Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 83

Editor: HThanh.              

Dù có tức giận đến mấy, bộ não mục nát của lũ zombie dường như chỉ hoạt động hiệu quả khi săn mồi. Một khi đã lọt vào tầm mắt của chúng, việc trốn tránh cũng chẳng ích gì. 

Để thoát khỏi những kẻ đuổi bám dai dẳng, thì phải lẩn tránh khỏi tầm nhìn của chúng dù chỉ trong chốc lát.  

“Đừng quay đầu lại, chạy đi!”  

“Vâng, vâng!”  

“A, em hiểu rồi!”  

Đã bị phát hiện nên cũng chẳng cần bận tâm chạy trốn cẩn thận nữa.  

Seok Jae dẫm lên những chiếc xe chắn đường không chút do dự, cố gắng tạo khoảng cách với lũ zombie. 

Vừa chạy, anh thỉnh thoảng vẫn lắng nghe tiếng bước chân khỏe khoắn của hai đứa nhóc hoàn toàn khác với tiếng bước chân của zombie, đồng thời không ngừng quan sát xung quanh.  

Trong cơn mưa xối xả tầm nhìn bị hạn chế, ánh đèn đường mờ ảo khiến việc tìm chỗ ẩn náu trở nên khó khăn, nhưng rồi anh cũng phải tìm thấy lối thoát. Giữa con đường tối tăm ẩm ướt, anh phát hiện một bức tường nổi bật lên dưới ánh sáng.  

Hàng rào?  

Đó là một hàng rào màu xanh lá dựng trên bức tường đá thấp, dọc theo hàng rào dài không có lối vào nào phù hợp với chức năng bảo vệ của nó. Có lẽ vì thế mà khác hẳn với khu vực xung quanh, phía trước hàng rào lại vắng bóng zombie. 

Chúng chỉ có đủ thời gian leo qua hàng rào trong tích tắc.  

“Kiaaa-!”  

“Grrr…”  

Đằng sau, tiếng gầm gừ hung dữ ngày càng nhiều.  

Không còn thời gian nữa.  

Seok Jae không chần chừ, quyết định ngay mục tiêu. Anh quay lại hỏi hai người đang chạy theo. 

“Này mấy đứa! Có thấy hàng rào phía trước không?”  

“Ha…! Vâng, có ạ!”  

“Em… em thấy rồi!”  

Hai người vừa thở hổn hển vừa vội vàng lau nước trên mặt, cố gắng theo kịp tốc độ của anh.  

“Các cậu có leo qua được không?”  

Giọng điệu của anh như thể nếu họ nói không, anh sẽ ném họ qua vậy. Vì thế, hai người nhanh nhảu trả lời.

“Dĩ nhiên rồi! Em từng trèo tường suốt những ngày trưa hè đói bụng mà.”  

“Vâng, em cũng làm được.”  

Ngay khi nhận được câu trả lời, Seok Jae dứt khoát bỏ lại mọi lo lắng mà tăng tốc tạo khoảng cách với hai người và lao thẳng về phía hàng rào.

“Moo Young à.” 

Cảm giác như đang ở trên một chiếc máy bay gặp phải vùng nhiễu loạn, Moo Young cố gắng không cắn vào lưỡi mình khi siết chặt tay chân để không bị rơi xuống. 

“D…. dạ anh?!” 

“Cầm lấy cái này đi.” 

Vừa nói, anh vừa thả tay đang ôm eo cậu ra, nâng cậu lên ngang tầm mắt để cậu có thể nhìn thấy. 

“Vâng, vâng ạ!” 

Trong tình huống khẩn cấp như thế này, cậu không đời nào có thể từ chối yêu cầu của anh. Cậu vừa trả lời vừa nhận lấy thứ anh định đưa cho, thậm chí còn không kịp nhìn xem đó là cái gì. 

‘Cái gì đây vậy?’ 

Sợ rằng nếu bị ướt sẽ trơn trượt, cậu nắm chặt lấy nó để không bị rơi, sau đó ôm chặt cổ anh rồi mới có thể nhìn rõ thứ mình đang cầm. 

‘Hả, là dao của anh ấy.’ 

Thứ nằm trong bàn tay nhỏ bé và tái nhợt của cậu là con dao rựa mà Seok Jae vẫn thường dùng. Anh từng nói rằng những lưỡi dao không quen thuộc chỉ thêm nguy hiểm và không cho cậu nhìn kỹ, vậy mà bây giờ lại đưa nó cho cậu. 

‘Tại sao lại đưa cho mình?’ 

Chưa kịp để Moo Young suy nghĩ xong, cánh tay của Seok Jae đã siết chặt eo cậu như muốn bẻ gãy nó. 

“Nắm chặt tôi vào đi.” 

Ngay khi anh dứt lời, mái tóc ướt sũng của cậu vụt qua dính chặt vào mặt cậu, bản thân cậu cảm thấy một khoảnh khắc như bị hút vào đâu đó với tốc độ chóng mặt… rồi cứ thế bay lên không trung. 

Nói đúng hơn thì cậu vẫn đứng im, còn anh mới là người bay lên, dù sao thì cậu cũng đã có một khoảnh khắc được bay trên bầu trời. 

“Ha.” 

Anh chạy hết tốc lực trên một đoạn đường ngắn như vận động viên nhảy cao lấy đà, rồi khẽ rít lên một tiếng như lấy khí, sau đó dùng nắp capo chiếc xe đậu trước hàng rào làm ván nhún để nhảy lên cao. 

Ầm! 

Keng— 

Một tiếng động lớn vang lên, có thể so sánh với tiếng va chạm khi xảy ra tai nạn giao thông. Sau đó, Seok Jae thể hiện một cú nhảy phi thường, nhanh chóng lên đến đỉnh hàng rào. 

“Hộc… hộc…!” 

Và ngay khi nắm được hàng rào, nó rung lắc như thể sắp đổ xuống dù đã được bắt vít chắc chắn xuống đất. Moo Young, người vừa mất đi thanh chắn an toàn là hai cánh tay của Seok Jae suýt chút nữa thì rơi xuống, cậu vô thức thở dốc. 

Tất nhiên, dù có rơi xuống thì cậu cũng không chết hay bị thương nhưng sợ hãi thì vẫn cứ sợ hãi. 

“Phùuu.…” 

Anh thở ra một hơi rồi chỉ dùng lực cánh tay thuần túy như đang tập xà đơn, anh hoàn toàn leo lên và ngồi vắt vẻo trên hàng rào, sau đó xác định danh tính của tòa nhà bên kia tường. 

Một không gian rộng lớn chìm trong bóng tối, thứ duy nhất có thể nhìn thấy là khung thành bóng đá và bóng dáng một tòa nhà với đầy cửa sổ. 

“…. Là trường học sao.” 

“Dạ?” 

Cậu muốn hỏi lại, nhưng anh đang bận quan sát xung quanh. Vì hàng cây cao hơn hàng rào được trồng thành hàng, nên anh không chắc chắn về tình hình bên trong tòa nhà. 

Đó cũng là lý do tại sao anh vội vàng chạy lên trước, trong khi bình thường anh sẽ chờ đến khi hai người cậu thanh niên kia di chuyển an toàn. 

“…. Hừm, chắc là đang nghỉ hè nên không có ai đâu nhỉ?” 

“Dạ? Vâng, chắc vậy ạ?” 

“Vậy thì có thể có người sống sót đã chọn nơi này làm nơi trú ẩn…”

Bên trong ngôi trường rộng lớn không một chút ánh sáng, và thông tin của hai người đã tốt nghiệp cấp ba hơn 10 năm trở thành vô dụng.  

“Ưm… em chỉ nghe thấy tiếng zombie bên ngoài và tiếng mưa.”  

Bình thường, Moo Young sẽ lắng nghe âm thanh để nắm bắt tình hình bên trong tòa nhà. 

Nhưng tiếng mưa xối xả chưa kể đến sấm sét đã lấn át mọi thứ, khiến việc nghe được tiếng zombie hay con người từ xa trở nên khó khăn.  

“Chà, dù sao thì chúng ta cũng chỉ có thể di chuyển theo hướng này thôi.”  

“….. Đúng vậy nhỉ.”  

Từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy rõ lũ zombie đang ùn ứ kéo đến chặn lối đi. Giữa đám chúng, dường như không có lối thoát nào. Anh đưa tay giúp hai người đang vật lộn leo lên hàng rào trơn trượt vì mưa. 

Sau khi đảm bảo họ đã lên an toàn, anh nhận vũ khí từ cậu rồi lập tức nhảy xuống phía dưới hàng rào.  

“Gràooo—”  

Quay lại nhìn lũ zombie bị chặn bởi những chiếc xe và bức tường đá thấp có hàng rào, chỉ có thể cào cấu vào tường. Ở lại đây lâu cũng chẳng có kết cục tốt đẹp gì nên Seok Jae quyết định hướng về tòa nhà gần nhất.  

“Tiếng ồn đã dụ hết zombie ra ngoài, nên bên trong tòa nhà có lẽ an toàn. Chúng ta hãy thử vào tòa nhà gần nhất trước, các cậu nghĩ sao?”  

Cả ba lần này đều gật đầu không chút phản đối trước lời đề nghị hợp lý của anh.  

Nhóm di chuyển dọc theo những cái cây che kín phía trước hàng rào, cố gắng giữ an toàn. Trong trường học, ngay cả ánh đèn đường cũng không chiếu tới, nên họ cần thời gian để mắt thích nghi với bóng tối hoàn toàn. 

Nghĩa là dù cho có chậm chạp, họ vẫn chọn con đường an toàn nhất, nhưng khu vườn không thể kéo dài mãi, bởi những tán cây rậm rạp dần thưa thớt.  

Cuối cùng, họ buộc phải bước lên con đường bê tông trải dài.  

“Có một tòa nhà ở phía bên phải khung thành.”  

Để tránh bị mất phương hướng do nhầm lẫn với hình dáng của các tòa nhà khác, Seok Jae cố nhớ lại vị trí đã nhìn thấy từ trên cao và tìm kiếm khung thành.  

“Rào rào—”  

Trong bóng tối dày đặc khó có thể nhìn thấy gì ngay trước mặt, và những hạt mưa xối xả liên tục đập vào mặt khiến tầm nhìn càng thêm mờ mịt.  

“Chết tiệt, chẳng thấy gì cả.”  

Anh dụi mắt vào vai Moo Young để lau khô, rồi tiếp tục bước đi. Quần áo của anh cũng đã ướt sũng từ lâu, nhưng dù sao cũng tốt hơn là không có gì.  

“Lộp độp— Grừ…”  

“Ầm— Khẹc…”  

Không thể chắc chắn vì tiếng mưa quá lớn, nhưng dường như giữa những hạt mưa vỡ tan liên tục, có những âm thanh rợn tóc gai người đang len lỏi vào.

‘Rốt cuộc là hướng nào đây…’ 

Nhưng có lẽ vì tiếng của bọn chúng bên kia hàng rào vọng lại, nên dường như có tiếng động từ mọi phía như tiếng vọng khiến không thể xác định được vị trí, điều đó có nghĩa là họ đang ở khá xa bọn chúng. 

Nhưng nói cách khác, nếu không xác định được phương hướng thì rất có thể họ sẽ vô tình tiến lại gần, vậy nên mức độ nguy hiểm đã tăng lên đáng kể so với bình thường. 

Rít— 

Bõm….. 

Có lẽ vì quá căng thẳng đến nỗi tiếng bước chân của chính họ cũng bị lẫn với tiếng động của bọn chúng, hoặc có lẽ vì đã dầm mưa quá lâu, Seok Jae nhăn mặt trước cảm giác lạnh lẽo lan dọc sống lưng. 

‘Cảm giác thật sự tệ quá.’ 

Anh lẩm bẩm trong lòng, và không lâu sau thì tìm thấy một tòa nhà màu trắng ở góc khuất. 

Tạch—! 

Ánh chớp vốn im lặng bấy lâu lại một lần nữa khẳng định sự tồn tại của mình. 

May mắn là ánh sáng chói lóa, thứ mà trước đây vô dụng với Moo Young ngoại trừ việc cảnh báo cậu về tiếng sấm, lần này lại đóng vai trò cảnh báo nguy hiểm cho cả ba người. 

Sân vận động hiện ra rõ ràng trong giây lát như thể đèn vừa bật rồi tắt, và lũ zombie đã chiếm giữ nó khắp nơi như một khu chợ trời. 

‘Chết tiệt.’ 

Lý do Seok Jae không xác định được vị trí của bọn chúng không phải vì bọn chúng bị hàng rào chắn lại không thể vượt qua, mà là vì bên trong đầy zombie đến mức anh tưởng như đang nghe thấy tiếng vọng. 

Cảm giác rùng rợn lan dọc sống lưng anh có lẽ cũng là một tín hiệu cảnh báo điều này. 

‘Nhiều đến phát tởm thật.’ 

Anh đã nghĩ rằng có thể có người sống sót bên trong vì có lẽ đã có người bỏ chạy khi thảm họa xảy ra, nhưng số lượng như thế này thì quá nhiều rồi.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo