Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 112

Editor: HThanh.               

Trong lúc vội vàng chuẩn bị, Kang Moo Young dường như chẳng còn tâm trí đâu, mái tóc rối bù nhưng vẫn cười tươi rói. 

Trông cậu lúc này còn rạng rỡ hơn cả bình thường, như lần đầu họ gặp nhau vậy.  

“……”  

Dù đã quyết tâm sẽ phản ứng bình thường dù có chuyện gì xảy ra, nhưng cuối cùng, Seok Jae vẫn chẳng thể thốt lên lời cảm ơn đơn giản nhất. 

Chỉ biết đờ đẫn nhìn chằm chằm, chắc chắn trông mình lúc này thật ngốc nghếch.  

Nhưng anh không thể dễ dàng mở miệng.  

‘Ôi, dễ thương chết mất.’  

Nếu nói ra, có lẽ mọi suy nghĩ thầm kín sẽ tuôn trào hết mất.  

Sinh nhật của anh từ trước đến nay chẳng thiếu lời chúc, quà tặng cũng nhiều đến mức đôi khi còn chẳng buồn mở ra xem. 

Vậy mà giờ đây, chỉ với một chiếc bánh làm từ bánh mì socola và một bó hoa chẳng biết hái từ đâu, anh lại cảm thấy vui đến nghẹt thở.  

‘Lại thêm một điều nữa rồi.’  

Bỗng nhớ lại suy nghĩ lúc ở trong lớp, Seok Jae nhìn chằm chằm vào Moo Young, thầm thì trong lòng vừa thán phục vừa thở dài.

‘Thật sự, sao lại có thể xuất hiện một người như thế này nhỉ?’  

Làm thế nào mà có thể tồn tại một sinh vật đáng yêu đến vậy cơ chứ? 

Anh cảm thấy một sự tò mò chân thành và bắt đầu quan sát cậu một cách chi tiết.  

“A-anh ơi?”  

Người bị nhìn chằm chằm như thế đã hiểu lầm ánh mắt nóng bỏng và sự im lặng kéo dài là tín hiệu không tốt.  

‘…. anh ấy không thích sao?’  

Đôi mắt đen láy mất đi vẻ tự tin, cậu liếc nhìn lại bó hoa mình đã chuẩn bị.  

Những bông hoa bị dập nát vì vội ôm chặt, chiếc nơ buộc thô kệch chẳng giống con bướm chút nào. 

Lúc nãy còn tưởng trông ổn nhưng nhìn kỹ lại, nó chẳng xứng làm quà tặng chút nào.  

Dù vậy, anh đứng cạnh những bông hoa ấy vẫn đẹp trai như trong tưởng tượng. 

Gương mặt anh quá hoàn hảo, đến nỗi che lấp cả bó hoa méo mó kia.  

‘Đáng lẽ chỉ nên tặng mỗi cái bánh thôi nhỉ? Dù sao lúc thổi nến cũng thấy anh ấy có vẻ ngạc nhiên mà…’  

Biết rằng dù nhận món quà gì anh cũng sẽ cảm ơn, nhưng im lặng thế này khiến cậu không khỏi lo lắng. 

Liệu anh có thật sự không thích món quà vụng về này chăng?  

Rồi một ý nghĩ lóe lên trong đầu. 

‘Chết rồi, lỡ anh ấy bị dị ứng phấn hoa thì sao?!’  

Moo Young đang ngó chăm chăm vào bó hoa, bỗng giật mình ngẩng đầu lên.  

‘Đúng rồi ư? Làm sao bây giờ!’  

Thấy Seok Jae nhíu mày, cậu vội hiểu lầm rằng anh đang khó chịu. 

Cậu tự trách bản thân vì sự thiếu hiểu biết, nên vội vàng giật lại bó hoa, nhưng….  

“Cảm ơn em.”  

Người nọ vẫn im lặng suốt, đã nhanh tay giữ lấy bó hoa. 

Cậu ngơ ngác nhìn đôi tay trống rỗng, ấp úng.

“Ơ… anh, anh ổn chứ?”  

“Hả? Ừm, anh rất thích mà?”  

Dù câu hỏi của cậu không phải ý đó, nhưng ‘rất thích’ đồng nghĩa với việc anh không có dị ứng.  

‘Vậy là mình chưa phải tặng món quà tệ nhất…’  

Moo Young thở phào nhẹ nhõm. 

Trong lúc đó, Seok Jae thong thả bước vào phòng và….  

“Anh không ngờ tới điều này nên thật sự rất bất ngờ đấy.”    

Anh đóng cửa rồi khóa chặt lại, đảm bảo không ai có thể làm phiền khoảnh khắc này.  

Anh nắm tay cậu rồi kéo đối phương ngồi lên bàn, đứng chặn ở phía trước rồi hỏi.

“Em chuẩn bị từ khi nào vậy?”  

“À, từ khi biết hôm nay là sinh nhật anh…”  

Có vẻ cậu hoàn toàn không nhận ra mình đang rơi vào tình thế nguy hiểm như thế nào.  

“Thế à? Vậy…”  

Moo Young vô tư gãi gáy ngượng ngùng trả lời, trong khi Seok Jae cố tỏ ra vô tư khi tiếp tục hỏi.

“Sao em lại chuẩn bị một mình, không rủ mọi người à?”  

“Hả? Dạ….”  

Mắt cậu mở to, nhưng không thể thốt nên lời. 

Bản thân cậu cũng chưa từng nghĩ về lý do tại sao.  

‘Đúng nhỉ? Tại sao mình lại không nghĩ đến? Nếu làm cùng mọi người, có lẽ sẽ còn hoành tráng hơn…’  

Dù có thể nói rằng sợ bị phát hiện nhưng ngay từ đầu, cậu chưa từng định cho ai khác vào kế hoạch, thậm chí….  

Ơ? Sao anh lại ở đây?  

À, anh chỉ đi dạo một chút thôi…. 

Đi dạo?’    

Ừm.

Đúng nhỉ, ở đây cũng thú vị thật. Lúc nào em cũng phải thử mới được.

Anh… anh đi đây.

Cậu đã suýt bị Jun Woo phát hiện và phải nói dối để che giấu, dù biết Seok Jae sẽ vui hơn nếu được nhiều người chúc mừng.  

Moo Young cố gắng nhớ lại lý do, và rồi một sự thật chôn giấu bất ngờ hiện lên.

‘…. Em chỉ muốn tổ chức sinh nhật riêng với anh thôi.’  

Cậu cắn chặt môi để kìm lại tiếng hét. 

Suốt đời luôn nghĩ rằng càng đông càng vui, vậy mà giờ lại muốn chỉ có hai người. 

Không lẽ mình đã trở thành kẻ ngốc đến mức không hiểu nổi ý nghĩa của việc nói dối vụng về như thế?  

‘Mình… mình điên rồi! Điên thật rồi, Kang Moo Young! Từ… từ khi nào chứ?!’  

Cậu muốn bứt tóc vì cảm xúc chấn động này, nhưng vì anh đang nhìn nên đành kìm lại. 

Đúng lúc đó, giọng nói của anh trở nên gấp gáp hơn.  

“Sao? Em giải thích đi?”  

“À, ý em là…”  

“Ý em là gì hửm?”  

Dù đã tìm ra câu trả lời, cậu không thể thốt ra sự thật. 

Mồ hôi lạnh toát ra, mắt cậu đảo quanh và bất chợt nhìn thấy chiếc bánh trên bàn. 

Rồi một cái cớ chợt lóe lên.  

“B-bánh socola!”  

“Hả?”  

“Bánh mì sô cô la… để anh ăn hết một mình đi ạ…!” 

“…. Bánh mì ư?” 

Có lẽ là do chột dạ. 

Từ câu nói ngắn gọn ấy, cậu cảm nhận được sự hờ hững kiểu như ‘chỉ vì lý do cỏn con đó thôi sao?’. 

Moo Young lắp bắp giải thích thêm. 

“Ch-chỉ có ba cái thôi, nếu chia cho hai người thì anh chỉ ăn được một cái thôi. 

Nhân vật chính của sinh nhật phải đặc biệt chứ, phải không ạ?” 

“Ừm, thì….” 

Với vẻ mặt khó tả, Seok Jae nhướn một bên mày, hai tay chống xuống bàn rồi dồn cậu vào giữa, khẽ nghiêng đầu. 

“Nói tóm lại là em chỉ muốn quan tâm đến mỗi anh thôi, đúng chứ?” 

“Đúng… vậy ạ…?” 

“Anh vui lắm.” 

Trước khoảng cách gần đến mức cảm nhận được hơi thở và góc độ nghiêng đầu có vẻ gì đó nguy hiểm, cậu nuốt khan ngả người ra sau gần như nằm. 

“An-anh ơi, giờ có hơi, gần quá không ạ? Ha ha…” 

“Hửm? Vậy sao?” 

Cậu tỏ vẻ như sắp vã mồ hôi hột, lắp bắp yêu cầu anh lùi ra, nhưng người kia chỉ cười làm như không biết, chẳng hề có ý định lùi lại. 

Thay vào đó, anh không ép thêm để tiến tới bước tiếp theo, mà ngược lại lùi một bước. 

“Là quà được tặng mà không mang theo được, tiếc thật.” 

Đó không phải là đáp ứng yêu cầu của cậu, mà là chuyển sự chú ý sang chuyện khác để giảm bớt căng thẳng. 

Dù có thể nổi giận vì hành động cố tình lái sang chuyện khác, nhưng cậu lại bị thu hút bởi lời nói tiếc nuối của anh, cậu mở to mắt rồi hỏi lại. 

“Dạ?” 

“Anh nói bó hoa ấy. Không thể cho vào túi, mà cứ cầm trên tay thì không biết sẽ bị dập nát từ lúc nào.” 

Nghe Seok Jae vừa đảo mắt vừa nói, Moo Young bất giác nhìn theo ánh mắt của anh. 

Bó hoa kẹp giữa tay anh và mặt bàn đập vào mắt cậu. 

“À…” 

Cậu hoàn toàn không nghĩ đến chuyện đó. 

Đúng như lời anh nói, việc một tay cầm bó hoa chạy trốn lũ zombie thật là vô lý. 

Nếu vậy thì chưa đầy một ngày, thậm chí chưa đầy một tiếng, nó đã bị quăng quật tứ tung vì chạy rồi. 

Cuối cùng, bó hoa chắc chỉ còn trơ trọi có cành không. 

‘Thứ mà còn chẳng mang theo được thì có gọi là quà được không chứ? Cũng đâu phải đang trêu chọc mình.’ 

Nhận rồi là được chứ gì? Giờ thì để lại thôi. 

Tuy anh không nói vậy, nhưng hành động đó cũng chẳng khác gì. 

Dĩ nhiên tình hình là tình hình, nên Seok Jae dường như cũng thông cảm cho hoàn cảnh mà chỉ nói là tiếc nuối rồi cho qua, nhưng…. 

‘Không thể cứ tặng một món quà không ra gì thế này rồi bỏ qua được!’ 

Chính Moo Young còn không thể chấp nhận được. 

Đây là lần duy nhất cậu có thể chuẩn bị sinh nhật, mà lại là sinh nhật của anh chứ không phải ai khác. 

Sao có thể kết thúc bằng một món quà chỉ cho nếm thử rồi bị thu hồi chứ. 

‘Bánh kem thì ít nhất còn cho vào bụng mang đi được!’ 

Cậu vắt óc suy nghĩ mà không hề hay biết anh đang nhìn mình như nhìn con mồi, thầm liếm mép. 

‘Còn thứ gì có thể tặng được nhỉ….’ 

Đương nhiên là không thể tìm được quà ngay lập tức, cũng không thể nói là sẽ tặng sau. 

Khoảng thời gian ‘sau này’ dành cho cậu rất ngắn. 

Không chắc trong khoảng thời gian đó có thể tìm được món quà nào ra hồn không, nên không thể hứa bừa được. 

Sau khi vắt óc suy nghĩ, thứ Moo Young chọn là…. 

“Vậy thì… hay là… em tặng anh phiếu thực hiện một điều ước nhé?” 

Cuối cùng vẫn là nó, phiếu điều ước. 

“Em định tặng anh hai món quà à?” 

“Để lại món quà phải bỏ đi rồi coi như xong thì cũng kỳ quá ạ.” 

Và Seok Jae không biết rằng, đây cũng chính là phiếu điều ước mà cậu phải đưa ra nếu thua cược với anh. 

‘Kể cả nếu mình thắng cược thì cứ coi như là quà sinh nhật tặng anh ấy là được.’ 

Đó là một tính toán vô cùng khôn lỏi, nhưng cậu không bỏ lỡ cơ hội nào để có thể giảm bớt gánh nặng mỗi khi nhắc đến vụ cá cược. 

“Thay vào đó, thời hạn sử dụng là đến hết hôm nay!” 

Cậu còn đề phòng cả trường hợp anh không sử dụng phiếu điều ước nữa, đúng là một kế hoạch hoàn hảo. 

Nhìn cậu với khuôn mặt tự hào mắt long lanh, anh liếc nhìn đồng hồ rồi nói. 

“Còn 30 phút nữa thôi mà?” 

Ối, sao lại phạm phải sai lầm này chứ. 

Vội vàng hành động để chúc mừng sinh nhật anh trước khi ngày mai đến, vậy mà lại quên mất hôm nay chẳng còn bao lâu nữa. 

Cậu xấu hổ đến mức cảm giác như máu dồn hết lên mặt, nhưng vẫn phải tìm cách chữa cháy, liền vội vàng đổi lời. 

“Vậy thì đến hết ngày mai ạ! Không thể hơn được đâu—” 

“Không, đến hết hôm nay cũng không sao đâu.” 

“Dạ?” 

Khi Moo Young định nói rằng thời gian quá ngắn và chốt hạ là đến hết ngày mai, Seok Jae đã xen vào. 

Rồi anh nở một nụ cười rạng rỡ với khuôn mặt đang ngơ ngác của cậu. 

“Vì anh đã quyết định rồi.”

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo