Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 76 - Bị ôm cho đến sáng =)).

Editor: HThanh.                   

Đôi mắt mở to như đang ra lệnh ‘Nếu có gì muốn nói thì cứ nói đi chớ.’  

Để thoát khỏi ánh mắt giận dữ đó trong chốc lát, Moo Young đảo mắt giả vờ xem xét cánh cửa mà Jun Woo chỉ vào. 

Nhưng từ cánh cửa bịt kín thì thông tin duy nhất mà cậu thu được là ánh sáng lọt qua lớp giấy mỏng, dấu hiệu cho thấy mặt trời đã lên cao.  

“Ừm.”  

Dù đã kiểm tra nhiều lần, cậu vẫn cố gắng lắng nghe bên ngoài với một tia hy vọng mơ hồ. Đúng như dự đoán, không có một âm thanh kỳ quái nào như đêm qua.  

Tất nhiên chính vì yên tâm về sự an toàn nên họ mới dám ra ngoài, nếu đột nhiên lũ zombie xuất hiện lại thì thật phiền phức.  

‘Mình đã đoán trước chuyện này…’  

Khi di chuyển thì con phố vắng tanh chỉ trừ một con zombie mất nửa thân dưới, nên cậu nghĩ theo thời gian chúng sẽ di chuyển đi nơi khác. May mắn thay, dự đoán đó đã đúng và họ đã thoát khỏi tình huống nguy hiểm.  

Nhưng có một chi tiết mà cậu đã không lường trước…  

‘Không ngờ là chúng lại biến mất hoàn toàn chỉ trong chớp mắt.’ 

Đó là hành vi kỳ lạ của lũ zombie vì suốt đêm chúng điên cuồng tìm kiếm con mồi, gây ra những tiếng động rợn người để khẳng định sự hiện diện. 

Nhưng khi bình minh đến, chúng biến mất không một dấu vết. Không, chính xác hơn thì có lẽ chúng không biến mất vào lúc bình minh.  

‘Khi mình tỉnh táo lại thì trời đã sáng rồi… Mình không biết chuyện gì xảy ra lúc rạng sáng.’  

Vì tâm trí bận nghĩ về chuyện khác nên khi cậu tập trung quan sát bên ngoài thì mọi chuyện đã kết thúc, có nghĩa là không thể loại trừ khả năng lũ zombie di chuyển vào lúc rạng sáng.  

“Thật sự… chúng biến mất đột ngột trong chớp mắt đó, các em ạ.”  

Không khó để thú nhận việc trực đêm không nghiêm túc và xin lỗi, nhưng nếu bị hỏi đã làm gì suốt thời gian đó thì cậu chẳng thể trả lời, nên chỉ biết đáp lại bằng một câu nói thiếu thành ý này.  

“Cả một đám zombie đông đúc, đủ để nguy hiểm nếu đánh thức chúng em dậy mà nói biến mất là biến mất hết sao ạ?”  

Tình huống khó tin đến mức nếu không trải qua cùng Seok Jae, Moo Young đã nghi ngờ chính mình bị ảo giác. Trước câu hỏi đầy hoài nghi của Jun Woo, cậu chỉ biết cười khổ thay vì khẳng định sự vô tội.  

Nếu quan sát kỹ từ lúc lũ zombie bắt đầu biến mất, có lẽ cậu đã tìm ra manh mối nhưng cơ hội đó đã qua và giờ đây, cậu chỉ biết về hai thứ: tiếng lon vang lên thu hút đám zombie và con hẻm trống rỗng lúc sáng. 

Hai chi tiết này quá ít để đưa ra bất kỳ suy luận nào.  

‘Chẳng những không ngủ mà còn không trực đêm nổi, đúng là thảm hại… À không, nhưng mà!’

Cậu vừa thất vọng tự trách mình đã xao nhãng trong tình huống đầy rẫy zombie, vừa cảm thấy uất ức dâng trào.

‘Là anh ấy ôm chặt mình cả đêm không buông, làm sao mình có thể liên tục để ý đến bên ngoài được chứ…!’

Cậu liếc nhìn Seok Jae đang nằm bên cạnh đang dùng cánh tay che mặt để ngủ bù, nhưng sự bực bội đó không kéo dài lâu. Nhìn vẻ mệt mỏi của anh, mắt cậu tự động dịu lại rồi khẽ thở dài.

‘Nhưng cũng không thể nhẫn tâm bỏ mặc người đang lo lắng được.’

Đối với người khác, đó có lẽ là một lời bào chữa vô lý nhưng đối với Moo Young thì đó thực sự là một sự cản trở chết người. 

Chẳng phải chuyện thú cưng rúc vào lòng khiến mình không thể làm việc gì là chuyện thường hay sao? Dù vẫn còn thấy xao xuyến vì chưa bị ‘con cưng’ tẩy não hoàn toàn, nhưng đêm qua đối với cậu thì đúng là như vậy.

‘Mình đã quyết tâm trở thành nơi nương tựa cho anh ấy, nếu nghe thấy những lời đó thì làm sao mình có thể từ chối được chứ….’

Cậu ra sức liệt kê những lý do khiến mình không thể từ chối anh, trong lòng nhớ lại đêm bí mật mà cậu không bao giờ có thể kể cho hai đứa trẻ kia.

Khi trận cá cược được thống nhất thì cuộc trò chuyện cũng kết thúc, giữa hai người rơi vào im lặng chỉ còn tiếng động của lũ zombie bên ngoài lấp đầy không gian.

‘Anh, em đi tắt đèn rồi quay lại nha.’

Cậu chợt nhớ ra chiếc đèn xe đạp, thủ phạm gây ra mọi chuyện nhưng đã bị bỏ quên, cậu khẽ vỗ vào cánh tay vẫn đang ôm chặt eo mình rồi ngồi dậy. 

Có lẽ là do nói chuyện và cử động, hoặc có lẽ là do cuộc cá cược nên Seok Jae ngoan ngoãn buông cậu ra mà không hề nói là sẽ đi thay cậu.

Cậu không mất nhiều thời gian để cầm đèn quay trở lại chỗ, anh vẫn cứ nhìn chằm chằm cậu khi mình ngồi xuống bên cạnh mà không phải trong vòng tay anh.

Moo Young chợt nhận ra ánh mắt nóng bỏng đó khi vừa ấn nút đèn.

Tách— xung quanh tối sầm lại ngay lập tức. 

Có lẽ vì vị trí cửa hàng nằm ở cuối dãy nhà thương mại, hoặc có lẽ vì đèn đường xung quanh đã hỏng nên thậm chí không có một chút ánh sáng yếu ớt nào lọt qua tấm chắn.

Khi tắt đèn cậu vô tình nhìn thẳng vào ánh sáng nên bị lóa mắt, đầu óc choáng váng trong bóng tối mịt mùng.

‘Anh, lúc nãy anh có gì muốn nói với em sao?’

Nếu không phải anh thì có lẽ cậu đã mất phương hướng mất rồi, cậu lấy cớ ánh mắt vừa nãy để bắt chuyện với anh.

‘Tại sao em lại ngồi đó?’

‘Dạ?’

Cậu chớp mắt để xua tan những vệt sáng nhấp nháy rồi ánh chừng vị trí khuôn mặt của anh và quay đầu lại, nhưng trước mắt cậu vẫn mờ ảo.

‘Mau lại đây.’

‘Đi đâu ạ? Em không nhìn thấy gì hết nên nếu anh dẫn đường bằng tay, em sẽ bám vào tay anh và đi theo ạ.’

Dù sao cũng không phải cùng một cửa hàng, nhưng không hiểu sao anh ấy lại bảo đổi chỗ. Vừa thắc mắc vừa nghĩ anh ấy chắc chắn không có ý xấu, Moo Young đưa tay ra lần theo cánh tay cơ bắp đầy săn chắc.  

Rồi lần đầu tiên trong đời, cậu chợt nhận ra một điều là dù cho không nhìn thấy phía trước nhưng vẫn có thể cảm nhận được tầm mình đang chao đảo.  

‘A-Anh? T-Tại sao em phải ngồi ở chỗ này vậy?’  

Có vẻ như Seok Jae đã bế cậu lên nhưng vấn đề là chỗ cậu đang ngồi lại chính là vòng tay của người vừa mới thoát ra cách đó không lâu. 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy do ‘sự tẩy não về chú chó lớn’ đã tan biến, nên cơ thể cứng rắn và vạm vỡ đang đè dưới người cậu quá đỗi kích thích. Cậu giật mình, giãy giụa bằng cả tay chân để thoát ra.  

‘Anh lại sợ em chạy đi nữa à? Em đã hứa không đi đâu nữa rồi nên anh cứ yên tâm mà thả em ra đi, vả lại chúng ta đã đánh cược là sẽ không ngăn cản… À. Mặt trời chưa lên.’  

‘Tôi sợ.’  

‘Dạ?’  

Bị che mất tầm nhìn nên các giác quan của Moo Young trở nên nhạy bén hơn bao giờ hết, và cậu chợt nhận ra một bộ phận ‘khủng khiếp’ mà mình chưa từng nghĩ đến đang áp sát vào người. 

( Ahem, t-tui thực sự hok bít j nhá :vv ).

Dù đã cố gắng vùng vẫy hết sức, nhưng chỉ vì một câu nói tiếp theo của Seok Jae đã khiến cậu ngoan ngoãn ngay lập tức.  

‘Bên ngoài lũ zombie đang đi lại, trời tối nên tôi không thể nhìn thấy em. Không thể xác nhận rõ em có đang ở bên cạnh hay không nên tôi rất bất an.’  

Lời thổ lộ điểm yếu một cách chân thành khiến trái tim cậu mềm lại, nhưng nếu cứ tiếp tục như thế này thì cậu sợ mình sẽ có những suy nghĩ không nên có về ‘chú chó của mình’, nên cậu nhanh chóng đề xuất một phương án khác.  

‘T-Thì nắm tay nhau là được mà anh?’  

‘Ừm, cũng được.’

May mắn là anh ấy phản ứng một cách tích cực.  

Khi cậu sắp cảm thấy nghẹn lòng vì nghĩ rằng anh ấy thật sự cảm thấy bất an thì anh chợt buông cánh tay đang ôm eo cậu, rồi đan mười ngón tay vào nhau và giữ chặt. Và…. chỉ như thế thôi.  

‘A, không, ý em là chỉ nắm tay thôi mà…?’ 

Cơ thể anh bất động, có vẻ như anh ấy hoàn toàn không có ý định để cậu xuống khỏi đùi mình. Moo Young nghi ngờ anh ấy hiểu lầm ý mình nên cẩn thận giải thích, nhưng câu trả lời nhận được lại khiến cậu vô cùng bối rối.  

‘Em ghét ngồi như thế này với tôi à?’  

‘Không, không phải vậy đâu ạ’ 

Quá yếu lòng trước Seok Jae, cậu biết rằng chỉ cần mình nói là không thoải mái thì anh ấy sẽ để mình xuống nhưng vẫn thành thật trả lời. Bởi giọng anh ấy nghe thật buồn bã, đến mức dù là nói dối thì cậu cũng không thể nói ghét được.  

Trong bóng tối, cậu đã không nhìn thấy vẻ mặt gian xảo của anh nên cậu mới nghĩ vậy nhưng có một sự thật mà cậu sẽ mãi không bao giờ biết được.  

‘Thế là được rồi.’

‘Hoàn toàn không được đâu ạ!’ 

Trước câu trả lời sảng khoái của Seok Jae, Moo Young âm thầm than vãn phản bác trong lòng  nhưng bên ngoài vẫn gật đầu. 

Cậu cố gắng chấp nhận tình huống một cách lành mạnh, hy vọng rằng khi mắt quen với bóng tối thì anh có thể sẽ sớm buông cậu ra.

Nhưng khi cậu nghĩ là đã đủ và cố gắng thoát ra thì anh lại càng siết chặt vòng tay, dụi đầu vào cổ cậu. Cậu hoàn toàn bất động, giống như một người chủ tan chảy trước sự nũng nịu của một chú chó lớn.

Cuối cùng cậu từ bỏ việc trốn thoát, chỉ còn cách chờ anh lên tiếng trước. 

Trong lúc đó trời cũng đã sáng và lẽ ra khi trời vừa hửng sáng, cậu sẽ kiểm tra tình hình bên ngoài và quyết định có nên di chuyển hay không rồi mới đánh thức hai đứa nhóc kia. 

Nhưng Moo Young đã hoàn toàn quên mất vì bị cuốn vào vòng tay của Seok Jae.

Tại sao anh ấy không nói cho mình biết đã trễ thế rồi? Cậu giật mình nhìn anh khi thấy ánh nắng chiếu qua khe hở giữa giấy và thùng carton.

Thật thất vọng là anh ấy đã ngủ say từ lúc nào, đang thở đều đều. May mắn là lý trí của cậu đã trở lại trước khi Kyeong Ho và Jun Woo thức dậy, nếu không thì cậu đã suýt chút nữa để lộ cảnh mình đang được ôm.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo