Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
“…Hộc!”
Choi Yi Hyun giật mình tỉnh giấc giữa cơn ác mộng, toàn thân ướt đẫm mồ hôi lạnh. Cậu vội đưa tay kéo người mà cậu nghĩ vẫn nằm trong vòng tay mình, Yoon Seon Woo, nhưng thứ chạm vào chỉ là tấm chăn mềm mại và chiếc gối trống không. Đôi mắt đỏ ngầu vì kích động mở to, Yi Hyun bật dậy như bị điện giật.
“Anh? Anh! …Yoon Seon Woo!”
Cậu gầm lên, hung hãn lật tung chăn gối, dáo dác nhìn quanh. Căn phòng vốn chẳng rộng lớn, vậy mà bóng dáng Seon Woo chẳng thấy đâu. Hoang mang tự hỏi liệu cậu vẫn còn chìm trong cơn ác mộng hay đã tỉnh giấc, Yi Hyun nhắm chặt mắt rồi lại mở ra. Bao nhiêu ổ khóa dày đặc treo đầy cánh cửa vẫn còn nguyên, vậy mà cậu chẳng tài nào hiểu nổi Seon Woo đã thoát ra bằng cách nào. Thậm chí kiểm tra cả dưới gầm giường, nơi duy nhất có thể ẩn nấp, nhưng cũng trống trơn. Yi Hyun nghiến răng ken két.
Đôi tay run rẩy tháo sợi dây chuyền quanh cổ, lấy ra chiếc chìa khóa để mở hộp đựng toàn bộ chìa khóa khác. Nhưng rồi, cũng như Seon Woo, chiếc hộp ấy đã biến mất tăm. Yi Hyun đứng sững sờ giữa căn phòng, đầu óc quay cuồng vì hoang mang.
“Ơ? Đã dậy rồi à?”
Ngẩng phắt đầu lên, Yi Hyun lao đến như một cơn lốc. Cậu nắm chặt song sắt, mắt trợn trừng. Rõ ràng tối qua Seon Woo còn bị nhốt chung với cậu, vậy mà giờ lại ở ngoài, còn đang cầm khay thức ăn vốn là việc của người giúp việc.
“Cái gì? Làm sao… anh thoát ra được?”
Giọng Yi Hyun sắc lạnh, căng thẳng tột độ, nghiến răng hỏi. Cảnh tượng trong cơn ác mộng cứ lởn vởn trong đầu và tình huống hiện tại chợt chồng lấn lên nhau khiến cậu phát điên, lòng sôi sục lo sợ Seon Woo sẽ bỏ chạy bất cứ lúc nào.
“Cậu chủ nhà ta không biết mấy ổ khóa rẻ tiền này vô dụng đến mức nào à?”
Seon Woo mỉm cười, rút ra hai chiếc kẹp tóc. Mở khóa là một kỹ năng xấu mà anh vô tình học được khi còn làm việc lặt vặt dưới trướng Ahn Hyung Tae. Nhìn thấy những chiếc kẹp tóc, Yi Hyun thở hắt ra, ngỡ ngàng đến mức bật cười.
“Chỉ cần mở được hộp chìa khóa, phần còn lại dễ như trở bàn tay.”
“Ngay bây giờ… mở cái này ra đi.”
Seon Woo nhìn Yi Hyun, người tự mình khóa chặt rồi lại đòi mở, ánh mắt thoáng ngạc nhiên trước khi nở nụ cười tinh nghịch.
“Không thích.”
“…Gì cơ?”
“Thật ra, ngay cả khi bị nhốt dưới tầng hầm, tôi muốn thoát ra bất cứ lúc nào cũng được. Chẳng qua là tôi nể mặt cậu thôi.”
Nói rồi, Seon Woo bước đến gần hơn một bước. Yi Hyun vung tay ra, nhưng khoảng cách vừa đủ để cậu không thể chạm vào.
“Anh biết không, bị nhốt ở đây ngột ngạt chết đi được.”
“Mở cái này ra đi!”
“Tôi đã nói với người làm rằng cậu không thích người lạ lại gần nên sẽ tự mình chăm sóc cậu. Vì vậy, sẽ không có ai đến đâu. Ngôi nhà này cách âm cũng tốt lắm.”
Mặc dù ánh mắt giận dữ của Yi Hyun đen kịt, lạnh lẽo đến rợn người, Seon Woo vẫn không nao núng. Anh đứng ở khoảng cách vừa đủ để không bị nắm lấy, mỉm cười tinh quái.
“Cậu không có kẹp tóc, nếu có cũng chẳng mở được khóa. Tôi định để cậu ở lại đây rồi rời đi. Hay là đến đảo Jeju một chuyến nhỉ, nơi mà tôi chưa từng đến? Nhân tiện ghé Busan, rồi đi Pohang nữa?”
“Yoon Seon Woo!”
Đôi mắt Yi Hyun như phát điên, cậu đập mạnh vào song sắt, động tác hung hãn chẳng khác nào một con thú dữ bị giam. Dù trong lòng hơi sợ, Seon Woo vẫn giả vờ tỉnh bơ, lớn tiếng đáp lại.
“Tôi cũng đang tìm nhà mới. Cộng thêm tiền đặt cọc cậu từng đưa, tôi có thể thuê được nơi tốt hơn nhiều. Cảm ơn nhé. Nhờ cậu mà tôi có cơ hội đổi đời.”
“Nếu anh bước ra khỏi đây, tôi sẽ không để yên đâu!”
“Tôi sẽ quay lại trường, rồi xin vào một công ty đỉnh của chóp. Kiếm thật nhiều tiền rồi mua một ngôi nhà xịn để sống cùng người yêu như dã thú. Sao, không thích à? Nhưng cậu làm được gì khi bị nhốt ở đây chứ?”
Yi Hyun điên cuồng đá vào song sắt, khí thế hung tợn đến mức Seon Woo lo lắng liệu chân tay cậu có bị gãy xương hay không. Quyết định ngừng chọc tức, Seon Woo dịu giọng hỏi.
“Mở khóa cho cậu nhé?”
Yi Hyun ngừng lại, thở hổn hển, mắt trừng trừng nhìn Seon Woo. Cậu kích động đến mức tóc tai rối bù, mắt đỏ ngầu, môi khô nứt rỉ máu. Seon Woo thầm nghĩ, liệu ra ngoài rồi cậu có đánh anh không? Dù sao cũng là người yêu, chắc sẽ nương tay chứ? Rồi anh đưa ra một lời đề nghị.
“Uống hết chai nước này, tôi sẽ mở khóa.”
Seon Woo đưa ra một chai nước 500ml. Yi Hyun siết chặt nắm đấm, gân nổi đầy tay, rồi giật phăng chai nước, mở nắp và tu ừng ực. Soạt, chai nước bị bóp méo như tờ giấy trong tay cậu.
“Mở. Ngay đi.”
“Được rồi. Lùi lại chút, tôi sẽ mở.”
Yi Hyun hít một hơi thật sâu, chậm rãi lùi lại. Đảm bảo khoảng cách an toàn, Seon Woo lấy hộp chìa khóa ra, lục lọi từng chiếc. Yi Hyun bực bội quát lên.
“…Khóa màu xanh.”
“Khóa xanh thì thiếu gì?”
“Là cái khóa xanh có sọc dọc. Có vết rỉ sét trên vòng. Mà thôi, đưa cả hộp chìa đây.”
“À, cái này hả?”
Seon Woo tìm đúng khóa, cạch một tiếng mở ra. Anh ném chiếc khóa nặng trịch vào góc phòng, lùi lại và khoanh tay. Nhận ra tình hình, Yi Hyun cau mày dữ tợn.
“Anh đùa à?”
“Tôi nói mở khóa, đâu nói mở hết.”
“Cái gì…”
“Ăn cái bánh này, tôi sẽ mở thêm một cái nữa.”
Seon Woo vẫy vẫy chiếc bánh. Yi Hyun thở dài ngao ngán, ngồi phịch xuống giường. Seon Woo lúng túng đặt bánh xuống, rồi ngồi bệt dưới sàn.
Anh mở từng hộp thức ăn mang theo. Khác với bánh dành cho Yi Hyun, đây là bữa ăn đầy đủ với canh và đồ ăn kèm. Trong khi Seon Woo ngon lành ăn trước mặt người yêu bị nhốt, Yi Hyun ôm mặt, nghiến răng ken két.
Khi bữa ăn gần xong, Yi Hyun chà mạnh mặt, giọng trầm khàn nói.
“Đưa bánh đây.”
Miệng nhai đầy cơm, Seon Woo nhanh nhảu ném một cái bánh qua song sắt. Yi Hyun miễn cưỡng xé bao, cắn hai miếng qua loa rồi lại cáu gắt.
“Ăn bánh rồi, sao không mở khóa?”
“Chưa ăn hết mà.”
“Điên thật…”
Nhìn người yêu trẻ tuổi nhét bánh vào miệng đầy bực dọc, Seon Woo bật cười. Anh chỉ vui vì lần đầu tiên sau mấy ngày, Yi Hyun chịu ăn thứ gì đó tử tế. Khi Yi Hyun ăn xong, Seon Woo mới mở thêm một ổ khóa, lần này dùng kẹp tóc cho nhanh. Nhưng vẫn còn hàng tá ổ khóa treo lủng lẳng.
“Mở hết đống này đến bao giờ? Làm ơn mở luôn đi.”
“Không. Ai bảo cài cả đống khóa làm gì? Tự làm tự chịu.”
Seon Woo lại trêu chọc. Sau khi ăn bánh, Yi Hyun dường như càng kiệt sức. Cậu đặt tay lên trán, nằm dài ra giường. Khi Seon Woo ăn đến món tráng miệng, Yi Hyun mới lên tiếng, giọng trầm buồn.
“Anh thật sự là vì thích tôi nên mới không rời đi sao?”
“Nếu không thích cậu thì tôi có chịu bị nhốt mà vẫn như này không? Giờ tôi còn có điện thoại để báo cảnh sát nữa cơ mà.”
Seon Woo giơ điện thoại và ví lên, Yi Hyun nhíu mày. Không còn điên cuồng nổi giận, nhưng rõ ràng cậu không hài lòng với tình cảnh này, đành quay lưng nằm nghiêng. Seon Woo bước đến phía cậu, vẫy vẫy một chiếc bánh Chocopie và hộp sữa chua.
“Ăn đồ ngọt này, tôi sẽ mở thêm cái nữa.”
“…Không muốn ăn.”
“Vậy thì thôi.”
Seon Woo xé bao, nhóp nhép ăn rồi cầm khay đứng dậy mở cửa. Yi Hyun bật dậy.
“Anh đi đâu?”
“Dọn khay.”
“Việc đó để người làm…”
Chưa kịp nói hết, Seon Woo đã biến mất sau cánh cửa. Yi Hyun bồn chồn đi qua đi lại trong lồng sắt, rồi phát hiện ra nửa chiếc Chocopie và sữa chua Seon Woo để lại. Cậu trừng mắt nhìn đống đồ ăn, đúng lúc Seon Woo trở lại, tay cầm đầy thứ gì đó.
Seon Woo trải nệm ở góc xa nhất, lót thêm chăn mềm, chất đống truyện tranh lấy từ tầng hầm. Dưới ánh mắt của Yi Hyun, anh thản nhiên nằm dài trên nệm, hí hửng đọc truyện.
“Mở khóa đi!”
Yi Hyun đạp mạnh vào song sắt, nhưng Seon Woo rút tai nghe, nhét vào tai. Trước sự ngang ngược ấy, Yi Hyun chẳng còn sức để mà giận. Cậu ngồi phịch xuống giường, chỉ còn biết trừng mắt nhìn, nhưng ánh mắt dữ tợn cũng dần mất đi sức sống.
Khi Seon Woo đọc đến cuốn truyện thứ ba, Yi Hyun lặng lẽ nhặt đống đồ ngọt dưới sàn. Một lúc sau, cạch, thêm một ổ khóa được mở.
***
Từ khi bị Seon Woo nhốt trong lồng sắt, Yi Hyun gần như câm lặng. Cậu ngồi ở mép giường, chỉ nhìn chằm chằm Seon Woo hoặc nằm dài, nhắm mắt để thời gian trôi qua. Dù Seon Woo nói sẽ mở khóa nếu cậu ăn uống, Yi Hyun cũng chẳng buồn động đến đồ ăn. Không phải phản kháng vì bị giam, mà dường như cậu đang bị nuốt chửng bởi một nỗi buồn và mệt mỏi triền miên.
Liếc nhìn Yi Hyun, Seon Woo đọc hết bộ truyện dài trong hai ngày rồi đứng dậy. Giờ đây, kể cả khi Seon Woo rời khỏi phòng, Yi Hyun cũng chỉ liếc nhìn mà không phản ứng gì thêm.
Một lúc sau, Seon Woo quay lại với khay thức ăn. Anh đẩy đồ ăn qua khe như đưa cho tù nhân. Yi Hyun nhíu mày, hé một mắt nói.
“Tôi đã bảo là không muốn ăn mà… Anh định đi đâu à?”
Thấy Seon Woo mặc đồ ra ngoài, Yi Hyun bật dậy, quên mất vẻ thờ ơ ban nãy. Seon Woo đẩy khay thức ăn vào xong thì gật đầu.
“Tôi đi một lát. Chắc vài tiếng là về.”
“Anh nhốt tôi ở đây rồi đi chơi ư?”
Yi Hyun hỏi, vẻ mặt không tin nổi, ánh mắt dao động giữa sự phản bội, lo lắng và sợ hãi.
“Bạn bè rủ nhau gặp mặt. Cũng lâu rồi không gặp mà. Tiện thể ăn uống, nhậu nhẹt, rồi đi club luôn.”
“Yoon Seon Woo!”
“Ơ kìa, đừng gọi tên tôi vô lễ thế chứ.”
Yi Hyun lao đến, đập mạnh vào song sắt, nhưng Seon Woo lùi nhanh trước khi bị túm. Qua song sắt, Yi Hyun nghiến răng ken két. Seon Woo khoanh tay, nhìn cậu rồi trêu chọc.
“Nhìn cứ như con hươu bị nhốt trong chuồng.”
“Anh… Không, tôi sẽ không để yên đâu.”
“Không thích hươu à? Vậy làm thỏ con dễ thương nhé.”
Thay vì trả lời, Yi Hyun lườm anh bằng ánh mắt đáng sợ. Môi cắn chặt, đôi mắt bừng cháy giận dữ, nhưng Seon Woo vẫn kiên cường đưa ra đề nghị.
“Ăn hết đống này đi, khi về tôi sẽ mở ba cái khóa. À, có la hét cũng vô ích. Tôi đã dặn mọi người đừng để ý nếu cậu có làm ầm lên rồi.”
Yi Hyun chỉ trừng mắt, không nói gì. Khi Seon Woo mở cửa định đi, cậu khẽ lên tiếng.
“…Đừng đi.”
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.