chưa từng yêu đương từ trước đến nay có lẽ không phải do làm việc quá sức mà là do một lý do khác.

***

Khi đọc sách cũng dần chán, anh bắt Yi Hyun ngồi xem bộ phim truyền hình yêu thích của mình. Yi Hyun miễn cưỡng xem “Clover Hotel Club”, nhưng đến một lúc nào đó, cậu ta chống cằm và tập trung xem. Tuy nhiên, sau khi xem đến tập cuối cùng, nơi nhân vật chính vượt qua vô số trở ngại từ anh chị em để mua lại chuỗi khách sạn, Yi Hyun chỉ nhận xét là “cũng tạm được”.

“Anh đã xem bộ phim này hơn mười lần rồi mà vẫn thấy hay sao?”

“Tôi đã xem cái này hơn mười lần rồi á?”

Anh, người đang lén lút lườm Yi Hyun vì không hài lòng với nhận xét về bộ phim, kinh ngạc hỏi lại. Kẻ theo dõi trơ trẽn thú nhận một sự thật mà ngay cả người trong cuộc cũng không biết.

“Anh thích điểm nào của bộ phim này vậy?”

Seon Woo suy nghĩ một lát trước câu hỏi của Yi Hyun. Sau đó, anh nhìn những cảnh quay ngắn ngủi về nhân vật chính và các nhân vật phụ tươi sáng, hạnh phúc với nhạc nền sau tập cuối cùng, rồi trả lời: 

“Vì nó không trông thảm hại chăng?”

“Clover Hotel Club” là câu chuyện về một cậu ấm ăn chơi lêu lổng gây chuyện, bị buộc phải làm nhân viên khách sạn theo lệnh nghiêm khắc của ông nội. Nhân vật chính miễn cưỡng làm việc, nhưng chẳng mấy chốc đã hứng thú với việc quản lý khách sạn, và sau bao thăng trầm, cuối cùng anh ta đã kế nghiệp ông nội trở thành quản lý khách sạn.

Khách sạn là nơi mọi người tìm đến để nghỉ ngơi. Khách sạn cố gắng thể hiện mình sang trọng nhất có thể để thu hút khách hàng. Những nhân viên khách sạn lịch sự và thân thiện, những căn phòng luôn sạch sẽ và gọn gàng, cùng với các tiện nghi khác mang lại sự thoải mái.

Anh, người luôn sống trong cảnh nghèo túng ngột ngạt và làm việc cật lực, không muốn nhìn thấy những cảnh thảm hại ngay cả trong phim truyền hình. Cậu ấm được sinh ra với sự giàu có và xa hoa, ngay cả nơi bị đuổi đến cũng trông sang trọng.

Không lạnh cũng không nóng, không bị dột nước hay côn trùng bò vào. Dù có mệt đến mấy cũng không phải giặt giũ, rửa bát hay nấu ăn phiền phức. Không nhìn thấy mặt đất ngay ngoài cửa sổ, mà mặt trời cũng chiếu vào rất đẹp. Nuốt những lời đó vào trong, anh mỉm cười rạng rỡ.

“Dù sao thì trông cũng dễ chịu.”

“Bây giờ khách sạn nào mà chẳng có tiện nghi tốt. Hè này, hay là…”

Lần này, Yi Hyun lại tự nói rồi lại lườm anh. Cậu ta nhìn cánh cửa treo đầy ổ khóa rồi đe dọa:

“Dù là mùa hè hay mùa đông, đừng mơ đến việc rời khỏi đây.”

“Được rồi, tôi biết rồi. Cậu cứ đi nghỉ dưỡng ở khách sạn thay tôi đi.”

Lần này không biết vì điều gì mà Yi Hyun lại trừng mắt nhìn Seon Woo. Trong ánh mắt đó có pha lẫn sự lo lắng rằng anh có ý định trốn thoát khỏi nơi này không.

Thực ra, sự lo lắng của Yi Hyun là thừa thãi. Ngạc nhiên là anh không hề có ý định trốn thoát. Mấy ngày đầu, anh hơi căng thẳng vì kế hoạch nghỉ hè của mình bị phá hỏng. Nhưng sau một thời gian, anh lại nghĩ “thế nào cũng được, nghỉ một hai năm thì cuộc đời mình cũng đâu có tàn tạ?”.

Anh cảm thấy nơi này tuyệt vời đến mức nảy sinh suy nghĩ vô căn cứ như vậy. Anh nhận ra rằng bấy lâu nay mình chưa từng sống hạnh phúc đến thế, đây là một nơi tiện nghi và hạnh phúc đến nhường nào.

Cần gì khách sạn. Đây chính là khách sạn chứ còn gì nữa. Mỗi bữa đều có đồ ăn, chỗ ngủ ấm áp, chỗ chơi bời, mà còn không phải trả tiền thuê nhà. Mặt trời chiếu vào tốt đến mức không có cảm giác đang ở dưới tầng hầm. Hơn hết, điều khiến anh hài lòng nhất một cách đáng ngạc nhiên chính là sự hiện diện của Yi Hyun.

Sau khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, điều khiến anh đau khổ nhất là sự cô đơn. Vì vậy, việc có một người cùng anh trải qua cuộc sống hàng ngày như bây giờ là điều vô cùng tuyệt vời. Những người quen anh có lẽ sẽ ngạc nhiên, nhưng thực ra anh khá rụt rè. Tuy nhiên, không biết có phải do hoàn cảnh đặc biệt hay do đã quen biết từ nhỏ mà việc Yi Hyun ở bên cạnh hầu như không gây khó chịu cho anh.

Cùng ăn, cùng ngủ. Nếu hai người bọn anh gặp nhau bình thường, liệu có thể trải qua thời thơ ấu như thế này không? Chắc chắn là không rồi? Nghĩ vậy, anh nhìn chằm chằm vào Yi Hyun. Không biết cậu ta hiểu ánh mắt đó như thế nào, Yi Hyun, người đã cáu kỉnh không rõ lý do từ nãy giờ, đột nhiên đè anh xuống.

“Hức…”

Còn tiếp

 

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo