Lịch đăng: T2 và T6
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.
Chương 55
Ở kiếp trước, tôi vốn không thân thiết gì với bố mẹ. Họ luôn bận rộn, còn tôi thì nhút nhát, chẳng có lấy một người bạn, yêu đương lại càng là điều không thể mơ tới. Nhưng bên cạnh Cha Yoo Won lại luôn có bà, tuy hơi nghiêm khắc nhưng đầy tình thương và ấm áp.
Và bây giờ, tôi đã có những người chú luôn bên cạnh, họ sẽ không bao giờ bỏ rơi tôi. Dù không còn cơ hội gặp lại Kwon Tae Beom nữa, anh ta vẫn là một trong số những người đó.
Nhớ lại khoảng thời gian bên Tae Beom, khi anh ta rửa trái cây cho tôi, mua đồ ăn ngon cho tôi… lòng tôi bỗng nặng trĩu.
Tôi cúi gằm mặt, cắn chặt môi. Hoppang kêu lên khe khẽ như lo lắng cho tôi.
“Xin lỗi nhé. Lẽ ra mình chỉ nên nghĩ đến những điều tốt đẹp thôi.”
Tôi dụi nhẹ khóe mắt ửng đỏ. Hoppang đột ngột nhảy phốc xuống sàn rồi kéo gấu quần tôi như muốn dẫn tôi đi đâu đó.
“Hở? Đi đâu thế?”
Tôi lo nó sẽ bị thương nếu giẫm nhầm nên chậm rãi bước theo. Sau khi đi một quãng khá xa với đôi chân ngắn ngủn, Hoppang mới chịu buông vạt áo tôi và chạy vọt lên trước.
“Ơ…?”
“Kyu-hng!”
Hoppang nhảy nhót, lắc lư mông tròn trịa rồi cắn đuôi một con bạch hổ to lớn như đang trêu chọc.
“Ơ… chào nhé.”
Vừa bắt gặp ánh mắt của con bạch hổ, sau gáy tôi liền lạnh toát. Không hiểu sao cảm giác này lạ lắm. Hồi xưa đâu đến mức này? Tôi đảo mắt để cố tránh ánh nhìn ấy, nhưng con hổ lại từ từ bước đến gần. Đôi mắt vàng rực sáng rực nhìn tôi chằm chằm, làm tôi nghẹt thở, chỉ muốn lùi lại thật xa.
“Kyu…?”
Nhưng Hoppang đã nhanh chóng nhảy về bên cạnh tôi, chiếm ngay vị trí phía sau lưng. Tôi không còn đường lui nữa.
“Ugh…!”
Con hổ đến sát bên tôi. Nó đè nhẹ lên vai tôi rồi hé miệng hướng về chiếc cổ đang trần trụi lộ ra của tôi.
“Mình… chết mất thôi…!”
***
“Á! Hự… Hộc… Mơ, là mơ thôi mà…”
Tôi mở choàng mắt, trần nhà quen thuộc đập vào tầm nhìn. Dù biết đó chỉ là một giấc mơ, cảm giác nanh vuốt bén nhọn của bạch hổ kia như vẫn còn in hằn trong cơ thể tôi. Tôi sờ vào cổ bằng bàn tay ướt đẫm mồ hôi. May quá, vẫn còn nguyên vẹn. Dù vậy, vẫn thấy hơi rát rát…
“Á…”
Đúng thật là rát. Tôi định kiểm tra vết thương nhưng chẳng thấy gì rõ ràng. Cuối cùng đành rời khỏi giường, đi vào phòng tắm và cởi đồ ra.
Trên gáy tôi có một vết thương nhỏ chưa từng thấy trước đó.
“Muỗi cắn sao…?”
Mới đầu xuân, trời còn se lạnh thế này thì làm gì có muỗi. Chắc là tôi gãi trong lúc ngủ. Nhân tiện đã vào phòng tắm, tôi cởi nốt quần và đồ lót rồi bước vào buồng tắm.
Vòi sen ở khách sạn cao cấp quả nhiên khác biệt. Dù còn sớm, nước nóng đã chảy ra ngay khi vừa vặn. Cảm giác như một ngày mới sẽ thật tốt đẹp khiến tôi ngân nga hát khe khẽ.
***
Tae Beom mím môi, bất giác cong nhẹ khóe miệng khi nhớ đến cảm giác còn đọng lại trên môi mình. Sáng nay, anh đã ôm lấy Yoo Won đang ngủ say trong vòng tay và tiết ra pheromone. Yoo Won để lộ chiếc cổ trắng ngần trong lúc ngủ, và anh không thể kiềm chế được mình.
Anh chôn môi vào cổ cậu, để lại một dấu vết rồi mới chịu rời đi. Sau khi vuốt nhẹ vết hằn ấy đầy thoả mãn, Tae Beom đứng dậy, đặt một nụ hôn lên trán Yoo Won đang ngủ ngon lành.
“Thưa anh, đến nơi rồi ạ.”
Tae Beom mở mắt trước tiếng gọi. Anh vội rời khỏi xe và bước lên bậc thềm, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến Yoo Won.
“Yoon Seol Ah đâu rồi?”
“Cô ấy đang ở biệt thất ạ.”
Mùa xuân đến, bãi cỏ càng thêm xanh mướt. Bước chân Tae Beom mỗi lúc một nhanh hơn.
“Đến rồi ạ, thưa anh.”
“Ừ, cậu chờ ngoài này.”
“Vâng!”
Cộc, cộc—
“Tôi là Kwon Tae Beom.”
“Vâng, mời anh vào!”
Seol Ah đang dọn dẹp vội vã trong phòng khách, thấy Tae Beom bước vào liền lúng túng lên tiếng.
“Anh đến sớm hơn tôi nghĩ.”
“Có chút việc nên tôi tranh thủ đến luôn.”
“À… chỗ hơi bừa một chút, nhưng mời anh ngồi.”
Cô ta lúng túng dọn nhanh đống giấy tờ trên bàn rồi chỉ vào chỗ trống với vẻ ngượng ngùng.
“Phó giám đốc Yoon đã đến tìm cô.”
Vừa ngồi xuống, Tae Beom liền đi thẳng vào vấn đề. Seol Ah đang chuẩn bị trà thì khựng lại.
“Anh tôi á?”
“Phải.”
“…Anh ấy nói gì ạ?”
Seol Ah thoáng im lặng rồi đặt tách trà trước mặt Tae Beom. Đầu ngón tay cô ta trắng bệch vì vô thức siết chặt chiếc tách.
“Có vẻ anh ta đã biết cô đang ở trong nhà tôi.”
“Hả? Sao anh tôi lại biết…”
“Chắc trong nhà có chuột rồi.”
Seol Ah hơi hoảng hốt, ánh mắt thoáng dao động. Trái lại, gương mặt Tae Beom vẫn bình thản. Anh nhấp một ngụm trà nóng rồi tiếp tục:
“Chuẩn bị đến đâu rồi?”
Ánh mắt anh lướt qua đống tài liệu rải rác khắp phòng. Dạo gần đây, tình trạng của Yoo Won có vẻ tốt hơn, nhưng chẳng ai dám chắc mọi thứ sẽ luôn ổn định.
“May mắn là tôi đã tìm được hết tài liệu cần thiết. Tình trạng lưu trữ cũng tốt, bắt đầu tư vấn ngay hôm nay cũng được.”
Gương mặt tự tin trở lại, Seol Ah đáp lời, hoàn toàn khác với vẻ bồn chồn lúc nãy.
“Mà… khi nào thì Yoo Won quay lại?”
“Chắc tuần sau sẽ về Seoul, nếu không có gì bất ngờ xảy ra.”
Tae Beom vuốt nhẹ cằm, nhớ tới gương mặt hay làm loạn của Yoo Won. Cậu luôn khiến người ta không thể rời mắt dù chỉ một chút. Nghĩ đến đó, Tae Beom bất giác mỉm cười. Seol Ah cũng nắm chặt tay lại, nụ cười ấm áp hiện rõ trên môi.
“Vậy khi Yoo Won quay về, tôi sẽ bắt đầu tư vấn luôn. Nếu cần thì sẽ kết hợp điều trị bằng thuốc.”
“Thuốc đó…”
Tae Beom ngập ngừng rồi mới nói tiếp:
“Có ảnh hưởng gì đến thai nhi không?”
“…Trời ạ.”
Đôi mắt Seol Ah sáng lên. Sau một thoáng sững người, cô ta nheo mắt lại, mỉm cười rạng rỡ.
“Yoo Won đang mang thai à?”
Tae Beom khẽ gật đầu sau khi ho nhẹ một tiếng.
“Thật tốt quá. Chúc mừng anh, Tae Beom. À… vậy thì…”
Seol Ah đang vỗ tay mừng thì sực nghĩ ra điều gì đó. Gương mặt cô ta thoáng trầm lại. Tae Beom càng lúc càng bất an, kéo nhẹ cà vạt.
“Ừm… vậy điều trị bằng thuốc phải tạm hoãn thôi.”
Cần hết sức cẩn trọng khi dùng thuốc trong thai kì. Seol Ah nhớ lại gương mặt Yoo Won lần trước gặp. Có vẻ cậu đã ổn định hơn nhiều, tinh thần cũng tốt hơn.
“Nghe anh nói, có vẻ Yoo Won đã mất toàn bộ ký ức, đúng không?”
“…Ừ.”
“Thật ra thì… ký ức ấy cũng đâu phải tốt đẹp gì.”
“…”
“Không cần phải gợi lại làm gì. Trước mắt, mục tiêu chính của chúng ta là điều trị chứng mộng du. Nếu có thể, tôi nghĩ không dùng thuốc vẫn tốt hơn. Dù trước đây tôi từng cân nhắc, nhưng với tình hình hiện tại, nên tránh thì hơn. Chỉ có một điều khiến tôi lo ngại…”
Gương mặt Tae Beom giãn ra đôi chút khi nghe những lời giải thích từ Seol Ah—người đã theo dõi sức khỏe Yoo Won suốt nhiều năm.
“Nếu trong quá trình điều trị, cậu ấy bất chợt khôi phục trí nhớ… thì cú sốc đó có thể rất lớn.”
Tae Beom cắn môi khi nghĩ đến Yoo Won của ngày trước, một Yoo Won đầy đau khổ, mất hết hy vọng và ánh sáng sống.
‘Em muốn chết quá….’
Thi thoảng, câu nói đó lại thoát ra từ miệng Yoo Won trong lúc say ngủ, khiến cho lòng anh như bị bóp nghẹt.
‘Mẹ ơi… Bố ơi….’
Tae Beom đưa tay lên vuốt mặt, nghe cậu gọi bố mẹ trong mơ mà lòng đau như cắt. Cảm giác như chỉ cần lơ là một chút thôi, Yoo Won sẽ rời bỏ thế giới này mãi mãi.
“Trước mắt, tôi nhờ cô tư vấn tâm lý trước. Việc điều trị tiếp theo cứ để tùy tình hình rồi tính.”
Biết Yoo Won mang thai, Tae Beom bắt đầu học hỏi về thai kỳ. Dù lịch trình bận rộn, anh vẫn tranh thủ từng chút một. Và khi biết về “trầm cảm khi mang thai”, anh càng thấy lo hơn.
Người ta bảo bệnh đó thường xuất hiện từ tháng thứ sáu, nhưng lo thì vẫn cứ lo. Nhất là khi trong lòng Yoo Won vẫn còn sót lại những mảnh ký ức cũ, dù chính cậu cũng không biết.
‘Làm ơn… hãy để em chết đi.’
Lời nói đó một lần nữa vang vọng trong đầu, Tae Beom nhắm chặt mắt rồi bật dậy.
“Vậy, tôi xin phép về trước. Nhà an toàn rồi, đừng ra ngoài nếu không cần thiết. Có việc gì thì cứ bảo với các cậu ấy.”
“Vâng, tôi sẽ nhớ.”
Tae Beom đứng lên và bước ra cửa. Khi anh sắp rời đi, Seol Ah ngập ngừng gọi với lại:
“À, này… Tae Beom.”
“…Ừ?”
“Chuyện là… Gi Chan, anh ấy… khi nào thì…”
Hai gò má cô ta ửng hồng, tay đan vào nhau, lí nhí nói.
“Nghe nói ngày kia sẽ nhập cảnh.”
“À… cảm ơn anh!”
Tae Beom gật đầu rồi rời khỏi biệt thất, vừa đi vừa mở đoạn video về Yoo Won. Thời gian còn lại chỉ có bốn ngày, đó là tất cả những gì anh có thể dành cho cậu.
Còn tiếp
Bản dịch thuộc về Navy Team, cập nhật duy nhất trên trang web NAVYBOOKS.NET, đọc tại trang web chính chủ để ủng hộ nhóm dịch. Truyện không đủ view có thể sẽ bị drop.