Editor: HThanh.
“Ừ…?”
“Hửm?”
Moo Young lúng túng hỏi lại nhưng ánh mắt cậu nhận được chỉ là ánh mắt như đang hỏi ‘Có vấn đề gì sao?’. Khuôn mặt bình thản không chút tò mò khiến câu hỏi có vẻ như không có ý nghĩa gì lớn.
Nhưng Moo Young không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào cho câu hỏi tưởng chừng đơn giản đó. Nếu nói ‘đúng’, cậu sợ sẽ bị hiểu lầm rằng mình coi trọng bọn nhóc hơn Seok Jae.
Còn nếu nói ‘không’ thì đó lại là nói dối. Nếu tình huống như hôm nay xảy ra lần nữa, cậu không thể chắc chắn rằng mình sẽ không do dự giữa việc cứu lũ trẻ trước mắt và Seok Jae đang chờ mình.
‘Nếu không phải là Kyeong Ho hay Jun Woo mà là người khác, chắc mình đã nói ngay rằng sẽ cứu anh đầu tiên rồi.’
Moo Young không hề biết rằng anh đang giận dỗi vì chuyện hôm qua, đang suy nghĩ như thể đang đối mặt với quyết định lớn nhất đời mình.
‘Nếu không thể sơ tán thì cùng nhau đi cứu anh ấy là được mà, đúng không? Khoan đã, như vậy thì lại thành ưu tiên bọn nhóc rồi.’
Không thể xác định được thứ tự ưu tiên, từ miệng Moo Young chỉ thốt ra những lời vô nghĩa như ‘cái đó, ý tôi là….’
‘Nếu khó trả lời thì cứ nói ‘anh đang nói gì vậy?’ rồi bỏ qua cũng được, vậy mà cậu ấy lại suy nghĩ mãi.’
Người đưa ra câu hỏi lại đang thưởng thức vẻ mặt khó xử của Moo Young với một tâm trạng vui vẻ.
Thực ra Seok Jae đã nghĩ rằng cậu sẽ cười xòa cho qua hoặc nói lời xin lỗi vì đến muộn. Nhưng Moo Young lại không thể đưa ra bất kỳ câu trả lời nào và rơi vào trạng thái suy tư. Đó là một phản ứng ngoài dự đoán.
Anh định dỗ dành cậu bằng cách nói rằng mình hiểu cho Moo Young đồng thời thể hiện một chút nuối tiếc. Nếu lần này cậu cảm thấy áy náy thì lần sau khi phải đối mặt với lựa chọn tương tự, cậu sẽ do dự thêm một giây nữa.
Dù kế hoạch đó đã hoàn toàn thất bại, Seok Jae không hề cảm thấy tiếc nuối.
Nếu được anh đương nhiên muốn Moo Young chọn mình mà không do dự, nhưng cũng không thể mong đợi mọi thứ hoàn hảo ngay từ đầu. Seok Jae quyết định hài lòng với việc hiện tại cậu không thể dễ dàng đưa ra câu trả lời.
“Hôm nay tạm dừng ở đây thôi. Ở bên ngoài nói chuyện mãi cũng nguy hiểm.”
Tuy không thu hoạch được gì nhưng với sự hài lòng đủ đầy, Seok Jae ân cần giúp đỡ Moo Young từ nãy đến giờ vẫn không biết phải làm gì với anh.
‘Trước tiên phải loại bỏ cái thứ vướng víu này đã.’
Xoạch—
Bàn tay của Seok Jae chụp lấy chiếc mũ bảo hiểm thô kệch đang bao phủ đầu Moo Young và giật mạnh nó ra.
“Vậy nên…… tôi…… ơ ơ?”
Bên dưới là mái tóc rối bù và khuôn mặt trắng trẻo lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Một sự im lặng ngắn ngủi trôi qua trước hành động đột ngột của Seok Jae. Ngay sau đó khi ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không trung, anh thì thầm.
“Sao mà hoảng hốt vậy? Ý tôi là tôi tin cậu sẽ giải quyết mọi chuyện ổn thỏa mà.”
Nhìn Moo Young đang chớp mắt như một chú chó quê hiền lành hoàn toàn không biết rằng mình đã cố tình làm cậu bối rối, Seok Jae thoải mái nhếch mép cười.
***
Trên chiếc sofa màu be đặt trong phòng khách, một người đang ngồi gần như nằm dài với thân hình mềm nhũn như không còn chút sức lực.
“Tại sao mình lại mệt mỏi thế này….?”
Đó là Moo Young đã kiệt sức đến mức gần như không thể cử động được.
Lo lắng cho hai người về muộn, cậu đã đi lại trước cửa chính và khi nghe thấy tiếng động Kyeong Ho đã ra đón.
Vì vậy cậu và Seok Jae đã dừng cuộc trò chuyện rồi vào nhà. Và ngay khi vừa bước vào nơi ở, Moo Young cảm thấy không thể thả lỏng dù chỉ một giây.
“Anh! Anh có bị thương chỗ nào không? Thật là may mắn…. À, ân nhân!”
“Hả? Tôi á?”
“Vâng! Ân nhân, thật sự, thật sự cảm ơn anh. Nếu không có anh thì chẳng biết chuyện gì đã xảy ra…”
Đầu tiên Moo Young phải trấn an Kyeong Ho đang gọi mình là ân nhân với vẻ mặt muốn khóc và liên tục bày tỏ lòng biết ơn.
“Còn kia là….”
“À! Đó là, cô ấy thực ra ngay khi gặp bọn nhóc đã phát hiện ra chúng ta….”
“….”
“Chúng tôi phải nhanh chóng đi cứu anh nhưng nếu cô ấy chặn cửa hoặc gọi người khác đến thì sẽ rất phiền phức, và cô ấy có vẻ thân với Ha Yoon nên tôi đã đưa cô ấy cùng đi sơ tán.”
“Ha Yoon?”
“À. Đó là tên của cô bé.”
Tiếp theo Moo Young phải giải thích chi tiết với Seok Jae đã rất ngạc nhiên khi thấy một nhân vật không ngờ tới trên cầu thang tầng hai.
Lúc đó tình huống quá khẩn cấp nên cậu không có thời gian để suy nghĩ thêm, nhưng việc đưa cô ấy đến nơi ẩn náu vốn là người thuộc nhóm không tốt, đáng lẽ nên được quyết định cẩn thận hơn.
Vì vậy việc Seok Jae yêu cầu giải thích là hoàn toàn hợp lý.
“Cô ấy có vẻ thân với bọn trẻ nên tôi nghĩ cô ấy ổn.”
“Bình thường thì ai cũng nghĩ vậy thôi….?”
Dù đầu óc hiểu được điều đó nhưng việc từ ngày đầu tiên đáng nhớ cùng Seok Jae, anh đã nhìn cậu như một kẻ gây rối khiến Moo Young không khỏi cảm thấy buồn lòng.
‘Ưm—’
‘Sau này tất cả chúng ta sẽ cùng nhau nói chuyện.’
Việc anh kết thúc tình huống trước khi cậu kịp thốt ra cái lời bất kính là ‘Anh có thể nhắm mắt lại được không?’ vì không thể chịu được ánh nhìn đó, nghĩ lại thì đúng là một điều may mắn ngàn vạn lần.
“….. mình muốn ngủ thiếp đi như thế này.”
Có lẽ là do lâu lắm rồi Moo Young mới nói chuyện nhiều với người như vậy nên cảm thấy mệt mỏi, cơn buồn ngủ mà cậu đã quên mất dần dần ập đến.
‘Mình muốn ngủ, nhưng không có nghĩa là mình có thể ngủ.’
Cảm giác kiệt sức ập đến và mí mắt của cậu cũng nặng trĩu. Moo Young chấp nhận cái cảm giác nhớ nhung mà có lẽ là do cậu đã hiểu lầm mà không hề kháng cự. Cứ thế, cậu nhắm mắt lại được bao lâu rồi nhỉ.
Có tiếng bước chân nhỏ đang đi xuống cầu thang, Moo Young ngay lập tức mở mắt ra và quay đầu tìm kiếm nơi phát ra âm thanh. Cậu nhìn thấy đứa trẻ đang ló đầu ra từ hành lang ở lối vào.
“Anh, anh ơi!”
Có lẽ vì đã gặp nhau một lần nên đứa trẻ cảm thấy thân thiết. Cô bé nhìn Moo Young bằng đôi mắt lấp lánh và vẫy mạnh bàn tay đang xòe rộng.
“Anh ơi, xin chào!”
“Ừ, xin chào.”
Chỉ cần vẫy tay chào lại thôi mà đứa trẻ đã cười khúc khích vui vẻ. Cơn mệt mỏi chưa hoàn toàn biến mất nhưng vì ngại nằm vật ra trước mặt đứa trẻ nên cậu ngồi dậy.
“Sao em lại ngồi ở đó? Em có thể đến đây.”
Rồi Moo Young điều chỉnh tư thế một cách vừa phải và vẫy tay với đứa trẻ đang ngồi xổm sau bức tường ngăn cách hành lang và phòng khách.
“Ừm…… không được ạ.”
“Không được sao?”
Không phải là không thích mà là câu trả lời ‘không được’ thật kỳ lạ khiến cậu trợn tròn mắt. Moo Young có thể tìm ra câu trả lời với bàn tay bất ngờ chìa ra phía sau đứa trẻ.
“Ha Yoon à! Mẹ đã bảo là không được nói chuyện với những người đó mà.”
Người phụ nữ quở trách đứa trẻ rồi kéo nó vào lòng. Nhìn đứa trẻ rụt rè liếc nhìn mình có vẻ như lo lắng nên đã mắng con, nhưng vì lỡ lời đuổi người ta ngay trước mặt nên có vẻ hơi áy náy.
‘À, ân nhân! Ngoài căn phòng mà Jun Woo đang nằm, những phòng khác chưa có ai ở nên anh có thể vào bất cứ đâu nhưng không được lên tầng 2!’
Đột nhiên lời của người Kyeong Ho nói với Seok Jae trước khi vào phòng để báo cáo tình hình của Jun Woo hiện lên trong đầu.
Kể từ khi bước vào ngôi nhà này họ dường như đã thống nhất chia nhau ra, Kyeong Ho và Jun Woo ở tầng 1 và người phụ nữ cùng đứa trẻ ở tầng 2.
‘Quả nhiên không phải là người xấu hoàn toàn.’
Nghe những lời quở trách đứa trẻ, có thể cảm thấy rằng dù ở chung một không gian, cô vẫn muốn tránh chạm mặt với họ càng nhiều càng tốt.
Mặc dù vậy cô ấy đã xuống tầng 1 nơi có người mà cô e ngại để tìm con. Ngay cả khi Seok Jae và tôi bước vào nhà, cô ấy cũng tự mình ra đến cầu thang để xem có chuyện gì nên ít nhất có vẻ như cô là người có ý chí bảo vệ con mình.
Thật may mắn khi có một người tốt bên cạnh đứa trẻ. Thật may mắn vì có vẻ như xác suất lựa chọn của tôi gây hại cho mọi người đã giảm đi một chút, Moo Young vô thức thở nhẹ ra.
‘Nhân tiện, sao cô bé lại nhìn mình như vậy?’
Mặc dù bị người phụ nữ quở trách, đứa trẻ vẫn không rời mắt khỏi cậu. Ánh mắt sáng ngời đến mức hơi khó chịu. Có cảm giác như thiện cảm dành cho cậu đã tăng lên gấp mấy lần so với lần gặp ở khách sạn.
‘Đã thực sự đánh bại quái vật và giải cứu công chúa! Quả nhiên là hoàng tử mạnh mẽ!’
Câu chuyện về hoàng tử Moo Young và công chúa Seok Jae trong thành phố bị zombie chiếm đóng giống như một tia sáng đối với đứa trẻ đang cố gắng duy trì chút sức mạnh đoàn kết cuối cùng.
Do đó cô bé hoàn toàn nhập tâm vào trò chơi nhập vai, bất chấp điều kiện đặc biệt là công chúa cao lớn hơn và đẹp trai hơn hoàng tử.
‘Ít nhất thì cũng tốt hơn là bị ghét bỏ?’
Moo Young không hề biết rằng đứa trẻ coi mình và Seok Jae là một cặp đôi chính thức, chỉ đơn giản là coi sự nhiệt tình đặc biệt của đứa trẻ là ‘thật sự rất hòa đồng’.