Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 86

Editor: HThanh.                   

“Các anh ổn chứ?”  

Kyeong Ho bước vào trong, gấp gáp hỏi hai người đang ngồi dựa vào tường có vẻ kiệt sức.  

“Ờ.”  

“Ừm, nhờ các em mà sống sót đấy. Cảm ơn nhé.”  

Seok Jae vừa gật đầu qua loa vừa lau nước trên mặt, còn Moo Young hơi ngượng ngùng vì được quan tâm nên trả lời bằng giọng lí nhí.  

“Haa…”  

“A, xin lỗi anh. Em xuống ngay đây.”  

Cảm nhận được hơi thở gấp gáp của anh qua cơ thể tiếp xúc, cậu liền vội thoát ra khỏi vòng tay anh.

“Gì vậy.”

Dù nhiệt độ cơ thể thấp hơn, nhưng chỗ anh ấp ủ cậu vẫn ấm hơn những chỗ khác bị ướt mưa. 

Vì thế khoảng trống khi cậu rời đi rất rõ rệt, anh nhíu mày bất mãn khi để lọt ‘zombie đáng yêu’ của mình trong lúc lơ là.  

“Từ giờ em sẽ tự di chuyển, tình hình khẩn cấp cũng đã qua rồi nên—”  

“Nhưng vẫn còn sấm chớp đấy.”  

“Em thực sự ổn rồi, giờ em hoàn toàn bình thường! Xin lỗi vì đã thành gánh nặng cho anh.”  

Mặc dù cảm nhận được ánh mắt khó chịu của anh, song Moo Young vẫn cố hết sức giả vờ không biết và đáp lại. 

Dù sao cậu cũng không thể cứ để anh bế mãi mà chẳng làm được gì.  

“Đ… đúng rồi, anh cũng phải xin lỗi hai đứa nữa.”  

Sợ nói thêm nữa sẽ mềm lòng, cậu nhanh chóng quay đầu về phía hai người đang quan sát bên ngoài cửa sổ.

“Hôm nay làm phiền mọi người rồi, xin lỗi. Từ giờ anh sẽ làm tròn phần việc của mình.”  

“Ơi, anh nói gì vậy. Chúng ta cùng nhau đi là vì thế mà.”  

“Đúng vậy, anh không cần phải xin lỗi đâu.”  

Cuộc trò chuyện như thường lệ khiến không khí dần thoải mái, cả hai cũng ngồi bệt xuống sàn cầu thang thở phào.  

“Ha… Thật may mắn, chúng ta sống sót đúng không?”  

Jun Woo thở dài, dùng hai tay dụi mặt rồi lên tiếng. 

Giọng hắn đầy nhẹ nhõm, tuy nhiên… dù âm thanh không lớn, nhưng do tiếng vang trong không gian trống, nên nó vọng cả ra ngoài cầu thang.  

“……”  

Seok Jae đang chăm chú nhìn Moo Young tránh mặt mình để nói chuyện với hai người kia, chợt anh lập tức nín thở cảnh giác xung quanh. 

Anh không quên rằng dù ở trong tòa nhà, nơi này cũng chẳng khác bên ngoài là mấy.  

Thấy anh đột nhiên đờ đẫn nhìn chằm chằm vào khoảng không, ba người cũng quay đầu theo. 

Ngay lúc đó, một tia chớp lóe lên rồi vụt tắt.  

Rào rào..… 

Tách, tách…..  

Tiếng sấm ầm ầm vang khắp trường, sau đó không gian chỉ còn lại tiếng mưa vỗ nhẹ vào cửa sổ.  

Nhận định không có nguy hiểm gần đó, anh nhanh chóng đứng dậy nói.

“Cẩn thận vẫn hơn, hãy cố giữ im lặng tối đa.”  

Ba người ngơ ngác vì trước đó anh từng nói: ‘trong trường có thể không gặp ai’, và họ tin chắc điều đó. 

Jun Woo thì thào, giọng nhỏ hẳn.

“Tại sao? Lũ zombie giờ chắc toàn ở bên ngoài rồi mà…”  

“Nhưng không có nghĩa là trong này không còn sót lại vài con.”  

Seok Jae nhìn ngôi trường âm u trong đêm mưa, quyết định nói ra sự thật vốn đang giấu kín. 

Anh nhớ lại cảnh lũ zombie đồng loạt quay đầu về hướng họ dù tiếng sấm lớn hơn tiếng động từ bụi cây, nên lên tiếng cảnh báo.

“Dù không phải vậy, chúng cũng có thể nghe thấy tiếng chúng ta và quay lại. Cẩn thận thì không thừa đâu.”  

Trước giờ, anh biết có những âm thanh mà lũ zombie không phản ứng. 

Nhưng anh không rõ chúng có đủ trí khôn để phân biệt loại âm thanh chứ không phải cường độ, rồi ưu tiên tấn công hay không.  

Anh thấy đây là tin xấu vì dù đánh nhau với vài con zombie, tiếng động cũng không thể át nổi mưa rào và sấm chớp.  

‘Có thể chúng phản ứng theo bản năng với tiếng đồng loại, nhưng dù sao thì mọi chuyện cũng tệ hơn.’  

Anh tưởng chỉ cần đối phó với lũ zombie còn sót trong trường, giờ lại phải đề phòng cả đám bên ngoài.  

‘Nếu chúng tràn vào, chúng ta sẽ không có đường thoát…’

Hạn chế gây rối hết mức có thể là tốt nhất. 

Cứ ẩn náu ở đây và đợi đám zombie kéo đến vì sự náo động vừa rồi tản ra và đi xa rồi tìm một con đường khác để đi ra, không phải con đường cũ đã đi vào, sẽ là an toàn nhất. 

Kết thúc suy nghĩ, Seok Jae chỉ tay lên cầu thang dẫn lên tầng trên và nói. 

“Ít nhất là vào được chỗ có cửa rồi hãy nghỉ ngơi.” 

Mặc dù vừa mới thoát chết nhưng vẫn chưa phải là lúc để nghỉ ngơi. 

Sau lưng ba người với vẻ mặt mệt mỏi nhưng vẫn làm theo lời anh mà đứng dậy, anh nhìn lên tầng trên. 

‘Dù là nghỉ hè thì vẫn sẽ có người đi làm nên chắc sẽ có chỗ mở cửa.’ 

Hoặc là có những chỗ đã được mở sẵn trước khi những kẻ ở ngoài kia trở thành zombie. 

Nếu không được thì phá khóa cũng được, nhưng làm vậy sẽ gây ra tiếng ồn nên anh để đó làm phương án cuối cùng. 

Lý do đi lên tầng trên cũng là để tiếng động họ tạo ra không bị những kẻ ở ngoài kia nghe thấy nhiều nhất có thể, bằng cách tránh xa tầng 1. 

‘Sao mình lại cảm thấy tệ thế này.’ 

Seok Jae với vẻ mặt khó chịu từ từ bước lên cầu thang. 

Tìm một chỗ mở cửa trong ngôi trường trống rỗng chắc chắn là chuyện dễ dàng, nhưng không hiểu sao anh cứ có linh cảm xấu rằng mọi việc sẽ không suôn sẻ như vậy. 

Ầm….. 

Như để củng cố suy nghĩ của anh, một tiếng sấm lớn vang lên từ bên ngoài. 

Sự căng thẳng vừa lắng xuống lại dần dần dâng cao cùng với tiếng sấm lớn. 

Trong lúc đó, chỉ có một người đang bận tâm đến chuyện khác. 

‘Chắc chắn là đang tốt hơn rồi.’ 

Đó là Moo Young, người đã căng thẳng ngay khi nhìn thấy tia chớp. 

Cậu sờ vào tai vẫn còn ù sau khi vào trong tòa nhà. 

Nghe thấy tiếng sấm, cơ thể cậu phản xạ giật mình, nhưng giờ đây cảm giác khó chịu lớn hơn cả nỗi đau. 

‘Chỉ cần duy trì được mức độ này thôi thì cũng có thể giúp ích được rồi.’ 

Cậu không biết tại sao bản thân mình, người không cảm thấy đau, lại cảm thấy đau đớn khủng khiếp như vậy khi nghe thấy tiếng sấm, nhưng điều quan trọng lúc này là cậu có thể cử động bình thường. 

Cậu siết chặt nắm đấm, tràn đầy ý chí muốn bù đắp cho việc từ trước đến nay chỉ là gánh nặng.

***

[2-1]  

 

Lên hết cầu thang, đầu tiên họ nhìn thấy là một lớp học. 

Nhóm di chuyển từ cuối cầu thang, bước chậm rãi qua hành lang vắng lặng.  

Dọc đường là những vệt máu và đôi giày vứt bừa bãi, nhưng không có cửa nào mở. 

Văn phòng giáo viên khối 2 cũng nằm ở giữa, nhưng cửa sổ mờ đục khiến họ không thể nhìn vào trong. 

Hơn nữa cửa đã khóa, nguy cơ cao nên họ quyết định bỏ qua.  

“…. Kỳ lạ thật.”  

“Dạ? Cái gì ạ?”  

Họ vừa đi hết tầng 3 và đang lên tầng 4 thì Seok Jae lẩm bẩm. 

Moo Young đang bám sát phía sau, liền hỏi lại.  

Cậu chỉ định chiếm vị trí thuận lợi để sẵn sàng hành động khi cần, nhưng trong mắt anh, cậu lúc này cứ như đang đeo bám lấy tay mình trông thật đáng yêu. 

Anh nhìn chằm chằm vào cậu rồi bất ngờ dùng tay chạm nhẹ vào chiếc cằm nhợt nhạt của cậu, như đang trêu đùa.  

“Dấu vết bị động vào đây quá ít.”  

Cậu giật mình vì cử chỉ khó hiểu đó, nhưng anh nhanh chóng giải thích, mắt chớp chớp với vẻ mặt khó hiểu.  

“Nhìn số lượng zombie bên ngoài, chắc chắn đã có người sống sót chạy vào đây, nhưng không có dấu vết cố mở cửa, cũng không có vết đập phá.”  

“Nghĩ lại thì….”  

Đúng vậy, nghe anh nói xong, thì mọi thứ bỗng trở nên kỳ lạ.  

Zombie tập trung nhiều đồng nghĩa với việc từng có rất đông người ở đây. 

Trường hợp đó, tòa nhà thường bị tàn phá. 

Những người sống sót sẽ cố phá cửa để tìm nơi ẩn náu, và lũ zombie đuổi theo họ. 

Những cánh cửa kính yếu thường sẽ vỡ hoặc nứt, như những cửa hàng tan hoang bên ngoài trường.  

Nhưng tầng 3 vừa kiểm tra thì sao? 

Có vết máu và đồ đạc hỗn độn, nhưng kết cấu lại nguyên vẹn.  

‘Tại sao lại vậy nhỉ?’

Dù đầy nghi vấn, họ không thể đứng yên suy nghĩ mãi nên tiếp tục lên tầng 4. 

Và rồi, họ tìm ra manh mối cho hiện tượng kỳ lạ này.  

Người đầu tiên phản ứng sau khi kiểm tra tầng 4 không phải Seok Jae hay Moo Young, mà là Jun Woo.  

“…. Đất nước của chúng ta thật là tàn nhẫn với học sinh lớp 12 mà.”  

Những rào chắn bằng bàn ghế chất đống khắp nơi, dù đã đổ nát vì máu và không còn tác dụng.  

Lớp học mở cửa và có thể nhìn vào bên trong duy nhất nằm ở tầng 4. 

Tuy nhiên tất cả cửa sổ hành lang đều vỡ, không thể chắn gì trong trường hợp khẩn cấp. 

Dấu vết của cuộc chiến sinh tồn với lũ zombie tràn ngập nơi đây, thứ mà tầng dưới không hề có.  

“Ở đây… chắc là ngôi trường tàn nhẫn bắt học sinh lớp 12 đi học sớm. Khi có thông báo sơ tán, chắc họ bảo học sinh ngồi yên trong lớp rồi zombie tràn đến, họ không kịp chạy…”  

“…..”  

Từ lớp 12-10 trở đi càng ngược lại với hành lang, giọng Jun Woo càng đầy phẫn nộ. 

Kyeong Ho im lặng nhìn những cuốn sách bài tập bị giẫm nát và bảng đen nửa bị máu che mờ, rồi thở dài não nề.  

“A….”  

Và rồi Moo Young phát hiện những nét vẽ nguệch ngoạc trên vở một học sinh, từ đó nhận ra câu trả lời cho cảnh tượng kỳ lạ bên ngoài trường.  

‘Những chiếc xe đậu ngoài kia… chắc là của phụ huynh học sinh ở đây.’

Một sự thật khiến người ta không thể không thốt lên tiếng thở dài.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo