Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.
Quá sâu, cảm giác mãnh liệt khiến Seon Woo không chịu nổi, định khuỵu xuống, nhưng Yi Hyun dùng sức mạnh thô bạo kéo anh đứng thẳng. Cậu lại tiếp tục đâm sâu vào những nơi nhạy cảm. Hơi thở của Seon Woo đứt quãng, đồng thời tinh dịch trắng đục bắn tung tóe khắp nơi.
Với khoái cảm chưa từng trải qua, lý trí Seon Woo hoàn toàn tê liệt. Anh chẳng còn biết xấu hổ, rên rỉ dâm đãng, gào thét và cầu xin. Ngay cả sau khi lên đỉnh, Yi Hyun vẫn không dừng lại, khiến khoái cảm không ngừng dâng cao, dường như có lúc anh đã mất ý thức trong giây lát vì không thể chịu đựng nổi. Hoặc có lẽ não anh đã tan chảy nên không còn nhớ gì nữa.
Khi Seon Woo lấy lại được ý thức, anh đang nằm sấp dưới sàn thở hổn hển. Yi Hyun cũng đang tựa đầu vào song sắt, thở ra những hơi thở mệt mỏi. Không biết từ lúc nào, dương vật đã được rút ra, chất lỏng ướt át chảy ra từ mông anh. Đôi mắt hơi cụp xuống, lấp lánh vì hưng phấn, ánh lên vẻ thỏa mãn. Ánh mắt đó quá đỗi bất thường khiến Seon Woo vội vàng bò về phía trước.
“Làm thêm lần nữa đi. Lần này tôi sẽ làm tốt hơn lúc nãy.”
Nhìn thấy cặp mông ướt đẫm tinh dịch của anh đang lùi ra xa, Yi Hyun thì thầm bằng giọng dâm đãng. Seon Woo, người cảm giác như mình vừa mất đi vài năm tuổi thọ sau cuộc làm tình cuồng nhiệt vừa rồi, lắc đầu. Ngay lập tức, một bóng tối bao trùm ánh mắt của Yi Hyun.
“Sao? Anh không thích à?”
“Không, thích lắm… nhưng suýt nữa thì tắt thở…”
Yi Hyun khó chịu liếc nhìn song sắt một lần, nhưng có vẻ câu trả lời của Seon Woo đã tạm thời làm cậu hài lòng nên ngoan ngoãn lùi lại. Cậu thở dài, mở cửa phòng tắm nối liền với song sắt và bước vào.
Seon Woo cũng muốn tắm, nhưng dư vị của khoái cảm vẫn còn vương vấn khiến cơ thể anh nặng trĩu. Anh vội vàng dùng khăn giấy lau khô phần thân dưới ướt át rồi bò lên nệm. Nghe tiếng Yi Hyun tắm, anh kéo chăn đắp lên, cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến.
Mí mắt anh nặng trĩu, rồi trong nháy mắt, cơ thể anh chìm vào giấc ngủ. Anh mơ màng đến mức không biết tiếng nước đã biến mất từ lúc nào. Sau tiếng bước chân ướt át, giọng nói của Yi Hyun vang lên.
“Anh, ngủ rồi à?”
“Ưm…”
Seon Woo mệt mỏi và buồn ngủ rũ rượi, trả lời qua loa rồi vùi mặt vào chăn. Một giọng nói vừa có vẻ hơi giận dỗi, vừa vô cùng dịu dàng tiếp tục cất tiếng.
“Tôi vì anh mà không ngủ được, vậy mà anh lại ngủ được sao?”
“Vậy thì, mau ra khỏi đó đi…”
Anh đáp lại trong cơn mơ màng, sau đó nghe thấy một tiếng thở dài. Một khoảng im lặng căng thẳng trôi qua, một lúc sau, Yi Hyun dường như đã trả lời:
“…Tôi cũng muốn nhanh chóng ra khỏi đây lắm.”
Có lẽ nhờ việc giải tỏa dục vọng tích tụ, Seon Woo đã có một giấc ngủ ngon mà không hề mơ mộng. Tuy nhiên, khi tỉnh dậy, anh cảm thấy người vẫn còn nhớp nháp nên liền đi tắm. Khi trở về, Yi Hyun đang nhìn anh không nói một lời, đôi mắt đỏ ngầu.
“Không ngủ được à?”
“Anh thì sướng rồi, nhưng tôi thì chưa.”
“Ai bảo cậu chui vào đó làm gì…”
Khi Seon Woo trêu chọc, Yi Hyun nhướng mày. Dù sao thì đối phương có vẻ đã có ý chí muốn ra khỏi đây, vậy nên đối với Seon Woo thì đây là một điều tốt. Vừa giải tỏa được dục vọng vừa khích lệ tinh thần Yi Hyun, quả là một công đôi việc.
***
Sau đó, Yi Hyun ngoan ngoãn nghe lời Seon Woo. Nhờ sự hợp tác đó, số ổ khóa nhanh chóng giảm xuống chỉ còn mười cái. Seon Woo gom các ổ khóa nằm rải rác trên sàn lại, thấy chúng thành một đống lớn, anh mỉm cười mãn nguyện.
“Cùng ăn cơm, tôi sẽ mở một ổ khóa.”
Seon Woo vừa cười vui vẻ vừa đề nghị, Yi Hyun gật đầu. Anh đặt khay thức ăn đã được chuẩn bị cẩn thận vào ô đưa đồ. Cả hai cùng ăn một cách hòa thuận bên cạnh song sắt. Thật đáng quý khi Yi Hyun không những chịu ăn mà còn ăn hết sạch.
Vừa ăn xong, Seon Woo liền mở một ổ khóa.
Cạch, cộp.
“Cùng xem phim, tôi sẽ mở một ổ khóa.”
Cả hai tựa đầu vào song sắt cùng nhau xem phim. Ánh sáng lãng mạn từ màn hình TV nhuộm căn phòng tối tăm thành những vệt sáng lấp lánh. Không khí vô cùng ấm cúng và thoải mái. Ánh mắt Yi Hyun thỉnh thoảng nhìn anh cũng trở nên dịu dàng. Sau khi xem xong phim, Seon Woo lại mở thêm một cái ổ khóa nữa.
Cạch, cộp…
“Hôn tôi, một cái nữa.”
Seon Woo ghé sát mặt vào song sắt đến mức má bị ép vào rồi yêu cầu. Yi Hyun khác với lần trước, nhẹ nhàng giữ lấy má anh, trao một nụ hôn dâm đãng mà ngọt ngào đến tan chảy. Anh thích đến nỗi không thể đẩy ra được, chỉ biết nắm chặt song sắt. Sau một hồi hôn đến mức môi sưng lên, Yi Hyun mới nói với Seon Woo, người đang đứng bám vào song sắt:
“Ít nhất cũng phải hôn mười lần rồi, không phải anh nên mở năm cái sao?”
“Được rồi, tôi hào phóng, mở thêm một cái nữa.”
Cạch, cộp…
Ngày hôm sau, Seon Woo lục lọi dưới nệm rồi lấy ra một chiếc hộp dẹt. Trước mặt Yi Hyun, người đang ngờ vực, anh mở hộp ra.
“Yi Hyun đeo cái này vào thì tôi sẽ mở ba ổ khóa.”
Seon Woo nói đùa với vẻ mặt đầy yêu thương. Bên trong chiếc hộp là một cặp nhẫn đang lấp lánh. Yi Hyun đứng sững trong lồng sắt, ngơ ngác nhìn chiếc nhẫn một lúc lâu. Đó là một chiếc nhẫn bạc với thiết kế đơn giản. Seon Woo chắc chắn đã thấy một tia vui mừng lướt qua trong đôi mắt đen láy của cậu.
“Anh ra ngoài mua cái này từ khi nào?”
“Chẳng cần đi đâu, cứ đặt hàng online là được mà.”
“Anh làm gì có tiền.”
“Đương nhiên là dùng thẻ của cậu rồi.”
Ngay cả khi nghe nói mua bằng thẻ của mình, Yi Hyun không những không thất vọng mà còn có vẻ chấp nhận. Đối phương chấp nhận một cách quá tự nhiên khiến Seon Woo cười và nói thật:
“Đùa thôi, tôi lấy tiền đặt cọc khi dọn phòng. Giờ tôi hết sạch tiền rồi. Từ giờ cậu phải nuôi tôi đó.”
“Chuyện hiển nhiên.”
Nghe Yi Hyun nói việc nuôi mình là chuyện hiển nhiên, Seon Woo, người đã sống một cuộc đời khốn khó, rất hài lòng với phản ứng đó. Anh lấy một chiếc nhẫn trong hộp ra và đeo vào ngón áp út của mình, lấy chiếc còn lại ra và tiến lại gần Yi Hyun.
“Nào, đưa tay đây.”
Yi Hyun đưa tay qua song sắt. Seon Woo dịu dàng đeo nhẫn cho cậu rồi mỉm cười trìu mến.
“Đeo nhẫn đôi rồi đi hẹn hò, chắc tuyệt lắm nhỉ?”
“Anh có nhiều bạn thân ở trường đại học mà. Người khác nói gì thì sao?”
Dù nói vậy nhưng Yi Hyun có vẻ rất thích chiếc nhẫn trên ngón tay mình. Dù chỉ là một nụ cười nhẹ nhàng nở trên khuôn mặt u ám và vô cảm của cậu, nhưng nó lại tỏa ra một luồng khí ấm áp như nắng xuân.
“Bảo là nhẫn bạn bè thôi, có gì đâu.”
Seon Woo cũng cảm thấy lâng lâng khi đeo nhẫn đôi với Yi Hyun. Thì ra đây là lý do mọi người yêu nhau. Ngoài việc xoa dịu sự cô đơn và lấp đầy tình cảm thiếu thốn, đơn giản là… chỉ vì thích thôi. Chỉ có vậy.
Cạch, cộp. Ba tiếng động vang lên, ba chiếc ổ khóa được mở ra. Giờ chỉ còn lại ba chiếc.
Ngày hôm sau, Seon Woo không đưa ra bất kỳ giao kèo nào, chỉ đơn giản là mở một chiếc ổ khóa vì người yêu mình đẹp trai. Dù có song sắt, họ vẫn có thể nắm tay, hôn nhau và làm mọi điều mà các cặp đôi có thể làm.
Ngày hôm sau nữa, anh dành cả ngày không làm gì cả, chỉ nghe radio với Yi Hyun, trò chuyện linh tinh, rồi đến nửa đêm, anh mở thêm một chiếc khóa chỉ vì Yi Hyun là người anh yêu.
Và thế là, chỉ còn lại chiếc ổ khóa cuối cùng.
Sáng hôm sau, điều đầu tiên Seon Woo nhìn thấy khi tỉnh dậy là Yi Hyun đang nhìn chằm chằm vào chiếc ổ khóa cuối cùng. Có lẽ vì đã dành một thời gian dài trong lồng sắt, ánh mắt cậu khi nhìn vào vật cuối cùng còn sót lại vừa u tối vừa phức tạp. Seon Woo cảm thấy Yi Hyun vẫn còn ám ảnh với sự giam cầm thoải mái trong lồng sắt.
Cậu chỉ đơn giản là đang cố gắng kìm nén sự ám ảnh và thôi thúc đó vì yêu Seon Woo. Anh giả vờ cựa quậy tỉnh giấc, ánh mắt chạm nhau, Yi Hyun hỏi:
“Cái cuối cùng tôi phải làm gì?”
Seon Woo cũng nhìn chằm chằm vào chiếc ổ khóa cuối cùng còn lại như Yi Hyun, rồi anh mỉm cười nhẹ.
“Tôi đói rồi, hay là chúng ta ăn sáng trước đã?”
Seon Woo mang đồ ăn sáng từ tầng dưới lên. Cả hai không nói gì nhiều, bữa ăn diễn ra trong yên lặng nhưng tự nhiên, không chút gượng gạo.
Phải nhanh chóng đưa Yi Hyun ra khỏi lồng. Mặc dù nghĩ vậy, Seon Woo vẫn kéo dài thời gian sau khi ăn xong, trì hoãn một cách vô nghĩa. Anh cảm thấy tội nghiệp cho người yêu mình đang bị giam trong lồng sắt, nhưng đồng thời một sự hài lòng kỳ lạ cũng trỗi dậy. Đến lúc đó, anh dường như hiểu được lý do Yi Hyun đã giam mình trong tầng hầm.
Có lẽ Yi Hyun sẽ làm theo nếu anh bảo cứ tiếp tục bị nhốt trong đó. Nhưng…
Nhận ra một ham muốn chưa từng biết đến, nhưng rồi lại đè nén nó xuống, Seon Woo tiến lại gần song sắt.
Anh tinh nghịch chạm vào ổ khóa và nói:
“Yi Hyun à. Chúng ta dọn cái lồng sắt này đi.”
Căn phòng dưới ánh nắng trưa, dù có song sắt nghiêm ngặt, nhưng lại mang một bầu không khí thoải mái và dịu dàng khác hẳn trước đây. Yi Hyun thấy thật kỳ diệu khi căn phòng của mình lại trở nên khác biệt đến thế chỉ vì có Seon Woo ở bên. Khi đối mặt với ánh mắt trìu mến vô bờ của đối phương, dường như bóng tối lạnh lẽo trong lòng cậu đã tan biến.
“Nếu không có lồng sắt em không ngủ được, anh sẽ luôn ở bên cạnh em.”
“Ở đây cùng bị nhốt còn hơn là anh bị thương hay chết.”
“Anh không chết mà. Giờ cũng không còn nguy hiểm gì nữa.”
Dù người yêu dịu dàng thuyết phục, Yi Hyun vẫn không nói gì. Cậu cắn môi như thể đang nhớ lại sự tuyệt vọng khi nghĩ Seon Woo có thể chết, rồi bàn tay nắm chặt song sắt siết chặt hơn.
Seon Woo thấy đáng thương cho người kia, người luôn ám ảnh với song sắt và ổ khóa đầy mùi kim loại vì sự bất an muốn giam giữ mình hoặc người quý giá vào một nơi an toàn. Anh nhận ra rằng lòng trắc ẩn cũng là một dạng của tình yêu.
“Bên trong này thoải mái và an toàn, đúng không? Nếu em muốn, anh cũng có thể bị nhốt cùng em bao lâu tùy thích. Nhưng mà…”
Seon Woo từ từ nhìn quanh căn phòng. Dù là một ngôi nhà rộng lớn và đẹp đẽ như vậy, nhưng nơi đây lại nhỏ bé một cách lạ thường. Không chỉ vì song sắt lạnh lẽo, mà còn là một nơi hoang vắng và cô đơn.
“Con người sống ở một nơi như thế này thì cuối cùng cũng chỉ có thể bất hạnh mà thôi. Anh giam em ở đó là để cứu em, chứ không phải muốn giữ em lại không cho em ra ngoài.”
Cuối cùng, Yi Hyun rời mắt khỏi ổ khóa và nhìn Seon Woo. Đôi mắt thường ngày u ám và tối tăm, hôm nay lại trông trong veo lạ thường.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.