Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết - Chương 11

Chương 11

Tác giả: 단당밀

Dịch: Nghi

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

Tôi chưa từng nghĩ là mình lại đi làm nông thế này.

Đang chạy vòng quanh chợ cố gắng bắt lũ gà, chợt nhiên suy nghĩ đó ập đến với tôi như một tia sét đánh ngang tai. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình là tạng người dễ bị kiệt sức, nhưng đó chỉ là thứ dựa trên cái tiêu chuẩn ngu ngốc của con người mà thôi.

Có mà mơ!

Chỉ những người tận mắt chứng kiến lũ gà chạy trốn khỏi mình mới biết chúng nhanh đến mức nào. Ngay cả khi tôi cố gắng dùng mưu mẹo nhằm bắt chúng thật cẩn thận, mà lũ gà đó lại như vẫn cảm nhận được và thoát thân một cách thần kỳ.

Còn về việc nghỉ hưu hay bất cứ thứ gì khác, tôi có thể thấy rõ rằng sau khi bản thân thoát khỏi thế giới kịch bản này, thì thứ đón chờ trước mắt sẽ là chết đói nếu tôi cân nhắc đến việc chăn nuôi hay làm nông.

Mà nếu tôi có một người cộng sự ngoan ngoãn, cứng cáp bên cạnh để sai vặt thì chuyện sẽ khác thôi. Hiện tại, tôi đang tựa lưng vào xe hàng, thở dốc từng hơi thì thấy Leonardo ở phía trước, nom anh ta bắt gà vừa thoăn thoắt lại nhanh nhẹn.

“Chà. Cậu này này nhanh nhẹn quá nhỉ!”

Chẳng mấy chốc đã có một đám đông ngưỡng mộ anh ta rồi. Nếu cứ thế này, anh ta chắc chắn sẽ có tiếng lắm đây.

Ơ mà, chẳng phải hôm qua anh ta còn than rằng mình bị teo cơ sao? Hẳn là Leonardo vẫn đang nhức cơ lắm sau khi vận nhiều sức lực như vậy để cứu Vittorio, ấy thế mà trông anh ta không có vẻ gì là mệt mỏi cả.

Leonardo, hoặc là đủ khỏe để chịu đựng cơn đau, hoặc có lẽ bằng một cách nào đó, dòng máu Ertinez ẩn trong cơ thể anh ta đang bùng lên và phát triển nhanh chóng. Hoặc có lẽ đó chỉ là đặc quyền của nhân vật chính mà thôi.

Về danh nghĩa thì việc bắt gà là nhiệm vụ chung, nhưng thực tế Leonardo đã làm gần như tất cả rồi. Còn tôi, thì cứ cố gắng lẻn vào rồi lại lẻn ra, vờ như sung sức lắm. Còn khi nào hụt hơi, tôi bèn lùi lại và thở dốc, cứ lặp đi lặp lại chu trình đó như thế.

…Người đưa thông tin "hậu trường" mà lại yếu ớt thì sẽ ngại lắm mà, nhỉ?

Có lẽ từ bây giờ, tôi nên bắt đầu âm thầm rèn luyện cơ thể thôi. Tôi nghiêm túc xoa bóp các bó cơ ở cánh tay, chìm vào suy nghĩ. Ý là, tôi chưa nghe ai bảo mình yếu bao giờ, bình thường cũng có thua kém ai đâu.

Ngay lúc đó, khóe mắt tôi trông thấy hình ảnh con gà dễ thương bị biến dạng và lóe lên, số đếm đã tăng lên 28. Thực ra chúng tôi đã bắt được 29 con rồi, nhưng một trong số đó đã tuột mất khi tôi cố gắng tóm lấy rồi nên không được tính vào. Dù sao thì nhiệm vụ này cũng khó nhằn mà.

Vút.

Leonardo lướt đi nhẹ nhàng trên con đường đất như một con báo, anh ta đã bắt được con gà cuối cùng. Sự linh hoạt của anh ta khiến quần áo bó sát vào người, thoáng để lộ những đường nét cơ bắp rõ nét, rồi tan biến đi sau lớp vải.

Có vẻ như cơ thể của Leonardo Ertinez không tệ như tôi nghĩ.

Những dòng chữ lung lay và hiện ra trước mắt tôi.

[Nhiệm vụ Kịch bản phụ đã hoàn thành! – Bắt những con gà trốn khỏi chuồng (30/30)]

[Căn cứ vào thành tích, danh tiếng của Leonardo tăng lên. Danh tiếng hiện tại ở Sinistra: 100 điểm. Để đạt mức tối thiểu cần thiết, cần: +900 điểm.]

Vậy là chúng tôi phải lặp lại việc này ít nhất chín lần nữa sao? Mới nghĩ đến thôi mà mắt tôi đã giật giật rồi, còn Leonardo thì nom có vẻ sảng khoái lắm, anh ta bước lại, nói với giọng đầy mãn nguyện:

“Thực ra làm vụ này cũng tương đương một buổi tập luyện đấy.”

À thế cơ à? Với anh, chắc hẳn đánh nhau với lũ gà cũng như một bài tập tiêu chuẩn trong thế giới giả tưởng nào đó thôi, như chạy vòng quanh sân tập này, phải không? Tôi không thể hiểu nổi. Tôi nhìn anh ta mà mắc mệt, nheo mắt rồi phủi bụi đứng dậy.

“Ừ, giúp đỡ thì lúc nào cũng tốt. Mọi thứ rồi sẽ quay trở lại với chúng ta thôi.”

“Việc bắt gà có ý nghĩa sâu xa nào đó sao? Bất ngờ nhỉ.”

Kể từ khi tôi bị nhục mặt, chẳng lẽ cái tên này đã coi tôi thành mục tiêu dễ bắt nạt rồi sao? Leonardo lại lấy cái giọng trêu ghẹo đó ra mà chọc tôi. Tôi lầm bầm, búng tay tỏ vẻ khó chịu.

Ông lão nhìn chuồng gà đã đầy ắp thì khóe miệng hằn sâu những nếp nhăn hiện lên nụ cười tươi, rồi ông lấy ra một túi tiền nhỏ.

“Cảm ơn cậu thanh niên! Đây, đây là số tiền còn lại từ chỗ gà tôi mua. Cầm lấy đi, và đây là phần cho chủ quán trọ nữa. Tôi hứa sẽ loan tin cho bạn bè tôi rằng đồ uống ở quán của cậu rất ngon. Các cậu đã làm việc vất vả rồi!”

Ông lão đưa cho tôi một bó trứng được buộc gọn gàng bằng rơm. Tôi thoáng nghĩ về nguồn gốc của những quả trứng này, nhưng sau đó chỉ lặng lẽ nhận lấy. Trứng được sản xuất bởi những con gà khỏe mạnh, vậy chắc hẳn hương vị sẽ ngon lắm.

Ông lão cũng đưa trứng cho những người bán hàng ở chợ thay cho lời xin lỗi, sau đó, ông kéo xe hàng rời đi. Con phố cuối cùng cũng bắt đầu trở lại vẻ yên bình.

“Đây.”

Leonardo đặt một túi tiền nhỏ vào lòng bàn tay tôi. Nó không quá nhẹ, nhưng cũng không quá nặng. Tôi từ chối,  đẩy túi tiền trả lại cho anh ta.

“Thôi, tự anh đã kiếm được nó bằng sức lao động của mình mà.”

“Nhưng ta đang ở nhờ chỗ của cậu mà, phải không? Cậu không hỏi han gì mà đã cho ta vào ở rồi. Ta đang trả ơn cho sự giúp đỡ của cậu, nhưng như vậy vẫn chưa đủ sao?”

“Lòng tốt của mình mà được trả bằng tiền… thì hơi lạ. Tôi xin từ chối.”

Không, tôi sẽ không lấy một xu nào. Dù là nợ vật chất hay nợ ân tình, rồi anh cũng sẽ nợ tôi rất nhiều thôi. Tôi cần tích lũy những khoản nợ đó, giống như tích điểm trong chương trình khách hàng thân thiết vậy. Ngay cả khi tôi dành cả đời để trả nợ thì cũng sẽ không đủ. Chỉ khi đó tôi mới có thể, ít nhất là trở thành một nhân vật phụ.

Nhân vật phụ duy nhất mà tôi biết bây giờ, Vittorio, đã nợ Leonardo gần như cả mạng sống rồi đấy thây?

Vì vậy, tôi chắc chắn sẽ vướng sâu vào cuộc đời anh. Tôi sẽ bám dính lấy anh như đỉa và đẩy vai trò của mình lên để trở thành nhân vật chính. Bản chất của kịch bản này là khi câu chuyện được tiến triển, thì rất có thể các nhân vật mới sẽ xuất hiện từ hư không, vì vậy tôi cần có các biện pháp an toàn để giữ vai trò của mình không bị giảm sút.

Hơn nữa, với lỗi nhân bản đáng tin cậy này, tôi thậm chí không cần phải lo lắng về tài chính của mình. Tôi không cần tiền. Ai mà ngờ có ngày tôi lại nói ra mấy câu của người giàu thế này cơ chứ?

Leonardo thấy tôi liên tục từ chối rồi quay đi thì dường như hơi bối rối, anh ta nhướng mày. Sau đó, như thể sực nhớ ra điều gì đó, anh ta đột nhiên nói:

“À. Ta nhớ lần trước cậu có nói là ta sẽ phải trả tiền để đổi lấy thông tin.”

“Vậy… tôi nên nhận tiền này làm phí dịch vụ sao?”

”Ừm, được chứ?”

Thật lòng mà nói, khó. Rất khó.

Rõ ràng là Leonardo đang muốn mua thông tin vào thời điểm này. Chắc hẳn là về một điều gì đó liên quan đến cái chết của anh ta – cũng có thể là tung tích của những thuộc hạ bị bắt hoặc mất tích, hoặc thêm thông tin về cơ thể của ‘Leonardo Ertinez’.

Vấn đề là tôi không thể trả lời bất kỳ câu hỏi nào của anh ta. Kịch bản chỉ được giới hạn trong phạm vi thành phố Sinistra, và mức độ thông tin tôi có thể có được cũng chỉ giới hạn trong đó.

Thế giới mà tôi đang chứng kiến chỉ rộng vài kilomet quanh thành phố này. Nếu phải lập luận, thì có lẽ không ai kém hiểu biết về thế giới hư cấu kỳ lạ này hơn tôi. Làm một chủ quán trọ đáng ngờ kiêm luôn người môi giới thông tin là không hề dễ dàng, và điều đó khiến tôi khô cả họng.

Tuy nhiên, từ chối thẳng thừng yêu cầu của anh ta cũng sẽ không hợp lý. Nếu người môi giới thông tin không bán thông tin, nhân vật sẽ sụp đổ.

Tôi giữ vẻ mặt bình tĩnh và ra hiệu cho Leonardo. Đó là cách tôi báo hiệu rằng chúng tôi nên quay về quán trọ.

Khi chúng tôi trở về quán trọ, tôi thấy Vittorio - đã phá vỡ mệnh lệnh của tôi là ở yên - đã rửa bát trong lúc chúng tôi vắng mặt. Tôi không thể mắng cậu nhóc vì đã làm trái lời tôi được, vì tôi biết rõ cậu nhóc hẳn đã khó chịu đến mức nào khi phải ngồi yên mà bản thân đã không còn nhà cửa hay tiền bạc. Tôi chỉ xoa đầu cậu nhóc.

“Làm tốt lắm nhóc. Ăn kẹo đi. Nhưng đừng quên đánh răng sau khi ăn nhé.”

Sau khi đưa kẹo cho cậu nhóc, tôi vào phòng và lấy ra vài tờ giấy. Đó là thứ tôi đã viết khi đang cố gắng quyết định ý tưởng cho hội thông tin.

Tôi ngồi lên bàn tròn rồi gọi Leonardo lại. Anh ta cũng kéo một cái ghế lại và ngồi xuống. Cái bàn đã bị lật úp lại sau khi dọn dẹp từ đêm hôm trước rồi nên không còn chỗ ngồi nào trống cả, khiến một trong hai chúng tôi đành phải tạm thời ngồi ở vị trí khá là khó xử.

Dù vậy, ngồi như thế này giúp tầm mắt của chúng tôi ngang bằng nhau, nên khá thoải mái. Có thể anh ta là người hoang dã, nhưng nếu nhìn kỹ, có vẻ như ‘Leonardo Ertinez’ đã trời phú có được gen tốt rồi. Tôi nghe nói anh ta xuất thân từ một gia đình quý tộc nổi tiếng, nên xét trên một số phương diện thì nghe cũng hợp lý.

Mà thôi.

Trên tờ giấy, tôi đã vẽ một biểu đồ kim tự tháp. Bắt đầu từ trên cùng, hạng S ở đỉnh, và giảm dần xuống hạng D ở dưới cùng.

“Có hai cách để mua thông tin ở đây. Một là bán thông tin mình có và dùng số tiền đó để mua thông tin khác. Cách kia là mua thông tin bằng tiền tệ hoặc hàng hóa có giá trị tương đương với giá trị của thông tin mình muốn.”

Tôi xòe hai ngón tay, rồi thêm ba ngón nữa, và xòe lòng bàn tay ra.

“Bây giờ, giá trị của thông tin được phân loại dựa trên công sức, tiền tệ hoặc độ hiếm trong quá trình thu thập nó, từ hạng S xuống hạng D, tổng cộng năm cấp độ. Dựa trên số tiền mình đưa ra… hạng D sẽ là lựa chọn tốt nhất. Thông tin hạng D giống như chuyện con rể của người xay bột ngoại tình với ai đó. Không có gì là nghiêm trọng cả.”

“…Nghe ra hạng D vẫn có thể khiến một gia đình tan vỡ đấy chứ.”

“Chà, thông tin mang tính tương đối mà, đúng chưa? Đối với giới quý tộc, một vụ ngoại tình hay những giao dịch bí mật của một người cai trị sẽ được coi là tin tức lớn. Nhưng đối với một người ở một ngôi làng yên bình, một mối tình tay ba như vậy chỉ có giá trị đối với những người trong cuộc mà thôi.”

Tôi mỉm cười rồi nhìn anh ta.

“Nào, nói tôi nghe đi. Anh muốn biết gì?”

Nếu tôi cảm thấy không thể trả lời, tôi sẽ phải nhanh chóng nghĩ ra một lý do để thoát khỏi tình huống này. Tôi luôn giữ ánh nhìn chằm chằm vào Leonardo như đã sẵn sàng nói, nhưng bản thân vẫn cảm thấy căng thẳng.

Nhưng Leonardo không lên tiếng ngay lập tức. Thay vào đó, đột nhiên anh ta như chìm vào suy nghĩ, nét mặt rõ nghiêm túc. Anh ta hỏi, một cách chậm rãi.

“Anh vừa nhắc đến ví dụ, nên tôi tò mò. Nếu hạng hiếm nhất là S, vậy đó sẽ là loại thông tin gì?”

“À thì…”

À, anh ta đã cắn cái câu mà tôi thậm chí còn chưa cố thả. Như vậy sẽ rất tốt cho việc phát triển nhân vật. Tôi cố tình kéo dài câu trả lời, rồi nở một nụ cười ranh mãnh.

“Một bí mật hạng S sẽ là thứ có thể lay chuyển cả thế giới đến tận gốc rễ.”

Trong thế giới này, nếu là thế giới kịch bản, và anh là nhân vật chính, và ý chí tự do của mọi người đều bị kiểm soát, thì đó chẳng phải là một bí mật hạng S sao?

Ồ, và sự thật là anh, Leonardo, thực ra là linh hồn của Leovald trong cơ thể này. Đó có lẽ cũng là loại hạng S.

“…Vậy có nghĩa là anh đã biết tất cả các bí mật, vì anh là người bán thông tin sao?”

“Ồ. Nghe giống thế sao?”

[Tiến độ Kịch bản 5.08%]

Chà, tiến độ đang tăng lên suôn sẻ quá kìa.

Dù sao thì tôi cũng đâu nói dối đâu mà? Haha.

Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết được đăng tải tại Navy Team.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo