Editor: HThanh.
“Hức…!”
“Im đi. Còn Moo Young, em bịt tai lại ngay.”
Seok Jae quát nhẹ Kyeong Ho đang thở gấp vì hoảng sợ, rồi vỗ nhẹ vào mông Moo Young đang đờ đẫn nhìn xuống sân trường và nói.
Ầm—!
Cậu giật mình lập tức bịt chặt tai lại, may mắn thay sau đó, một tiếng sấm vang lên.
“Em ổn chứ?”
“Vâng, em… em ổn ạ.”
Cậu trả lời lại anh bằng giọng khá bình thường. Đầu cậu vẫn đau nhức, tiếng ù tai khiến tầm nhìn mờ đi nhưng so với trước, cậu đã chịu đựng được, vì có lẽ cậu đang dần thích nghi.
‘Thà cứ liên tục bị như lúc nãy… Ít ra còn nhanh thích nghi được.’
Như vậy trong tình huống nguy hiểm này, cậu mới không trở thành gánh nặng.
Trong khi Moo Young vừa mới run rẩy đã quên hết sợ hãi và đang liếc nhìn bầu trời đầy oán giận, Seok Jae cố nói với giọng điềm tĩnh để trấn an Kyeong Ho và Jun Woo đang cứng đờ vì sợ.
“May mà bên ngoài có nhiều zombie đấy.”
“Hả?”
“Nhiều… mà lại may ạ?”
“Với số lượng lớn thế này ở ngoài, hầu hết lũ zombie trong trường đã chạy ra hết. Và nếu chúng từng ở trong tòa nhà đó, chắc chắn không còn ai sống sót. Nghĩa là chúng ta sẽ không phải đối mặt với ai khác. May mắn đấy, phải không?”
Anh nhe răng cười như muốn xác nhận, cả hai người vừa ngơ ngác giờ cũng dần tỉnh táo lại.
“Ừm… đúng vậy ạ.”
“Thế chỉ cần vào trường là xong, tuyệt.”
Không chắc chắn rằng tất cả zombie trên sân đều từ trường chạy ra, nhưng dựa vào kinh nghiệm trước đây, họ hoàn toàn tin tưởng vào lời của anh về vấn đề sinh tồn.
Thậm chí Moo Young đang nép vào anh cũng thở phào nhẹ nhõm.
‘Dễ tin thật.’
Họ chẳng thèm hỏi làm sao anh chắc chắn như vậy. Bởi trong tình cảnh không biết sẽ đối mặt với bao nhiêu zombie, tuyệt vọng chẳng giúp ích gì, đó quả là một tín hiệu tốt.
Nhưng nếu chỉ thụ động nghe theo lời anh dựa trên xác suất, anh lại không khỏi nghĩ rằng: Nếu như mình sai thì sao?
‘Hmm, ít nhất có thể xử lý cùng lúc năm sáu con, còn nhiều hơn thì đành chịu.’
Tất nhiên, Seok Jae không phải là người dễ dàng bị áp lực bởi mạng sống của người khác. Anh tin rằng những việc không thể làm được dù đã cố gắng hết sức thì dù ai làm cũng sẽ thất bại. Và…
‘Ít nhất thì Kang Moo Young vẫn sẽ sống, vậy là đủ rồi.’
Nếu zombie kéo đến thành đàn, dù cậu có tiết lộ bí mật thì cũng vô ích nếu không có chỗ ẩn náu. Dù thế nào thì cậu cũng chỉ có một mình và không biết đánh nhau.
Nếu tất cả bọn họ đều chết ở đây, thì cú sốc mà cậu phải chịu khi mất đi tất cả những người cậu đã quý mến trong chốc lát sẽ vô cùng lớn, chính anh không cần nhìn cũng biết sẽ như vậy.
Nhưng anh không những không lo lắng về điều đó mà còn cảm thấy thích thú.
‘Nếu phải chết, thì phải chết một cách kinh khủng nhất để không bao giờ quên được.’
Dù sao thì anh cũng đã sống sót đến giờ này là nhờ cậu và ngoại trừ Kang Moo Young ra, anh chẳng còn gì để vướng bận. Nếu có thể khiến cậu bị tổn thương tâm lý đến mức không thể thân thiết với ai khác trong tương lai thì càng tốt.
Như vậy Seok Jae sẽ là người bạn cuối cùng của Moo Young.
Sau khi đưa ra một quyết tâm ích kỷ tột độ, anh ôm cơ thể cậu chặt hơn một lần nữa để tận hưởng hơi ấm của cậu lần cuối rồi nói.
