Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 34

Editor: HThanh.          

“Lũ khốn nạn này! Dám phản bội tao hả?”

Hắn nghiến răng giật lấy cổ áo của người đàn ông hói đầu mà vì cơ thể chậm chạp nên không thể chạy xa được.

“Bình tĩnh nào! Tôi, tôi định giúp cậu mà, tôi chỉ hoảng sợ thôi!”

Ngay lúc đó từ trong bếp, một con zombie đàn ông với thân thể không nguyên vẹn hơn con zombie trước đó lê bước ra. 

Một nửa cơ thể của nó gần như bị xé toạc lộ cả xương, nhưng khi phát hiện ra con mồi đang đứng quay lưng lại một cách vô phòng bị trước mặt, nó lập tức lao tới với tốc độ nhanh chóng.

“Đằng, đằng sau kìa!”

“Cái gì? Áaaaa!”

Người đàn ông râu quai nón vì quá chủ quan, cuối cùng đã bị con zombie cắn vào cổ.

“Buông ra! Buông tao ra!”

Dù đang bị xé xác nhưng có lẽ vì không muốn chết một mình, hắn vẫn không buông tay khỏi cổ áo người đàn ông hói đầu.

‘Đến phút cuối vẫn kinh tởm thật.’

Chứng kiến cảnh tượng đó Seok Jae thầm chửi rủa trong lòng. Sau đó, anh lấy lại thứ mà họ đã lấy đi với lý do sẽ giữ giúp. 

Đó là chiếc túi mà người đàn ông hói đầu không thể mang theo lâu vì nặng và phải đặt xuống đất.

Cầm chiếc túi trên tay một cách nhẹ nhàng, Seok Jae lập tức hướng về phía Moo Young.

“Đi thôi.”

Không đi đâu cả, chỉ ngồi yên trên bàn chờ cho đến khi cậu đến. Anh nhìn Moo Young với ánh mắt khen ngợi, rồi ôm lấy eo cậu nâng lên như bế một đứa trẻ và kéo vào lòng mình.

“Ức!”

Moo Young đang bối rối không biết có nên cứu ai trong đám hỗn loạn vừa xảy ra, đã bị Seok Jae kéo đi một cách dễ dàng. 

Dù chỉ là thoáng chốc nhưng khi mông cậu lơ lửng trên không, bản năng khiến Moo Young nắm chặt lấy vai người trước mặt. 

Có vẻ như phản ứng của cậu khiến Seok Jae thấy buồn cười, một tiếng cười nhỏ vang lên từ sau chiếc mũ bảo hiểm.

“Mình đang ở trong vòng tay của anh ấy sao?!” 

Sau khi nghe thấy tiếng cười của anh, Moo Young mới nhận ra mình đang ở trong vòng tay của ai. 

Cậu đã rất ngạc nhiên đến mức không nhận thức được mình đã nắm lấy thứ gì và siết chặt ngón tay. Ngay sau đó, Moo Young cảm thấy cơ bắp rắn chắc dưới lòng bàn tay. 

“Hức…!” 

Cậu giật mình và suýt chút nữa đã vùng vẫy thì chân chạm đất. Tiếp theo, tay cậu bị kéo đi và khi ngước lên, Moo Young nhìn thấy bàn tay của Seok Jae đang cầm lấy tay mình. 

“Tôi, tay.” 

“Ừ?” 

Trong cơn mưa may mắn cậu không thể nói nên lời nào và cứng đờ người, anh cau mày khi quan sát một loạt phản ứng đó. 

“Chẳng lẽ là do phải cứu người khác nên không thể đi được sao?” 

Seok Jae vừa nắm lấy tay Moo Young đã thấy cậu lên tiếng rồi dừng lại mà không hề có ý định bỏ chạy, trông như thể có điều gì muốn nói. 

Anh đã chủ động nói trước khi cậu kịp mở lời. 

“Phải chạy trốn chứ. Không phải cậu đến cứu tôi sao?” 

Seok Jae đã cố gắng nói một cách nhẹ nhàng nhưng cảm xúc không hài lòng không thể che giấu hoàn toàn, khiến giọng nói có chút gay gắt. 

Moo Young nhận thấy sự tức giận mơ hồ của anh ngay cả khi đang mải mê với sự đụng chạm với Seok Jae và nhanh chóng gật đầu. 

“Vâng, đúng vậy ạ!” 

“Vậy bây giờ chúng ta đi chứ?” 

“Vâng, vâng.” 

Gương mặt của anh ngay lập tức trở nên ôn hòa với câu trả lời ngoan ngoãn, Seok Jae thay đổi như lật bàn tay khiến Moo Young có chút hoang mang. 

Tuy nhiên cậu đã rất ấn tượng trước sự ân cần của anh khi không hề lớn tiếng với Moo Young và giúp cậu tỉnh táo lại trong tình huống nguy cấp.

‘Đúng rồi, điều quan trọng bây giờ là phải chạy đến một nơi an toàn cùng với anh. Không phải lúc để vui mừng vì nắm tay nhau.’

Nhớ lại mục đích ban đầu, cậu nhắm chặt mắt rồi mở ra. Moo Young cố gắng trấn tĩnh tâm trạng đang xao động và cẩn thận dẫn Seok Jae về phía sảnh khách sạn.

“Chắc chắn bọn zombie sẽ nghe tiếng động và kéo đến đây…. Đừng đi lối đó, hãy ra cửa xoay kia.”

“Cửa xoay?”

“Ở đó đang mở.”

Cậu không quên nhìn một ánh mắt tự tin về phía anh như muốn nói rằng hãy tin tưởng mình. Một hành động mà Moo Young hoàn toàn quên mất rằng đôi mắt của mình bị che khuất bởi chiếc mũ bảo hiểm khiến Seok Jae không thể nhìn thấy.

“Được rồi, hãy làm như vậy.”

Nhưng miễn là Moo Young không chạy trốn khỏi mình, anh sẽ để cậu làm bất cứ điều gì. Nói chính xác hơn, ngay từ đầu Seok Jae đã không có ý định nghi ngờ cậu.

Tiếng động của lũ zombie đang tràn vào từ bên ngoài đã đến sát bên, hai người vội vã rời khỏi nhà hàng.

“Ưm…”

“Hả, anh bị đau ở đâu à?”

“Không có gì đâu. Chỉ là vết thương hôm qua hơi đau thôi.”

“Sao lại thế…..”

Suốt quãng đường di chuyển, Seok Jae cố tình thu hút sự chú ý của Moo Young. 

Vì vậy, cậu đã không nhìn thấy cảnh người đàn ông đeo kính còn sống đang bò trên sàn vì chân không còn sức lực, hay người đàn ông mắt bị rách đang cố chạy trốn qua cửa sổ vỡ và đối mặt với lũ zombie.

Sau khi bỏ lại tất cả sự hỗn loạn phía sau, khu vực xung quanh cửa sau yên tĩnh không một bóng zombie đúng như dự đoán của Moo Young. Hai người thoát khỏi khách sạn an toàn và lập tức lao về nơi trú ẩn.

‘Nếu có chuyện gì xảy ra, mình phải bảo vệ anh ấy!’

Con đường dẫn đến ngôi nhà khá an toàn vì cậu đã dọn dẹp một lần trước đó. 

Tuy nhiên không biết tình huống bất ngờ nào có thể xảy ra, Moo Young căng thẳng hơn hẳn so với khi đi một mình. Dù đối tượng mà cậu lo lắng lại đang để tâm đến chuyện khác.

“Mũ bảo hiểm che hết cả khuôn mặt chẳng nhìn thấy gì cả.” 

Seok Jae cau mày muốn nhìn thấy khuôn mặt ẩn sau chiếc mũ bảo hiểm đang rung lắc trước mắt.

Hai người chìm trong những suy nghĩ khác nhau, bầu không khí im lặng tiếp tục bao trùm. Khoảng 10 phút sau sự im lặng bị phá vỡ khi Moo Young dẫn đường, phát hiện ra bức tường phủ đầy hoa.

“Đến rồi ạ.” 

Cậu thử đẩy nhẹ cánh cổng đang đóng. Cánh cổng không khóa chỉ khép hờ, không hề kháng cự lại lực đẩy nhẹ mà hé ra một khoảng trống. Khuôn mặt Moo Young rạng rỡ hẳn lên vì nhẹ nhõm.

“Tôi cứ tưởng là phải bấm chuông hoặc trèo tường vì không thấy tờ giấy note dán trên cửa.”

Có vẻ như họ đã mở cửa để chờ những người đến sau. Nhìn họ có vẻ thong thả như vậy, chắc chắn là mọi người đã đến nơi an toàn mà không gặp nguy hiểm nào. 

Ngay khi chắc chắn về sự an toàn của họ, bờ vai cứng đờ của Moo Young thả lỏng căng thẳng ngay lập tức tan biến.

“Cửa mở rồi này. Chắc mọi người đến nơi an toàn rồi.” 

“Vậy à? May quá.” 

Seok Jae vừa bước qua cổng vừa nói thì từ phía sau vọng lại một giọng nói nhẹ nhàng. Ngay khi nghe thấy giọng nói đó, chân của cậu đang bước vào sân đột ngột dừng lại.

“Hức! Tôi quên nói với anh về bọn trẻ rồi!”

Moo Young nhận ra mình đã quên báo cho anh về hành tung của hai người họ ngay khi vừa đến nơi. Vì lúc nào Seok Jae cũng lo lắng cho sự an toàn của hai người hơn cả bản thân mình, chắc chắn anh đã rất lo lắng về hành tung của họ.

‘Nếu hỏi thì chắc mình đã trả lời ngay rồi. Sao anh ấy không hỏi nhỉ? Chẳng lẽ mình chạy nhanh quá sao?’

Moo Young chỉ muốn đưa Seok Jae bị thương đến chỗ nghỉ ngơi càng nhanh càng tốt, nhưng có lẽ dáng vẻ đó của cậu khiến anh cảm thấy không có thời gian để hỏi han.

‘Đây là lời nhờ vả đầu tiên anh dành cho mình, mình muốn hoàn thành thật hoàn hảo…..’

Cậu cảm thấy thất vọng dù đây chỉ là một lỗi nhỏ đến mức không thể gọi là sơ suất, Moo Young dè dặt nhìn sắc mặt của người vừa bước vào theo sau mình và nói.

“Tôi, ờm, dù hơi muộn khi nói ra sau khi đến nơi nhưng tôi đã đưa bọn trẻ ở khách sạn đến đây trước. Trên đường đi không có zombie nào và khi thấy không có giấy note nào ở cửa, tôi đoán là mọi người đã đến nơi an toàn.”

Seok Jae nhìn Moo Young đang lúng túng và áy náy một lúc rồi trả lời.

“Tôi đoán là vậy.”

Không giống như dự đoán của cậu rằng anh sẽ rất nhẹ nhõm, phản ứng của Seok Jae khá bình tĩnh khiến mắt Moo Young trợn tròn.

Vì vẫn đội mũ bảo hiểm nên không thể nhìn thấy mặt cậu, nhưng anh dễ dàng đoán được Moo Young đang ngạc nhiên nên đã đóng cửa và khóa lại giúp cậu có vẻ không có tinh thần để làm vậy rồi nói thêm.

“Cậu đến cứu tôi mà.”

Đó là một câu rất ngắn gọn đến mức có thể cảm thấy không thân thiện, cậu không hiểu ý nghĩa của nó nên nghiêng đầu khó hiểu.

‘Nhìn cái mũ bảo hiểm kia kìa, trông cũng đáng yêu đấy chứ.’

Seok Jae nhìn chiếc mũ bảo hiểm nghiêng lệch sang một bên khẽ cười rồi tiếp tục giải thích.

“Sảnh đợi trống rỗng, cửa sau mà tôi chặn lại thì đang mở. Đương nhiên tôi nghĩ bọn trẻ đã được đưa ra ngoài bằng lối đó rồi. Dù sao thì tôi là người đã nhờ cô bé đưa bọn trẻ đến gặp cậu, và việc cậu đến cứu tôi có nghĩa là cậu đã gặp bọn trẻ rồi.”

Moo Young đã quá vội vàng bỏ trốn mà bỏ qua tất cả các lời giải thích, nhưng Seok Jae dường như đã nhanh chóng đánh giá được mọi tình huống trong lúc đó.

Ngay khi cậu quên mất mình đang ở bên ngoài và định vỗ tay tán thưởng ầm ĩ thì anh lại nhìn Moo Young với vẻ tinh ranh.

“Và…. cậu sẽ không đến cứu tôi cho đến khi bọn trẻ được sơ tán an toàn chứ?”

Đúng vậy. Seok Jae nhớ lâu hơn cậu nghĩ, và anh chưa bao giờ quên việc Moo Young đã bỏ anh lại để cứu một người đàn ông khác ngày hôm qua. 

Bàn tay của Moo Young vừa đưa lên ngực để tay đã mất phương hướng và lơ lửng giữa không trung vài giây trước một lời nói của Seok Jae.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo