Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Giọng nói yếu ớt của Yi Hyun như có ma lực, đủ sức khiến lòng Seon Woo mềm nhũn. Bàn tay anh đang nắm chặt tay nắm cửa khẽ giật mình, nhưng rồi Seon Woo nhanh chóng lấy lại quyết tâm. Anh quay đầu lại, hỏi Yi Hyun:
“Lúc về tôi mua kem dưa gang cho cậu nhé?”
Thay cho câu trả lời, một chai nước rỗng bay vèo về phía cửa. Seon Woo vội đóng sầm cửa rồi bước ra, đôi vai anh từ từ trùng xuống. Khá ủ rũ, Seon Woo lê bước nặng nề xuống cầu thang rồi ngồi phịch xuống ghế sofa trong phòng khách.
Trưởng phòng Jung, người đang lo lắng nhìn lên cầu thang, tiến lại gần. Anh là một nhân tài xuất chúng, đã giúp Seon Woo xử lý rất nhiều việc vặt vãnh từ khi anh nhập viện cho đến vụ Kim Yoo Chan. Nhận thấy ánh mắt lo lắng dò hỏi về tình hình của cậu chủ, Seon Woo thở dài.
“Cho Yi Hyun ăn đúng là hơi khó thật.”
“Cậu chủ vốn rất kén ăn mà.”
“Cậu ấy còn dặn là đừng đến gần trong vài tiếng nữa.”
Seon Woo buột miệng nói dối mà không chớp mắt. Trưởng phòng Jung, người đã điều tra rất lâu về sự tận tụy trong cuộc sống và các mối quan hệ xã hội tốt đẹp của Seon Woo, chẳng mảy may nghi ngờ. Hơn nữa, Yi Hyun vốn dĩ cũng luôn tránh tiếp xúc hay giao lưu với người khác.
“Cậu mới xuất viện, chắc hẳn cơ thể vẫn còn yếu, nếu cần gì xin cứ nói với tôi.”
“Vậy anh mua giúp tôi mấy cây kem dưa gang được không? Lát nữa tôi định ăn với Yi Hyun.”
“Vâng? …Được, tôi sẽ để trong tủ lạnh.”
Dù hơi ngạc nhiên, trưởng phòng Jung vẫn gật đầu. Sau khi giao việc mua kem, Seon Woo lại leo lên cầu thang. Việc nói dối đi gặp bạn bè là một cách Seon Woo thử kích động Yi Hyun. Anh lặng lẽ bước lên, không gây ra tiếng động nào, rồi ngồi xuống bậc thang cao nhất. Ánh mắt anh hướng về cánh cửa phòng ngủ nơi Yi Hyun đang bị nhốt.
‘Mình làm thế này có đúng không?’
Bất chợt, Seon Woo tự vấn, lo lắng cọ gót chân vào bậc thang. Anh làm điều này vì hai lý do: một là để Yi Hyun thấy được tấm lòng của mình, rằng anh hoàn toàn có thể bỏ trốn nhưng lại không làm vậy; hai là để Yi Hyun bớt đi nỗi ám ảnh về song sắt và ổ khóa. Những mảnh ký ức đau buồn từ quá khứ như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào lòng Seon Woo. Anh vốn biết tinh thần của Yi Hyun không ổn định, nhưng không thể ngờ rằng cậu lại lắp đặt những thứ kỳ dị như thế trong phòng ngủ. Không, ngay từ đầu, một người bình thường đã không thể nào theo dõi ai đó trong thời gian dài rồi lại cố gắng bắt cóc và giam giữ họ được. Seon Woo nhớ lại lời trưởng phòng Jung giải thích về cái lồng sắt của Yi Hyun hôm qua.
‘Cậu chủ từ nhỏ đã không ngủ ngon. Lồng sắt được dựng lên vì lý do đó. Thực ra, nó không tốt cho tâm lý, nhưng biết sao được. Người ta phải sống đã.’
Trong mắt Seon Woo, Yi Hyun tìm thấy sự an toàn trong lồng sắt. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu đây chỉ là một kiểu trang trí nội thất theo sở thích, nhưng vấn đề là Yi Hyun, người tự nhốt mình trong lồng sắt, trông không hề hạnh phúc.
Seon Woo cứ thế ngồi trên bậc thang, lắng nghe xem có tiếng động gì từ bên trong cánh cửa không và chìm vào suy nghĩ. Khi thấy đã đến lúc thích hợp, anh đứng dậy. Xuống tầng dưới, mở tủ lạnh ra, quả nhiên thấy kem đã được để vào đó đúng như lời anh dặn. Cầm cả hai cây kem lủng lẳng trên tay, Seon Woo cố ý bước đi một cách vui vẻ lên cầu thang.
“Yi Hyun à, tôi về rồi đây!”
Vừa mở cửa bước vào, ánh mắt sắc bén của Yi Hyun liền đổ dồn về phía Seon Woo. Cậu nhìn Seon Woo đầy nghi ngờ, khi phát hiện ra cây kem trên tay anh, đuôi mắt cậu cong vút lên. Nhìn vẻ mặt cố gắng kìm nén cơn giận của Yi Hyun, Seon Woo ngược lại cảm thấy nhẹ nhõm. Theo anh, việc Yi Hyun tức giận bùng nổ còn tốt hơn là vẻ mặt thờ ơ, vô cảm.
“Ăn không?”
“Anh cứ ăn nhiều vào.”
Giọng nói lạnh nhạt đến không ngờ lại khiến Seon Woo mỉm cười rạng rỡ. Anh bóc một cây kem dưa gang, đưa vào miệng rồi hỏi:
“Tôi bỏ cậu ra ngoài nên cậu dỗi à?”
“Mau mở cái khóa chết tiệt này ra đi!”
Chắc hẳn một mình trong phòng, Yi Hyun đã tức đến phát điên. Cậu vừa vuốt mái tóc rối bù vừa giục Seon Woo. Điều đó cho thấy cậu đã tức giận đến mức nào khi ở một mình. Hành động và ánh mắt u ám ấy hợp nhau đến nỗi Seon Woo thoáng chốc ngẩn ngơ nhìn. Sau đó, anh lấy lại tinh thần, kiểm tra thấy thức ăn mình để lại đã biến mất. Anh mỉm cười rạng rỡ, ngồi xổm xuống và lấy ra một chiếc kẹp tóc.
“Rõ ràng là ba cái mà.”
“Được rồi, ba cái.”
Dưới sự giám sát của Yi Hyun, Seon Woo “cạch, cạch, cạch” mở ba ổ khóa. Những chiếc ổ khóa nặng nề lập tức rơi xuống góc phòng. Cảm nhận được ánh mắt gai góc, Seon Woo ngẩng đầu lên thì thấy Yi Hyun đang khoanh tay trừng mắt nhìn mình.
“Anh đã gặp ai? Kim Jae Yoon? Lee Si Yeon? Seo Yoo Bin?”
“Sao cậu lại biết những người đó?”
Seon Woo ngạc nhiên hỏi. Đó là những người chẳng có liên quan chút nào đến Yi Hyun. Anh vội lấp liếm:
“Tôi có những người bạn mà cậu không biết.”
“Trong các mối quan hệ của anh, không có ai là tôi không biết cả.”
Lần này, Yi Hyun lại một lần nữa thú nhận rõ ràng mình là một kẻ theo dõi. Seon Woo nghĩ đến việc nói dối cho qua chuyện, nhưng rồi anh lắc đầu.
“Tôi chỉ xuống phòng khách ngủ trưa rồi quay lại thôi.”
“…Nói dối.”
“Đúng như lời cậu nói, người yêu tôi ở đây, tôi ra ngoài gặp bạn bè hay đi club làm gì? Lát nữa cậu cứ hỏi trưởng phòng Jung xem, anh ấy sẽ làm chứng cho tôi.”
Sau khi nghe lời Seon Woo, Yi Hyun đang nổi giận đùng đùng dường như đã dịu xuống. Cậu thở dài rồi ngồi xuống giường. Seon Woo cũng ngồi xổm gần lồng sắt, lặng lẽ nhìn Yi Hyun. Có lẽ vì đã ăn uống một chút nên trông cậu khá hơn nhiều. Yi Hyun chầm chậm chớp mắt rồi dụi mắt và nói:
“Anh ở lại đây với tôi không được sao?”
Giọng cậu như nài nỉ khiến Seon Woo nhận ra Yi Hyun thực sự là một người nhỏ tuổi hơn. Dù lòng mềm nhũn, anh vẫn cương quyết đáp lại:
“Không được.”
“Nhìn xem. Đây là nơi an toàn hơn bất cứ nơi nào trên thế giới. Chẳng thiếu thứ gì.”
Giọng Yi Hyun khàn đặc vì thiếu ngủ, đôi mắt thì đỏ ngầu, hung dữ. Seon Woo chợt nhớ một thông tin anh từng đọc được ở đâu đó. Bộ não khi thiếu ngủ cũng không khác gì bộ não khi say rượu. Thiếu ngủ cũng là một dạng tra tấn. Hơn nữa, Yi Hyun còn thường xuyên gặp ác mộng, vậy có lẽ cậu luôn trong tình trạng bị tra tấn về mặt tinh thần?
“Yi Hyun à, lại đây đi.”
Seon Woo đến gần lồng sắt hơn, vẫy tay. Yi Hyun nhìn anh chằm chằm bằng đôi mắt lấp lánh, rồi nhẹ nhàng trượt đến gần lồng sắt. Seon Woo đưa tay qua song sắt và nói:
“Nếu cậu nắm tay tôi, tôi sẽ mở một ổ khóa.”
Chưa kịp nói xong, Yi Hyun đã chụp lấy tay Seon Woo. Lúc đầu, cậu nắm chặt đến mức tưởng chừng như muốn bóp nát, nhưng theo thời gian, lực tay từ từ nới lỏng ra. Seon Woo ngồi tựa vào tường, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau một cách thân mật rồi mở lời:
“Tôi muốn đi đảo Jeju với cậu.”
“Tất cả là tại anh.”
“Đúng vậy, là tại tôi. Ở viện lâu quá mà.”
Khi nghe Seon Woo đồng tình, ngón tay của Yi Hyun khẽ động đậy. Có vẻ như không còn sức lực, hoặc muốn chạm vào anh nhiều hơn, cậu dựa đầu vào song sắt, thở dài rồi nói:
“…Thực ra không phải tại anh đâu. Là tại Kim Yoo Chan, tại Ahn Hyung Tae.”
Seon Woo không đáp, chỉ mỉm cười và mân mê tay Yi Hyun. Mỗi khi anh nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay, các ngón tay của cậu lại khẽ run rẩy. Sau một lúc lâu, chuyển động dần dần dịu lại và đầu Yi Hyun nghiêng sang một bên. Cậu đã ngủ gật ngay tại chỗ, dựa vào song sắt.
‘Mình muốn đặt cậu ấy nằm xuống giường một cách tử tế.’
Dù nghĩ vậy, Seon Woo vẫn không buông bàn tay đang đan vào nhau. Anh cũng không mở khóa để vào bên trong mà chỉ ngồi im bất động, đếm số ổ khóa còn lại đang treo lủng lẳng trên lồng sắt.
***
Từ ngày hôm sau, Yi Hyun ngoan ngoãn chấp nhận những lời giao kèo của Seon Woo. Khi anh mang thức ăn đến, cậu ăn không nói một lời. Khi anh bảo đi ngủ, dù không buồn ngủ, cậu cũng nằm xuống giường và nhắm mắt lại. Khi anh bảo đọc sách, cậu đọc. Khi bảo đứng dậy đi lại một chút, cậu cũng làm theo.
Và khi những ổ khóa kêu “cạch, cạch, cạch” rồi rơi xuống, Yi Hyun cứ nhìn chằm chằm vào chúng với vẻ mặt không rõ đang nghĩ gì. Seon Woo hy vọng đó là một sự cải thiện tích cực. Khi một nửa số ổ khóa đã biến mất, anh cẩn thận đề nghị:
“Uống thuốc mở một cái khóa?”
Đó là loại thuốc an thần mà Seon Woo đã tham khảo ý kiến bác sĩ riêng của Yi Hyun rồi lấy về. Không có gì đặc biệt cả, chỉ là thuốc mà cậu vẫn thường uống. Yi Hyun cau mày rất khó chịu, Seon Woo cứ nghĩ cậu sẽ không uống, nhưng bất ngờ thay, cậu lại ngoan ngoãn nhận thuốc rồi nuốt chửng ngay tại chỗ và nói:
“Thuốc cứ đưa cho tôi đi. Không cần mở khóa, tôi cũng sẽ tự giác uống.”
Seon Woo, người vừa nghe bác sĩ lo lắng về việc Yi Hyun đột ngột ngừng thuốc, vui mừng ra mặt. Anh vội vàng đưa túi thuốc ra, cậu nhận lấy và đặt ở đầu giường. Sau một lúc im lặng, có lẽ do thuốc đã ngấm, Yi Hyun hỏi với giọng uể oải:
“Nếu lại xuất hiện những kẻ như Kim Yoo Chan hay Ahn Hyung Tae thì anh sẽ làm gì?”
“Chúng ta phải nhốt những kẻ đó lại, việc gì phải để chúng ta bị nhốt chứ? Còn cậu, chỉ cần dùng quyền lực và tiền bạc của một gia đình tài phiệt để xử lý chúng là được.”
Nghe lời nói về việc sử dụng quyền lực và tiền bạc của một gia đình tài phiệt, Yi Hyun lần đầu tiên cười thành tiếng kể từ khi ở trong phòng ngủ rồi lẩm bẩm:
“Chúng ta á…”
“Đúng vậy, chúng ta. Từ giờ cứ ở bên nhau mãi. Bạn của tôi cũng là bạn của cậu, người quen của tôi cũng là người quen của cậu. Tôi làm việc ở đâu, cậu làm việc ở đó. Sống ở đâu, cùng sống ở đó. Nghỉ phép cùng nhau, đi du lịch cũng cùng nhau.”
Đó là những lời Seon Woo nói ra để thuyết phục Yi Hyun, nhưng càng nói, lòng anh lại càng cảm thấy ngọt ngào. Anh nghĩ, nếu thực sự được như vậy thì tốt biết mấy. Kể từ khi rời khỏi trại trẻ mồ côi, khoảng trống trong lòng anh luôn trống rỗng và cô đơn, nhưng khi ở bên Yi Hyun, nó dường như tan biến không dấu vết.
“Khi không có cậu, tôi sẽ ngoan ngoãn ở nhà. Vậy cậu sẽ bớt lo hơn, phải không?”
“…Có lẽ vậy.”
Yi Hyun không hề phản bác, gật đầu đồng ý. So với thời gian đầu, khi ánh mắt cậu hoàn toàn thay đổi và nhốt Seon Woo vào lồng sắt trong phòng ngủ này, bây giờ đã tốt hơn nhiều. Tuy nhiên, trong ánh mắt cậu vẫn còn vương vấn một sự uể oải.
Seon Woo nhẹ nhàng tiến lại gần lồng sắt. Anh ghé sát mặt vào song sắt, đưa ra một giao kèo với Yi Hyun.
“Hôn người yêu mở một cái khóa.”
Yi Hyun nhướng mày, nhìn chằm chằm Seon Woo rồi tiến lại gần. Cậu ghé môi như sắp hôn, nhưng rồi đột ngột quay đầu đi.
“Không làm đâu.”
“Cái gì?”
Seon Woo sốc nặng, vội vàng quay mặt đi. Anh nhìn Yi Hyun với ánh mắt như thể “Làm sao có thể làm mọi thứ khác mà lại không hôn anh được?”. Nhìn vẻ mặt đầy thất vọng của Seon Woo, cậu cười khúc khích, nhanh nhẹn túm lấy cổ áo anh. Rồi cậu kéo anh, người không thể nhúc nhích, lại gần và hôn. Lưỡi cậu len lỏi vào giữa đôi môi đang há hốc vì bất ngờ của Seon Woo, rồi sau đó đẩy anh ra và cười.
“Anh là trẻ con à? Hôn hít gì chứ?”
“Thật là…”
Seon Woo vừa ngớ người vừa đỏ mặt, vội vàng lùi lại như thể bị cướp mất điều gì quý giá. Lâu lắm rồi mới có cử chỉ thân mật như vậy, tim anh đập thình thịch, lòng rạo rực. Anh thầm nghĩ, giá mà Yi Hyun sớm ra khỏi lồng sắt để họ có thể làm nhiều hơn thế nữa, rồi cố kìm nén sự tiếc nuối.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.