“Trước hết, cứ đi sát mép ngoài nhất có thể. Bọn chúng không phải là những kẻ có thị lực tốt, nên thường thì sẽ không phát hiện ra chúng ta đâu. Dù có phát hiện thì cũng không dễ đuổi theo.”
Đó cũng là điều kiện áp dụng cho cả bọn họ, nhưng anh không cố ý nói ra sự thật đó. Cứ như vậy bốn người rời khỏi trung tâm quảng trường rộng lớn, nơi họ đã đến để tìm khung thành và quay trở lại phía vườn.
Vì đã xác định được vị trí của tòa nhà nên không cần phải kiểm tra trung tâm nữa, họ dùng mép phân cách giữa vườn và đường đi làm điểm dẫn đường.
Ngoài ra, chỉ cần đi theo những cây nhỏ và hòn đá được bố trí ngay ngắn là có thể dễ dàng đến được trường học, tuy nhiên có một điều.
‘Mình muốn xác nhận lại một lần nữa trước khi đến gần.’
Anh đã không thể kiểm tra gần tòa nhà, Seok Jae cố gắng nhớ lại khung cảnh bên trong mà mình đã nhìn thấy trong khoảnh khắc, nhưng có những khoảng trống rải rác khiến anh tặc lưỡi.
Anh đã quá mải mê với cảnh tượng kinh hoàng trước mắt mà quên mất điều quan trọng nhất.
Vì ở xa và chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi, anh có lẽ chỉ có thể xác nhận được sự hiện diện của zombie xung quanh tòa nhà, nhưng bây giờ thông tin đó lại vô cùng cần thiết.
Trong tình huống khó khăn để chạy trốn, điều quan trọng là tránh chạm trán với chúng càng nhiều càng tốt. Nếu có nhiều zombie tập trung ở sảnh chính, tốt hơn là nên tìm một lối vào khác.
‘Lại không có sấm sét nữa sao?’
Đối với em ấy thì đó không phải là điều tốt, nhưng chỉ cần thêm ba lần nữa thôi, không cần nhiều mà chỉ cần bấy nhiêu thôi là anh có thể xác định được số lượng và vị trí của zombie, cũng như đường đột phá.
Nhưng trái với mong đợi của Seok Jae, không có tia sét nào lóe lên cho đến khi họ đi hết con đường dẫn lên khu nhà chính của trường.
‘Phải đặt cược vào may rủi sao…..’
Anh đứng trước lối vào, đành phải dựa vào tầm nhìn đã quen với bóng tối và linh cảm của mình. Ngay khi ra hiệu cho hai người phía sau dừng lại, điều anh mong mỏi bỗng thành hiện thực.
Chớp—
Một tia sáng lóe lên đột ngột, chói đến mức cảnh vật trước mắt hóa trắng xóa rồi anh nhanh chóng đảo mắt quan sát. So với sân trường, số lượng zombie trước tòa nhà chính ít hơn hẳn nhưng vẫn lởn vởn di chuyển.
‘Không nhiều như dự đoán, nhưng khó tránh được tất cả.’
Ầm—!
Liếc nhìn bầu trời đang gầm rú, anh đưa ra hai phương án: Một là tận dụng lúc ồn ào để xử lý từng con, dù sẽ tốn thời gian. Hai là dùng đèn pin bất chấp rủi ro bị bao vây, đổi lấy tầm nhìn rõ ràng để quét sạch chúng.
Anh không định hỏi ý kiến ba người còn lại, vì nếu làm thì bản thân anh sẽ tự mình hành động, còn họ chỉ cần chạy trốn thật nhanh là đủ.
Lóe—
Lại một tia chớp nữa.
Như thể trời đang chiều lòng anh, ánh sáng nhấp nháy liên tục như bóng đèn hỏng, vẽ nên những vệt sáng loạn xạ.
“Ngay bây giờ!”
Seok Jae không bỏ lỡ cơ hội. Anh tập trung quan sát chướng ngại vật trên đường và cửa tòa nhà chính để tìm lối thoát, nhưng vì thế mà không nhận ra sự chuyển động lạnh lẽo từ dưới đất.
Ầm ầm—!
Đùng!
Tiếng nổ lớn nhất từ trước đến nay rung chuyển mặt đất.
“Hức!!”
Moo Young vừa chủ quan vì tình trạng đã đỡ dần, bỗng rên lên một tiếng. Dù đang vội quan sát xung quanh, Seok Jae vẫn kịp ôm chặt lấy cậu.
Ngay lúc đó—
Rẹt!
Một tia chớp khác lóe lên, đồng thời bàn tay cứng ngắc của zombie chộp lấy cổ chân anh.
“…..!”
Anh nhanh chóng nhìn xuống.
Dưới tán cây thấp chưa tới đùi, giữa đám bụi rậm có một con zombie đang nằm sấp, ngẩng đầu lên nhìn anh bằng đôi mắt đục ngầu như cá chết.
“Grrr…!”
Tiếng gầm gừ của zombie vang lên.
Trước khi ba người nọ kịp phản ứng, anh đã hành động.
Anh nhấc chân lên, giẫm nát đầu con zombie cùng với đám bụi cây.
Rắc—
Cộp!
Nhờ nhắm vào phần hàm trên thay vì dưới, cổ nó bị giật ngược ra sau. Con zombie nằm dưới chân anh, co giật rồi chết hẳn.
Nhưng tiếng gầm gừ báo hiệu cuộc săn của đồng loại đã lọt vào tai lũ zombie khác, ánh mắt của những kẻ săn mồi đồng loạt hướng về phía họ.
“Hôm nay đúng là xui xẻo thật.”
“Em… em xin lỗi, vì đã phát ra tiếng.”
Dù tầm nhìn mờ đi vì mưa, nhưng những ánh mắt điên cuồng ấy vẫn hiện rõ. Seok Jae lẩm bẩm, Moo Young lí nhí xin lỗi trong sợ hãi.
“Không, nếu nó phản ứng với tiếng động đó thì đã sủa và lao vào từ lâu rồi, nó chỉ vô tình bò trên sàn và túm lấy chân tôi thôi. Vậy nên đừng lo lắng mà bám chắc vào, tôi sẽ buông tay ra một lúc.”
Seok Jae nhanh chóng trấn an rồi hoàn toàn buông hai tay khỏi người Moo Young. Một tiếng hú dữ dội, nghe không giống như phát ra từ thanh quản của người, vọng lại nghẹn lại giữa tiếng mưa rơi.
‘Không có thời gian.’
May mắn là họ đang ở xa sân vận động nên không nghe thấy tiếng động lớn của cả đàn zombie di chuyển, nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian. Nếu tiếng ồn kéo dài, lũ đói khát sẽ sớm tìm đến đây và kéo nhau đến thành đàn.
Hơn nữa, đi thẳng vào bằng cổng chính cũng không được.
Những con zombie đã ra ngoài vì tiếng sấm có thể đã quay trở lại bên trong tòa nhà, và nếu chúng thu hút sự chú ý của những con zombie còn sót lại bên trong thì sẽ càng phiền phức hơn. Vậy thì…..
Kaa- ách!
Quạch, bịch.
Một lưỡi dao lớn găm vào cổ con zombie đang há to miệng lao tới. Tiếp theo, phần thân trên của nó bị đá văng ra phía sau, và cái đầu lủng lẳng lìa khỏi cổ ngay cả trước khi nó ngã xuống đất.
Lộc cộc.
Cái đầu lăn sang một bên, làm ngã một con zombie khác.
Rắc rắc…
Ngay khi con zombie bị ngã sấp mặt đang cố gắng dùng ngón tay cào sàn để đứng dậy, cái đầu méo mó của nó cũng bị một bàn chân to lớn giẫm nát, cuối cùng cả hai con đều hoàn toàn bất động.
Xử lý gọn ghẽ hai con zombie trong nháy mắt, Seok Jae quát lớn với giọng điệu giận dữ vào hai cậu nhóc đang đứng đơ người trước cảnh tượng kinh hoàng.
“Tỉnh lại nhanh!”
Như thể không mong đợi câu trả lời, anh ngay lập tức tập trung vào việc giết con zombie tiếp theo.
Với đôi mắt giờ đã hoàn toàn quen với bóng tối, anh tránh con zombie đang lao tới với hai tay duỗi thẳng như cương thi bằng cách di chuyển nhanh sang một bên, rồi vung dao nhắm vào cổ nó.
Rột rột!
Tục..…
Và như vừa nãy, anh thấy việc dùng đầu để xử lý hai con cùng lúc rất hiệu quả nên đã túm tóc con zombie vừa giết, ném lên không trung trước khi nó rơi xuống đất.
Anh định dùng mặt bên của lưỡi dao để hất văng nó đi như đang vung gậy bóng chày.
Bịch—
Rắc!!!
Một con zombie đang chạy từ xa bị trúng đòn và ngã ngửa ra sau, dù nó có thể không chết ngay lập tức, nhưng nếu có thể câu thêm chút thời gian để tiến lên phía trước thì cũng không sao.
Cứ như vậy, Seok Jae chậm rãi tiếp tục săn từng con một.