Editor: HThanh.
‘Không thể có chuyện gì biến thái hơn những gì mình đã làm từ trước đến giờ….’
Moo Young thoáng chần chừ một chút, nhưng đầu óc cậu không tệ đến mức chẳng nhận ra hành động sau này còn biến thái hơn.
Việc chạm vào phía sau là một ý tưởng kỳ quái đến mức cậu chưa từng nghĩ tới dù chỉ một lần trong đời….
Cậu không biết Seok Jae nghe được thông tin này từ đâu, và dù có chút tò mò liệu nó có thực sự mang lại cảm giác thoải mái hay không—
‘Nhưng anh ấy không bao giờ nói dối, và càng không có việc gì anh ấy không làm được.’
Niềm tin mù quáng vào anh vẫn không hề suy giảm ngay cả trong tình huống này, nên cậu không bận tâm quá nhiều về vấn đề đó.
Dù sao, bây giờ nó cũng không phải là việc mà cậu phải trải nghiệm.
‘Phải rồi, tốt hơn hết là nên thử một lần. Biết đâu lần này mình có thể kiềm chế không ra….’
Cậu nhanh chóng kết thúc suy nghĩ.
Thực ra, cậu muốn hỏi tại sao anh lại ám ảnh với bài hát chúc mừng sinh nhật đến vậy, nhưng tay anh ấy vẫn đặt trên mông mình sau lời tuyên bố nghiêm túc khiến cậu không có thời gian để hỏi.
“Ahem! Chúc mừng sinh nhật—”
Cậu muốn hát thật nhanh như bắn súng liên thanh trước khi anh kịp làm gì đó.
Nhưng nếu làm vậy, biết đâu anh ấy lại yêu cầu hát lại như lúc nãy, nên cậu hắng giọng và cất lời từng chữ một với tất cả sự chân thành.
“…….”
Khi bài hát bắt đầu, lông mày đẹp đẽ của Seok Jae hơi nhíu lại.
Dù vậy anh vẫn rút tay về một cách ngoan ngoãn, dù đầu ngón tay vẫn lưu luyến vuốt ve những nếp gấp bên ngoài hậu môn như thể chạm thêm một lần cuối.
‘Không biết bao giờ mới có dịp cọ xát lại, nên phải tận hưởng hết mức để không phải nhịn.’
Nếu không đụng chạm gì thì còn đỡ, nhưng từ khoảnh khắc nếm thử hương vị cơ thể Moo Young, Seok Jae không thể nào sống tiết chế như trước được nữa.
Thay vì tiếc nuối những gì không thể, tốt hơn hết là tận hưởng những gì có thể, vì điều đó sẽ tốt cho cả hai.
Sau khi quyết định, anh ngay lập tức chuẩn bị cho hành động tiếp theo.
“S-sinh nhật—”
Cậu đang căng cơ mông của mình vì cảm giác bàn tay anh vẫn còn đặt ở đó, thì đột nhiên—
“Chúc mừng–?!”
Anh dùng một tay nắm lấy hai khoeo chân của cậu, gập cong hơn trước.
Tư thế của cậu bị gập đôi đến mức mông hướng lên trần nhà, như thể phần trên và phần dưới cơ thể dính vào nhau.
“Ức!”
Không biết là do tư thế khó chịu hay vì trọng lượng của anh đang đè xuống mình, nhưng áp lực mạnh đè lên ngực khiến cậu bật ra một tiếng nghẹn ngào.
“…….”
Nghe thấy vậy, Seok Jae vẫn không phản ứng gì.
Mắt anh đã bị thu hút vào đôi bìu hồng hào đang ép sát vào háng Moo Young.
Không kiềm chế được, anh dùng tay còn lại nắm lấy tinh hoàn và dùng ngón cái xoa nhẹ.
“A…!”
Bị chạm vào điểm nhạy cảm bất ngờ, cậu chợt giật mình cứng đờ, sau đó giãy giụa đôi chân.
Nhưng cánh tay anh đang đè lên người mình không hề lung lay.
Thậm chí, anh còn dùng đầu ngón tay xoa nhẹ vào tinh hoàn, vừa trêu chọc vừa mở miệng.
“Moo Young à, em không có chỗ nào là chẳng dễ thương cả.”
“Hức! A-anh… Anh đang nói gì vậ— Ư a! Thôi, anh bỏ tay ra đi!”
“Ừm, được thôi.”
Dù giọng điệu đầy tinh nghịch khiến cậu nghĩ anh ấy sẽ không dễ dàng buông tha, nhưng trái với dự đoán, anh lập tức rút tay lại.
Cậu thả lỏng người và thở ra một cách nhẹ nhõm.
“Haa….”
Vốn đã căng thẳng đến mức sắp ra rồi, lại bị tác động vào tinh hoàn, cảm giác tê rần ở háng khiến cậu suýt chết điếng, thật may mắn—
Nhưng ngay khi cậu vừa nghĩ vậy—
Một khối thịt dày cộm chạm vào giữa hai tinh hoàn của Moo Young, Seok Jae giữ nguyên tư thế đó và thúc mạnh hông lên.
Bạch, bạch—
Đầu khấc cứng rắn của anh cọ xát và lướt qua giữa bìu của cậu.
Khối thịt dày cộm cọ vào đáy chậu và háng, mang đến cho cậu một cảm giác kích thích còn mãnh liệt hơn lúc nãy.
"A, ưm! Hức!"
"Ha…. mà khoan, sao em không hát tiếp đi?"
Seok Jae không quên chuyện hát hò khi nãy mà kiên trì hỏi, nhưng Moo Young đang phải cố gắng chịu đựng khoái cảm dâng trào nên không thể đáp lại yêu cầu đó.
Đó là khoảnh khắc cậu dồn sức đến mức đầu ngón tay và ngón chân, vốn hơi ửng hồng như cánh hoa mới nhuộm, trở nên trắng bệch.
"Hự."
Anh bịt chặt dương vật đã chuyển từ màu hồng sang đỏ bừng vì bị kích thích.
Quên mất cả việc cố gắng kìm nén xuất tinh, cậu lắc đầu lia lịa và nắm lấy cổ tay anh.
"A, a– ưm!"
Cậu muốn cầu xin được thả ra, nhưng từ miệng chỉ thoát ra những tiếng rên rỉ.
May mắn thay, có lẽ sự khẩn cầu đã được truyền đạt, anh thì thầm vào tai cậu như một ác quỷ tràn đầy quyến rũ.
"Moo Young à, nếu em không hát, anh sẽ cứ làm thế này mãi đấy?"
Cái bài hát chết tiệt đó! Rốt cuộc thì nó là gì vậy chứ!
"Hức a!"
Tiếng nước bắn, chất lỏng cơ thể trộn lẫn vào nhau vang vọng khắp nơi khiến cậu muốn hét lên, dù đầu óc đang quay cuồng.
Nhưng từ đôi môi hé mở chỉ thoát ra những tiếng rên rỉ nóng bỏng.
Cuối cùng thay vì chống cự, cậu bắt đầu hát một cách lộn xộn như một chiếc hộp nhạc hỏng bị lên dây cót.
"Ch, chúc, chúc mừng sinh... a ưm! Nh, nhật! Sinh nhật! Hưm, chúc, ha–... nhật!"
"Phù…."
"Tình yêu Tae Seok Jae! Hức! Chúc mừng sinh, ức, nhật!"
Và lần này để anh không thể viện cớ là nghe không rõ, Moo Young cắn răng chịu đựng tiếng rên rỉ và hét to tên anh.
Sau khi hoàn thành một cách uyển chuyển và nhìn Seok Jae với ánh mắt ‘giờ thì được rồi chứ?!’, cậu đã tan chảy.
Anh nở một nụ cười ngọt ngào như mật.
"Ừm."
"Dạ? A, ức!"
Câu trả lời tiếp nối ngay lập tức.
Trong giây lát, cậu cứ nghĩ mình đã thực sự nói ra suy nghĩ trong lòng.
Thế là cậu vô thức mò mẫm đôi môi, còn anh lại bắt đầu đâm dương vật vào một cách thô bạo nhất từ trước đến nay.
Bạch- bạch– bạch—
Cái mông mềm mại của Moo Young va vào cơ thể rắn chắc của Seok Jae và rung lên không kiểm soát, không lâu sau, anh thúc sâu dương vật của mình vào vùng kín ướt át của cậu và xuất tinh.
Tinh dịch chảy ra nhỏ giọt xuống bàn qua người cậu.
"Hưm…."
Cậu cùng lúc xuất tinh với anh vì đã buông dương vật ra đúng lúc, nằm co tròn và dính đầy tinh dịch của chính mình.
Cậu khẽ nhăn mặt vì mùi tanh, còn anh thì thở hổn hển và từ từ buông chân cậu ra.
"Ha…, ha…."
Vì đã hoàn toàn mất sức, chân của cậu dạng ra hai bên và đáp xuống bàn với tiếng nước.
Cú sốc nhỏ đó khiến một tiếng rên rỉ nhỏ thoát ra từ miệng cậu.
"Hưm…."
Ngay cả cú rung động nhỏ đó cũng gây kích thích mạnh mẽ đến dương vật nhạy cảm của cậu.
".... Moo Young à."
Seok Jae hài lòng nhìn Moo Young, người có vẻ như đang chìm đắm trong dư vị còn sâu sắc hơn cả lúc xuất tinh trong tay anh đêm qua, rồi ôm chặt cậu vào lòng.
Anh hoàn toàn không quan tâm đến cơ thể dính đầy chất lỏng trắng đục, mà chỉ thì thầm bằng tông giọng trầm thấp, cọ má vào nhau như một con thú đang thể hiện tình cảm.
"Cảm ơn em vì đã chúc mừng sinh nhật anh, đó là một món quà tuyệt vời nhất của anh đấy."
Thực ra, món quà Moo Young chuẩn bị chỉ là một bó hoa và một chiếc bánh kem, những món quà cực kỳ lành mạnh và lãng mạn, còn những món quà cần kiểm duyệt khác thì chẳng khác gì bị cưỡng đoạt bằng nửa lời đe dọa.
Nhưng người trong cuộc thì đang chìm đắm trong dư vị của sự xuất tinh, đồng thời—
‘Mình sẽ không bao giờ có thể chúc mừng sinh nhật ai khác nữa….’
Cậu đang bận thương tiếc cho phẩm giá đã mất của mình.
Thực ra, cậu tin chắc rằng mình đã bị một lời nguyền biến thái.
Bởi vì từ giờ trở đi, chỉ cần nghe thấy từ “chúc mừng sinh nhật” thì cậu sẽ tự động nhớ lại chuyện hôm nay.
‘Không phải sao, sau khi anh ấy đi rồi, mình sẽ không còn chuyện gì để chúc mừng nữa, vậy thì không sao cả đâu nhỉ?’
Có lẽ vì sắp ra khỏi thành phố nên dù nghĩ gì, cậu cũng luôn nghĩ đến lúc mình ở một mình.
Rồi cậu vô tình quay đầu và nhìn thấy chiếc đồng hồ treo tường.
"À…."
Lúc đó, Moo Young mới nhận ra rằng đã quá 12 giờ và đã sang ngày hôm sau.
Nghĩ rằng mình đã hát dù sinh nhật đã qua, và cùng lúc đó, suy nghĩ về việc số ngày ở bên anh đã giảm đi một ngày nữa cũng lướt qua tâm trí cậu.
"Khịt…."
Có lẽ vì đang đêm khuya nên cậu trở nên đa cảm, đầu mũi cay cay và khẽ rên rỉ, Seok Jae ngay lập tức phản ứng.
"Sao thế, em không thoải mái ở đâu à?"
"Không, em không sao. Chỉ là... hơi lạnh thôi."
"Lạnh ư?"
Với câu hỏi đầy nghi hoặc, cậu không đáp lại mà chỉ ôm lấy cơ thể anh đang tỏa hơi ấm.
Lần này cậu hoàn toàn tỉnh táo, không như lần trước.
'Dù sao thì mình cũng đã làm những chuyện còn hơn thế này rồi...'
Cậu nghĩ bụng, chuyện này thì có gì mà ngại.
Hơn nữa, sau khi Seok Jae trốn thoát khỏi thành phố này và họ phải chia tay, Moo Young muốn ghi nhớ mọi thứ về anh nhiều nhất có thể.
Từ mùi hương cơ thể mát lạnh, xúc cảm rắn chắc, nhịp tim mạnh mẽ, cho đến cả thân nhiệt mà cậu chỉ ảo tưởng ra.
( chuẩn bị truy thê chăng? =)) ).
***
Sáng hôm sau.
“Ọe.”
Moo Young như thường lệ, múc một thìa pate ướt cho vào miệng nhưng ngay lập tức cảm thấy buồn nôn, liền vội vàng bịt miệng lại.