Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 151

Editor: HThanh.            

"Anh đã nói em là zombie rồi đấy. Em không biết bọn nghiên cứu đã rút máu em nhiều đến mức nào khi em đang ngủ đâu, đúng không?"

"Ưm..."

Em biết mà.

Vì chỉ nhắm mắt chứ năm giác quan vẫn bình thường, nên cậu cũng biết việc họ rút máu. 

Ban đầu cậu nghĩ là họ thay dịch truyền, nhưng thấy họ tiêm riêng một mũi thuốc vài tiếng một lần mỗi ngày thì cậu cũng đoán đại.

Nhưng nếu nói ra điều đó, anh ấy sẽ biết mình đã nghe hết những lời anh ấy lầm bầm. 

Vì sợ anh ấy sẽ xấu hổ nên Moo Young im lặng.

'Nhưng tại sao anh ấy lại nói là đã "bán" mình chứ? Chẳng phải điều đó là đương nhiên sao?'

Đó là một sự thật không thể giấu giếm để phát triển vắc-xin. 

Cậu cũng đã chuẩn bị tinh thần cho điều này kể từ khi nhận ra mình đang dần trở thành con người.

'Tình huống tệ nhất có lẽ là bị giam cầm để trở thành vật thí nghiệm chế tạo vắc-xin chăng?'

Nhưng cậu có thể chịu đựng được chừng đó. 

Nếu không có anh thì không nói làm gì, chứ nếu anh ấy cứ tiếp tục đến thăm như thế này, thì cậu có thể cho bao nhiêu máu tùy thích.

'À, không biết bố mẹ mình đã về sau chuyến du lịch nước ngoài chưa nhỉ. Chắc họ lo lắng lắm, mình muốn gọi điện cho họ.'

Khi Moo Young định chấp nhận cuộc sống của một vật thí nghiệm thì lại nảy sinh một điều khiến biểu cảm của cậu trở nên khó xử, Seok Jae không hiểu cậu đang hiểu lầm điều gì mà tặc lưỡi trách móc.

"Tsk, cứ chửi đi."

"Dạ?"

"Anh đã tự ý tiết lộ bí mật của em, nên cứ chửi đi."

"Em chửi anh làm gì, anh đâu còn cách nào khác. Em không nghĩ anh đã bán em đâu."

Nhìn cậu chớp mắt một cách ngây thơ, anh nghĩ 'phải làm gì với đứa ngốc này đây', rồi anh khẽ rên rỉ vò đầu.

"....Chết tiệt, đúng vậy. Nếu không bị trúng đạn, anh đã định viết hợp đồng gì đó rồi. Nhưng đúng lúc đó đầu óc anh lại trống rỗng nên chỉ nghĩ ra được cách đó thôi."

===

Dù bị trúng đạn, tốc độ ra tay của Seok Jae vẫn nhanh như chớp. 

Chỉ trong tích tắc, anh đã làm bị thương hai người và tạo khoảng cách, rồi trừng mắt nhìn những kẻ vạm vỡ đang vây quanh mình.

「....Bị một người bình thường đánh bại ư?」

「Ư, không, tên đó có phải người bình thường không vậy? Hắn nhanh hơn những tên khác nhiều!」

「Bị đánh rồi thì im đi. Mày về đó sẽ bị hành cho ra bã đấy.」

Người đàn ông tóc vàng không tức giận vì cấp dưới của mình bị thương, mà ngạc nhiên vì một người bình thường lại có kỹ năng như vậy.

Vốn dĩ, Seok Jae từ nhỏ đã thông thạo đủ loại võ thuật, có năng lực không thể gọi là người bình thường. 

Nay lại thêm kinh nghiệm giết những kẻ hành xử như dã thú mang hình dạng con người, dù là lính đánh thuê chuyên nghiệp, nếu lơ là cũng có thể dễ dàng trở thành con mồi.

Anh đã đến được hàng rào chắn nhưng vì không đi qua, nên anh không biết rằng bên trong thành phố là một bãi săn tàn khốc hơn bất kỳ chiến trường nào. 

Do đó, người đàn ông tóc vàng nghĩ rằng sự tàn nhẫn trong cách ra tay của Seok Jae và chiến thuật phi thường của Moo Young dù không thành công đều là tài năng của hai người họ.

「Tsk.」

Hắn ta nheo mắt lại, tỏ vẻ khó chịu.

「Này, cậu chủ. Gia đình cậu đang tìm cậu đấy. Cậu không thể ngoan ngoãn đi theo sao?」

"Tao đã định ngoan ngoãn đi theo, nhưng chết tiệt, các người lại hành động khốn nạn trước mà."

「Điều này thật là oan uổng, chúng tôi không phải là người đã nổ súng. Nếu muốn tính sổ thì nên tính với lũ lính ngu ngốc kia.」

Thông tin nhận được trong hợp đồng cho biết Seok Jae là một cậu ấm con nhà giàu. 

Vì những định kiến từ công việc lính đánh thuê, người đàn ông tóc vàng hoàn toàn không ngờ rằng anh lại tức giận vì những người đi cùng.

Seok Jae đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, nhưng vẫn nhìn người đàn ông đó như thể đang nhìn một sinh vật ngu ngốc.

"Đồ óc lợn, bọn mày. Cái đó, hộc... không phải. Dám đá em ấy sao? Lại còn hai lần nữa?"

「Chỉ, chỉ vì chuyện đó thôi ư?」

"Sao. Không được... hộc, sao?"

「Không, chỉ là hơi bất ngờ thôi. Dù sao thì, để trả lời câu hỏi của cậu, số tiền chúng tôi nhận được chỉ là cho một người thôi.」

Nói một cách đơn giản, những người không phải là đối tượng cứu hộ thì không liên quan đến họ. 

Đối với họ, Moo Young và lũ trẻ chỉ là những chướng ngại vật cản trở nhiệm vụ.

"Các người, hãy đưa cả bọn họ đi nữa."

Vốn dĩ theo tính cách của Seok Jae, anh sẽ nghĩ lựa chọn của họ là hợp lý và tôn trọng điều đó, nhưng mọi thứ đều là ngoại lệ nếu có Moo Young liên quan. 

Và anh là người có đủ tình cảm để quan tâm đến Kyeong Ho và Jun Woo, những người đã là cầu nối giúp anh gặp lại cậu.

「Xin lỗi, nhưng chúng tôi không hành động nếu không được trả trước.」

"Kể cả khi có một món hời lớn ở đây sao?"

「Gì cơ?」

"Một trong ba người kia... có một món hời lớn mà khi giao nộp cho quốc gia, các người sẽ ngồi trên đống tiền. Thông tin này chẳng phải là trả trước rồi sao?"

Trong tình huống hiện tại, người có thể mang lại tiền khi giao nộp cho quốc gia. 

Đó là một gợi ý mà nếu không phải là kẻ ngu ngốc thì có thể hiểu ngay lập tức.

「....Nếu tôi không tin lời đó thì sao?」

Đúng như dự đoán. 

Người đàn ông chợt dừng lại khi hiểu ra ý nghĩa, rồi vuốt cằm hỏi như đang suy nghĩ.

"Vậy thì chết tiệt, các người sẽ trở về tay trắng thôi."

Seok Jae kề con dao bấm vào cổ mình và nhe răng cười. 

Với khuôn mặt đang cười trong khi máu chảy nhỏ giọt từ vết thương ở bụng, kề dao vào cổ mình, anh trông như một kẻ điên róc xương róc thịt mình.

Thực ra, nếu chần chừ thêm nữa, dù không tự cứa cổ mình bằng dao thì tình hình cũng đã nguy hiểm rồi.

Họ đã bay hơn 16 tiếng và lãng phí hàng chục ngày, không thể quay về chỉ với một số tiền nhỏ. 

Và nếu nhiệm vụ thất bại, danh tiếng của họ cũng sẽ bị ảnh hưởng. 

Cuối cùng, người đàn ông lẩm bẩm chửi rủa và trừng mắt nhìn Seok Jae.

「Nhiệm vụ kết thúc thì cậu biết là họ không còn là đối tượng bảo vệ nữa đúng không?」

Đó là lời đe dọa rằng nếu anh nói dối, họ sẽ không tha. 

Điều đó có nghĩa là cuộc đàm phán đã thành công.

===

"Vậy là chúng em sống được là nhờ anh rồi. Cảm ơn anh, anh ơi."

Phản ứng của Moo Young sau khi nghe câu chuyện về những gì xảy ra sau khi cậu bất tỉnh là lòng biết ơn. 

Dù vậy, Seok Jae vẫn không thể bỏ đi cảm giác khó chịu, cậu an ủi anh.

"Em thật sự không hiểu tại sao lại phải tức giận gì cả, nên em mong anh đừng cảm thấy có lỗi."

"Chuyện đó thì…."

Dù chỉ trong chốc lát, anh đã đối xử với cậu như một món hàng. 

Hơn nữa, vấn đề là việc họ đã giao nộp ba người cho các nhà nghiên cứu, rồi thông tin về việc tìm thấy tế bào mới trong máu của cậu đã đến tai chính phủ.

Vì anh đã đưa một khoản tiền thưởng cao hơn số tiền chính phủ đưa ra, cậu sẽ không bị ràng buộc vào việc phát triển vắc-xin nếu cậu muốn.

Nhưng nếu vậy, từ khoảnh khắc đó trở đi, cậu sẽ khó có thể sống yên ổn trong đất nước này. 

Chính phủ sẽ không để yên khi biết cậu là chìa khóa của vắc-xin.

"Bọn nhóc bây giờ ở đâu rồi ạ?"

Dù đã được an ủi, khuôn mặt Seok Jae vẫn u ám, Moo Young liền đổi chủ đề và cũng để thỏa mãn sự tò mò của mình, hỏi về nơi ở của lũ nhóc.

"À, bọn chúng về nhà từ lâu rồi. Bảo là khi nào em tỉnh dậy thì liên lạc với chúng."

"May quá..."

"May mắn gì mà may mắn, em không về nhà được mà còn bị mắc kẹt ở đây đấy."

Anh nghĩ rằng cậu vẫn bình thản như vậy là do chưa hiểu rõ hoàn cảnh của mình, nên anh đã nói ra sự thật. 

Tuy nhiên, cậu không hề bất ngờ mà chỉ mỉm cười như thường.

"Quả nhiên là vậy sao?"

"Quả nhiên?"

"Dù sao thì anh cũng—"

Anh sẽ ở bên em chứ? 

Cậu chưa kịp nói hết câu, cánh cửa đột nhiên mở toang và một người đàn ông mặc vest bước vào.

"Cậu chủ!"

Không chỉ một người. 

Sau khi người đàn ông đeo kính gọng bạc mỏng bước vào, theo sau là một nhóm vệ sĩ vạm vỡ đeo kính râm ồ ạt đi qua cánh cửa đang mở.

"Hôm nay là sinh nhật phu nhân mà cậu chủ! Tôi đã nói rồi mà!"

"Thì sao, đằng nào thì cũng chỉ cần tham gia vào buổi tối thôi mà."

"Đó là lịch trình tiệc tùng, còn gia đình thì mong muốn được ở bên nhau từ sáng sớm, tôi đã nhắc nhở cậu chủ bao nhiêu lần rồi..."

Những người đàn ông mặc vest đen lấp đầy căn phòng bệnh, cách họ gọi Seok Jae và tình huống hiện tại là anh đã bỏ lỡ bữa sáng sinh nhật mẹ mình vì cậu. 

Tất cả những thông tin đó ập vào đầu khiến cậu không khỏi nuốt nước bọt.

"Mặc kệ chứ? Hôm nay mà anh không đến thì thằng khác đã thấy Moo Young tỉnh dậy trước rồi."

"À, cậu chủ tỉnh rồi sao? Chào cậu, cậu chủ Kang Moo Young."

"À, vâng, vâng... Chào anh...?"

Rõ ràng là lần đầu gặp mặt. 

Cậu ngượng nghịu cúi đầu khi thấy khuôn mặt người đàn ông tươi cười như thể đã quen biết mình từ lâu. 

Và cậu khẽ kéo vạt áo anh một cách kín đáo.

"Anh."

"Ừm? Sao thế. Em không khỏe ở đâu à?"

"Không phải ạ…."

Moo Young ra hiệu, Seok Jae ngoan ngoãn cúi người xuống. 

Cậu thì thầm vào tai anh đang kề sát. 

Cậu không hề nhìn thấy khuôn mặt ngạc nhiên của người đàn ông đeo kính bạc khi anh im lặng làm theo lời cậu.

"Có phải em phải bị tạt nước vào mặt không?"

"Gì cơ?"

"Cái đó... với mẹ anh ấy."

( cầm lấy số tiền này và rời xa con trai toi ngay =))) ).

Tự nhiên lại nói cái gì lạ vậy. 

Seok Jae nhướng một bên lông mày, sau đó chậm rãi hiểu ra lời lầm bầm nhỏ của Moo Young và bật cười sảng khoái.

"Hahaha!"

"Đừng, đừng cười ạ!"

"A, thật sự dễ thương quá. Đứng trước những kẻ cầm súng mà không chịu rời đi, vậy mà lại sợ bị tạt nước sao?"

"Thì... em không sao nếu bị những người đó ghét bỏ, nhưng bố mẹ anh thì khác mà. Em không muốn bị những người yêu thương anh ghét bỏ."

Cậu vừa nói vừa bồn chồn ngón tay, căn phòng bệnh đột nhiên im lặng. 

Thậm chí người đàn ông đeo kính bên cạnh còn bịt miệng lại. 

Thấy Moo Young ngơ ngác, Seok Jae đưa tay lên trán thở dài.

"Em... em biết mà lại cố tình như vậy, đúng không?"

"Dạ, dạ? Chuyện gì cơ?"

Anh nhìn cậu với ánh mắt khó chịu, em ấy lại nói ra những lời khiến anh muốn hôn ngay lập tức, đúng lúc có nhiều người xung quanh.

'Đôi khi em ấy không phải chó mà là cáo thì đúng hơn.'

Anh thì không bận tâm có ai nhìn hay không, nhưng cậu là một người rất dễ xấu hổ. 

Nếu anh mà hôn cậu trước mặt người lạ, chắc chắn cậu sẽ chui vào chăn ít nhất vài tiếng và không thèm nhìn anh.

Rắc—

Seok Jae kìm nén ham muốn đang trào dâng bằng cách bẻ khớp ngón tay, rồi lại thở dài thật sâu và nói.

"Không ai có thể ghét em đâu, đừng lo lắng. Dù có đi chăng nữa, em cũng sẽ không bao giờ gặp những người như vậy trong suốt cuộc đời này."

"Dạ?! À, không. Anh nói gì trước mặt mọi người vậy hả, anh...!"

Moo Young thì thầm nhanh chóng, có vẻ nghĩ rằng những lời anh nói chỉ là những lời sáo rỗng mà các cặp đôi hay nói và tỏ ra ngượng ngùng. 

Anh nhìn cậu rồi chỉ mỉm cười nhẹ nhàng.

'Nếu có thì anh sẽ dìm xuống biển trước khi chúng xuất hiện trước mắt em.'

Nếu tình yêu của họ tiếp tục, cậu sẽ không bao giờ biết được. 

Cái tự do mà cậu không mất đi ngay cả khi ở nơi zombie hoành hành, lại bị mất hoàn toàn sau khi trốn thoát.

Và nữa, dù chỉ là cho đến khi vắc-xin được tạo ra, nhưng việc cậu bị nhốt trong căn phòng trắng xóa và chỉ được nhìn thấy mình thực ra lại khiến anh vui sướng.

Nhưng dù có biết cũng không sao. 

Dù một ngày nào đó cậu có muốn rời đi, một khi đã trở lại thế giới mà tiền bạc và quyền lực có giá trị, cậu sẽ không có cách nào trốn thoát khỏi vòng tay anh.

"Nhân tiện, em đã nghĩ đến việc ra mắt bố mẹ rồi sao. Nhanh thật đấy, dù anh thấy thích."

"Dạ?! Không, em chỉ là vì trong phim truyền hình luôn có những cảnh như vậy nên em nghĩ đến thôi! Em, em tuyệt đối không có ý đó—"

"Ừ, cuối cùng họ cũng cưới nhau mà. Em muốn cưới ở đâu? Bỉ? Thụy Điển?"

"Cái, cái, cái đó... không phải là em không thích... nhưng như vậy không quá nhanh sao?! Trước hết là phải được bố mẹ đồng ý đã... không, không phải thế này!"

Seok Jae hài lòng nhìn Moo Young, người mà khuôn mặt ngày càng đỏ hơn trước lời nói của mình, cuối cùng cũng đã hoàn toàn lọt vào chiếc lồng chim của anh.

— ĐÃ HOÀN TRUYỆN —

( hành trình đến đây là kết thúc rồi, hẹn gặp lại mọi người ở tác phẩm khác cụa toi nha. Pái paiii ).

 
Bình luận
lushbar
lushbarChương 151
Novel end rồi, giờ chờ đợi manhwa thôi
Trả lời·15 giờ trước
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo