Mở Khóa Giam Cầm (Unlock) - Chương 38

Lịch đăng: T3 & T7 hàng tuần

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

“Anh phải luôn ở bên cạnh em.” 

“Ừ, luôn luôn.” 

“Nếu anh muốn gì, em sẽ đáp ứng tất cả. Nhà cửa thế này, hoặc đồ ăn ngon. Hay tiền… bất cứ thứ gì.”

Yi Hyun nói, Seon Woo bật cười. Anh nghĩ cậu giờ đã hiểu rõ anh là người như thế nào rồi. Anh không phủ nhận mình có khía cạnh vật chất. Nhưng Yi Hyun lại có vẻ không biết điều gì thật sự quan trọng.

“Bây giờ em cũng biết rồi đó, anh là một người tầm thường, lười biếng, tham tiền. Anh cũng thiếu thốn tình cảm nữa. Anh làm việc không phải vì muốn, gặp gỡ mọi người cũng không phải vì anh muốn.”

Nghỉ một chút, Seon Woo cười tinh nghịch nói:

“Em đẹp trai, nhiều tiền, trẻ tuổi. Hợp gu anh, sung sức nên chuyện giường chiếu cũng hợp ý anh.”

Yi Hyun bật cười khẽ, như thể đó là một chuyện hiển nhiên. Đó là một nụ cười hiếm hoi mà anh gần như không thấy kể từ ngày đầu gặp mặt và sau khi anh xuất viện vì bị tấn công. Seon Woo cũng thích cái khía cạnh kiêu ngạo của cậu chủ nhỏ, người lớn lên mà không phải lo lắng về tiền bạc như cậu.

“Nhưng anh ở bên em không phải vì thế.” 

“Vậy thì vì sao?” 

“Anh thích em, Yi Hyun à… Anh thích em nên anh ở bên em.”

Mắt Yi Hyun lấp lánh khi nghe lời tỏ tình chân thành, không hề có chút dối trá hay ý định lấy lòng nào. Lần đầu tiên tỏ tình một cách đúng nghĩa, trái tim Seon Woo như vỡ òa. Anh thở dốc không lý do một lúc, rồi thở dài một hơi, Seon Woo tựa trán vào song sắt. Ngay sau đó, anh nài nỉ:

“Chúng ta cùng đi học ở trường, cùng làm việc ở công ty, cùng đi du lịch nhé.”

Nói rồi, anh đưa ra chìa khóa đang lấp lánh trong lòng bàn tay. Khi Yi Hyun ngủ say, Seon Woo đã cẩn thận so sánh từng chiếc khóa để tìm ra chiếc khóa nhỏ nhất và đẹp nhất cùng với chìa khóa của nó.

Sẽ ra sao nếu Yi Hyun không nhận chìa khóa. Nếu cậu nói không muốn ra ngoài… Trái với lo lắng của Seon Woo, Yi Hyun không chút do dự nhận chìa khóa và cắm vào ổ khóa. “Cạch, cộp!”, chiếc ổ khóa cuối cùng rơi xuống, cánh cửa lồng sắt mở ra. Và ngay lập tức, cậu vươn tay kéo Seon Woo về phía mình.

“Em muốn ôm anh như thế này mãi đến chết đi được.”

Yi Hyun vùi mặt thật sâu vào cổ Seon Woo, khẽ thì thầm. Dù bị nhốt trong lồng, không tập thể dục mà còn ăn uống không đầy đủ, nhưng sức mạnh của cậu không hề suy giảm. Khi bị Yi Hyun ôm chặt, anh cảm thấy nghẹt thở vì sức mạnh thô bạo đó.

Tuy nhiên, Seon Woo không những không đẩy đối phương ra mà còn ôm chặt lấy cậu bằng tất cả sức lực của mình. Một cảm xúc ấm áp và nghèn nghẹn lan tỏa khắp lồng ngực, vừa mềm mại, dịu dàng, vừa ngọt ngào, xen lẫn chút nhức nhối tê tái. Được ôm trọn hơi ấm của người mình yêu trong lòng, sao mà hạnh phúc đến thế.

Chỉ là giúp người yêu thoát khỏi lồng sắt, nhưng không hiểu sao sống mũi Seon Woo lại cay cay, anh lẩm bầm:

“…Cuối cùng thì anh cũng đưa được em ra khỏi nơi này.”

***

Vừa ra khỏi phòng, Yi Hyun đã ra lệnh dỡ bỏ lồng sắt. Trước mệnh lệnh đó, trưởng phòng Jung và những người hầu đã im lặng chăm sóc Yi Hyun suốt một thời gian dài không thể giữ được vẻ mặt bình thản, lộ rõ vẻ vui mừng. Có lẽ vì lo Yi Hyun sẽ đổi ý, ngay ngày hôm sau, người ùn ùn kéo đến, chỉ trong một ngày đã dỡ bỏ chiếc lồng sắt một cách nhanh chóng.

Yi Hyun định phá cả tầng hầm, nhưng Seon Woo đã ngăn lại. Chỉ cần không gắn ổ khóa là được rồi, tầng hầm đối với anh là một nơi vô cùng thú vị. Từ nhỏ, căn hầm bí mật đã là niềm mơ ước của anh, và tầng hầm này đã đáp ứng 200% điều đó.

Phòng ngủ mà Yi Hyun ở kể từ ngày hôm đó đã được dọn sạch toàn bộ đồ đạc và thay vào đó là phòng đọc sách mà Seon Woo yêu cầu. Ngày chiếc lồng biến mất, Yi Hyun có vẻ hơi bất an và bồn chồn, nhưng khi nằm cạnh Seon Woo, cậu lại ngủ say như chưa từng có chuyện gì xảy ra.

Kỳ nghỉ hè đầy sóng gió, từ việc Seon Woo nhập viện đến việc Yi Hyun ẩn mình trong lồng, đã trôi qua nhanh chóng. Để tốt nghiệp cùng nhau, Seon Woo quyết định nghỉ học thêm một kỳ, còn Yi Hyun thì tiếp tục đi học thêm một kỳ nữa.

Để giải tỏa sự bất an của Yi Hyun vốn tăng lên đáng kể sau vụ bị Kim Yoo Chan tấn công, Seon Woo đã dành cả học kỳ ở nhà Yi Hyun. Anh không cảm thấy quá khó chịu. Có lẽ do phản ứng ngược sau một thời gian dài phải chịu đựng căng thẳng và giả vờ là người hướng ngoại năng động, việc ở lì trong nhà lại vô cùng thoải mái và vui vẻ. Cuộc sống thất nghiệp xa hoa đến mức Yi Hyun phải thở dài và kéo Seon Woo đi tập thể dục một cách miễn cưỡng lại rất phù hợp với tính cách của anh.

Tuy nhiên, anh không hề lơ là việc thường xuyên cùng Yi Hyun đi gặp bác sĩ tâm lý, lấy lý do là chấn thương sau vụ tấn công. Yi Hyun thực ra cũng biết Seon Woo không hề có chấn thương gì đặc biệt, cũng không hề gặp ác mộng mà vẫn ngủ rất ngon. Thế nhưng cậu vẫn không phàn nàn gì, vẫn đi khám đều đặn và uống thuốc theo đơn.

Dần dần, chứng trầm cảm mãn tính và sự uể oải bao trùm Yi Hyun dường như cũng phai nhạt, tần suất gặp ác mộng cũng giảm đi. Seon Woo cũng vậy, khi ở bên Yi Hyun, sự cô đơn trống rỗng và tình cảm thiếu thốn trong anh đều được lấp đầy một cách trọn vẹn. Anh chỉ đơn giản là sống một cách vui vẻ và lạc quan ở nhà, chờ Yi Hyun trở về và chào đón cậu một cách nồng nhiệt, thật sự không gì hạnh phúc bằng.

***

Một ngày nọ, một phụ nữ trung niên với gương mặt hiền hậu đến nhà.

Không cần nói ra, Seon Woo cũng nhận ra ngay đối phương là mẹ của Yi Hyun qua những đường nét quen thuộc.

“Yi Hyun giống mẹ nhiều thật.”

Dù bất ngờ trước chuyến thăm đột ngột, anh vẫn lịch sự chào hỏi. Bà gật đầu đáp lại lời chào rồi mời anh cùng uống trà. Bà lặng lẽ uống trà, gương mặt mang vẻ trầm buồn kinh niên mà Seon Woo đã từng thấy ở Yi Hyun, rồi khi gần uống hết, bà khẽ mỉm cười.

“Cảm ơn cháu đã đối xử tốt với đứa út nhà cô. Cô đến đây để nói lời đó. Thằng bé rời nhà vì cô, giờ lại sống vui vẻ và hạnh phúc như vậy, lòng cô cũng vui lây… Sau này mong cháu vẫn sẽ giúp đỡ thằng bé.”

Mặc dù vẻ u sầu lại bao trùm khuôn mặt, nhưng nụ cười thoáng qua của bà là thật lòng. Mẹ Yi Hyun uống cạn ngụm trà cuối cùng rồi đứng dậy. Seon Woo tiễn bà ra đến tận cửa chính. Trước khi lên xe, bà quay lại và nói:

“Lời cảm ơn của cô đến hơi muộn rồi. Yi Hyun nhà cô, cảm ơn cháu đã cứu thằng bé.”

Seon Woo bối rối trước bàn tay mềm mại nắm chặt tay anh đầy sức lực, không thể nói được những lời khiêm nhường thông thường như “không có gì đâu ạ”. Anh chỉ biết đỏ bừng mặt. Mẹ Yi Hyun mỉm cười, dặn dò anh giữ bí mật về chuyến thăm của bà rồi rời đi.

Sau khi bà rời đi, Seon Woo đã phải trải qua một khoảng thời gian khó chịu để xoa dịu tâm trạng bối rối. Dù không cố ý, nhưng cuối cùng chính anh đã gây ra một vết thương lòng không thể xóa nhòa cho Yi Hyun. Dù tình trạng của cậu có tốt đến mấy, anh cũng không thể hoàn toàn gột rửa được cảm giác tội lỗi này. Seon Woo đã bận lòng một lúc lâu, rồi anh nhanh chóng gạt bỏ nó đi.

Chiều hôm đó, khi Yi Hyun về nhà, Seon Woo không hề để lộ chút dấu vết nào về chuyện đã xảy ra vào ban ngày mà vẫn chào đón cậu. Người yêu dịu dàng nên trên khuôn mặt Yi Hyun cũng nở nụ cười.

“Anh nhớ em đến thế sao?” 

“Đương nhiên rồi.”

Anh cười rạng rỡ, ôm lấy mặt Yi Hyun và hôn chùn chụt. Dù cậu cằn nhằn bảo phải đi tắm, nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ hài lòng.

Cả hai cùng ăn tối, nói chuyện về trường đại học, rồi đi dạo trong vườn. Họ cùng nhau tận hưởng sở thích, và khi không có ai nhìn thấy, họ còn tận hưởng những tiếp xúc thân mật ở những nơi vắng vẻ.

Trong cái nóng hầm hập của cuối hè, dù dính chặt lấy nhau, họ cũng không thấy nóng. Yi Hyun thở dài, để lại những dấu vết ám muội trên tai và cổ Seon Woo.

“Em muốn nhanh chóng được đi học cùng anh.” 

“Ừ, anh cũng vậy.”

“Muốn cùng nhau tốt nghiệp, rồi cùng làm việc nữa.”

Cứ thế, khi nói về những khát vọng và tương lai cùng nhau, trái tim họ lại hân hoan, tự nhiên hướng về phòng ngủ. Seon Woo, sau khi lăn lộn trên giường với người yêu đến mệt lử rồi chìm vào giấc ngủ sâu, đã có một giấc mơ.

Trong mơ, Seon Woo lại một lần nữa đi cứu Yi Hyun đang bị nhốt trong tầng hầm của Ahn Hyung Tae. Sau khi đánh gục Ahn Hyung Tae, Kim Yoo Chan và đám côn đồ khác một cách sảng khoái, anh nắm chặt chiếc kẹp tóc và hiên ngang mở tung cánh cửa tầng hầm.

“Yi Hyun à! Anh đến cứu em đây.”

Và cảnh Yi Hyun đang co ro trong lồng sắt mỉm cười với anh, nói rằng đã đợi anh, cũng giống hệt như trong giấc mơ trước.

Chỉ khác một điều là lần này, Seon Woo đã mở hết tất cả các ổ khóa trên lồng sắt.

Chiếc ổ khóa cuối cùng “cạch, cộp!” một tiếng rơi xuống sàn, Seon Woo vội vàng mở tung cánh cửa lồng sắt. Anh đưa Yi Hyun ra khỏi đó và ôm vào lòng. Dù cậu to lớn hơn anh rất nhiều, nhưng khi ôm vào lòng lại nhẹ nhàng và ấm áp như ôm một đứa trẻ.

Và cứ thế, một nụ cười hạnh phúc nở trên môi Seon Woo khi anh mơ thấy mình cuối cùng đã cứu được người yêu và cùng nhau rời khỏi tầng hầm.

—Hết—

Bản dịch thuộc về Fuba Team, đăng tải duy nhất ở web navybooks.net, đọc tại web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo