Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Nhìn cánh cửa treo hàng chục ổ khóa, trong lòng Seon Woo bất giác trỗi dậy những ký ức xưa cũ. Anh nhớ lại những ổ khóa anh từng dùng để nhốt Yi Hyun trong lồng sắt để bảo vệ cậu. Hành động giam cầm ấy, suy cho cùng, là để che chở cho cậu ta. Hít một hơi ngắn, Seon Woo vội vàng chỉnh đốn lại nét mặt trước khi Yi Hyun kịp quay lại.
Anh bình thản vẫy tay với Yi Hyun, người đang đứng sững, thở hổn hển như thể đang giận dữ.
“Lại đây.”
Dù trông như đang tức giận, thực ra Yi Hyun vẫn còn chìm trong nỗi bất an bất thường từ dư âm của cơn ác mộng. Cậu ta lê bước tới, hơi thở dần bình ổn.
“Cậu vẫn buồn ngủ mà. Nằm đây ngủ thêm chút đi. Nơi này êm ái và ấm áp lắm. Tôi định chơi game thêm một lúc rồi ngủ. Có người bên cạnh, chơi game vui hơn đấy. Ở lại với tôi thêm một chút nữa nhé?”
Nghe vậy, Yi Hyun ngoan ngoãn như một đứa trẻ để Seon Woo dẫn dắt và nằm xuống. Cậu ta cuộn tròn người, đầu gối gần đùi anh, thở dài một tiếng. Seon Woo kéo chăn đắp cho cậu ta, rồi như chẳng có chuyện gì, tiếp tục chơi game. Yi Hyun trở mình vài lần, rồi chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ.
Dù trò chơi rất thú vị, nhưng nhịp sinh học đã quen dậy sớm khiến Seon Woo cảm nhận rõ giờ đi ngủ đã qua từ lâu. Vậy mà anh vẫn dụi mắt, chơi thêm ba, bốn tiếng, thức suốt đêm bên cạnh Yi Hyun đang say giấc. Đến khi không thể cầm cự nổi, anh nằm xuống gần cậu ta và thiếp đi.
Sáng hôm sau, như dự đoán, Yi Hyun đã rời đi. Những ổ khóa treo lủng lẳng trên cửa cũng biến mất. Seon Woo ăn ngon lành bữa sáng đã nguội rồi tiếp tục chơi game từ hôm qua. Trước khi chọn tệp dữ liệu của mình, anh khựng lại. Ánh mắt anh dừng ở một tệp dữ liệu cũ, ghi lại lần chơi cuối cùng từ vài năm trước.
Khi mở tệp dữ liệu cũ, một dinh thự hoành tráng hiện ra, vượt xa nhân vật hiện tại của Seon Woo. Trang bị của nhân vật lấp lánh ánh vàng, vàng trong kho chất đầy, kỹ năng đều đạt cấp tối đa.
“Tự tay cậu ta xây dựng sao?”
Seon Woo lẩm bẩm, nhìn nhân vật rực rỡ trong bộ giáp lấp lánh. Thời gian chơi ghi lại tới ba con số. Yi Hyun đã nghĩ gì khi trang trí căn phòng này, khi chơi game một mình? Đã khóa cửa bằng hàng chục ổ khóa, tự nhốt mình trong bao nhiêu đêm mất ngủ?
Có lẽ, tầng hầm này đối với Yi Hyun giống như một boong-ke.
Sau lần ngủ lại đó, Yi Hyun đến tầng hầm thường xuyên hơn. Mỗi khi buồn ngủ, cậu ta mang theo một khay đầy đồ ăn vặt, nhưng lại bắt đầu bằng những lời càu nhàu.
“Tôi là người hầu của anh à? Ngày nào cũng phải mang đồ tới thế này sao?”
“Ừ, xin lỗi… Mà đó là gì vậy? Trông ngon đấy.”
Dù vẫn cằn nhằn, Yi Hyun vẫn đút trái cây hay bánh quy vào miệng Seon Woo đang mải chơi game. Bản thân cậu ta thì ăn qua loa. Sau khi đút đồ ăn, cậu ta quay sang cằn nhằn về cách chơi game của anh. Quả không hổ là người đã hoàn thành mọi trò chơi được cài sẵn và lưu lại dữ liệu.
“Anh ngốc à? Vừa nãy có khe sạc năng lượng ngay kia kìa. Không, con boss đó phải dùng vũ khí khác chứ! Nó kháng súng, phải cầm kiếm mới đúng!”
Điều này khiến Seon Woo có chút khó chịu, nhưng nếu anh ngoan ngoãn làm theo những gì cậu ta cằn nhằn, cậu ta sẽ nguôi giận và im lặng. Yi Hyun than vãn đủ thứ, từ phòng lạnh quá, nóng quá, đến ánh sáng không vừa ý. Rồi lén lút mở ngăn kéo, khóa hết các ổ khóa, lúc đó mới thả lỏng cơ thể. Sau đó, cậu ta không cằn nhằn nữa, nằm nghiêng ngắm Seon Woo chơi game, rồi chẳng mấy chốc ngủ thiếp đi.
Tất nhiên, cậu ta không chỉ đến để ngủ. Với tần suất gần như ngủ, Yi Hyun thường xuyên quấy rầy Seon Woo đang chơi game, và thường xuyên "đè" anh. May mà khi anh đánh boss, cậu ta còn kiên nhẫn đợi. Đến điểm lưu game, cậu ta lập tức giật tay cầm. Giống như hôm nay.
“Phải làm việc cho đáng đồng tiền chứ. Có chủ nợ nào rộng lượng như tôi không?”
“Một lần đáng giá bao nhiêu bữa ăn thế?”
Seon Woo hỏi câu đó và nhận được ánh mắt sắc lạnh, tóe lửa, khiến anh vội ngậm miệng. Chính cậu ta nói trước mà…
Dù sao thì, Yi Hyun làm tốt. Không chỉ tốt mà còn rất tốt.
Ban đầu, cậu ta còn ngập ngừng, nhưng giờ thì chẳng chút do dự, luồn tay giữa hai chân anh. Cứ nhìn cách cậu ta tỉ mỉ quan sát Seon Woo quằn quại trong khoái cảm, rõ ràng không chỉ đơn thuần là hành động áp chế. Giờ đây, chỉ vài phút sau khi Yi Hyun chạm vào, Seon Woo đã không kìm được mà bộc lộ sự yếu đuối.
“Á! Ưm, đừng làm thế…”
Bị đè chặt bởi cơ thể nặng nề, Seon Woo không nói nổi trọn câu, chỉ biết vùng vẫy. Phần dưới nóng bừng như thể sắp tan chảy. Dương vật trong tay Yi Hyun phát ra âm thanh dâm đãng, ướt át từ lần xuất tinh trước.
“Sao, lần nào cũng sướng đến phát điên, vậy mà cứ giả vờ, haa, nói dối à?”
“Không, hức, không phải, nói dối…”
Khi Yi Hyun siết chặt tay, chà xát từ đầu đến gốc, Seon Woo cào sàn đến mức phát ra tiếng xoẹt xoẹt. Mỗi khi đầu dương vật đỏ rực trượt qua ngón giữa và ngón trỏ của cậu ta, anh thở hổn hển. Khoái cảm từ hành động không phải tình dục, cũng chẳng phải thủ dâm khiến anh run rẩy.
Những lúc này, Seon Woo không thể không nghĩ rằng Yi Hyun không yêu anh, mà là đang trả thù. Không hẳn là căm hận, nhưng cũng chẳng phải hoàn toàn yêu thương. Nếu không, sao cậu ta có thể thích thú đến vậy khi thấy anh đau đớn và van xin chứ?
“A, chết tiệt…”
Yi Hyun nghiến răng gầm gừ. Cậu ta cắn mạnh vành tai anh, đau đến mức mắt anh lóe sáng. Rồi khi cậu ta mút chùn chụt, da gà nổi khắp người. Sợ phát ra âm thanh kỳ lạ, Seon Woo vùi mặt vào chăn, chỉ biết rên rỉ.
Kích thích từ Yi Hyun quá tuyệt vời. Dù chỉ ở đây hơn hai tuần, Seon Woo chợt nghĩ nếu được tự do và trở về cuộc sống cũ, anh cũng khó mà thỏa mãn.
“Sướng không, anh? Sướng không? Ưm, trả lời nhanh lên.”
“A, á! Sướng, sướng, ưm, sướng mà…”
Bị ép trả lời trong khi tai anh ướt đẫm vì bị mút máp, đầu lưỡi cậu ta chọc vào lỗ tai khiến Seon Woo run rẩy hét lên. Dù thấy anh sướng đến phát điên, Yi Hyun vẫn luôn đòi xác nhận. Rồi với đôi tay đã thành thục chỉ trong hai tuần, cậu ta dâm đãng xoa bóp rồi nắn từ lỗ niệu đạo ướt đẫm đến tinh hoàn. Sự kiên trì ấy như thể muốn thuần hóa anh.
Khi Seon Woo xuất tinh, ướt sũng giữa hai chân, Yi Hyun mới thỏa mãn dục vọng của mình. Cậu ta đặt anh nằm nghiêng, đè mạnh đầu gối đến in dấu tay, rồi thô bạo chen vào khe hẹp giữa hai đùi.
“Ha, ha…”
Mỗi lần như vậy, Seon Woo nhắm chặt mắt, không biết làm gì. Nhưng cảm giác dương vật thô ráp chà xát vùng đáy chậu cùng ánh mắt như xuyên thấu khiến anh phải mở mắt ra.
Ai nhìn cũng thấy Yi Hyun đang say mê với dục vọng cháy bỏng. Đối diện đôi mắt sâu thẳm ấy, Seon Woo đỏ mặt vì xấu hổ, nhưng không thể rời mắt khỏi gương mặt xinh đẹp của cậu ta. Nhìn vào, anh không thể không nhận ra cậu ta khao khát anh đến mức nào.
Ban đầu, đầu dương vật dày cộp chậm rãi chà xát vùng đáy chậu như thể sắp sửa thâm nhập. Dáng vẻ cậu ta nhúc nhích, mở rộng mông như muốn đưa vào ngay lập tức, vừa đáng sợ vừa gợi lên một sự mong đợi kỳ lạ. Rồi Yi Hyun thở dài một hơi thật sâu và nhét dương vật nặng nề của mình vào giữa hai chân Seon Woo.
Anh không thể tin nổi tại sao cậu ta lại khao khát mình đến vậy. Bị dục vọng ấy áp đảo, anh vô thức ngoảnh đầu đi. Lập tức, Yi Hyun trở nên hung dữ, hành động thô bạo đến mức phát ra tiếng “chát chát”. Và chỉ khi mông và đùi Seon Woo đỏ bừng vì đau đớn không thể chịu nổi, hành vi đó mới kết thúc.
“Đau…”
Seon Woo kêu lên rồi xoa bóp vùng giữa hai chân bị ma sát không chịu nổi, đùi cũng đau như bị đánh. Yi Hyun chỉ nhìn với anh mắt như muốn nói “Thì sao?”.
“Tôi cũng đau mà?”
Nói rồi, cậu ta chỉ vào xương chậu và đùi đang đỏ ửng của mình khiến anh câm nín. Thật trơ trẽn. Tuy nhiên, có vẻ như Yi Hyun không hoàn toàn vô lương tâm, cậu ta vào phòng tắm lấy khăn ướt ra lau sạch vùng giữa hai chân ướt đẫm tinh dịch cho Seon Woo rồi giúp anh mặc quần áo trở lại.
“Hôm nay đồ ăn vặt là gì thế?”
Seon Woo lười biếng nằm yên hỏi, Yi Hyun nhìn anh với ánh mắt khó hiểu. Mặc dù vậy, cậu ta vẫn ngoan ngoãn mang đồ ăn vặt đến trước mặt Seon Woo. Trên đĩa là một bát đầy bỏng ngô và một cốc nước ngọt có ga.
“Bỏng ngô? Ăn khi xem phim thì tuyệt vời.”
Seon Woo nói mà không suy nghĩ, nhưng cảm thấy có ánh mắt đang nhìn mình, anh quay lại thì thấy Yi Hyun đang liếc mình. Có một ý nghĩ chợt lóe lên, Seon Woo dịu dàng đề nghị Yi Hyun:
“Lâu rồi không xem phim, cậu có muốn xem cùng tôi không?”
“Không phải anh định đánh boss nữa sao?”
“Đằng nào cũng đã lưu rồi, để mai đánh boss cũng được. Lâu lắm rồi tôi không xem phim. Chắc cũng phải chục năm rồi. Với cả mấy thứ này phải xem cùng nhau mới vui chứ.”
Seon Woo nhẹ nhàng dụ dỗ, Yi Hyun nheo mắt lại, khẽ ngẩng đầu lên nói:
“Nếu anh chưa xem thì đành chịu thôi. Tôi sẽ xem cùng anh.”
Nhìn kiểu gì cũng thấy cậu ta mang bỏng ngô và coca đến là muốn xem phim cùng, đáng yêu thật. Seon Woo khẽ nhếch khóe môi mà Yi Hyun không hề hay biết, rồi điều khiển điều khiển từ xa. Anh vào mục phim, xem xét các lựa chọn, thì Yi Hyun nghi ngờ hỏi:
“Anh thật sự chưa xem phim nào trong mười năm à? Chỉ là không đến rạp chiếu phim thôi chứ gì? Mà đúng là, tôi chưa từng thấy báo cáo nào nói anh đến rạp chiếu phim cả…”
“Làm gì có thời gian mà xem phim? Lại còn không có tiền nữa. Mà, cái báo cáo gì mà lại nói thế?”
Chẳng lẽ không chỉ theo dõi, mà còn cho người giám sát mọi hành động của anh? Anh nhìn chằm chằm nhưng Yi Hyun chẳng đáp, cũng không tỏ ra áy náy, chỉ đầy vẻ tự tin.
“Lần sau đi xem phim ở rạp cùng nhau cũng không tệ đâu.”
“Đúng là, rạp chiếu phim bây giờ cũng được trang bị tốt thật. Dù màn hình TV có lớn đến mấy cũng không bằng màn hình rạp chiếu phim được.”
Đang phân vân không biết nên xem phim nào trong số những bộ phim đã đạt mười triệu lượt xem, Seon Woo cảm thấy có ánh mắt gay gắt. Anh quay đầu lại xem có chuyện gì thì thấy Yi Hyun lại đang nhìn mình một cách lạnh lùng, không biết lại khó chịu vì chuyện gì.
“Bực mình thật…”
“Sao cậu lại càu nhàu nữa vậy?”
“Ai bảo sẽ ra rạp xem phim cùng anh?”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.