Mới Xuyên Không Mà Đã Mang Thai Thì Phải Làm Sao? - Chương 53

Lịch đăng: T2 và T6

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Chương 53

“Thưa anh… cái này nữa ạ…”

“Gì vậy, lại nữa à?”

Jun Seok lo lắng nhìn màn hình điện thoại. Chỉ trong vòng ba mươi phút, tin nhắn từ Tae Beom đã lấp đầy cả màn hình.

[Chất lượng hình ảnh tệ quá. Đổi cái xịn hơn đi.]

[Đừng che mặt Cha Yoo Won nữa.]

[Chụp toàn cảnh vào. Chân bị cắt rồi kìa.]

‘…Thật không hiểu nổi anh ấy. Cứ đà này không khéo anh ấy mua luôn cả một hãng phim để sản xuất phim tài liệu mất thôi.’

Jun Seok vừa đọc tin nhắn của Tae Beom vừa nhớ lại những chuyện đã xảy ra mấy ngày gần đây. Họ theo dõi Yoo Won chẳng khác gì một điệp vụ 007. Ai nấy đều nơm nớp lo sợ, sợ Yoo Won bị gió cuốn đi, sợ cậu bị lá cây làm xước tay. 

Nguyên tắc cơ bản của việc theo dõi là phải giữ khoảng cách vừa đủ để đối phương không phát hiện ra. Thế nhưng, với mệnh lệnh tuyệt đối không được cách xa Yoo Won quá 50 mét để đảm bảo an toàn cho cậu, tất cả đều phải dẹp bỏ nguyên tắc đó. Họ phải hóa trang đủ kiểu, thậm chí thuê cả người dân thường để trà trộn vào đám đông, vừa bảo vệ vừa bám sát Yoo Won.

Rồi mới đây nhất là chui vào thùng giấy tủ lạnh. Jun Seok nhìn lại bản thân, cảm thấy mỗi ngày đều phải đối mặt với những thử thách mới. Anh ta vò đầu bứt tóc, cổ nóng ran.

“Anh có sao không ạ?”

“Hừ… Do Kki này.”

“Dạ, thưa anh.”

“Chúng ta phải làm thế này đến bao giờ nữa?”

“Em không biết. Nhưng dù sao thì hôm nay cũng đỡ hơn một chút rồi mà. Chị dâu… giờ cũng đã để ý thấy rồi.”

Thật ra, ban đầu ai cũng nghĩ là Yoo Won giả vờ không biết. Làm sao có chuyện nhiều người theo dõi như vậy, lại còn liên tục tặng quần áo, hoa quả mà cậu không hề hay biết?

Thế nhưng phải mất 38 tiếng theo dõi, Yoo Won mới nhận ra sự tồn tại của họ. Ánh mắt ngạc nhiên của cậu khi đó làm tất cả đều bất ngờ. Cái công việc bảo vệ đội lốt theo dõi này kéo dài ngày qua ngày khiến Jun Seok vô cùng mệt mỏi và căng thẳng.

“Haizzz… Thôi được rồi. Chúng ta cũng đi thôi.”

Nhìn bóng lưng của Yoo Won và mấy người đàn ông đang dần đi xa, Jun Seok túm lấy phần dưới của chiếc thùng tủ lạnh. Đúng lúc đó, một trong số những người đàn ông chạy đến gần Jun Seok, phấn khích nói:

“Anh ơi! Chị dâu cuối cùng cũng tìm được món gì bổ dưỡng rồi! Tôm hùm đấy ạ!”

Nghe nói đã tìm thấy đồ ăn tử tế sau bao ngày chỉ quanh quẩn với đồ ăn vặt và mì gói rẻ tiền, vẻ mặt mệt mỏi của Jun Seok cũng bừng sáng hẳn lên.

“Đưa tôi đi ngay!”

“Vâng, thưa anh!”

Jun Seok vội vàng chui vào chiếc thùng tủ lạnh, luồn camera qua lỗ nhỏ rồi nhanh chóng bước đi.

***

Sau khi một mình xử lý hai con tôm hùm, tôi hài lòng nhìn xung quanh. Mấy ông chú ngồi bàn đối diện cũng đang vui vẻ thưởng thức bữa ăn, gương mặt ai nấy đều hân hoan. Dù tôi đã nghĩ ít nhất lúc ăn cơm anh ta cũng phải đến, nhưng Kwon Tae Beom vẫn chẳng thấy tăm hơi đâu.

‘Không, không đúng. Mình tìm anh ta làm gì? Giờ này chắc Kwon Tae Beom đang ăn ngon ngủ yên với Yoon Seol Ah… Chết tiệt…’

Chỉ nghĩ đến cảnh Kwon Tae Beom ở bên Yoon Seol Ah thôi, lòng tôi lại trĩu nặng. Tôi sụt sịt mũi một cái, ông chú đang ngồi bên cạnh giật mình hỏi:

“Chị, chị dâu. Có chuyện gì…”

“Hức… Kwon Tae Beom là đồ tồi!”

“Hả?”

“Hừm… Chú ơi… Chú nói thật đi… Hức, có phải Kwon Tae Beom đã giấu Yoon Seol Ah ở nhà rồi không? Đúng không?”

Nước mắt lưng tròng, tôi ngước lên nhìn ông chú. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán chú ấy. Ánh mắt chú ấy dao động, tránh né cái nhìn của tôi, vẻ mặt bối rối hiện rõ. Không cần chú ấy phải lên tiếng, câu trả lời vốn dĩ đã quá rõ ràng rồi.

Hức. Tôi đã biết ngay mà. Nếu đã vậy thì giữ mấy chú ấy bên cạnh tôi làm gì chứ.

Tất cả đều vô dụng. Tôi sụt sịt mũi, dùng tay chùi mạnh nước mắt. Đúng lúc đó, đầu óc tôi bỗng lạnh toát, một ý nghĩ kinh hoàng bắt đầu len lỏi.

‘Chẳng lẽ nào… anh ta biết mình có thai nên mới cử người đến giám sát? Thế nên Kwon Tae Beom không có ở đây mà chỉ có mấy ông chú này… Họ đến để bắt cóc mình và giết… giết con mình…’

Ý nghĩ khủng khiếp này làm toàn thân tôi như bị rút hết máu, hơi thở cũng trở nên gấp gáp. Tôi run rẩy, ông chú bối rối nhìn tôi, nói gì đó nhưng tôi không nghe thấy gì cả.

‘Khoan đã, mình chưa nói cho ai biết cả… Liệu anh ta có thực sự biết mình có thai không?’

Tôi vẫn chưa kể chuyện mình có thai cho ai. Ý nghĩ này chỉ là sự lo lắng của riêng tôi thôi. Vậy tại sao tôi lại có cảm giác Kwon Tae Beom đã biết chuyện nhỉ?

Lúc đó tôi chợt nghĩ, ‘Liệu mấy ông chú này cũng biết không?’. Nhìn mấy chú im lặng như thế này, chắc hẳn đã được Kwon Tae Beom dặn dò trước. Nhưng hỏi thẳng ra thì vẫn còn nguy hiểm. Trước khi nắm rõ ý đồ của Kwon Tae Beom, tôi cũng phải giả vờ không biết gì.

‘Vậy thì phải làm thế nào để biết đây…’

Đúng lúc đó, tôi nhìn thấy một thứ và một ý tưởng hay ho chợt lóe lên trong đầu. Tôi nhấn nút chuông tròn trên bàn, không lâu sau, một người đàn ông mặc vest lịch sự đến hỏi tôi có cần gì không.

“Cho tôi một chai soju.”

Tôi cố ý quay đầu đi, giả vờ xem các món khác để quan sát biểu cảm của mấy ông chú. Ngay lập tức, ông chú vẫn im lặng ngồi cạnh tôi từ nãy đến giờ đã lên tiếng ngăn cản:

“Không được đâu, chị dâu.”

“Tại sao?”

“…Tôi không thể nói rõ lý do được, nhưng không được đâu ạ.”

Tôi lại hỏi người đàn ông có vẻ không muốn trả lời tôi:

“Vậy cho tôi một điếu thuốc đi.”

“…Cái đó cũng không được ạ.”

Ánh mắt bối rối của ông chú thoáng lướt qua bụng tôi rồi rời đi. Nhìn hành động đó, tôi đã hoàn toàn chắc chắn.

‘Kwon Tae Beom… đã biết mình có thai.’

Vậy thì phải tìm cách trốn thoát bằng mọi giá. Nghĩ rằng Kwon Tae Beom đã biết hết mọi chuyện, tim tôi đập thình thịch, lòng nóng như lửa đốt. Tôi nhớ đến cánh cửa sau mà mình đã thấy khi bước vào nhà hàng. Phải rồi, đó là cách duy nhất. Tôi giả vờ vô ý chạm vào lọ nước chấm.

“Cậu có sao không?”

“Ôi, chết rồi, chú có sao không ạ?”

Tôi đã cố ý làm tự nhiên nhất có thể, nhưng đôi mắt của ông chú nhanh hơn cả ánh sáng. Chú ấy vươn tay ra và dùng tay không đỡ lọ nước chấm, tay áo trở nên ướt sũng.

“Tôi không sao. Tôi đi lấy nước chấm mới cho cậu nhé?”

“À, không, không sao đâu.”

Không cần phải đến mức này đâu… Thế là ‘kế hoạch giả vờ đi vệ sinh để trốn ra cửa sau’ đã thất bại thảm hại. Nhưng không sao, vẫn còn nhiều kế hoạch khác mà.

Tôi nuốt nước bọt, liếc nhìn ông chú rồi ôm lấy bụng mình.

***

“Ôi trời ơi…”

Sắc mặt của Cha Yoo Won trong gương tái mét. Cũng phải thôi, cứ có một chút kẽ hở là tôi lại tìm cách trốn thoát, nhưng không có kẽ hở nào xuất hiện cả. Tôi giả vờ đau bụng, đi vệ sinh mấy lần. Tôi nói thèm ăn kem nên đến cửa hàng tiện lợi. Thậm chí tôi còn cố tình để quên thẻ ở nhà hàng, nhưng tất cả đều thất bại.

Sao mà bọn họ lại ăn ý đến thế nhỉ? Chú Chang Shik ra ngoài mua quần áo cho tôi thì chú Dong Jun lại dính chặt bên cạnh. Lúc chú Dong Jun đi thanh toán, chú Myeong Hun lập tức lấp vào chỗ trống.

Cuối cùng, tôi định chạy trốn vào một con hẻm trên đường về khách sạn, nhưng xung quanh tôi có quá nhiều ánh mắt giám sát nên tôi đành phải từ bỏ.

“Haizzz… Thật là phát điên mà.”

Tuyệt vọng là thế, nhưng tôi biết mình không thể cứ ngồi yên như vậy mãi, phải nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì. Tôi bước đi không ngừng trong căn phòng rộng lớn, lòng rối như tơ vò. Rồi bất chợt, một ý nghĩ loé lên khiến tôi khựng lại và ngẩng đầu lên.

“A! Mình quên mất! Sao mình không nghĩ ra nhỉ? Lần trước mình đã trốn trong xe đẩy hàng mà.”

Vậy thì phải boa cho họ bao nhiêu đây? Tôi kiểm tra lại số tiền còn trong người rồi vội vã nhấc điện thoại lên gọi dịch vụ phòng. Món ăn thì hơi đắt, nên tôi chỉ gọi một lon Coca-Cola. Một lon Coca-Cola mà tận mười nghìn won, tôi tiếc đến suýt khóc.

Tôi thấp thỏm chờ nhân viên khách sạn. Không lâu sau, chuông cửa vang lên.

“Kính coong!”

Tiếng chuông cửa vang vọng khắp căn phòng, tôi bật dậy khỏi ghế sofa như một cái lò xo, lao thẳng ra cửa. Mở tung cánh cửa đã khóa bằng tay, đập vào mắt tôi đầu tiên là thân hình vạm vỡ trong bộ vest đen.

“Chào chị dâu, đây là lon Coca-Cola cậu đã đặt.”

“… Sao lại là chú Dong Jun…”

“Lỡ có kẻ nào khả nghi tiếp cận thì sao ạ? Giờ này cũng đã khuya rồi.”

Đúng thế… Giờ này đã khuya rồi, tại sao các chú lại… Tôi muốn biết tại sao các chú lại đứng canh trước cửa suốt từ nãy đến giờ mà không nghỉ ngơi. Những gương mặt quen thuộc của mấy chú nở nụ cười tươi rói chào tôi.

“Vậy mời cậu dùng bữa ngon miệng nhé. À, nhớ đánh răng rồi hẵng đi ngủ đấy ạ.”

“Vâng… Cháu, cháu cảm ơn ạ…”

Tôi giấu mấy tờ tiền ra sau lưng, nhận lấy lon Coca-Cola.

“Haizz…”

Tôi không kìm được một tiếng thở dài. Tôi đặt lon Coca-Cola vào tủ lạnh rồi lê từng bước nặng nề về phía giường. Nằm trên giường, tôi ngắm nhìn nội thất sang trọng của căn phòng. Rốt cuộc thì đây là trốn chạy, là bị giám sát hay là một chuyến du lịch? Tôi không thể nào hiểu nổi Kwon Tae Beom đang nghĩ gì. Trong lòng tôi chỉ muốn quay về Seoul, túm lấy Kwon Tae Beom và hỏi anh ta đang làm cái trò gì vậy.

‘Nếu làm thế, chắc mình không sống nổi quá… Thôi, ngày mai lại thử lại vậy.’

Với quyết tâm ấy, tôi cuộn mình trong chăn, để cơn buồn ngủ dần kéo đến và nhấn chìm mình vào màn đêm.

Còn tiếp

Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo