Chương 10
Tác giả: 단당밀
Dịch: Thỏ
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
[Thời gian chờ đã hết, một ghi chú kịch bản mới đã được chỉ định.]
<Ghi chú kịch bản #005: Người Giải Quyết Mọi Vấn Đề Của Sinistra>
Cảnh 1. Quán trọ (Ban ngày/Bên trong).
Bên trong quán trọ yên tĩnh, không có khách. Đột nhiên, cửa mở ra kèm theo âm thanh vui vẻ. Leonardo bước vào với vẻ bối rối. Một người dân nhờ giúp đỡ, và anh, nửa vời bị cuốn vào tình huống, đành bước ra ngoài.
Cảnh 2. Đường phố Sinistra (Ban ngày/Bên ngoài).
Một cảnh tượng hỗn loạn diễn ra đàn gà chạy tán loạn, bánh xe hàng bị hỏng, khu chợ nhộn nhịp náo động. Leonardo nhanh tay chụp được một con gà vừa thoát khỏi lồng. Một vài thanh niên cũng tham gia giúp đỡ, nhưng động tác nhanh nhẹn của anh vẫn nổi bật hơn hẳn.
Dân thường 2: "Wow, chàng trai trẻ này giỏi thật đấy!"
Những người xung quanh bày tỏ sự ngưỡng mộ. Leonardo có chút ngượng ngùng.
Cảnh 3. Quán trọ (Ban đêm/Bên trong).
Tin đồn lan rộng: Leonardo là người giải quyết vấn đề. Hết người này đến người khác kéo đến nhờ anh giúp đỡ, đổi lại là những phần thưởng. Leonardo dần hòa nhập với mọi người, từng bước xây dựng danh tiếng trong thành phố.
Nhân vật chính: Leonardo
Điều kiện hoàn thành kịch bản:
[Danh tiếng của Leonardo tăng lên trong khu vực kịch bản. (Điểm tối thiểu cần đạt: 1,000)]
Chuyện này có gì đó sai sai.
Tại sao Leonardo đột nhiên phải làm mấy việc lặt vặt trong thành phố thế này? Anh ta đường đường là nhân vật chính của một câu chuyện hoàng gia kỳ ảo cơ mà, chứ đâu phải tên chạy việc vặt chuyên đi bắt gà?
Tôi lườm mấy dòng chữ lơ lửng trong không trung trong khi nhai bánh sandwich.
Quan trọng hơn cả, danh tiếng của Leonardo càng lớn thì tôi càng thấy bất an.
Dựa vào đoạn hội thoại trong "Kịch bản #004" với Nam tước Roald, rõ ràng có người biết Leonardo là nhị thiếu gia bỏ trốn của Bá tước. Nếu danh tiếng của anh ta tăng lên, tin tức sẽ truyền đến tai Nam tước. Và một khi điều đó xảy ra, chắc chắn họ sẽ cử người đến bắt về.
Mà một khi Leonardo đi rồi, tôi chỉ là một ông chủ quán trọ vô danh sẽ mất sạch đất diễn, không còn chút sự chú ý nào từ kịch bản, rồi biến mất như tro bụi.
Một tương lai chết chắc. Chết tiệt.
Cuộc đời thật quá khó khăn. Tôi nghiến răng nhai mạnh miếng bánh, cảm giác nó trôi xuống cổ họng khô khốc.
Tôi đẩy ghi chú kịch bản ra xa thì bắt gặp Leonardo, với vẻ mặt nghiêm túc kỳ lạ, đang cầm bánh sandwich một cách vụng về giữa bàn tay và lồng ngực, như thể đang suy tư điều gì đó.
Thấy lạ, tôi hỏi:
"Anh làm sao thế?"
"...Khi ăn, tự nhiên cậu nghiêm túc hẳn rồi nhìn chằm chằm ta. Là cậu lo chuyện tiền ăn à? Ta biết mình vẫn còn thiếu sót, nhưng ta sẽ cố làm việc chăm chỉ hơn. Hoặc... ta nên ăn ít lại?"
Vẻ mặt anh ta vô cùng nghiêm túc. Mái tóc xanh đậm buông xuống, đổ bóng mờ nhạt trên khuôn mặt đầy tâm sự.
Anh ta đã ăn đến ba phần ăn đầy ụ rồi, vậy mà định ăn ít lại sao? Tôi có nghe nhầm không? Không, thật sự là vậy hả?
Ý tôi là, truyện mới chỉ bắt đầu thôi mà. Nhưng một nhân vật chính chạy lòng vòng bắt gà vì tiền ăn thì có chút khí chất nào không?
Anh ta nói rất nghiêm túc, nhưng càng hiểu thì tôi càng thấy đó là một tên ngốc. Tôi cạn lời, lập tức phản bác:
"Anh đang cố biến tôi thành một ông chủ bủn xỉn suốt ngày cằn nhằn chuyện ăn uống đấy à? Đừng nói bậy nữa, ăn đi. Vẻ nghiêm túc trên mặt tôi là do ngủ ngon quá nên đầu óc hơi lơ mơ thôi."
Ngay lúc đó, Vittorio, người nãy giờ ăn uống yên lặng, hơi mở to mắt hỏi:
"Cậu chỉ ngủ nhiều mà cũng thấy khó chịu à? Cơ thể yếu quá vậy?"
"Đúng là vậy."
Leonardo đồng tình ngay lập tức.
Tôi nhận ra từ hôm qua, anh ta có vẻ cực kỳ nhạy cảm với vấn đề sức khỏe, chắc là do ảnh hưởng từ quân đội.
Những kẻ này biết gì về hội cú đêm chứ?
Tôi sắp gắt lên vì bực nhưng kìm lại được. Dù nói gì thì hai người này cũng cãi lại, nên thôi, đừng phí sức.
Đúng lúc đó, cửa quán trọ đột nhiên bật mở. Một ông lão mặt đầy nếp nhăn sải bước vào, đi thẳng đến túm lấy cằm Leonardo.
[Đang xem thông tin...]
Cấp bậc – Nhân vật phụ (Tầm ảnh hưởng kịch bản: 0.05%)
Vai trò – Dân thường số 1
Kịch bản – [Chất lồng gà lên xe đẩy từ ngoại thành vào thành phố], [Nhờ Leonardo giúp đỡ.]
Lời thoại – "Này, cậu trai trẻ! Tôi thấy cậu hôm qua rồi. Cái cách cậu dùng tay thật ấn tượng! Tôi đang tự hỏi... cậu có thể giúp tôi một chút không? Tôi sẽ trả công hậu hĩnh!"
"Ơ...?"
Leonardo bối rối trả lời, nhưng ông lão rất kiên quyết. Nuốt xong miếng bánh cuối cùng, cậu ấy nhanh chóng đứng dậy.
"Đi thôi. Nhóc, trông quán giúp nhé? Ở yên đấy, đừng chạy lung tung, không lại làm chậm quá trình hồi phục."
"Chúng ta đi làm gì vậy?"
"À... ông vừa mua gà từ một trang trại ngoài thành phố đúng không?"
Tôi nhìn dân thường 1, tỏ vẻ như đã biết tất cả. Ông lão gật đầu.
Giữ nguyên biểu cảm "biết tuốt", tôi thêm vào:
"Hôm nay chắc là ngày vận chuyển gà nhỉ? Nhìn ông vội vã thế này là biết ngay. Đúng là xui xẻo thật."
"Ồ, trông chủ quán cậu biết nhiều phết nhỉ? Quá tuyệt."
Biết hết sao được, tôi đâu phải Phật tổ! Tất cả là nhờ vào Ghi chú Kịch Bản Toàn Tri Toàn Năng và Trực Giác Chủ Quán công cụ sinh tồn quan trọng của tôi. Tôi cần tận dụng mọi cơ hội để bồi đắp thêm nhân vật "ông chủ quán mờ ám" này và giành lấy thời lượng lên hình.
Đó là con đường duy nhất giúp tôi sống sót.
Tôi vỗ mạnh lưng Leonardo, giục anh ta đi.
"Nhanh lên, giúp người ta đi chứ. Thành phố này sống bằng sự giúp đỡ lẫn nhau mà, đúng không?”
Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết được đăng tải tại Navy Team.