Chương 12
Tác giả: 단당밀
Dịch: Nghi
Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.
Bốp bốp!
Tôi vỗ tay phá vỡ bầu không khí đã hơi chùng xuống. Những lúc như thế này, một nhân vật đáng ngờ như tôi thì chỉ cần nở một nụ cười thân thiện và tỏ ra hơi láu lỉnh là ưu tiên hàng đầu, nhỉ?
“Ơ, sao mà tôi biết cho được? Đùa thôi, đùa thôi mà. Tôi thêm hạng S vào cho vui thôi. Quán trọ của chúng ta tuyệt vời đến thế cơ mà! Chủ yếu là để khoe khoang thôi à.”
“…”
“Nghĩ mà xem. Cái bảng xếp hạng này lạ lắm đúng không? A, B, C, D, rồi tự nhiên lại là S, quá bất thường đi. Anh không nghĩ vậy sao?”
Trông Leonardo không mấy hào hứng, rõ là không được thoải mái, nhưng tôi cứ mặt dày nên anh ta cũng miễn cưỡng gật đầu.
À, anh chưa hiểu rõ vấn đề rồi, Leonardo. Anh không luật chơi thực sự là thế nào đâu. Tôi cười mỉm cười rồi cuộn tờ giấy lại. Nhưng rồi trên vẻ mặt nghiêm túc của Leonardo vẫn không có vẻ gì là đã dịu bớt, tôi nghịch ngợm bóc một viên kẹo và đưa vào miệng anh ta.
“...”
Leonardo lườm tôi như thể đang hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”, nhưng tôi đã dùng ngón tay ấn chặt môi anh ta lại, ngăn không cho anh ta cãi cọ rồi nhanh chóng chuyển chủ đề.
Cái má phồng lên vì kẹo chẳng khiến anh ta trông đáng sợ chút nào.
“Rồi, vậy anh có muốn mua thông tin hay không?”
Leonardo trầm tư suy xét, đảo viên kẹo trong miệng. Tiếng lách cách khẽ khàng của viên kẹo hòa lẫn với giọng nói lầm bầm trong miệng anh ta.
“…Để sau đã. Ta sẽ mua sau khi tích góp được thêm tiền.”
Tốt. Vậy là tôi đã thoát nạn được này rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, phủi tay một cách thoải mái.
“Hay, suy nghĩ được đấy. Trời ạ, tôi còn đang không biết nên từ chối làm sao cho không làm tổn thương lòng tự trọng của anh đây, khi mà anh muốn mua thông tin với chút tiền ít ỏi đó. Chắc là anh chưa sành sỏi về kinh tế thị trường và giá cả lắm nhỉ, hả công tử?”
Leonardo im lặng cắn nát viên kẹo, rồi nhanh chóng phản công.
“Khi bắt gà cậu mệt rũ rượi cơ mà, sao giờ tới lúc trêu ta cậu lại hăng hái hẳn ra thế.”
“Giờ lại đi nhắc chuyện đó làm gì? Tôi đã bảo anh rồi, tôi đã bắt chim bắt cỏ bao giờ đâu! Anh quên chuyện đó đi được không?”
Ôi cái lòng tự trọng thối tha của tôi!
Lúc đó Vittorio đang đứng nhìn chúng tôi, cậu nhóc hơi nghiêng đầu, hỏi:
“… Vậy, hai người là bạn sao?”
“Hả?”
Cả Leonardo và tôi đều quay lại nhìn Vittorio. Cậu nhóc hơi giật mình, bèn trưng ra vẻ mặt có phần khó chịu. À, tôi có nhận ra ánh mắt đó. Có vài đứa trẻ sẽ làm cái mặt như vậy khi chúng cảm thấy khó chịu, hoặc lúng túng.
“Không, em cứ tưởng hai anh giống chủ với nhân viên… mà hóa ra hai người lại khá hợp nhau.”
Cảm ơn, Vittorio. Nếu thiết lập được mối quan hệ của chúng tôi ở đây để đảm bảo được một chút tiến độ cốt truyện thì hay rồi. Tôi ngồi thẳng lưng dậy, tự tin trỏ vào mình.
“Chủ quán trọ vừa tốt bụng vừa hào phóng, cộng thêm một trái tim rộng lượng.”
Rồi tôi chỉ vào Leonardo, nở một nụ cười toe toét.
“Đây là một kẻ có quá khứ bất hảo đã bỏ trốn mà tôi nhặt được ngoài đường. À, và cũng là chân chạy vặt kiêm nhân viên tạm thời của anh nữa.”
“Có quá khứ bất hảo ạ?”
Vittorio hỏi, nom như không tin được chút nào.
Chà, sau khi thấy Leonardo tự mình xông vào cứu cậu nhóc, đồng thời mắng ngài Lopez ngay trước mặt cậu bé ngày hôm qua, có vẻ như Vittorio đã có chút thiện cảm với anh ta rồi. Tôi mỉm cười liếc nhìn Leonardo.
“Đúng vậy. Anh chàng này đây,” tôi nói: “bây giờ đã không còn thế nữa, nhưng anh ta đã từng khá là nổi loạn đấy. Theo những gì anh biết, anh ta từng sống khá nổi loạn, suốt đêm chỉ có tiệc với tùng.”
Kể được đến đó thì Leonardo nhanh chóng bịt miệng tôi lại. Anh ta nhướng mày, nụ cười thì cứng đờ khiến vẻ mặt trông có hơi gượng gạo.
Anh ta mường tượng ra gì à? Tôi định nói rằng anh ta từng uống rượu giải sầu thôi, chứ không phải gây chuyện.
Tôi cười khúc khích khi nhận thấy khuôn mặt Leonardo cứ co co giật giật, anh ta đã hiểu ý tôi rồi. Thế rồi anh ta miễn cưỡng bỏ tay ra, còn tôi thì được pha cười rất sảng khoái, tiếp tục trêu chọc anh ta.
“Nổi loạn hơn nhóc nghĩ nhiều đó—”
“Đủ rồi.”
Leonardo nhanh chóng bịt miệng tôi lại lần nữa. Vittorio nhìn chúng tôi với vẻ mặt hơi khó xử, cứ nhìn luân phiên giữa hai chúng tôi rồi lắc đầu.
Một cuộc giằng co ngắn ngủi trôi qua, và buổi chiều đã đến. Trong khi Leonardo mải tập luyện như thường lệ trước giờ mở cửa dưới danh nghĩa ‘chuẩn bị cho quán trọ’, thì tôi ngồi với Vittorio, thong thả chuẩn bị một ít thức ăn. Có vẻ kiếm ít chuyện cho cậu nhóc làm sẽ tốt hơn là cậu nhóc lang thang với những vết bầm trên chân.
Cuộc trò chuyện giữa người lớn và trẻ em khi chúng tôi gọt khoai tây diễn ra đại loại như thế này: tình hình khu ổ chuột dạo này ra sao, liệu chúng tôi có kiếm đủ tiền không, các phòng trong quán trọ có đủ thoải mái không, và liệu có kẻ xấu nào làm phiền những đứa trẻ bụi đời quanh đây không, các kiểu.
Vittorio có vẻ hơi ngượng ngùng, nhưng cậu nhóc trả lời cũng khá được.
“Dạo này ở cảng thế nào?”
Sau một thoáng im lặng, Vittorio chớp mắt vài cái rồi trả lời.
“Những ngày đánh bắt được nhiều cá tuyết thì công việc khá ổn ạ. Chủ yếu là những công việc đơn giản, chỉ lặp đi lặp lại. Chúng em bận nhất vào sáng sớm và tối muộn. Cạnh tranh cũng gay gắt, nên ngay cả những người chỉ làm mỗi việc xử lý cá cũng phải nán lại cảng cả ngày dài. Tuy nhiên, không phải ai cũng tìm được việc làm ạ.”
“Thật sao? Anh muốn hôm nào được nói chuyện với mấy người đó quá.”
“Em sẽ báo cho họ biết ạ.”
[Truy cập Hồ sơ: Đang tải ghi chú kịch bản trước đó.] <Ghi chú Kịch bản #004: Deja Vu>
Lãnh chúa Lopez: “Lãnh chúa Roald, Bá tước Ertinez thấy sao về khoản đầu tư chung vào cảng giao dịch?”
Cái tên này vẫn làm tôi bận tâm. Dù sao thì, nhân vật này đã được đặt tên luôn rồi, nên chắc hẳn là hắn sẽ có vai trò nào đó. Nếu nghĩ đây chỉ là nhân vật dùng một lần, nhanh chóng được thêm vào để phục vụ cho cốt truyện rồi lại bị loại đi thì lại khó quá.
Cái hình tượng quý tộc kiêu ngạo coi thường dân chúng thì là điển hình rồi… Hắn có thể không phải là trùm cuối, nhưng có lẽ sẽ là một trong những phản diện hạng xoàng ở giai đoạn đầu.
Lẽ ra tôi nên chú ý hơn đến lãnh chúa Lopez trong cảnh va chạm xe ngựa với “Sự thấu thị của Chủ quán trọ”. Cảnh đó quá chân thực đến mức vượt quá khoảnh khắc thuần kịch tính khiến tôi bị phân tâm, nên lúc đó tôi đã không xâu chuỗi được các sự kiện lại với nhau được.
Tôi tự mắng mình khi gọt khoai tây. Không thể làm khác được. Nếu chỉ biết ngồi yên đó suy nghĩ thì mình sẽ chẳng làm được gì nên hồn cả, vì vậy cách duy nhất để giải quyết là ra ngoài và điều tra. Manh mối duy nhất tôi có là cảng, vì vậy tôi cần tìm hiểu sâu về nơi này.
Chẳng mấy chốc, mặt trời đã lặn.
Khách hàng bắt đầu đông dần lên, họ đến gọi đồ uống và đồ ăn nhẹ. Có vẻ như ngày mà tôi phải thừa nhận rằng công việc kinh doanh của mình thiên về quán rượu hơn là quán trọ đang đến rất nhanh.
Tôi bắt đầu khéo léo dò hỏi những người trông có vẻ quen thuộc với cảng bằng cách nhận diện các đặc điểm như ngón tay thô ráp, làn da sạm nắng vì gió biển, và khuôn mặt cháy nắng. Chợt nhiên, có tiếng cười vang lên từ một bàn ở xa.
Tôi liếc nhìn sang thì thấy ông lão sáng nay đã lỡ mất con gà. Có vẻ như lời khoe khoang của ông ta về việc loan tin về quán trọ không chỉ là lời nói suông, tôi đã trông thấy một nhóm người đang tụ tập quanh ông ta và nâng ly.
“Ô kìa, cậu trai trẻ tuấn tú này! Nhanh như mèo ấy, lại còn rất lịch sự nữa!” ông lão hô lớn, chỉ về phía Leonardo.
Xét một cách khách quan thì Leonardo Ertinez quả thật có vẻ ngoài khá nổi bật. Mặc dù đôi mắt sắc sảo khiến anh ta trông dữ dằn hơn là vẻ ngoài dịu dàng và quyến rũ, và mặc dù cơ thể anh ta chưa được rèn luyện tối ưu, trông nó vẫn khá ấn tượng.
Tôi thong thả nhìn Leonardo, anh ta đang hơi khom lưng, còn hơi ngập ngừng giữa những ông lão. Ông lão cười khúc khích trong cơn say, chợt bắt gặp ánh mắt tôi rồi huých nhẹ vào sườn tôi, trêu chọc.
“Này, chủ quán! Hay là cho tôi mượn anh chàng nhân viên của cậu đi?”
Tôi thoải mái tựa người vào bàn, mỉm cười thờ ơ.
“Ông sẽ dùng anh ta vào việc gì?”
“À, lúc nào cũng có việc để làm. Không dễ tìm được người đâu, cậu biết đấy! Cậu phải tốn công đi hỏi khắp nơi mới tìm được người tử tế.”
Tôi chống cằm lắng nghe lời ông lão nói, hơi nghiêng đầu. Ừm, tôi nghĩ. Sinistra có vẻ là một nơi khá thịnh vượng, nhưng liệu họ có dịch vụ giới thiệu việc làm nào trong thành phố này không nhỉ?
Bây giờ tôi nghĩ lại mới thấy nơi đây không có bất kỳ cơ quan nào như nhà tế bần cả, chỉ có khu ổ chuột. Và dường như, ngay cả những người vô gia cư cũng chỉ tụ tập lại với nhau, sống trên đường phố một cách hỗn độn.
Tôi chìm vào suy nghĩ một lát, rồi bước xuống tầng hầm. Tôi nhớ đã thấy vật liệu xây dựng còn sót lại nằm rải rác dưới đó. Cuối cùng, tôi tìm thấy một tấm bảng gỗ lớn, có lẽ là vật liệu cách nhiệt còn sót lại, và kéo nó lên lầu.
Tôi kẹp tấm bảng gỗ và vài tấm ván gỗ dưới cánh tay, vừa bước ra ngoài thì thấy một vài khách hàng đang tò mò nhìn theo. Tôi vẫy tay gọi Leonardo lại.
“Anh nghĩ chúng ta có thể gắn cái này ở đây không?”
“Thử xem sao.”
Tôi đưa cho Leonardo vài cái đinh và một cái búa, nhờ anh ta lắp ráp một bảng thông báo ngay tại chỗ. Anh ta xắn tay áo lên đến khuỷu tay và đóng đinh bằng vài động tác nhanh gọn, chẳng mấy chốc, một bảng thông báo chắc chắn đã được hoàn thành. Ngay sau đó, tiếng trò chuyện lắng xuống, khách hàng chăm chú quan sát Leonardo và tôi treo tấm bảng lên bức tường của quán trọ.
“Được rồi, nếu ai ở đây cần việc làm hoặc cần được giúp đỡ, cứ viết lên và dán lên bảng này. Nhớ ghi rõ tiền công, nơi đến, và đó là công việc gì. Như thế, bất cứ ai ghé thăm quán trọ đều có thể nhìn thấy và đề nghị giúp đỡ. Nếu không ai nhận, tôi sẽ gọi vài người tôi quen để giải quyết.”
“Nếu tôi không biết đọc viết thì sao?”
“Trong trường hợp đó, tôi sẽ viết lên và đọc cho ông nghe, nên đừng lo lắng.”
“Khoan đã, cậu biết đọc viết sao?”
“Tất nhiên là tôi biết. Các người cứ trêu chọc tôi suốt, nhưng nếu thân với tôi rồi thì sẽ thấy tôi cũng thông minh lắm đấy nhé!”
Tôi tự tin ưỡn ngực đón nhận những tiếng trêu chọc đùa cợt từ phía khách hàng. Thật ra, tôi đã nhận ra điều này vào lần cuối cùng khi đọc một biển báo trên phố – hóa ra tôi đã nhận được một gói ngôn ngữ! Chà, tôi nghĩ là mình nên biết ơn vì điều đó, ít nhất là thế.
Bất ngờ thay, ý tưởng bảng thông báo đã nhận được phản hồi tích cực hơn nhiều so với tôi mong đợi.
Thời gian trôi qua, ngày càng nhiều người bắt đầu đăng tin tìm việc, và chẳng mấy chốc, tấm bảng đã phủ đầy những vết đinh. Một số người thậm chí còn không dùng nó để tìm việc – có những thông báo như, “Ai quan tâm đến đan len không? Hãy gặp nhau nhé!” hoặc những bản vẽ và ghi chú đơn giản mà mọi người chia sẻ khi cảm thấy cô đơn, tất cả đều trong tinh thần chia sẻ sở thích.
Nhìn tấm bảng đã chật kín chỉ sau vài ngày khiến tôi xoa má thích thú. Thật hợp lý khi một ý tưởng đơn giản như vậy mà lại chưa từng được sử dụng phổ biến – dù sao thì, cũng không nhiều người biết đọc viết mà.
Nhưng ở quán trọ của chúng tôi, vì tôi có thể đọc và viết cho mọi người, hoặc thậm chí đóng vai trò trung gian cho công việc của họ, nên hệ thống hoạt động khá trơn tru. Do đó, tôi phải thừa nhận rằng bản thân khá là may mắn đấy.
Và hơn cả, điều này đã giúp việc thu thập thông tin trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.
Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết được đăng tải tại Navy Team.