Editor: HThanh.
Giọng nói chứa đầy sự ngượng ngùng, sau đó một khoảng lặng ngắn trôi qua giữa hai người.
Moo Young không khỏi lén liếc nhìn đối phương.
‘Phần thưởng mà mình đưa ra quá tệ chăng?’
Cậu chỉ nghĩ ra được điều sáo rỗng này vào lúc đó, nhưng một phần thưởng cho ván cược liên quan đến tính mạng lại chỉ là ‘phiếu ước nguyện Kang Moo Young’.
Cậu không biết liệu người hoàn hảo như anh ấy có cần gì từ mình không.
‘Anh ấy đã từng nhờ mình làm gì trước đây nhỉ? Ngủ cùng, đừng đi một mình, và… à, tên!’
Trong lòng thầm rên rỉ, Moo Young bỗng nhớ ra một yêu cầu mà anh từng muốn nhưng mình đã từ chối, mắt cậu chợt bừng sáng.
Sau lần lảng tránh và tập luyện khổ sở, cậu đã hoàn toàn quên béng điều đó. Có lẽ Seok Jae cũng đã quên vì không nhắc đến suốt thời gian qua giữa bao chuyện xảy ra.
‘Nhưng việc mình gọi tên anh ấy đâu có đáng để dùng phiếu ước nguyện chứ.’
Phải chăng vì Seok Jae thổ lộ thích mình nên cậu trở nên tự phụ?
Moo Young còn thấy xấu hổ hơn cả lúc đưa ra ‘phiếu ước nguyện Kang Moo Young’. Nếu là trước đây thì tai cậu đã đỏ ửng vì ngượng rồi, vai cậu đang thẳng bỗng khom xuống.
“Ước nguyện hay đấy.”
“Gì ạ?”
Đúng lúc cậu đang bối rối, anh lên tiếng như để xoa dịu. Trong khi cậu đang ngượng ngùng, anh bỗng cười nhẹ như con cáo vẫy đuôi với vẻ mặt vui mừng.
“Trận đấu bắt đầu sau khi mặt trời mọc nhé.”
Anh rất phấn khích khi nghe cậu nói rằng ‘sẽ quay về đến cùng’. Bọn zombie không phản ứng nên em ấy không thể bị lây nhiễm và dù có người khác can thiệp, cậu cũng sẽ làm hết sức để ở lại bên cạnh mình.
Dù chỉ là lời hứa miệng và không biết em ấy sẽ làm gì, nhưng việc cậu có ý định không rời đi là quan trọng. Ít nhất Seok Jae không phải lo lắng rằng cậu sẽ đi theo người khác như lần trước.
‘Từ giờ mình có thể thoải mái hơn vì em ấy không thể phản đối.’
Hơn nữa cậu tưởng rằng trận đấu này sẽ giúp mình tự do, nhưng không phải vậy. Khi em ấy tự do thì anh cũng có thể dựa vào trận đấu, và nếu anh hành động trước thì mọi chuyện sẽ không khác mấy so với trước đây.
‘Sợ là thua đến hai lần rồi.’
Cậu có một lợi thế lớn là lũ zombie không phải là yếu tố nguy hiểm đối với cậu, nhưng anh lại có thể bù đắp điều đó bằng khả năng thể chất vượt trội của mình.
Vì vậy trong những tình huống bất ngờ cần đến phản xạ nhanh nhạy, anh có khả năng hành động còn trước cả cậu.
‘Bỏ qua sức mạnh thể chất thì có vẻ em ấy không giỏi vận động cho lắm… Không, nói đúng hơn thì em ấy khá là chậm chạp thì phải?’
Seok Jae nhớ lại hình ảnh Moo Young vất vả trèo qua bức tường ngày trước và chắc chắn rằng mình sẽ thắng cuộc cá cược này, trừ khi có một đám zombie xui xẻo kéo đến.
Thậm chí anh còn có thể nhận được một phiếu điều ước khác giống như một tờ séc trắng, ngay sau khi đạt được điều mình mong muốn nhất.
Thật là không thể không vui mừng mà.
“Nếu thắng thì tôi phải thực hiện bất cứ điều ước nào của em, đúng không?”
Anh đã cố tình kéo dài thời gian như thể đang do dự, sợ rằng nếu chấp nhận lời đề nghị ngay lập tức thì cậu sẽ nghi ngờ, nhưng bản thân anh không thể che giấu hoàn toàn được sự vui mừng của mình.
Lâu lắm rồi Seok Jae mới bỏ chiếc mặt nạ trưởng thành vẫn luôn đeo của mình và lộ ra vẻ mặt ngây thơ, nghiêng đầu hỏi.
“À, vâng ạ.”
Moo Young bối rối khi thấy anh nhanh chóng cụ thể hóa nội dung cuộc cá cược.
Cậu đã ngạc nhiên khi anh đồng ý với đề nghị của mình và dường như anh còn rất vui vẻ nữa, nhưng dù sao thì đây cũng là tin tốt cho mình nên cậu nhanh chóng gật đầu.
‘Anh ấy vốn là người có tính cạnh tranh sao?’
Cậu thoáng ngạc nhiên trước thái độ tích cực bất ngờ của anh, nhưng rồi cậu bắt đầu cảm thấy hơi cắn rứt lương tâm. Cậu biết rõ trận cá cược này hoàn toàn có lợi cho mình.
‘Mình có thể làm những việc mà anh ấy thậm chí không thể thử mà không gặp bất kỳ rủi ro nào… Anh ấy thì chẳng biết gì và sẽ tham gia cuộc cá cược một cách công bằng.’
Thực ra người không biết gì lại là cậu mới đúng.
Moo Young nhầm tưởng rằng mình đang lừa gạt Seok Jae ngây thơ, bèn mân mê hai bàn tay đang nắm chặt và cố gắng giảm bớt cái giá phải trả.
“Hay là chúng ta thỏa thuận là anh không cần thực hiện những yêu cầu quá đáng? Hoặc là em sẽ đưa ra nhiều điều ước, rồi anh chọn một trong số đó thì sao…?”
Lương tâm cắn rứt khiến cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, bất ngờ có một bàn tay rắn chắc luồn xuống cằm và giữ lấy khuôn mặt cậu.
Cậu như bị thôi miên mà ngoan ngoãn nghiêng đầu theo hướng bàn tay ấy dẫn dắt, chợt cậu giật mình cứng đờ người. Anh đang nhìn cậu chằm chằm với ánh mắt như một con thú săn vừa phát hiện ra con mồi của mình.
“Em là người đề nghị cuộc cá cược trước, vậy chắc chắn là em phải tự tin vào chiến thắng của mình chứ.”
Seok Jae không hề chớp mắt chậm rãi lướt nhìn khuôn mặt Moo Young từ trên xuống dưới, rồi nhướng một bên lông mày rậm rạp lên.
“Hay là em sợ tôi thua nên muốn nhường tôi?”
“Đương nhiên là không rồi ạ!”
“Không lẽ lại là…?”
Câu hỏi chạm đúng trọng tâm khiến cậu giật mình.
Bản năng sinh tồn mách bảo rằng nếu lộ sự thật sẽ rắc rối lớn, nên cậu không chút do dự lắc đầu. Thay vì lắc cái cổ vốn đang bị giữ chặt của mình, thì cậu vội vẫy tay lia lịa.
“Cứ như vậy đi, nếu anh thắng thì em tự tin là sẽ đáp ứng bất cứ yêu cầu nào của anh nên đừng lo ạ.”
Seok Jae quan sát thái độ của Moo Young rồi bật cười, đôi mắt cong lên vui vẻ.
‘Nếu điều kiện như nhau, em đã chẳng bao giờ nghĩ anh sẽ thua đâu.’
Cậu cười gượng theo và thầm thì trong lòng.
Cậu cảm thấy có lỗi vì nghĩ anh sẽ nhường mình, nhưng xét theo khách quan thì cậu lại nắm lợi thế hơn trong ván cược này.
“Nếu em đòi anh mua nhà hay xe thì sao? Hoặc bắt anh trở thành chủ tòa nhà chẳng hạn?”
Cậu với vẻ mặt đầy tự tin liệt kê ra những điều ước quá đáng mà mình nghĩ anh không thể đáp ứng, như thể đang cho đối phương cơ hội rút lui.
Nhưng mà…..
“Tôi mua cho.”
“……”
À phải, quên mất là anh ấy rất giàu.
Câu trả lời dễ dàng như mua cho đứa trẻ một cây kem khiến cậu vốn đang băn khoăn về giá trị ‘phiếu ước nguyện Kang Moo Young’ chỉ biết gục ngã.
“Anh ơi… em không thể đáp ứng mấy thứ đó đâu…? Em thấy anh quá thiệt rồi, hay là đổi phần thưởng khác đi nha?”
Moo Young trông vẻ mặt như đang sắp khóc, nói như đang xưng tội với anh làm cho Seok Jae bật cười.
Không đến nỗi quên lũ zombie đang lang thang ngoài kia hay đám nhóc đang ngủ, anh cúi mặt mình vào vai cậu cười khúc khích một hồi, rồi dụi mặt vào làn da trắng của cậu như một cô tình nhân đang làm nũng.
“Đừng lo về chuyện đó, tôi sẽ yêu cầu thứ chỉ mình em có thể làm được để không bị thiệt. Nhân tiện, không liên quan đến tiền nên em cứ yên tâm đi.”
Phản ứng ngây thơ đến mức không thể tưởng tượng nổi giá trị tấm phiếu ước với mình, anh bỗng thấy động lòng và muốn nói rằng ‘lo cho bản thân mình trước đi.’
“Vậy thời hạn ván cược là ngày chúng ta rời thành phố này nhé?”
Dù muốn nói như vậy nhưng có lẽ không đủ tử tế để thực sự khuyên nhủ, anh quyết định xác nhận ván cược thay vì đưa ra lời khuyên.
“À……”
“Sao thế?”
Thấy Moo Young bất chợt như nhận ra điều gì, Seok Jae nhíu một bên mắt tò mò rồi cậu lắc đầu ra hiệu ‘không có gì’.
“À, không ạ. Đúng vậy, chúng ta sẽ tính đến ngày ra khỏi đây ạ.”
Có gì đó đáng ngờ, nhưng anh đã nhận được câu trả lời chắc chắn ngay lập tức nên tâm trạng anh rất hài lòng. Trong khi đó nhìn anh, cậu cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo như thể mồ hôi lạnh đang chảy dọc sống lưng mình.
‘…. Mình đã lừa anh ấy mất rồi.’
***
Moo Young cảm thấy ánh mắt sắc bén chạm vào má, nên cậu giả vờ rên rỉ ‘ưm…’ một tiếng rồi nghiêng người nằm sấp xuống.
“Đồ nói dối.”
Nhưng có lẽ lần này diễn xuất của cậu vẫn chưa đủ, cậu đã cố gắng giả vờ ngủ nhưng giọng nói lầm bầm như chắc chắn rằng mình vẫn còn thức đã vang lên bên tai.
“Sau này em sẽ không bao giờ tin các anh nữa.”
“Em đã tin anh Moo Young vậy mà……”
Cậu thoáng nghĩ hay là mình cứ giả vờ ngủ tiếp nhưng khi nghe thấy tên của bản thân được nhắc đến, cậu không thể làm ngơ được nữa.
Moo Young ngượng ngùng ngồi dậy, cậu giả vờ vuốt mái tóc rối bù vì nằm rồi liếc nhìn hai nhóc kia, và điều đầu tiên cậu thấy là hai cái môi đang bĩu ra như mỏ vịt.
Cậu suýt chút nữa đã bật cười trước vẻ mặt giận dỗi của họ nhưng cậu đã cố gắng kiềm lại, sợ rằng nếu cười thì sẽ chẳng còn cách nào dỗ dành hai người đang hờn dỗi kia nữa.
“Khụ… Không phải là anh cố ý đâu, mà tình hình lúc đó thực sự không còn cách nào khác.”
Cậu cố gắng giải thích trong khi hắng giọng để che giấu tiếng cười, nhưng ánh mắt của Jun Woo càng trở nên sắc bén hơn.
“Cái tình hình mà đột nhiên có rất nhiều zombie xuất hiện bên ngoài, nên anh không dám đánh thức tụi em vì sợ có tiếng động sẽ nguy hiểm đó hả?”
Đó là những lời mà cậu đã nói để trấn an hai người đã thức dậy sau khi trời đã sáng hẳn và nhìn cậu với ánh mắt đầy vẻ phản bội.
“Ờm……”
Không biết là do trí nhớ tốt hay do tức giận mà trí nhớ trở nên tốt hơn.
Trước những lời nói gần như được sao chép nguyên vẹn, Moo Young cười gượng gạo trả lời. Ngay lập tức, Jun Woo chỉ tay mạnh mẽ về phía cánh cửa kính được che chắn bằng thùng carton và giấy tạo ra một tiếng gió rít.
“Vậy thì tất cả lũ zombie đó đâu hết rồi! Em chẳng thấy con nào cả!”