Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Thay vì hỏi thêm, Seon Woo chỉ đắp chăn cho Yi Hyun. Lúc đó anh đang sụt sịt mũi và miệt mài lau bằng khăn giấy. Anh đang lau sạch cần điều khiển của máy chơi game khiến nó phát ra tiếng “lách cách” thì bỗng nghe thấy tiếng thở hổn hển.
Anh quay đầu lại xem có chuyện gì, thấy lưng Yi Hyun đang run lên từng nhịp. Nghĩ rằng cậu ta lại gặp ác mộng, Seon Woo gọi: “Yi Hyun?” và tiến lại gần.
Seon Woo vừa đặt tay lên lưng cậu ta để vỗ về thì Yi Hyun đột nhiên xoay người lại. Đôi mắt sắc lạnh của cậu ta rõ ràng không phải là ánh mắt của người đang ngủ.
“Anh… anh ghét tôi, đúng không?”
“Hả?”
Seon Woo sững sờ trước câu hỏi bất ngờ này, đến mức tờ khăn giấy trên tay anh rơi bộp xuống. Yi Hyun nhặt tờ khăn giấy lên ném đi, mắt nhìn anh chằm chằm. Trong khoảnh khắc, khóe mắt cậu ta đỏ bừng vì giận dữ, đến mức Seon Woo tưởng cậu ta vừa khóc.
“Anh chỉ giả vờ tốt với tôi thôi, đúng không? Vì anh muốn rời khỏi đây nên mới chiều lòng tôi như vậy.”
Trước lời buộc tội oan ức, Seon Woo không nói nên lời. Yi Hyun thường xuyên trơ trẽn đổ lỗi cho anh, nhưng lần này là đỉnh điểm. Có vẻ như cậu ta nghĩ rằng vì chính mình đã giam giữ anh nên không tin rằng Seon Woo có thể thật lòng đối tốt với mình. Cũng phải, chính hành động của cậu ta đã dẫn đến sự thiếu tin tưởng này.
‘Đây có phải là tự chuốc lấy hậu quả không?’
Hiểu ra tình hình, Seon Woo suýt bật cười, nhưng nếu làm vậy, mọi chuyện có thể trở nên tồi tệ không thể cứu vãn. Anh bình tĩnh và nhẹ nhàng dỗ dành cậu ta.
“Đột nhiên nói gì vậy? Cậu biết rõ tôi hài lòng với cuộc sống này thế nào mà.”
“Chỉ là giả vờ hài lòng thôi, đúng không? Vì anh chỉ muốn mau chóng rời khỏi đây.”
Nói rồi, Yi Hyun cắn môi đầy tức giận như thể đang tự dệt nên một vở kịch bi kịch. Seon Woo phải cố cắn lưỡi để không cười phá lên.
“Với anh, nơi này chẳng khác gì nhà tù.”
“Nhà tù nào lại sang trọng thế này?”
“Anh thích gặp gỡ mọi người như vậy, ở đây chắc ngột ngạt lắm lắm.”
“Khoan đã, tôi không thích gặp gỡ người khác đến thế đâu. Cậu đã nghe đến khái niệm ‘cuộc sống xã hội’ bao giờ chưa?”
“Anh chắc chắn rất chán ghét và căm thù tôi…”
“Yi Hyun? Cậu có đang nghe tôi nói không đấy?”
Dù Seon Woo nói gì, Yi Hyun dường như chẳng thèm để tâm. Liệu có phải cậu ta mắc chứng mất niềm tin vào con người? Rồi anh chợt hiểu ra. Cũng không trách được, người anh từng thân thiết khi còn nhỏ đã đâm sau lưng cậu ta như thế. Seon Woo khoan dung chấp nhận lời buộc tội vô lý của Yi Hyun.
Nhưng dù vậy, nếu cậu ta thấy căn phòng trọ tồi tàn mà anh từng sống, chắc sẽ hiểu vì sao anh lại sống thoải mái và vui vẻ thế này.
“Nếu cậu nghĩ vậy, hay là thả tôi ra một lần đi? Để xem tôi có thật sự…”
Lời đề nghị kiểm tra xem anh có bỏ trốn hay không dường như không phải ý hay. Chưa kịp nói hết, Yi Hyun đã nổi trận lôi đình.
“Tôi biết ngay mà! Hễ có cơ hội là anh chỉ muốn bỏ trốn!”
“Không, ý tôi là, dù tôi có bỏ trốn thì việc bắt tôi về cũng chẳng khó khăn gì…”
Theo suy nghĩ của Seon Woo, dù anh có trốn thì cũng chẳng đi đâu xa. Không lẽ anh từ bỏ cả cuộc đời mà chạy trốn đến nơi hoang vu? Chỉ cần huy động người, việc bắt anh lại chắc chắn không khó. Nhưng câu trả lời này cũng không đúng hướng.
Đột nhiên, Yi Hyun im bặt, nhìn anh chằm chằm đầy giận dữ rồi như một con thú lao tới ôm chầm lấy anh. Seon Woo hét lên một tiếng, ngã vật xuống sàn. Một lúc sau, từ tầng hầm vang lên tiếng ai đó như đang chết dần chết mòn.
Seon Woo nằm im dưới ánh nắng, phơi mình như nướng bánh. Sau khi mặt trước đã được nướng kỹ, anh nằm sấp nướng mặt sau rồi lại lật người để cơ thể được “chín” đều.
“Lưng tôi…”
Mỗi lần cử động, anh không khỏi rên rỉ. Đêm qua Yi Hyun như một cỗ xe lửa mất kiểm soát lao vào anh. Không chỉ lưng, cả cơ thể anh đau nhức như bị ai đánh. Không phải cậu ta đánh anh, nhưng từ chiều đến sáng, anh bị hành hạ đến mức cơ thể đầy vết bầm và dấu răng.
Thêm vào đó, anh đã bị vắt kiệt đến mức mỗi khi đi vệ sinh, những chỗ không tiện nói ra lại đau nhói và rát.
Đang nằm rên rỉ, cánh cửa lặng lẽ mở ra. Seon Woo nghĩ mình không đói, nhưng khi thấy mâm cơm bảy món được bày biện tinh tươm, cơn thèm ăn bỗng trỗi dậy. Anh lết tới, tiếng “leng keng” của xích sắt vang lên. Đó là âm thanh từ chiếc còng chân được đeo lên khi anh tỉnh dậy sau cơn ngất. Seon Woo quấn đại sợi xích quanh tay rồi ngồi xuống bàn.
Vừa cầm đũa xúc một miếng lớn, anh nhận ra Yi Hyun đang nhìn mình với gương mặt u ám, lẩm bẩm:
“Dù đêm qua bị tôi đối xử như vậy, anh vẫn…”
“Tôi đã nghe câu đó cả đêm qua rồi, thôi đi.”
Anh lườm lại khiến Yi Hyun, người biết mình có lỗi, im bặt. Cậu ta lặng lẽ rót nước, lau thức ăn rơi khi tay anh run vì mệt. Seon Woo nhìn Yi Hyun đang tận tình chăm sóc mình với ánh mắt phức tạp.
Sở dĩ anh không ghét cậu ta dù bị hành hạ cả đêm, là vì Yi Hyun không phải trút giận mà giống như đang tuyệt vọng bám víu vào anh. Cậu ta vừa hỏi anh có ghét mình không, vừa nói rằng mình cũng ghét anh, rằng nếu anh bỏ đi thì cậu sẽ không để yên, rằng cậu sẵn sàng làm mọi thứ để anh ở lại…
Nhưng Seon Woo nghĩ, lý do anh trở nên dễ dãi như vậy không chỉ vì cảm giác tội lỗi với cậu ta.
Sau bữa ăn, Seon Woo lại nằm phơi nắng. Yi Hyun lo lắng đi qua đi lại rồi cầm khay rời khỏi tầng hầm.
Anh sống với chiếc còng chân hơn một tuần. Yi Hyun chu đáo đến mức sáng tối thay đổi vị trí còng chân cho anh. Nhưng dù ôm anh ngủ, cậu ta không bao giờ tháo còng. Cửa phòng cũng vẫn khóa. Trong vòng tay của Yi Hyun, Seon Woo nghĩ thầm:
‘Dù sao thì cái khóa đó không phải vì mình, mà vì chính cậu ta…’
Chiếc khóa cũ kỹ, đầy dấu vết sử dụng, rõ ràng đã được dùng từ lâu. Nó không phải để giam giữ ai đó, mà để mang lại cảm giác an toàn cho tâm lý của Yi Hyun. Có lẽ, nếu không có nó, cậu ta không thể ngủ yên.
Nghĩ đến đây, thay vì oán giận, Seon Woo lại thấy thương và tội nghiệp cậu ta. Anh quyết định thuận theo hoàn cảnh. Dù sao cậu ta cũng chẳng thể giam anh mãi mãi. Phòng ốc không thiếu ánh sáng, đồ ăn không chỉ có bánh bao, và ngoài TV, còn nhiều thứ để giải trí.
***
Ngày hôm sau, thay vì căng thẳng, Seon Woo thoải mái nằm xem bộ phim yêu thích, nhấm nháp khoai tây chiên và nhận ra hai điều quan trọng:
‘Hóa ra bản chất thật của mình là lười biếng và trì trệ! Một kẻ không làm gì, giàu có, sống ẩn dật chính là ước mơ của mình!’
Thoát khỏi cuộc sống cạnh tranh khốc liệt và làm việc quá sức, Seon Woo cuối cùng nhìn thấu con người thật của mình. Vừa xúc động với phát hiện mới về bản thân, anh nói với Yi Hyun:
“Yi Hyun này, bản chất con người thực ra là lười biếng. Chắc chắn ai cũng thích sống nhàn nhã. Đó là bản năng sinh tồn để tiết kiệm năng lượng…”
Yi Hyun đang gấp khăn mặt và dọn dẹp, nhìn anh với vẻ mặt như muốn hỏi: “Cái vớ vẩn gì vậy?”, nhưng rồi cậu ta miễn cưỡng gật đầu rồi dọn túi khoai tây chiên rỗng của anh.
Lúc đầu, Seon Woo cũng muốn giúp dọn dẹp, nhưng mỗi lần anh định giúp, Yi Hyun lại lườm với ánh mắt nghi ngờ anh định bỏ trốn khiến anh đành chịu.
‘Lười biếng bị ép buộc hóa ra lại tuyệt vời đến vậy!’
Anh gật gù, trong khi Yi Hyun vừa đổ rác vừa rửa tay sạch sẽ, cau mày nhìn anh.
“Anh, sao giọng anh vẫn khàn thế?”
“À, đỡ hơn chút rồi, đúng không?”
“Chẳng đỡ chút nào cả.”
“Tôi vốn dễ khản giọng. Amidan hay bị sưng mà.”
Seon Woo đáp một cách thờ ơ. Như Yi Hyun nói không phải vô cớ mà tuần nào anh cũng phải ghé tiệm thuốc. Anh thường xuyên đau vai gáy, cơ thể hay đau nhức và dễ mắc bệnh vặt. Đó là dấu hiệu cơ thể anh không khỏe mạnh.
Uống trà bồi bổ từ rễ cây cát cánh mà Yi Hyun mang tới, Seon Woo nhận ra một bản chất khác của mình:
‘Hóa ra người thiếu thốn tình cảm lại là mình.’
Lạ thay, mỗi lần thấy Yi Hyun bám dính lấy mình, anh lại thấy vui. Anh thích cảm giác được cậu ta khao khát, được còng chân để không thể rời đi. Anh từng nghĩ thật nực cười khi một đứa em út được gia đình yêu thương lại có thể thiếu thốn tình cảm. Nhưng chính anh, người sống cô đơn cả đời, mới là người cần điều đó.
Từ những mối quan hệ hời hợt khiến anh khổ sở, Seon Woo nhận ra mình có thể tìm thấy tình cảm từ Yi Hyun, kẻ đã bắt cóc và giam giữ anh. Anh thích cậu ta chỉ ngủ ngon khi có anh, thích ánh mắt lo lắng của cậu ta, thích cách cậu ta điên cuồng khao khát cơ thể anh. Anh thích cả mối duyên từ thời thơ ấu kéo dài đến tận bây giờ.
Nhận ra con người thật và trái tim mình, Seon Woo buông bỏ mọi thứ. Nơi đây chính là thiên đường lý tưởng mà anh từng mơ ước.
***
Từ đó, anh dành mười hai tiếng mỗi ngày để nằm dài lười biếng. Anh bỏ bữa sáng vì lười, chỉ ăn vặt, rồi ăn qua loa bữa trưa hoặc tối. Khi Yi Hyun đến, anh chủ động chui vào lòng cậu ta, rên rỉ và ngủ trưa cùng cậu ta. Anh quyết tâm tận hưởng sự lười biếng này hết mức trước khi rời khỏi đây.
Ban đầu, Yi Hyun thấy yên tâm khi nhìn anh như vậy, nhưng rồi lại trở nên lo lắng và bất an. Một ngày nọ, cậu ta lay anh dậy khi anh đang ngủ ngon lành trong góc phòng.
“Anh, dậy ăn cơm đi.”
“Tôi… vừa mới ngủ mà…”
Seon Woo dụi mắt rồi nhắm mắt lại, làu bàu rằng mình thức khuya để chơi game. Choi Yi Hyun sững sờ.
“Tối qua anh đã bỏ bữa rồi! Giờ cũng qua giờ trưa rồi!”
“Không, tôi ăn rồi. Bánh Chocopie…”
“Bánh Chocopie mà là cơm à? Dậy ngay đi!”
Bị Yi Hyun thúc ép, Seon Woo miễn cưỡng ngồi dậy, mắt nhắm mắt mở ăn uống qua loa. Thấy vậy, Yi Hyun đút từng thìa cơm với thức ăn cho anh. Sau khi ăn xong, anh buồn ngủ không chịu nổi, lại lăn ra nằm. Lưng ấm, bụng no, thật tuyệt.
Tối đến, khi tỉnh dậy, anh thấy Yi Hyun ngồi khoanh tay, chờ anh tỉnh lại. Trước mặt cậu ta là một mâm cơm với các món anh yêu thích. Seon Woo cười gượng, thấy hơi xấu hổ vì cả ngày chỉ ăn và ngủ.
“Xin lỗi, nếu cậu chưa ăn, ăn cùng tôi nhé?”
“Anh, dù không muốn ăn thì ít nhất cũng ăn hai bữa một ngày đi.”
“Được rồi, tôi sẽ ăn hai bữa.”
Yi Hyun bắt anh hứa đi hứa lại rồi không hài lòng mà dọn bát đĩa. Trong lúc ăn, Seon Woo bị sặc thịt cay, ho sù sụ. Khi anh tìm nước, Yi Hyun vội đưa ly nước tới. Uống xong, anh thở phào và tiếp tục ăn nhưng thấy cậu ta nhăn mặt, lo lắng.
“Tiếng ho của anh nghe không bình thường.”
“Tại tôi hay bị sặc nên ho dữ dội thôi. Với lại thịt cay mà.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.