Editor: HThanh.
‘Mình, mình làm anh ấy mất hứng sao?’
Thực ra Seok Jae chỉ bật cười trước hành động khiêu khích của Moo Young, duỗi thẳng đôi chân trắng muốt như cẩm thạch, chạm vào vùng bụng của anh.
Nhưng cậu chỉ có ý định đẩy anh ra, không hề biết điều này.
Cậu lo lắng đến mức đứng ngồi không yên, nhắm chặt mắt và nói.
“Em, em xin rút lại lời cho phép tiếp tục ạ. Đến đây là đủ để xác nhận em không sao rồi.”
Có vẻ như việc giữ lễ phép đã đổ bể rồi, nên cậu quyết định làm lơ và tỏ ra hỗn xược dù sau này sẽ xin lỗi.
Kéo áo xuống che bộ phận sinh dục vẫn còn cảm thấy bị kích thích, cậu dồn thêm lực vào chân một lần nữa để đẩy anh ra cho chắc chắn.
“Vì vậy, xin anh làm ơn ra ngoài đi ạ!”
Trước lực mạnh hơn lúc trước, anh đang mất cảnh giác nên bị đẩy lùi lại hai ba bước.
Ngay khi có khoảng trống đủ để thoát thân, cậu vội vàng nhảy xuống khỏi bệ cửa sổ và chuyển sang giai đoạn tiếp theo.
Cậu định kết thúc tình huống này trước khi anh kịp phản ứng.
Bộp.
Đỉnh đầu vùi vào người anh, rồi cậu dồn hết sức mình đẩy tới.
Lúc này hai tay không rảnh, đó là biện pháp cuối cùng cậu có thể dùng để đẩy anh ra, trông giống như một con cừu đực đang hung hăng húc đầu.
Mặc dù không có vẻ đe dọa lắm vì đối phương là một con bò đực lớn hơn cậu gấp mấy lần.
Có lẽ ngạc nhiên trước hành động kỳ quặc của Moo Young, Seok Jae ngoan ngoãn lùi lại vài bước.
Ngay sau đó thì bắt đầu kháng cự….
“Làm ơn ra.ngoài.đi!”
Lần này cậu cũng không phải dạng vừa.
Tuy không có dịp dùng sức vì anh quá bao bọc, nhưng khi cậu đã biến thành zombie biến dị, cũng sở hữu sức mạnh không kém.
Khi cậu dốc sức đẩy ra như vậy, dù là anh cũng không thể trụ được lâu.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt.
Tiếng đế giày ướt ma sát với sàn nhà vang lên.
Khi cơ thể dần lùi lại, Seok Jae nắm lấy vai Moo Young đang miệt mài đẩy mình ra.
“Moo Young à.”
Dù nghe rõ giọng nói trầm thấp, cậu vẫn không trả lời với tâm trạng ‘kệ đi, sao cũng được’.
Lúc này, cậu phải tiết kiệm cả chút sức lực còn lại để dồn vào việc đẩy anh ấy ra.
“Em, cái đó…”
Tuy nhiên, lời này thì không thể làm ngơ được.
Làm sao cậu có thể không biết ‘cái ấy’ nghĩa là gì chứ!
“Oa, a! Lạnh, lạnh quá. Cứ thế này chắc cảm lạnh mất thôi, thế thì to chuyện rồi. Anh cũng lạnh mà, đi thay quần áo nhanh đi ạ. Em làm anh cảm lạnh thì sao đây.”
Cậu tuôn một tràng như súng liên thanh để chặn miệng anh.
Cậu không biết anh ấy định an ủi hay truy hỏi vì sao lại cương cứng, nhưng dù là gì đi nữa, cậu cũng chỉ thấy xấu hổ nên không muốn nghe bất cứ lời nào.
Ngay trước khi hoàn toàn bị đẩy lùi bởi sự vùng vẫy tuyệt vọng của cậu, Seok Jae xuyên qua khe hở rèm cửa bị đẩy lên bởi cơ thể mình, giữ lấy tấm màn và ngoảnh đầu ra ngoài kiểm tra xem liệu Moo Young có bị người khác nhìn thấy không.
Và vài giây sau, anh mở miệng.
“Được rồi, tôi sẽ ra ngoài bây giờ. Thay quần áo từ từ rồi ra nhé.”
“Dạ? À, vâng, vâng ạ.”
Vùi đầu vào ngực anh, cậu không kịp nhìn thấy hành động của đối phương nên ngạc nhiên trước thái độ bỗng dưng dễ nói chuyện của anh ấy.
Nhưng sợ anh đổi ý, cậu vội vàng gật đầu.
‘Anh, anh ấy đi thật rồi sao?’
Sau đó anh thực sự ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Cơ thể cậu vẫn căng thẳng cho đến khi bóng dáng anh khuất sau tấm màn, ngay khi chỉ còn lại một mình đã ôm đầu rên rỉ không thành tiếng.
‘Á á á á! Xấu hổ quá đi!’
Thời gian trôi qua, cậu dần bình tĩnh lại nhưng chỉ trong chốc lát.
Một nỗi dằn vặt khác lại làm cậu băn khoăn.
Khi cậu cởi bỏ chiếc quần đùi bó sát để thay đồ, bộ phận sinh dục bật ra có màu hồng nhạt hơn so với những vùng da trắng nhợt khác, thậm chí đầu quy đầu còn đọng lại chút nước.
Nếu cứ để yên như vậy, đúng như trực giác đáng ngại của cậu, suýt chút nữa đã làm bẩn tay của anh.
May mắn là chuyện đó đã không xảy ra khiến cậu nhẹ nhõm, nhưng vấn đề phát sinh sau đó.
“…. nó không xẹp xuống.”
Dù đã hít sâu và lẩm nhẩm bài Quốc ca trong lòng để trấn tĩnh dương vật đang hưng phấn, nhưng nó vẫn cương cứng.
Cũng phải thôi, làm sao có thể bình tĩnh được khi vẫn liên tục nghe thấy tiếng động người gây ra chuyện này đang thay đồ ở ngay bên cạnh.
‘Nếu đấm một phát vào đó thì có xẹp xuống không nhỉ?’
Cậu không cảm thấy đau nên đấm cũng không chết, nhưng….
‘Không, dừng lại đi. Dù sao cũng không đau thì chắc cũng không có tác dụng.’
Sự phản kháng bản năng đã ngăn cậu lại, cách tốt nhất là chịu đựng cho đến khi nó xẹp xuống.
Nhưng cậu sợ rằng nếu cứ đợi như thế, anh lại tìm đến hỏi có chuyện gì không.
Cuối cùng cậu đành ấn chặt bộ phận sinh dục đang cương cứng, nhét nó vào chiếc quần lót mới rồi mặc quần vào.
‘Zombie không phải là bị liệt dương sao?’
Một câu hỏi chẳng thể hỏi ai—
‘Zombie biến dị cái gì chứ, mình là zombie điên thì có. Zombie biến thái điên rồ!’
Và cậu lặp đi lặp lại những lời tự hành hạ đó.
***
Moo Young giờ đã khô ráo hơn nhiều, bước ra khỏi tấm rèm một cách ngượng ngùng, che nửa dưới cơ thể bằng quần áo ướt và chiếc túi.
May mắn là cậu có chiếc quần thể thao rộng thùng thình để mặc, hơn nữa trời tối nên trừ khi nhìn kỹ, chắc sẽ không ai nhận ra.
Nhưng ai mà ở trong tình trạng đó lại không căng thẳng khi đứng trước mặt người khác chứ?
Dù có đi chăng nữa, đó cũng không phải là cậu.
“Này, này mọi người. Đã đợi lâu chưa?”
“Thay đồ xong rồi à?”
Dù không ngẩng đầu lên được, cậu vẫn cố tỏ vẻ bình thản hỏi nhưng thế này là sao vậy, câu trả lời nhận được không phải là những giọng nói vui vẻ mà cậu mong đợi.
Cậu giật mình ngẩng đầu lên, Seok Jae đang đứng lặng lẽ ở một góc phòng thí nghiệm khoa học lọt vào tầm mắt.
“Vâng… Các cậu nhóc đâu rồi ạ?”
Trước khi ra ngoài, cậu đã quyết tâm tránh xa anh cho đến khi bình tĩnh lại, nên cậu đi tới với những bước chân nhỏ nhất có thể, nhìn quanh quất như người có tội, và hỏi.
Anh đang đứng cạnh một thiết bị thí nghiệm, dùng cằm chỉ về phía trước.
“Đây.”
Cậu đảo mắt và phát hiện ra một khối lớn dưới sàn, kêu lên.
“Chắc là chờ đợi rồi ngủ quên mất rồi…”
Kyeong Ho và Jun Woo đang ngồi sát vào không gian cạnh giá sách, ngủ thiếp đi.
Cảm giác áy náy vì đã muộn khiến hai người ngủ gật và nỗi lo lắng không biết họ đã nghe thấy được những gì từ bên trong lẫn lộn.
Cậu khẽ thở dài, nhìn tấm vải trắng quấn quanh họ và nói.
“Còn tìm cả đồ đắp giữ ấm nữa.”
Đó là áo khoác phòng thí nghiệm khoa học trải dưới sàn rồi mặc vào, đắp lên.
Nhìn thấy chúng được sử dụng tốt cho đủ loại mục đích, nỗi lo lắng của cậu bỗng chốc tan biến.
Ngay lúc Moo Young vô thức khẽ bật cười.
Xoẹt—
Lạo xạo.
Tiếng ni lông bị vò phát ra.
Quay đầu lại vì ngạc nhiên, cậu thấy Seok Jae đang lấy một chiếc áo khoác phòng thí nghiệm còn đóng gói ra khỏi hộp đã mở và trải ra.
“À, ơ, cái đó…”
Định bước tới giúp ngay vì thấy anh đang chuẩn bị chỗ ngủ, cậu chợt nhận ra đống đồ đang cầm trên tay và bối rối vì vẫn chưa thể đặt xuống được với mục đích của chúng.
Thấy vậy, anh khẽ lắc đầu.
“Thôi, tôi tự làm được rồi. Nhanh thôi, tôi sẽ làm chỗ cho cả em nữa nên cứ nghỉ đi.”
Bình thường thì cậu sẽ vẫn cố giúp, nhưng vì tình trạng cơ thể không cho phép nên cậu bỗng xụ mặt, đứng nép vào một góc để không cản trở.
Tuy nhiên nhìn thấy chỗ ngủ đã hoàn thành, cậu không khỏi kinh ngạc.
‘Biết thế này thì đã không đứng yên cho rồi!’
Chỗ Seok Jae làm không phải là ‘chỗ ngủ cho hai người’ mà là ‘chỗ ngủ đôi’.
Nếu biết sớm hơn, cậu thà chọn cách đi lại với ‘cái ấy’ đang lủng lẳng còn hơn, nhưng mọi chuyện đã kết thúc rồi.
“Lại đây đi.”
Một góc khuất cách xa hai người đang ngủ.
Seok Jae đã dọn chỗ ở đó, đi đến chỗ cậu đang đứng thẫn thờ từ xa và kéo cổ tay cậu.
Cậu đang trong cơn hỗn loạn, không thể từ chối và bị lôi đi xềnh xệch.
‘Anh ấy đã quên chuyện vừa nãy rồi sao?’
Hoặc có lẽ việc mình cương cứng chẳng phải chuyện đáng bận tâm….
Nghĩ kỹ lại thì, mình chỉ cảm nhận được đường viền bộ phận sinh dục của anh thôi mà đã hưng phấn rồi.
Ngược lại, anh ấy nhìn thấy mình cương cứng mà vẫn bình thản đến mức đưa tay ra chạm vào.
‘…. Chắc là mình hoàn toàn không có sức hấp dẫn về mặt đó rồi?’
Phịch.
“Ư á.”
Đến chỗ trải rộng áo khoác thí nghiệm, cậu vẫn đang miên man suy nghĩ rồi bị lực kéo không buông, thế là cậu đánh rơi đồ đạc đang cầm và ngã úp sấp lên người anh.
“Nghĩ gì mà trầm tư vậy?”
Seok Jae tựa lưng vào tường, dạng chân ra tạo khoảng trống và đặt Moo Young vào trong đó.
Cậu nhìn lên khuôn mặt anh đang nhìn xuống mình, khóe miệng nhếch lên một cách sảng khoái hơn bao giờ hết, cậu chợt cảm thấy có chút tủi thân.
‘Mình, mình không phải gay, mà lại như thế này với anh ấy. Không, chỉ với anh ấy thôi…’
Cậu biết.
Cậu biết rất rõ rằng anh không coi mình là đối tượng tình dục.
( iem chắc chưa :D? ).
Nhưng dù sao đi nữa, khi thấy cảnh mình hưng phấn ngay trước mặt, chẳng lẽ anh ấy không nên có chút ý thức sao.
Vậy mà lại không ngạc nhiên, cũng không khó chịu đến mức đó.
‘Hiện giờ, ngay cả khi đang được ôm thế này, mình cũng cực kỳ bận tâm đây này!’
Tuy nghĩ rằng việc một người hoàn hảo như Seok Jae lại hưng phấn với bản thân tầm thường như mình là điều vô lý, nhưng khi thấy anh ấy không hề có chút thay đổi nào, cậu lại cảm thấy ấm ức một cách mâu thuẫn.
Đương nhiên, cậu không định truy hỏi tại sao anh ấy lại bình thản như vậy.
Cậu không đủ ngu ngốc để không biết rằng sự bất mãn này hoàn toàn là do vấn đề của bản thân.
“Anh… Cảm ơn anh đã làm chỗ nghỉ cho em, nhưng em xin phép tự dọn chỗ riêng ạ. Em xin lỗi.”
Moo Young thì thầm khi định đứng dậy.
“Em, chỗ đó vẫn chưa, chưa bình tĩnh lại ạ. Em nghĩ ở một mình sẽ tốt hơn.”
Cậu đoán anh nhất định sẽ hỏi tại sao, và cậu không muốn kéo dài cuộc trò chuyện lúc này nên đã nói trước lý do.
Dù có thể viện cớ khác, việc nói thật là do một chút tâm lý vặn vẹo, mong anh ấy quan tâm đến mình.
“Tại sao chứ?”
“Dạ?”
Không, nói đến mức này rồi mà anh ấy vẫn không nhớ sao?
Đó là khoảnh khắc cậu đang từ từ lùi ra xa anh ấy, ngẩng đầu lên với vẻ mặt như sắp khóc.
“Nghĩa là chỗ đó của em vẫn còn cương cứng đúng không, nên tôi mới làm như thế này.”
Bị lời nói bất ngờ đánh úp, cậu lập tức đóng băng.
Và trước khi kịp trả lời, bàn tay Seok Jae luồn vào thắt lưng của Moo Young như một con rắn.
“Ưm!”
Anh khẽ thì thầm khi nắm lấy khi dương vật đang cương một nửa của cậu, chưa hoàn toàn bị quần lót đè xuống.
“Có vẻ là do anh khiến em như vậy, nên anh sẽ chịu trách nhiệm.”
( tui lại đổi xưng hô nhá =)) ).