Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết - Chương 3

Chương 3: Thành Công Ổn Định Nơi Ở (2)

Tác giả: 단당밀

Dịch: Thỏ

Nếu có gì sai sót, xin hãy bình luận nha.

[Do thay đổi cấp bậc Diễn viên phụ quần chúng, kỹ năng đặc biệt đã được mở khóa.]

[Kỹ năng đặc biệt mở khóa: <Trực giác của Chủ quán trọ> được thêm vào khả năng tra cứu thông tin.]

[Đang tra cứu thông tin…]

Kỹ năng đặc biệt: Trực giác của Chủ quán trọ

“Quán trọ là nơi hội tụ mọi thông tin. Bạn có đôi tai nhạy bén và một sự hiện diện mờ nhạt, giúp bạn đặc biệt giỏi trong việc thu thập thông tin.”

Có thể tra cứu thông tin của đối tượng chỉ định.

Lượng thông tin có thể tra cứu sẽ bị giới hạn tùy theo vai trò và cấp bậc của đối tượng.

Trúng số độc đắc rồi.

Mọi thứ đang diễn ra quá suôn sẻ. Suôn sẻ đến mức đáng ngờ.

Một kỹ năng có thể tra cứu thông tin của người khác? Nghe có vẻ mơ hồ, nhưng nếu vận dụng tốt, tôi có thể định hình vai trò của bản thân trong cốt truyện này.

Từ giờ, nơi này không còn là một quán trọ bình thường nữa—mà là một hội buôn tin tức ngụy trang dưới danh nghĩa quán trọ. Và người đứng đầu nó, tất nhiên, chính là tôi.

Chẳng việc gì phải an phận với vai phụ quần chúng. Nếu đã có cơ hội, tôi phải giành được một vai trò quan trọng hơn.

Có những nhân vật phụ đôi khi còn thu hút sự chú ý không kém gì nhân vật chính—một trợ thủ bí ẩn, một kẻ phản diện giấu mặt, hoặc một con bài chưa lật. Nếu đã không thể thoát khỏi vở kịch này, vậy thì mình sẽ chơi hết mình.

Tôi mỉm cười, cầm chiếc đồng hồ bỏ túi trong tay, rồi bước lên tầng hai. Ghé tai sát vào cánh cửa gỗ, tôi nghe thấy giọng nói trầm thấp của Leonardo vọng ra.

“Cái này… không đúng.”

Ngay khoảnh khắc câu nói kết thúc, tôi lập tức gõ cửa.

Cạch.

Leonardo mở cửa, ánh mắt có chút bối rối—như thể đang lo lắng rằng tôi đã nghe thấy điều gì đó không nên nghe.

Đừng lo. Tôi không nghe thấy gì cả.

Dĩ nhiên, tôi biết anh ta vừa nói gì, bởi tôi đã xem qua kịch bản. Nhưng tôi giả vờ không biết, chỉ lẳng lặng chìa chiếc đồng hồ bỏ túi ra trước mặt anh ta.

“Cái này là của anh, đúng không?”

Lời thoại đã được định sẵn tự nhiên tuôn ra. Nhưng thay vì đọc nó một cách vô hồn, tôi cố tình thêm chút ẩn ý vào giọng điệu—như thể tôi hiểu rõ giá trị thực sự của chiếc đồng hồ này.

“Trông có vẻ quý giá đấy. Giữ cẩn thận nhé.”

Một câu nói đơn giản, nhưng khi được nói với giọng điệu này, nó bỗng chốc trở thành một lời cảnh báo đầy hàm ý.

Leonardo do dự, rồi chậm rãi nhận lấy chiếc đồng hồ. Khi lật mặt sau, ánh mắt anh ta khẽ dao động.

Gia huy Bá tước Ertinez được khắc ngay đó.

Anh ta liếc nhìn tôi—một cái nhìn chưa thực sự rõ ràng, nhưng đủ để nhận ra điều gì đó khác thường.

Tôi mỉm cười, cố tình thêm một câu vốn không có trong kịch bản:

“Nghỉ ngơi đi.”

Sau đó, tôi nheo mắt và kích hoạt kỹ năng.

[Đang tra cứu thông tin của đối tượng chỉ định…]

[Cấp bậc của đối tượng cao hơn người sử dụng, phần lớn thông tin bị ẩn.]

Cùng lúc đó, một điều kỳ lạ xảy ra.

[Đang tra cứu thông tin.]

Cấp bậc: ⬛⬛ (Tầm quan trọng trong kịch bản: ⬛⬛.⬛%)
Vai trò: Leonardo (Leovalt)
Kịch bản: ⬛⬛⬛⬛⬛⬛⬛⬛…
Lời thoại: ⬛⬛⬛⬛⬛⬛⬛⬛…
Kỹ năng đặc biệt: ⬛⬛⬛⬛⬛⬛⬛⬛…

[Đang tra cứu thông tin.]

Cấp bậc: Vai phụ quần chúng (Tầm quan trọng trong kịch bản: 3.8%)
Vai trò: Leonardo Ertinez

… Hai kết quả khác nhau?

Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình thông tin, cảm giác sống lưng lạnh buốt.

Leonardo (Leovalt) và Leonardo Ertinez…?

Thông tin đầu tiên gần như bị che khuất hoàn toàn, trong khi thông tin thứ hai lại chỉ rõ Leonardo chỉ là một vai phụ quần chúng, với tầm quan trọng vỏn vẹn 3.8%.

Chuyện này là sao?

Leonardo có hai vai trò trong cùng một kịch bản? Hay đây chỉ là một dạng trùng lặp dữ liệu?

Tôi liếc nhìn anh ta.

Leonardo vẫn đang nắm chặt chiếc đồng hồ bỏ túi, trên mặt còn nguyên vẻ bối rối. Anh ta cũng đang hoang mang.

Tôi hạ thấp giọng, cố giữ bình tĩnh.

“Tôi không làm phiền anh chứ?”

Leonardo ngước lên. Ánh mắt anh ta chưa hoàn toàn lộ ra sự nghi ngờ—nhưng tôi biết chắc chắn…

Anh ta đang che giấu điều gì đó.

Và hơn hết, vai trò của Leonardo trong kịch bản này đang bị lệch đi.

Liệu sự lệch lạc này sẽ đem lại lợi ích cho tôi—hay sẽ trở thành một mối nguy hiểm chết người?

Vẫn còn quá sớm để biết.

[Kịch bản:]

Con trai thứ của Bá tước Ertinez, một gia tộc hiệp sĩ nổi tiếng về kiếm thuật. Tuy nhiên, do bản tính lười biếng và kiêu ngạo, thể chất hắn cực kỳ kém cỏi. Vì luôn dựa vào danh tiếng gia tộc, hắn bị coi là kẻ ăn chơi trác táng.

Có một người anh trai tên Ferdinando Ertinez và một em gái tên Celestina Ertinez. Sau khi mẹ qua đời vì bạo bệnh, hắn nảy sinh mâu thuẫn với cha, Bá tước Ertinez.

Sau một cuộc cãi vã lớn, hắn bỏ nhà đến thành phố Sinitra.

Cuối cùng, chết vì ngộ độc rượu cấp tính trong một con hẻm hẻo lánh.

[Lời thoại:] Không tồn tại.

Hai khung thông tin chồng lên nhau.

Cạch.

Cánh cửa phòng Leonardo khép lại.

Tôi đứng yên một lúc, rồi chậm rãi bước đi.

Hóa ra, linh hồn đang trú ngụ trong cơ thể này vừa là Leonardo vừa là Leovalt—nhân vật chính. Còn Leonardo Ertinez, chủ thể gốc của cơ thể này, lại được xem như một người hoàn toàn khác biệt.

Đó là lý do bảng thông tin xuất hiện hai lần.

Tôi không ngờ tới điều này. Nhưng với tôi, đây là tin tốt.

Vì tôi vừa nắm được một lợi thế quan trọng về thông tin.

Khi tôi còn đang sắp xếp lại suy nghĩ, một hiện tượng kỳ lạ diễn ra bên ngoài cửa sổ.

Mặt trời lặn với tốc độ bất thường.

Chỉ trong vài phút, bóng tối đã bao trùm khắp nơi.

Tôi lập tức nhận ra—đây là quá trình chuyển đổi sang “Take 2” của kịch bản.

Bối cảnh mới là quán trọ vào ban đêm. Khi trời tối hoàn toàn, Leonardo sẽ xuống tầng một, hòa vào đám đông khách trọ, uống rượu và thu thập thông tin.

Từ một nơi yên tĩnh chỉ có tiếng than củi cháy lách tách, quán trọ đột ngột trở nên náo nhiệt.

Điều kỳ lạ là cánh cửa không hề mở ra, nhưng đám đông đã xuất hiện từ lúc nào không hay, trò chuyện rôm rả như thể họ đã ở đây từ trước.

Những kẻ xâm nhập siêu nhiên.

Nhưng tôi chẳng thể làm gì khác.

Phải diễn theo kịch bản.

Vẫn như mọi khi, tôi đứng sau quầy, lặng lẽ lau cốc bằng khăn vải khô. Đồng thời, tôi kích hoạt Trực giác của Chủ quán trọ để kiểm tra thông tin của từng vị khách.

[Đang tra cứu thông tin.]

Cấp bậc: Vai quần chúng (Tầm quan trọng trong kịch bản: 0.01%)
Vai trò: Khách trọ số 13
Kịch bản: [Ngồi trong quán trọ và uống rượu.]
Lời thoại: Không tồn tại.

[Đang tra cứu thông tin.]

Cấp bậc: Vai phụ quần chúng (Tầm quan trọng trong kịch bản: 0.05%)
Vai trò: Khách trọ số 6
Kịch bản:

[Ngồi trong quán trọ và uống rượu.]

[Nói chuyện với người bên cạnh.]

Lời thoại: 「Ở hoàng thành, nguyên nhân tử vong được nói là gì nhỉ?」

[Đang tra cứu thông tin.]

Cấp bậc: Vai phụ quần chúng (Tầm quan trọng trong kịch bản: 0.05%)
Vai trò: Lính gác Sinitra số 163
Kịch bản:

[Ngồi trong quán trọ và uống rượu.]

[Nói chuyện với người bên cạnh.]

[Canh giữ cổng thành Sinitra.]

Lời thoại: 「Đúng thế, Ngài Leovalt và Bệ hạ có mối quan hệ rất thân thiết từ thuở nhỏ, phải không?」

Lời thoại chính là phần quan trọng nhất của kịch bản.

Đạo cụ, hành động, lời dẫn truyện—tất cả chỉ là nền. Nhưng thông tin cốt lõi của câu chuyện thường được truyền tải qua miệng nhân vật.

Vì vậy, tôi quyết định tiếp cận họ.

“Dùng thêm rượu không?”

Những người đó trông có vẻ mơ hồ, như thể họ không nghĩ mình sẽ trở thành đối tượng được hỏi chuyện.

Rồi, họ trả lời một cách máy móc.

“Cái gì?”
“Không thể tin được. Ngài Leovalt lại ra đi như vậy sao.”
“Nghe nói ngài ấy gặp sự cố bất ngờ trong lúc thực hiện nhiệm vụ. Thật khó tin… Nhưng dù sao thì, ngài ấy cũng chỉ là một con người mà thôi.”
“Thật vô lý! Trời cao thật vô tình. Một anh hùng thời loạn lại ra đi một cách đáng tiếc như thế.”
“Cái gì?”
“Không thể tin được. Ngài Leovalt lại ra đi như vậy sao.”

Tôi chợt nhận ra.

Những câu thoại này… đang lặp lại.

Cứ như thể chúng đã được lập trình sẵn.

Cảm giác rợn người thoáng qua.

Khi tôi tiếp tục thử nói chuyện với những vị khách, tôi phát hiện ra một điều:

Các vai quần chúng hoàn toàn không phản hồi.

Các vai phụ ít nhất cũng có phản ứng, nhưng lời nói của họ thiếu logic và không có sự kết nối tự nhiên.

Giống như một cuộn băng cát-sét hỏng hay một con vẹt chỉ biết lặp lại những câu đã học.

Thực tế, đây chính là những câu thoại cần thiết cho cảnh tiếp theo.

Những nhân vật này chỉ thực hiện vai trò đã được lập trình sẵn, chẳng khác nào một AI không có ý thức.

Tôi đi vòng quanh quán trọ, bắt chuyện với tất cả khách trong quán và ghi nhớ toàn bộ lời thoại của họ.

“Nào, cùng nâng cốc chúc mừng! Vì Ngài Leovalt, vị anh hùng cứu quốc và là Tư lệnh dã chiến của Sinitra!”
“Anh họ tôi làm việc trong quân đội… Anh ấy nói rằng những cận thần thân cận nhất của Ngài Leovalt—Tư lệnh dã chiến Đệ Nhất—thực ra không phải đã tử trận khi thực hiện nhiệm vụ như lời tuyên bố chính thức của hoàng gia. Anh ấy kiên quyết phủ nhận điều đó.”
“Thậm chí, có một số người còn công khai nghi ngờ Bệ hạ. Những ai lên tiếng đều đã bị bắt giam hoặc mất tích không rõ nguyên do.”
“Không thể nào! Chắc là hiểu lầm thôi. Cho dù có chuyện như vậy đi nữa, thì một vị vua nhân từ như Đức vua Godric sẽ không đối xử tàn nhẫn với các binh sĩ trung thành của mình đâu!”

Tôi sắp xếp lại những thông tin đã thu thập được:

1. Leovalt là Tư lệnh dã chiến của Sinitra và được ca ngợi như một anh hùng cứu quốc.

2. Cái chết của anh ta có nhiều điểm đáng ngờ, và những cận thần thân cận đã lên tiếng phản đối. Kết quả, họ đều gặp bất trắc.

3. Vua Godric—bề ngoài là một vị vua nhân từ—thực chất có thể không như vậy.

Cốt truyện khá dễ đoán, nhưng đây là cách tiện lợi nhất để truyền tải tình tiết đến khán giả trong giai đoạn đầu của câu chuyện.

Sau khi kiểm tra hết thông tin, tôi chọn ra vài vị khách có lời thoại quan trọng về diễn biến cốt truyện và…

Đẩy họ xuống kho chứa thực phẩm dưới tầng hầm—nơi cất giữ xúc xích, bia, và các loại lương thực.

Xin lỗi nhé. Nhưng tôi cũng phải sống sót.

Tôi sẽ thả các người ra khi quán trọ đóng cửa.

Còn lời thoại? Tôi sẽ tự lo phần đó.

Sau khi hoàn thành việc “dọn dẹp”, tôi nhìn ra cửa sổ.

Bầu trời đã tối hẳn.

Tôi quay trở lại quầy, đúng lúc đó, Leonardo xuất hiện từ tầng hai.

Anh đảo mắt nhìn quanh quán trọ, có vẻ ngạc nhiên khi thấy nơi này đông đúc.

“Chẳng phải anh bảo hôm nay quán nghỉ sao?”

Tôi nhún vai, thản nhiên đáp:

“Đúng vậy. Vì thế nên hôm nay tôi phục vụ miễn phí. Ngày này, ai cũng cần một nơi để cùng nhau tưởng niệm, đúng không? Nếu cậu muốn uống thì cứ tự nhiên. Dĩ nhiên, chỉ là nước trái cây thôi. Quán tôi không bán rượu.”

Leonardo nhướng mày.

“Một quán trọ không bán rượu? Thế người kia đang uống cái gì?”

Tôi bật cười.

“Haha. Nếu tôi có nói dối thì sao chứ? Nghĩ kỹ đi, ngay cả trong tang lễ của một vị anh hùng cứu quốc, cũng không ai lại đi chuốc rượu cho một tên công tử ăn chơi từng say xỉn bất tỉnh đâu.”

Vừa nói, tôi vừa rót một ly nước trái cây và đưa cho Leonardo.

Hắn gãi má, rồi cũng ngồi xuống bàn.

Tiếng ồn ào vang lên khắp quán khi đám khách bắt đầu chuốc rượu nhau.

“Nào, cùng nâng cốc chúc mừng! Vì Ngài Leovalt, vị anh hùng cứu quốc và là Tư lệnh dã chiến của Sinitra!”

Tôi cười khẽ.

Giờ thì… đã đến lúc tôi bắt đầu ra tay.

Bản dịch Nếu Không Trở Thành Nhân Vật Chính, Tôi Sẽ Chết được đăng tải tại Navy Team.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo