Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Nghe những lời đó, Seon Woo không thể không trừng mắt nhìn Yi Hyun. Nhưng cậu ta đã mất hết kiên nhẫn, thúc mạnh đến nỗi phát ra tiếng “phập phập” khiến anh không thể làm gì được. Một lần đau, một lần sướng, mắt anh hoa lên.
Giữa lằn ranh chẳng thể yêu thích cũng không thể ghét bỏ, nước mắt anh cứ tự nhiên tuôn rơi. Anh rên rỉ, chỉ biết đạp gót chân đẩy tấm nệm vô tội ra xa. Anh bật ra những tiếng nức nở “ư ưm” một cách đáng xấu hổ.
“A…a…! Nhẹ thôi, hư… ức!”
“Thích không? Thích chứ?”
Yi Hyun hỏi, giọng đầy khiêu khích.
Seon Woo vừa khóc nức nở vừa đáp “không thích” thì Yi Hyun liền cắn mạnh vào vai anh. Cậu ta dùng đầu ngón tay gõ gõ lên đầu dương vật đã hoàn toàn cương cứng của anh.
“Thích đến mức này… nên mới dựng đứng lên thế này.”
“Á! Ai… ai mới là người thích hơn chứ, hư… ức!”
Seon Woo phản pháo, giọng nghẹn ngào.
Yi Hyun nói dối “tôi cũng không thích lắm đâu” rồi bắt đầu thúc mạnh vào như thể đang đánh người, tạo ra những âm thanh ma sát khủng khiếp. Không thể chịu đựng được nữa, anh nắm chặt vai cậu ta rồi cào mạnh bằng móng tay. Yi Hyun không những không khó chịu mà còn hưng phấn hơn, càng lúc càng điên cuồng.
Cậu ta chửi thề “chết tiệt, chết tiệt” rồi tra hỏi một cách nghiêm khắc, giả dạng những lời tục tĩu rằng tại sao anh lại chịu đựng tốt đến vậy, và liệu đây có phải là lần đầu tiên của anh thật không. Không, nói là tục tĩu thì không đúng, vì đôi mắt cậu ta sáng rực như thể một nửa là thật lòng. Nói anh chịu đựng tốt, đó là một lời nói bậy bạ mà Yi Hyun sẽ không bao giờ nói nếu cậu ta ở vị trí của anh.
“Ưm, anh, anh Seon Woo…”
Khi Seon Woo không thể nói gì mà chỉ biết cào cấu sàn nhà và khóc nức nở, Yi Hyun liếm láp mắt anh như một chú chó. Cậu ta liếm loạn xạ từ má, môi đến cổ rồi cắn chặt, ép mở nội tạng đang co giật, đẩy sâu hết mức, phóng thích khoái cảm vào tận cùng.
Yi Hyun nín thở rất lâu rồi cuối cùng thở phào một hơi thật sâu. Sau đó, với vẻ mặt uể oải và mãn nguyện, cậu ta từ từ chuyển động hông. Yi Hyun liếc nhìn dương vật của Seon Woo, thứ vẫn chưa xuất tinh, một cách không hài lòng rồi nhẹ nhàng vuốt ve nó. Sau vài lần xoa nắn trong lòng bàn tay và bóp mạnh, dương vật yếu ớt phun ra tinh dịch trắng đục.
Seon Woo hoàn toàn kiệt sức, nằm bẹp thở hổn hển. Đây là sex sao. Thật kỳ lạ, đau đớn và khổ sở. Chỉ nằm yên thôi mà sức lực đã cạn kiệt, anh nghĩ lần sau sẽ không làm nữa, nhưng ngẩng đầu lên thì thấy đôi mắt của Yi Hyun, người vừa mới trải qua lần đầu, sáng rực một cách đáng sợ khiến anh hoảng sợ.
“…Làm thêm lần nữa không?”
Thế rồi, chưa kịp để anh lắc đầu nói gì, Yi Hyun đã chặn lời bằng một nụ hôn như thể đã đoán trước câu trả lời.
“Ưm…”
Anh rên rỉ và lật người. Ánh nắng mặt trời vừa nãy sưởi ấm phía trước giờ bắt đầu làm ấm lưng anh.
Toàn thân Seon Woo như một tấm giẻ rách tả tơi. Đó là bởi vì câu nói “làm thêm lần nữa không?” của Yi Hyun tối qua đã thành hai lần, rồi ba lần. Từ lần thứ tư trở đi, ký ức mờ nhạt đến mức anh không thể nhớ rõ. Yi Hyun kiên quyết không cho anh chạm vào phía trước, chỉ bắt anh phải xuất tinh bằng cách đâm vào phía sau, và cuối cùng cậu ta đã thành công. Vào khoảng thời gian đó, anh đã bị hành hạ liên tục bằng dương vật và ngón tay trong hai, ba tiếng đồng hồ, sức lực của anh hoàn toàn cạn kiệt, vậy nên những ký ức sau đó trở nên mờ mịt.
Nhưng khi tỉnh dậy, lưng anh đau nhói và phía sau nóng rát khiến anh nghi ngờ rằng Yi Hyun đã làm điều gì đó tồi tệ với mình khi anh ngủ mê man. May mắn thay, khi tỉnh dậy, cơ thể anh cảm thấy thoải mái và quần áo cũng đã được thay. Anh bò vào phòng tắm và có thể thấy những vết bầm tím khắp cơ thể mình trong gương. Đó là những dấu vết mà Yi Hyun để lại bằng tay và miệng tối qua.
Sau khi tắm xong, toàn thân Seon Woo đau nhức nên không muốn ăn cơm. Anh nằm đó sưởi nắng thì Yi Hyun mở cửa bước vào. Anh chỉ đảo mắt nhìn, Yi Hyun thấy bữa sáng chưa động đến liền khẽ tặc lưỡi.
Cậu ta mang bữa sáng đã nguội ngắt ra ngoài rồi lấy bữa trưa từ xe đẩy ra bày lên bàn. Anh đang nằm nhìn Yi Hyun dọn bàn một cách vô tư, bỗng mở to mắt khi thấy bữa ăn được bày biện xa hoa hơn bình thường. Cơm trắng, canh, cá hấp mềm nhũn, kim chi muối vừa ăn và nhiều món ăn kèm ngon mắt khác cùng với tráng miệng.
“Ăn nhiều vào nhé.”
Thái độ như thể Seon Woo đã vất vả rất nhiều đêm qua khiến anh hơi xúc động, nhưng cơn đói bị lãng quên lại trỗi dậy. Anh nuốt nước bọt ừng ực và ngồi vào bàn, sau đó cầm thìa lên và húp một ngụm canh nóng hổi, cơ thể cứng đờ của anh mới giãn ra. Anh đề nghị với Yi Hyun, người đang nhìn anh chằm chằm:
“Cậu ăn chưa? Phần này nhiều quá tôi không ăn hết được, cậu ăn cùng đi.”
Yi Hyun suy nghĩ một lúc rồi mở cửa đi về phía xe đẩy. Cậu ta chỉ lấy bát đĩa và cơm từ bữa sáng chưa động đến rồi quay lại. Đã lâu rồi anh mới ăn cùng Yi Hyun kể từ khi bị nhốt dưới tầng hầm. Sau khi ăn sáng xong, Yi Hyun đưa cho anh một hộp sữa chua và hỏi:
“Anh có muốn ăn gì hay làm gì khác không?”
Khuôn mặt cậu ta sáng bừng như một người rất hài lòng, giọng nói thì dịu dàng và mềm mại. Đến nước này, Seon Woo không thể không thừa nhận. Chắc là chuyện tối qua không chỉ đơn thuần là hành vi xuất phát từ sự trả thù…
Anh mơ hồ nhớ rằng tối qua Yi Hyun đã cẩn thận và dịu dàng hôn anh khi anh đang ngủ và lau người cho anh.
“Tối nay tôi muốn ăn mì tương đen. Cậu ăn cùng không?”
“Mì tương đen sao?”
“Ừm, không phải món Trung chính thống đâu, chỉ là loại có thể gọi giao hàng ấy.”
Anh giải thích thêm phòng trường hợp cậu ta không biết, Yi Hyun hơi nhíu mày nhưng vẫn gật đầu.
“Vậy thì cho đến bữa tối, chúng ta cùng xem phim đi. Có một series phim tôi muốn xem.”
Yi Hyun ngoan ngoãn ngồi xuống xem phim cùng Seon Woo. Nằm lười biếng ở nơi có ánh nắng chiếu xuống, vừa xem phim vừa no bụng và ấm áp, anh bắt đầu buồn ngủ. Anh ngáp một cái rồi vô thức ngủ thiếp đi.
Khi anh tỉnh dậy, Yi Hyun đang nằm cạnh anh. Cậu ta vòng tay ôm lấy eo anh từ phía sau, thở đều vào gáy, vậy nên ban đầu anh nghĩ cậu ta đang ngủ như mọi khi. Tuy nhiên, có một bàn tay đang vuốt ve má và tai anh một cách vô cùng chậm rãi. Đó là một chuyển động dịu dàng, không hề có chút hàm ý ham muốn nào.
Khi anh nằm yên, Yi Hyun hẳn nghĩ rằng anh vẫn đang ngủ, vậy nên cậu ta thở dài vào gáy anh. Cơ thể vốn nhạy cảm của anh giờ càng trở nên nhạy cảm hơn, những sợi lông tơ dựng đứng lên.
Seon Woo nghĩ rằng có lẽ Yi Hyun sẽ sớm thả anh ra khỏi đây. Thế rồi, một cảm giác tiếc nuối vô cùng ập đến. Đầu anh đang gào thét rằng anh không nên như thế này, rằng anh phải ra khỏi ngôi nhà này càng sớm càng tốt và trở lại cuộc sống bình thường, nhưng cơ thể anh thì chỉ muốn nằm ì ra.
Không phải đơn giản là vì cuộc sống ở đây, nơi anh ăn uống và ngủ nghỉ như một con vật, quá thoải mái. Sự hài lòng về mặt tinh thần lớn hơn nhiều so với sự hài lòng về mặt thể chất.
Từ khi vào đại học, anh đã phải chịu đựng không ít căng thẳng. Không chỉ đơn thuần là do khối lượng bài tập quá lớn hay các dự án nhóm. Chỉ đơn giản là việc va chạm với mọi người đã rất khó khăn. Anh không biết việc phải cố gắng duy trì các mối quan hệ với bạn bè và làm hài lòng các giáo sư để có một tương lai thành công đã tiêu tốn bao nhiêu năng lượng.
Thêm vào đó, anh còn phải làm hai, ba công việc bán thời gian để kiếm sống, luôn nở nụ cười, nên gần như toàn bộ thời gian trong 24 giờ, trừ thời gian ngủ, anh đều phải va chạm với hàng chục người. Những mối quan hệ hời hợt và nông cạn này không những không lấp đầy được sự cô đơn của anh mà còn khiến anh cảm thấy trống rỗng hơn. Vì vậy, đôi khi anh lại thấy nhớ thời cấp ba, khi anh có thể tập trung hoàn toàn vào việc ôn thi đại học một mình.
So với cuộc sống hiện tại, nó chẳng khác nào thiên đường. Anh trân trọng và yêu thích những khoảnh khắc được nằm cạnh Yi Hyun như bây giờ. Anh thậm chí còn cảm thấy có lỗi với Yi Hyun, người có những ký ức không tốt về tầng hầm, khác với anh.
“Tôi muốn ở đây cùng anh mãi mãi.”
Đột nhiên nghe Yi Hyun lẩm bẩm như vậy, Seon Woo không thể giả vờ ngủ được nữa. Anh vội vàng lật người lại và nói với Yi Hyun đang giật mình kinh ngạc:
“Thật sao?”
“Anh, anh không ngủ ư…”
“Anh sẽ ở lại đây mãi mãi chứ?”
Nói rồi, anh vô thức mỉm cười dịu dàng. Yi Hyun ngây người nhìn anh một lúc lâu rồi ôm chặt lấy anh đến nghẹt thở. Không nói một lời nào, cậu ta lặng lẽ thở dài một hơi.
Sau ngày hôm đó, Yi Hyun bớt cáu kỉnh đi hẳn. Hơn nữa, cậu ta đối xử tốt hơn rất nhiều so với ban đầu. Seon Woo nghĩ rằng không thể giàu có về vật chất hơn được nữa, nhưng điều đó đã trở thành hiện thực. Và số lần hai người “gắn bó” cũng tăng lên chóng mặt.
Sau bữa ăn ngon lành, anh đang lười biếng nằm dài thì Yi Hyun từ từ tiến đến bên cạnh. Cậu ta định ôm anh từ phía sau nên anh khẽ lùi người lại.
“Nếu có lương tâm thì hôm nay đừng làm gì cả…”
“Hôm qua anh là người gợi ý trước mà.”
“Tôi là người gợi ý trước, nhưng đâu có nói là làm nhiều đến thế đâu.”
Tuổi tác giữa Yi Hyun và Seon Woo chỉ chênh nhau ba tuổi. Thế mà Yi Hyun luôn khiến anh kiệt sức mỗi lần như muốn thể hiện rằng mình trẻ hơn một chút.
“Tôi là người có lương tâm mà.”
Nói rồi, Yi Hyun cuối cùng cũng ôm lấy anh. Cậu ta đưa điều khiển từ xa vào tay anh như thể bảo anh xem phim khi buồn chán rồi vùi đầu vào gáy anh. Cậu ta cọ môi vào gáy anh rồi thở dài mãn nguyện, sau đó nhẹ nhàng vuốt ve những nơi tay cậu ta chạm tới.
“Cậu thuê nhà trong cơ thể tôi à?”
Nhưng cũng không tệ lắm, Seon Woo để Yi Hyun thoải mái vuốt ve cơ thể mình. Anh chỉ mới nhận ra gần đây rằng việc tiếp xúc với hơi ấm cơ thể của người khác lại tuyệt vời đến vậy. Chợt nghĩ rằng dù bận rộn đến mấy cũng nên yêu đương một lần, nhưng mặt khác, anh cũng có linh cảm rằng nếu vậy thì mối quan hệ với Yi Hyun sẽ không thân thiện như bây giờ.
Cứ thế, anh quên cả thời gian mà ở lại tầng hầm cùng Yi Hyun. Thời gian Yi Hyun ở tầng hầm ngày càng nhiều, đôi khi còn ở cả ngày.
Chắc vì ở tầng hầm ngủ ngon hơn nên quầng thâm dưới mắt do mất ngủ đã giảm đi nhiều, vẻ mặt lạnh lùng cũng đã dịu đi đáng kể. Cứ có thời gian là Yi Hyun lại ôm hôn anh như thể anh là người yêu của cậu ta vậy. Mặc dù cậu ta vẫn khóa cửa bằng ổ khóa mỗi lần một cách đáng sợ, nhưng dù sao thì cũng thế. Vì anh chiều chuộng mọi thứ Yi Hyun làm, Yi Hyun dần dần bắt đầu yêu cầu một cách công khai.
“Vuốt tóc tôi đi.”
“Ừ.”
Seon Woo đang mải mê xem phim, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của Yi Hyun đang gối đầu lên đùi mình. Vô thức vuốt ve một lúc, anh chợt tỉnh lại và thấy mình đang tự ý xoa bóp tai và gáy cậu ta. Đáng ngạc nhiên là Yi Hyun không hề tỏ ra bất mãn, ngược lại còn có vẻ vui hơn.
Sau đó, Yi Hyun còn có rất nhiều yêu cầu khác. Nằm nghiêng để được ôm, gối tay cho cậu ta, tựa đầu vào ngực để cậu ta có thể chạm vào tùy ý,... Thật ra, Seon Woo cảm thấy đó giống như hành động nũng nịu hơn là yêu cầu.
Một ngày nọ, khi anh đang đáp ứng những yêu cầu của Yi Hyun, từ hôn môi đến ôm ấp, anh chợt tự hỏi:
‘Có phải cậu ta bị thiếu thốn tình cảm không?’
Anh đã sớm đoán được đối phương có vấn đề về tâm lý. Anh nhớ lại ngày đầu tiên bị bắt cóc và giam giữ trong ngôi nhà này, Yi Hyun đã tỏ ra lo lắng và uống thuốc. Vì vậy, câu hỏi của anh rất cẩn thận.
“Cậu với gia đình thế nào? Có hòa thuận không?”
“Hòa thuận. Bố mẹ, anh chị đều đối xử tốt với tôi. Đôi khi còn tốt đến mức khó chịu.”
“Hòa thuận mà đã sống tự lập rồi sao?”
“Ừ, ở nhà có nhiều thứ tôi không thể làm theo ý mình được.”
Giọng điệu không có vẻ gì bất thường. Hồi nhỏ cậu ta cũng hay ríu rít kể về việc gia đình hòa thuận đến mức nào, vậy nên có lẽ không phải nói dối. Vậy thì tại sao cậu ta lại khao khát tình cảm của con người đến vậy?
Hơn nữa, điều kỳ lạ là ngay cả khi mọi thứ đều diễn ra theo ý muốn, Yi Hyun vẫn không có vẻ gì là hoàn toàn hạnh phúc. Ngược lại, số lượng ổ khóa trên cửa lại tăng lên một cách đáng lo ngại.
Vài ngày sau, Seon Woo đã biết được nguyên nhân của cảm giác khó chịu này. Hôm đó, anh đang đọc sách thì hắt hơi liên tục cho nên anh dọn dẹp. Lâu lắm rồi mới làm, việc dọn dẹp vốn luôn đáng ghét giờ cũng trở nên khá thú vị. Đặc biệt là khi anh đang cẩn thận lau chiếc TV 50 inch đắt tiền với thiết kế tuyệt đẹp mà anh luôn muốn sở hữu.
Yi Hyun, người nói rằng hôm nay có việc phải ra ngoài, trở về với vẻ mặt đặc biệt căng thẳng và mệt mỏi. Vừa mở cửa bước vào, cậu ta liền treo một loạt ổ khóa rồi cuộn tròn nằm xuống chỗ anh thường ngủ.
“Hôm nay công việc mệt lắm hả?”
“Cũng bình thường thôi.”
Cậu ta đáp lại một cách cộc lốc, nhưng Yi Hyun có lẽ nghĩ rằng mình đã quá lạnh nhạt nên một lúc sau khẽ nói thêm:
“Chỉ là có những người cứ kiểm soát tôi quá mức mà thôi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.