Editor: HThanh.
Đáng lẽ phải đợi câu trả lời sau khi đặt câu hỏi, nhưng tay Seok Jae đã trượt xuống eo Moo Young và mò vào cạp quần của cậu.
Cậu run rẩy nhẹ vì sởn gai ốc chạy dọc sống lưng và nắm lấy vai anh.
"Không, không thể nào... a, anh, chờ một chút."
Tuy nhiên, ngón tay đặt ở phía sau đã từ từ xâm nhập vào bên trong quần.
"Hưm."
Ngón tay vừa chen vào đã bóp chặt mông cậu mạnh đến mức để lại dấu vết, cậu giật mình và chạy về phía trước.
Nhưng cuối cùng lại càng ôm chặt hơn vào lòng Seok Jae.
"Ưm hức!"
Da thịt trần trụi dính sát vào nhau đến mức cảm nhận được đường cong của cơ bắp săn chắc.
Cảm giác xấu hổ hơn cả việc bị chạm vào mông khiến cậu tự động thốt ra những âm thanh kỳ lạ.
Đồng thời, cậu bật nhảy lên như một con mèo bị nước dính vào chân trước, nhưng anh không buông Moo Young đã tự động chui vào lòng anh ra.
"Em thích anh vì anh tốt bụng mà, anh nói đã giết người rồi mà vẫn ổn chứ?"
Seok Jae kẹp đùi vào giữa hai chân cậu, nhẹ nhàng ấn vào phần trước và hôn lên má Moo Young.
"Hức.... đó là tình huống bất khả kháng vì người đó muốn làm hại anh mà!"
Mặc dù đang có cuộc trò chuyện quan trọng, anh vẫn tiếp tục khiêu khích.
Cảm thấy máu đang từ từ dồn xuống phía dưới, cậu nhắm chặt hai mắt và hét lên.
"A, anh! Làm ơn đứng yên đi!"
Mình không thể tập trung vào cuộc nói chuyện!
Không cần nhìn xuống, cậu cũng biết mình đã cương cứng rồi.
Mặt cậu đỏ bừng, cố gắng hết sức nhón chân để thoát khỏi sự kích thích.
"Em đã nói là ổn dù tính cách anh có tệ đến mấy, sau này mà thay đổi lời nói thì anh sẽ không để yên đâu."
"A, ưm...!"
Không biết lời dặn đứng yên của mình đã trôi đi đâu.
Cậu như thể một con ếch xanh còn trần trụi hơn lúc nãy, bị cọ xát toàn bộ từ phía trước đến tận đáy chậu.
Chân tự động khép lại, chiếc đùi cứng rắn của Seok Jae siết chặt vào bắp đùi mềm mại của cậu.
"Hưm… ức."
Vì thế, phần trung tâm đang nửa cứng lại bị ép mạnh hơn, khiến tiếng rên rỉ thoát ra.
Giật mình, cậu định thả lỏng ngay lập tức nhưng lại chần chừ.
Có vẻ như đùi của anh sẽ lại hoạt động mạnh hơn bên dưới mình….
Cậu vừa băn khoăn vừa siết rồi thả đùi, nhấc rồi hạ gót chân một cách lúng túng, quên mất việc trả lời lời nói của anh.
"Sao lại im lặng thế?"
Có lẽ vì không hài lòng, Seok Jae co đầu gối lại và ấn mạnh vào vùng giữa háng của Moo Young.
"Hức."
Trong khoảnh khắc, cậu cứ ngỡ dương vật của mình sắp nổ tung.
Với cơn đau vừa giống vừa khác lạ khi bị bóng đá trúng vào, cậu hít một hơi và cào móng tay lên vai anh.
"A, đau...! Em biết rồi, em biết rồi mà!"
Dù anh sẽ không làm thế, nhưng nếu anh cứ dồn lực vào đầu gối, dương vật của cậu sẽ hoàn toàn bị nghiền nát, nên cậu toát mồ hôi lạnh và vội vàng gật đầu.
Lúc đó như thể đã hài lòng, anh thả lỏng chân và đẩy sâu bàn tay nãy giờ vẫn vờn ở mông vào giữa kẽ mông.
Trong khi đó, miệng anh vẫn không ngừng nói.
"Nhưng Moo Young à... em định làm gì nếu anh nói dối mà em cứ trả lời thẳng thừng như thế?"
Trong khi anh thậm chí còn không cho mình thời gian để suy nghĩ về điều đó!
"Không, anh...!"
"Anh làm sao?"
Khuôn mặt Moo Young đầy vẻ oan ức, nhưng Seok Jae nhướng một bên lông mày, như thể hỏi mình đã làm gì sai.
'Không biết, xấu hổ thật sao!'
Kể từ khi thú nhận tất cả bí mật, tính cách anh dường như đã trở nên tệ hơn, có vẻ như anh đã hoàn toàn bỏ đi vẻ giả tạo.
Mâu thuẫn thay, thái độ tinh nghịch của anh vừa đáng ghét nhưng cũng khiến cậu cảm thấy vui vẻ, bật ra một tiếng cười khẩy.
"Ha, ha ha...."
Mặc dù người trong cuộc có vẻ không biết, nhưng đây không phải là lúc cậu nhầm lẫn tình cảm yêu mến anh với việc theo đuổi thần tượng.
Ngay từ khoảnh khắc nhận ra tình cảm của mình dành cho anh là tình yêu, dù anh có thể hiện bộ dạng nào đi chăng nữa, cậu cũng không thể thay đổi trái tim mình ngay lập tức.
‘Làm sao có thể dễ dàng từ bỏ mối tình đầu chứ?’
Ngay cả bây giờ cũng vậy.
Vui mừng khi thấy một khía cạnh mới của Seok Jae, không, đúng hơn là con người thật của anh ấy, nên dù anh có trêu chọc mình thì Moo Young vẫn cảm thấy như đang lơ lửng trên không trung.
Đây đúng là bệnh nặng trong căn bệnh nặng nhất.
"Gì vậy, sao lại cười chứ?"
Anh cau mày hỏi, lòng tự ái bị tổn thương khi cậu vẫn cười và chìm trong suy nghĩ riêng dù tay anh vẫn tiếp tục động chạm.
Khác với vẻ mặt trẻ con, động tác tay của anh lại vô cùng dữ dội.
Anh ngay lập tức dựng móng tay lên và lướt qua lớp da mềm mại như thể đang cào nhẹ.
"Hưm...."
Cậu run rẩy và vội vàng trả lời, vì đột nhiên cảm thấy đau nhói ở phía sau tinh hoàn, tại vùng đáy chậu.
"Được, được! Dù là nói dối cũng không sao. Chỉ cần việc anh thích em, ức, không phải là nói dối là được rồi."
Anh ấy là người đã nỗ lực đến mức liều cả mạng sống chỉ vì muốn được mình yêu mến trong suốt quãng thời gian dài đó.
Hơn nữa, dù là cuộc chiến xác suất, anh ấy đã chọn trở thành zombie vì không muốn mình rời bỏ anh ấy.
Moo Young nghĩ rằng tình cảm của một người như vậy không thể là giả dối được.
"....."
….Không phải vậy chứ?
"Không phải sao...?"
Mặc dù đã tự tin nói rằng không phải, nhưng khi đối mặt với Seok Jae đang im lặng nhìn xuống, bàn tay nãy giờ vẫn không ngừng vuốt ve cũng dừng lại, một cảm giác bất an từ từ dâng lên.
Có lẽ mình đã hiểu lý do tại sao anh ấy lại định nghiền nát dương vật của cậu khi mình không trả lời lúc nãy.
'Vậy thì mình cũng sẽ làm như vậy với chỗ đó của anh sao...?'
Ngay lúc cậu liếc xuống, đang có một suy nghĩ khá nguy hiểm thì bản năng nhạy bén của anh dường như đã nhận ra mối đe dọa.
Trước khi cậu kịp hành động, anh mỉm cười rạng rỡ và trả lời.
"Đúng, không phải."
Nói rồi, anh nhấc bổng cậu lên, rời khỏi lối vào nơi họ đang đứng và sải bước đi vào trong phòng.
Moo Young đột ngột bị nhấc bổng lên không trung, vội vàng nắm lấy vai Seok Jae để giữ thăng bằng và kêu lên.
"A, anh, ít, ít nhất cũng phải tắm đã—!!"
"Em nghĩ gì mà lại đòi tắm?"
"À, không…."
Cậu nghĩ rằng bầu không khí sẽ đi đến cùng, nhưng không phải sao?
Nhưng rõ ràng anh ấy đã nói rằng rất khó khăn để kiềm chế suốt thời gian qua...?
Khuôn mặt cậu đang nhìn anh với vẻ bối rối, chợt dần ửng đỏ vì xấu hổ.
Seok Jae đang lặng lẽ ngắm nhìn vẻ đáng yêu đó, cười khẽ và hôn chụt một tiếng vào ngực cậu, nơi đang ở ngay trước mắt anh vì cậu đang được anh bế.
"Được rồi. Ừm—thời gian có thể gấp rút, nhưng nếu em thích sạch sẽ thì anh phải chiều thôi."
"....Em, em yêu."
Cậu biết anh lại trêu chọc mình.
Nhưng với cái tên gọi thân mật thoát ra từ miệng anh, má cậu lại nóng bừng lên với một ý nghĩa khác so với lúc nãy.
Dù chỉ là một biệt danh thông thường, nhưng sao lại thấy ngượng ngùng đến vậy.
Moo Young không thể lấy lại tinh thần cho đến khi Seok Jae đặt cậu xuống trong phòng tắm đã bật nước và một mình đi ra ngoài.
"Đây."
Không lâu sau, anh quay lại và đưa ra một thứ gì đó.
Moo Young đang thầm giậm chân trong lòng vì câu ‘em yêu, anh ấy gọi mình là em yêu!’, giật mình tỉnh lại khi nhìn thấy thứ gì đó trắng toát và dài được đưa ra trước mắt.
"Cái gì đây ạ?"
"Dây áo choàng."
"À, cái đó thì em biết rồi..."
Cậu không nói ra câu sau, nhưng ánh mắt bối rối của cậu dường như đã đủ để anh hiểu ý.
Seok Jae một lần nữa đưa sợi dây áo choàng tắm về phía Moo Young và nói.
"Dùng làm dây bịt miệng nhé."
"Bịt miệng ạ?"
"Anh có thể thay đổi bất cứ lúc nào mà."
"À...."
Dù đã một thời gian trôi qua mà anh vẫn không thay đổi, cậu cứ ngỡ sẽ không có chuyện gì và thầm an tâm.
Nhưng khi anh đưa ra biện pháp đề phòng cho trường hợp xấu nhất, trái tim cậu như bị dội gáo nước lạnh.
Trái ngược với tâm trạng của cậu, nước ấm từ vòi hoa sen đã phá vỡ sự im lặng, lấp đầy phòng tắm bằng hơi nước mờ mịt.
"....."
"......."
Nhìn Moo Young đứng bất động và nhìn chằm chằm vào sợi dây áo choàng, Seok Jae khác hẳn với vẻ thường ngày, căng thẳng nuốt nước bọt.
Quan hệ tình dục với một người có thể biến thành zombie?
Đó là một đề nghị mà anh xứng đáng bị tát vào mặt kèm theo lời bị đuổi đi.
‘Chắc là em ấy chỉ quên mất trong chốc lát thôi.’
Dù anh liên tục chạm vào, cậu không có vẻ gì là né tránh nên anh không biết liệu em ấy cũng điên rồ như mình và không sao cả, hay chỉ là sốc khi biết bí mật của mình mà tạm thời quên đi nên anh đã mang nó đến.
Hóa ra vế sau mới là câu trả lời đúng.
Seok Jae thở dài một hơi rồi mở miệng.
"Anh biết việc biến thành zombie khi đang quan hệ tình dục là điều tồi tệ nhất. Nhưng anh muốn ít nhất trước khi chết, em sẽ không có bất cứ điều gì mà anh không biết..."
Nếu anh kết thúc lời nói của mình ở đó, Moo Young sẽ cảm thấy thương hại anh, dù có miễn cưỡng đến mấy cũng sẽ gật đầu đồng ý.
Nhưng…. một mặt, nghĩ rằng cái kết với người đã chấp nhận con người thật của mình lại có thể là một cuộc tình tồi tệ nhất, anh cảm thấy khó chịu.
'Chết tiệt.'
Cuối cùng, Seok Jae vò đầu bứt tai và cố gắng mở miệng.
"Nếu không thích, em có thể từ chối."
Đúng, đây là một kết thúc hoàn hảo.
"Thay vào đó, hãy cho anh một nụ hôn cuối cùng nữa thôi."
Sẽ hoàn hảo hơn nếu anh không nói thêm câu lằng nhằng này.
'Không, bây giờ mình đã từ bỏ cái gì chứ?'
Tham lam đến mức này thì cũng phải được chấp nhận.
Trong khi Seok Jae đang nghĩ vậy và nhìn xuống sợi dây áo choàng trắng tinh với đôi mắt đăm chiêu.
Bàn tay nhỏ của Moo Young đưa tới, nắm chặt sợi dây—
Và ném nó đi.