Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 117 - suy nghĩ vớ vẩn =)).

Editor: HThanh.               

Sáng hôm sau.  

"Ọe..."  

Một tiếng nấc cụt của Moo Young lập tức thu hút ánh nhìn của cả ba người, những lời lo lắng liền tuôn ra như suối.

"Em sao vậy?"  

"Anh?"  

"Anh ơi, anh không sao chứ?"  

Nhưng cậu chỉ đờ đẫn như tượng gỗ, không thốt nên lời. 

Chỉ cần cử động nhẹ thôi, có lẽ cậu sẽ nôn ngay lập tức.  

Nhưng một khi dạ dày đã phản ứng, việc giữ thứ trong miệng mà không thể nuốt hay nhổ ra quả là cực hình.  

"Ưm!"  

Rầm!  

Cuối cùng cậu đẩy ghế đứng phắt dậy, lao ra khỏi phòng ăn của trường mẫu giáo.

Trước khi đi, cậu còn kịp ra hiệu bằng ánh mắt và cử chỉ để ba người kia đừng đi theo, một nỗ lực tuyệt vọng để không phá hỏng bữa ăn của mọi người.  

"G... gì vậy?"  

"Có phải anh ấy bị làm sao không?"  

"Chắc là... bụng dạ khó chịu thôi, hay là hộp pate bị hỏng nhỉ?"  

Kyeong Ho và Jun Woo ngơ ngác nhìn chiếc ghế trống vừa mới còn ngồi người, trao đổi trong bối rối. 

Trong khi đó, Seok Jae chỉ nhướng một bên lông mày, mắt dán vào cửa nơi Moo Young biến mất.  

'Nên nhịn hay cứ đi theo nhỉ….'  

Trong một lần hiếm hoi, anh băn khoăn tới tận 5 giây vì vẻ mặt đầy khẩn thiết của cậu để lại trước khi đi.  

Cuối cùng, anh quyết định đứng dậy. 

Chiếc ghế tí hon vốn đã chật vật với thân hình 1m9 của anh giờ gào thét trong đau đớn khi bị đẩy lùi về phía sau.  

"Anh đi xem sao, hai đứa cứ ăn đi."  

Giọng điệu điềm tĩnh như thể đã biết trước mọi chuyện khiến hai chàng trai quay phắt lại. 

Nhưng anh đã xoay người bước về phía cửa, buộc họ chỉ biết gửi theo lời dặn dò vào lưng anh.  

"......"  

"Anh ấy đi rồi…."  

Chỉ trong chớp mắt, căn phòng rộng thênh thang vốn đã vắng giờ càng trống trải hơn.  

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm, hai chàng trai lén liếc nhìn nhau.  

"Này."  

Jun Woo cẩn thận mở lời sau khi nhận ra Kyeong Ho đang làm mặt giống hệt mình.  

"Tớ có cảm giác mình từng thấy cảnh này ở đâu rồi."  

"Tớ cũng vậy…."  

A đang ăn bỗng buồn nôn, B lo lắng đuổi theo: chẳng phải đây là phân cảnh quen thuộc trong bộ phim tình cảm mà các bà mẹ hay xem sao? 

Kyeong Ho thậm chí còn tưởng tượng ra tiếng vỗ tay vui mừng của khán giả, thì thầm.

".... Không lẽ?"  

"Này, tỉnh lại đi. Đàn ông làm gì có thai được."  

Jun Woo, người duy nhất còn tỉnh táo trong tình huống như bước ra từ phim truyền hình sáng, vội kéo cậu bạn về thực tại.  

"À... phải rồi. Anh ấy là đàn ông mà, chuyện đó không thể xảy ra được."  

Kyeong Ho thở phào nhẹ nhõm vuốt ngực. 

Chỉ vì một tiếng nấc cụt mà cậu ta đã lo xa tới chuyện an toàn của một sản phụ trong môi trường khắc nghiệt.  

"Mà này, cậu tưởng nghén là xảy ra ngay lập tức à?"  

Dù chẳng nói gì, Jun Woo vẫn lẩm bẩm giải thích như thể đọc được suy nghĩ đi quá xa của bạn mình, nhờ hiểu rõ tính cách người bạn thuở ấu thơ.  

"Tớ nghe chị Mi Jung nói rồi, phải vài tuần sau mới có triệu chứng đó."  

Cậu nhóc biết Kyeong Ho chỉ yên tâm khi có bằng chứng phủ nhận, dù là chuyện không tưởng. 

“Trí tưởng tượng của cậu thật phi thường đấy….”

Jun Woo lắc đầu ngao ngán.  

“Quả thật là chuyện không tưởng nhỉ.”

( t-tui thấy hơi nhột…. ).

Không biết có phải vì sự tử tế của đối phương mà Kyeong Ho đã lầm bầm với vẻ mặt hiểu ra, còn Jun Woo bên cạnh thì thở dài, vung đũa giữa không trung như thể mọi chuyện đã ổn. 

"Đúng rồi, đồ ngốc. Thế nên đừng suy nghĩ vớ vẩn nữa—" 

"Hai người đó có bao giờ rời xa chúng ta đâu." 

"Gì cơ?" 

Jun Woo đang tỏ ra như một người lớn đã thông hiểu mọi việc trên đời, mở to mắt nhìn bạn mình. 

Có lẽ nghĩ rằng cậu ấy không hiểu phản ứng đó, Kyeong Ho đã bổ sung lời giải thích giống như cậu bạn vừa làm. 

"Tức là ngay từ đầu, bỏ qua chuyện có phải đàn ông hay không, thì làm gì có thời điểm nào để làm chuyện đó... À, không phải. Ở phòng thí nghiệm thì—" 

"Á! Aaa!" 

Jun Woo vội vàng hét lên để bịt miệng Kyeong Ho. 

Đêm mưa hôm đó, Jun-woo là người thay quần áo đầu tiên, đã nghe thấy những cuộc trò chuyện bất thường. 

Mặc dù chỉ nghe được lác đác do tiếng mưa, nhưng những từ ngữ đó không hề bình thường, cộng thêm đôi chân của hai người nhìn thấy dưới tấm rèm. 

Thật dễ dàng để đoán chuyện gì đang xảy ra bên trong. 

Cậu nhóc hoảng hốt không thể ngăn cản họ, chỉ biết bịt tai bằng tay để bảo vệ sự riêng tư của hai người, dậm chân và nhìn về phía cửa.

Jun Woo, cậu đang làm gì ở đó vậy?

Suỵt- Suỵt!

Trong lúc bối rối, Kyeong Ho bước ra từ phía sau tấm rèm và làm ồn ào rồi bảo bạn mình im lặng. 

Vì cậu ta nghĩ rằng nếu hai người kia biết bọn họ đang nghe, cả hai sẽ xấu hổ mất.

Này, tìm cái gì đó để che đậy đi. Đây là phòng thí nghiệm, chắc có áo choàng thí nghiệm gì đó. 

Đúng rồi, không thể để bị cảm lạnh nữa….

Cậu đang nói vậy để châm chọc tớ đấy à?

Đâu có, tôi lo lắng thật lòng mà.

May mắn thay, nếu không tập trung lắng nghe, tiếng mưa lớn sẽ át đi khó mà nghe rõ. 

Sau đó, cậu ta cung với Kyeong Ho đã lục tung phòng thí nghiệm để không chút quan tâm nào đến việc tấm rèm có rung động hay không. 

Cách này không chỉ chặn tiếng ồn mà còn chặn cả sự chú ý. 

Và hơn hết, nó khiến cơ thể mệt mỏi hơn, giúp Jun Woo nhanh chóng chìm vào giấc ngủ rất thành công. 

Sau đó, những tình huống nguy hiểm khác cứ liên tục ập đến khiến cậu nhóc quên mất…. 

"Cậu, cậu cậu! Chuyện đó thật là thô lỗ đấy chứ?! Tớ đã nói là về cơ bản là không thể, tại sao cậu lại nghĩ xa đến mức đó! Tớ không muốn biết những chuyện như vậy!" 

"À, không. Tớ cũng không muốn biết, chỉ là suy nghĩ một hồi thì..." 

"Tức chết mất!" 

Kyeong Ho đã gợi lại những ký ức mà Jun Woo đã cố gắng chôn vùi, và bắt đầu suy nghĩ không biết phải đối mặt với hai người kia bằng khuôn mặt nào. 

Cậu nhóc bực bội giơ thìa lên và đánh vào đỉnh đầu bạn mình. 

"Tên quỷ dâm đãng này! Cút ngay đi!" 

Bốp!

"A! T, tớ xin lỗi! Tớ xin lỗi mà!" 

Và thế là, trong phòng ăn chỉ có hai người, lại ồn ào hơn cả khi có cả bốn người.

Để hai đứa nhóc ở lại đó, Seok Jae đang đi về phía nhà vệ sinh nơi Moo Young có thể đang ở đó, thì bỗng nhiên anh nghiêng đầu. 

'Mình đâu có cho vào, chứ đừng nói là xuất tinh vào bên trong, tại sao vậy nhỉ?'

Anh cũng đang suy nghĩ ở mức độ tương tự như hai đứa nhóc kia.

***

"Moo Young à." 

"Dạ?!" 

Ngay khi tay của Seok Jae chạm vào vai, Moo Young nhảy dựng lên tại chỗ như mèo thấy dưa chuột và chạy sang một bên. 

"Sao, sao vậy ạ?" 

Dáng vẻ không dám nhìn thẳng đã lộ rõ sự né tránh. 

Tuy nhiên, anh chỉ nhíu mày nhẹ rồi giãn ra với phản ứng thản nhiên, sau đó duỗi thẳng ngón trỏ chỉ xuống sàn nhà. 

"Dưới chân, cẩn thận đấy." 

Theo hướng ngón tay anh, một chiếc giày không biết của ai đang lăn lóc trước chỗ cậu vừa đứng. 

"À, à... Cảm ơn ạ." 

Nhận ra đó chỉ là một hành động tử tế, cậu ngượng ngùng cười bẽn lẽn và cảm ơn.

Nhìn thấy điều này, vẻ mặt của anh trở nên kỳ lạ. 

Bởi vì hành động của cậu dường như cực kỳ ghét bỏ anh, nhưng biểu cảm và giọng điệu lại vẫn như cũ. 

Thực ra có lý do tại sao cậu lại có phản ứng kỳ lạ như vậy, như thể lần đầu tiên nhìn thấy anh, không, còn hơn thế nữa, như thể đang đề phòng một người lạ đến mức thản nhiên và vô vị. 

'Không biết lần này em ấy lại nghĩ cái gì mà lại có thái độ như vậy, nhưng đã mấy ngày rồi nên mình cũng bắt đầu thấy khó chịu.' 

Đó là bởi vì đã ba ngày kể từ khi hành động của Moo Young bắt đầu thay đổi. 

'Đã ba mươi tám lần rồi….' 

Đó là do cậu đã từ chối sự đụng chạm của Seok Jae gần bốn mươi lần, một con số đáng kinh ngạc. 

Kể từ ngày rời nhà trẻ, không, chính xác là từ khoảnh khắc cậu ăn đồ hộp cho chó và buồn nôn, cậu đã làm những trò này. 

Anh cười khẩy trong lòng. 

'Ha, ai nhìn vào lại tưởng mình ăn xong rồi vứt đi.' 

Thậm chí còn chưa nếm thử đàng hoàng chứ đừng nói là ăn. 

Nếu là như vậy, anh sẵn sàng nhét vào miệng cậu ngay lập tức vì bực bội, nhưng…. 

"A, anh. Chuyện là, em giật mình nên... anh có buồn không ạ?" 

Nhìn vẻ lo lắng của cậu sợ rằng sẽ bị ghét bỏ, khả năng đó gần như bằng không. 

Vì vậy trong mấy ngày gần đây, anh đã dằn xé chút kiên nhẫn còn lại của mình để tìm kẽ hở. 

Kẽ hở để cậu tự mình thú nhận lý do. 

"Không, thôi đi. Hơn nữa, đừng phân tâm mà hãy nhìn phía trước cho cẩn thận." 

"Vâng, vâng... Em xin lỗi." 

Anh liếc nhìn bàn tay vừa nắm lấy vai cậu một lát rồi bước đi với vẻ mặt vô cảm. 

Đi trước vài bước, anh nghe thấy tiếng bước chân lóc cóc đuổi theo phía sau, nhưng tiếng động không bao giờ đến gần hơn một mức nhất định. 

"....." 

"......." 

Seok Jae không nói gì, cố gắng kìm nén sự tức giận đang muốn bùng phát như chó để tìm kẽ hở. 

Còn Moo Young thì giữ im lặng, nghĩ rằng mình là tội nhân đã làm tổn thương anh nên không có tư cách nói chuyện trước. 

"Ôi..." 

"Ha..." 

Hai học sinh đang nhìn hai người họ chỉ khẽ thở dài.

Rồi như quyết định điều gì đó, Jun Woo nắm chặt tay và thì thầm. 

"Không thể chịu đựng hơn nữa." 

"Cậu định làm gì?" 

Trước câu hỏi của Kyeong Ho, Jun Woo không trả lời mà sải bước đến chỗ Moo Young đang đứng trước mặt mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo