Editor: HThanh.
"Anh dùng ngay bây giờ luôn sao?"
"Ừm."
Dù chỉ vừa mới nói sẽ tặng ‘phiếu ước nguyện’, nhưng Seok Jae đã quyết định dùng nó nhanh đến thế.
Chẳng lẽ từ lâu đã có thứ muốn nhờ mình mà không cần suy nghĩ?
Vừa tò mò không biết anh sẽ yêu cầu gì, vừa hối hận giá như mình không đặt thời hạn.
Cảm giác như đang trở thành kẻ keo kiệt thúc giục người khác dùng quà sinh nhật ngay vậy.
'.... Khoan đã, vậy thì dù phiếu chỉ có hiệu lực đến hôm nay cũng chẳng sao nhỉ?'
Chỉ còn 30 phút nữa là hết ngày, nên việc cố tình thông báo điều này hóa ra là để trêu chọc mình!
Moo Young chợt nhận ra, định phụng phịu nói vài lời nhưng anh đã nhanh miệng hơn.
"Em giúp anh một chuyện được không?"
".... Giúp ạ? Em giúp anh ư?"
"Ừm."
Anh ấy cần mình giúp đỡ sao?
Mắt cậu tròn xoe, hỏi lại.
Vốn luôn khao khát được hữu ích với anh, nên lời đề nghị này quá hấp dẫn.
"D-Dĩ nhiên rồi ạ! Em sẽ làm bất cứ điều gì!"
Cậu gật đầu ngay lập tức, như thể vừa được đưa cho tờ giấy trắng để ký.
"Vậy sao? Cảm ơn em."
Anh nắm lấy tay cậu rồi kéo đi, buông lỏng bàn tay như không còn là của mình, mà cậu để cho anh dẫn lối.
Và rồi….
Một khối lớn chắc nịch vô tình lại nằm gọn trong lòng bàn tay, thứ đã từng chạm vào một lần trước đó.
'C-Cái gì đây nhỉ...?'
Seok Jae nhếch mép cười khi thấy Moo Young đờ đẫn không hiểu mình đang nắm thứ gì, cảm giác thịt mềm ép vào lòng bàn tay.
Sự sống động ấy khiến cậu giật mình, toàn thân run rẩy.
"Hức!"
Ký ức bị chôn vùi bỗng ùa về như vỡ đê: đêm đó, sự xuất hiện của zombie, khuôn mặt bừng cháy, và anh giả vờ như chưa từng có chuyện gì.
Cả khoái cảm mãnh liệt cậu từng cảm nhận cũng hiện rõ.
Chỉ ánh mắt của anh nhìn thôi thì eo cậu đã run lên, nửa dưới cơ thể tự động co giật.
'Không được!'
Cậu vội kéo chân lên ép đùi sát vào nhau, vô tình đẩy bàn tay của anh ra.
Nhưng không còn cách khác, nếu không, cậu sẽ thành kẻ biến thái vừa sờ ‘cái đó’ của người khác vừa tự ‘đứng dậy’ mất!
'Hôm qua còn có thể bào chữa là do bị chạm vào nên mới... nhưng lần này là tự mình làm, mà lại là với anh ấy. Anh Seok Jae sẽ không hiểu đâu.'
Moo Young co tròn người lại trên bàn, Seok Jae khẽ nhướng mày.
"Không phải đã nói là 'làm bất cứ điều gì' sao?"
Giọng điệu như buộc tội “đồ nói dối” khiến cậu ấp úng.
Dù không cố ý, nhưng đã nhận ơn thì giờ từ chối thật đáng xấu hổ.
"V-Vâng nhưng... em không thể khiến anh thoải mái như anh đã làm cho em đâu."
"....?"
'Phải làm gì với vật nhỏ này đây?' Anh thầm nghĩ.
Chẳng cần nói, vẻ mặt ngây ngô cùng tinh dịch dính đầy tay đã đủ tố cáo rằng cậu thích bàn tay anh như thế nào.
Nhưng được nghe chính miệng cậu thừa nhận vẫn khiến lòng anh vui khó tả.
"Lo lắng đến thế, chứng tỏ em rất thích tay anh nhỉ?"
"......"
Moo Young im lặng trước câu hỏi đầy khiêu khích, xem ra không thể phủ nhận được rồi.
Seok Jae bật cười, lắc đầu thì thầm.
'Nếu thực sự không muốn, thì đừng có dễ thương thế chứ.'
Dù sao thì anh cũng đã chắc chắn.
Khoảnh khắc nghe thấy ‘anh Seok Jae mà em yêu’, anh biết cậu cũng nhận ra cảm xúc của mình.
Việc cậu do dự trước câu hỏi nãy giờ chính là bằng chứng.
"Em không muốn chạm vào của anh nên mới thế sao?"
"K-Không phải ạ…."
Lần này, cậu lại ấp úng.
Vừa nhận ra tình cảm đã bị đẩy nhanh quá, nhưng không có nghĩa là cậu không muốn.
Thậm chí, cậu tò mò muốn biết ‘thứ ấy’ to cỡ nào, muốn xem liệu mình có thể khiến anh lên đỉnh hay không….
Nhìn biểu hiện do dự đó, anh càng thêm chắc chắn.
'Thấy chưa?'
Trước giờ, anh tưởng cậu hay hào phóng giúp đỡ là do tính cách.
Nhưng giờ đã rõ: Kang Moo Young yếu đuối trước anh cực kỳ, và lý do giống hệt anh dành cho cậu.
Nghĩ lại, cậu vốn biết cách từ chối khi cần.
Là người từng bị cự tuyệt nhiều lần, anh tự hỏi sao có thể quên điều này.
Nếu như cậu thực sự không muốn, thì em ấy đã không miễn cưỡng nhận lời.
'Vậy việc ban đầu đuổi theo tụi mình là vì đã thích mình rồi sao.'
Tưởng là may mắn mới được để ý, hóa ra không phải.
Góc nhìn thay đổi khiến mọi hành động từng nghĩ là tử tế giờ mang ý nghĩa khác.
Ký ức ấy tiếp thêm sự chắc chắn, và rồi bản tính ngạo nghễ vốn bị kìm nén bỗng trỗi dậy.
"Được rồi."
".... Thật ạ?"
"Thế thì chỉ cần cho anh mượn 'chỗ khác' thôi."
"Dạ?"
Rầm!
Seok Jae quét sạch mọi thứ trên bàn, đồ dùng văn phòng rơi lả tả.
Trong lúc Moo Young mắt tròn mắt dẹt vì tiếng động….
Bịch!
Cậu ngã nhào ra sau như con lật đật.
Ánh đèn chói mắt khiến cậu nhíu mày, thì hai cánh tay dày đặt hai bên thân mình, giam cậu vào vòng vây.
Bóng anh che khuất tầm nhìn, giọng anh trầm xuống.
"Vì em đã từ chối một lần rồi nên bù lại, hãy cho anh mượn 'chỗ khác' ngoài bàn tay đi."
"C-chỗ khác... là...?"
Trước thái độ trơ trẽn như thể đang nhận lấy thứ mình đương nhiên phải có, cậu bất lực bị xoay như chong chóng.
Dù hoảng hốt nhưng thay vì gặng hỏi đó là lời vô lý gì, cậu lại tò mò về ‘chỗ khác ngoài tay ra’ mà hỏi.
Seok Jae ngồi thẳng dậy, nới rộng khoảng cách rồi dùng đầu ngón tay ấn nhẹ vào nơi mình sẽ sử dụng.
“Đây.”
“Hức!”
Chính là phần đùi mà Moo Young đang cố sống cố chết bảo vệ để không lộ ra bộ dạng xấu hổ.
Chính xác hơn là giữa hai đùi trong, ngay vùng háng.
Anh cứ thế luồn tay vào giữa hai đùi đang khép lại của cậu.
‘Aaaaaaa!’
Cậu gào thét trong câm lặng khi cảm nhận bàn tay anh đang luồn lách, cựa quậy vào giữa háng cậu.
Cảm giác xấu hổ gấp bội so với việc bị chạm vào đôi chân đang dang rộng.
Cậu lắc đầu nguầy nguậy, vội vàng nói.
“T-tay… Bằng tay! Em sẽ làm bằng tay.”
“Không được đâu, chẳng phải em nói không tự tin sao? Anh không phải loại khốn nạn bắt em làm chuyện đó đâu, em chỉ cần ở yên là được.”
Giọng điệu Seok Jae có phần thô bạo do hưng phấn khiến Moo Young giật mình đúng lúc đó.
Nửa thân dưới trở nên trống trải.
Chỉ một cái chạm tay của anh, từ quần dài đến quần lót đều bị lột sạch.
Soạt—
Quần áo trong tay anh bay xa, rơi xuống một góc nào đó trên sàn phòng, không thể mặc lại được nữa.
“Ha, mẹ kiếp—”
Dưới ánh đèn sáng trưng, cơ thể cậu lộ ra một sức hấp dẫn khác hẳn so với dưới ánh trăng.
Đặc biệt, lúc đó vì lo lắng những kẻ phá đám có thể thức giấc nên anh không để ý kỹ… toàn bộ dương vật của cậu mang một sắc hồng nhàn nhạt.
Nuốt ngược lời chửi thề chực bật ra, Seok Jae tháo khóa quần.
Tiếp đó anh nhanh chóng kéo cả quần lót xuống, dương vật cương cứng một nửa ngóc lên chợt lộ ra.
Từ lúc tay Moo Young chạm vào, nó đã hưng phấn nên gân máu nổi rõ dọc theo thân.
Trông hung dữ đến mức khó tin đó lại cùng là một bộ phận trên cơ thể như của cậu.
“Ực.”
Dù cậu hít một hơi thật sâu như thể bị sốc nặng, anh vẫn không dừng lại.
Anh dùng lòng bàn tay nắm lấy đầu dương vật to dày rồi tuốt xuống dọc theo thân.
Khi chạm đến gốc, anh dùng tay từ từ xoa nắn vùng đó rồi nắm chặt, tuốt mạnh lên xuống đến mức da thịt bị kéo căng.
Phập- phập– phập—
Dịch bắt đầu rỉ ra từ đầu khấc.
Âm thanh nặng nề, ẩm ướt vang vọng xung quanh và cậu từ lúc nào không hay, đã nhìn cảnh tượng đó một cách mê mẩn như một thiếu niên tuổi dậy thì lần đầu xem phim người lớn.
“Haaa….”
Không biết bao lâu đã trôi qua.
Tiếng thở dốc khe khẽ của anh phả vào tai cậu.
Cậu ngẩng đầu lên như người mất hồn rồi giật mình rụt vai lại.
“Hừm….”
Là do ánh mắt cậu chạm phải anh đang thở dốc nhìn mình.
Đôi mắt đen láy sáng rực vẫn đẹp như mọi khi, nhưng đó là ánh nhìn khiến người ta có cảm giác muốn bỏ chạy.
Ực—
Cậu bất giác nuốt khan không chịu nổi nữa, cuối cùng đành né tránh ánh mắt trước.
Tuy nhiên, một bàn tay to lớn đã chặn lại khi cậu vừa quay đầu sang một bên.
Những ngón tay dài và rắn chắc bóp mạnh má Moo Young đến mức da thịt trên má bị đẩy lên.
( đuma, ngại vãi loằn lun áaaa >-< ).