Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 89

Editor: HThanh.               

Moo Young không chần chừ mở cửa tủ cứu hỏa. 

Ngay khi thấy cuộn vòi rồng dài được xếp gọn gàng bên trong, cậu bật dậy nở nụ cười tươi rói quay sang Seok Jae.

“Anh ơi!”

“Không được.”

Nhưng cậu còn chưa kịp nói ra ý định thì đã bị cự tuyệt phũ phàng. 

Trong khoảnh khắc ngắn ngủi hít thở để trình bày kế hoạch tuyệt vời của mình, cậu bàng hoàng trước câu trả lời dứt khoát đó, chậm rãi chớp mắt.

“Em còn chưa nói gì mà?”

“……”

Anh né ánh mắt trước giọng nói ấm ức của cậu. 

Chính anh cũng bối rối vì phản ứng bộc phát đó. 

Khoảnh khắc nhìn thấy Moo Young quay sang với khuôn mặt rạng rỡ, anh đã vô thức bật ra lời từ chối.

‘Cũng phải thôi… sau khi tự nghĩ ra ý tưởng, em ấy luôn làm những chuyện ngoài dự đoán.’

Tình huống lúc này đã tồi tệ, lại thêm từ nãy đến giờ anh có linh cảm chẳng lành. 

Đủ để chắc chắn rằng ý định của cậu không thể nào bình thường được… 

Dù muốn giả vờ không nghe và bỏ qua…

Nhưng ánh mắt Moo Young như đang nói ‘em đã làm gì sai?’ khiến anh khó chịu vô cùng.

Giá như cậu hỏi thẳng ‘anh sợ em lại gây chuyện như lần trước à?’ thì anh còn có thể dỗ dành. 

Đằng này cậu chỉ biết ngậm miệng, nghịch ngón tay rồi liếc nhìn, rõ ràng là đã lấy lại hết tự tin sau khi đập vỡ đầu hai con zombie nãy.

Dù nghĩ để cậu im lặng như vậy sẽ dễ kiểm soát hơn… nhưng nghĩ đến cảnh cậu cứ nhìn mình với vẻ mặt ấm ức như bánh bao bị bóp méo, anh lại thấy bứt rứt.

Cuối cùng, Seok Jae quyết định nhượng bộ.

“Ừm được rồi, em định làm gì?”

“Em sẽ ra dụ lũ zombie bên ngoài ạ!”

…. Thà rằng đừng nghe còn hơn. 

Anh ấn mạnh ngón tay vào thái dương đang giật giật, cố nuốt cơn tức vào trong nên không thể đáp lại ngay.

Thay anh là Kyeong Ho và Jun Woo, hai người đang đứng chết lặng đã tròn mắt hỏi lại với vẻ kinh hãi.

“Anh nói cái gì cơ?!”

“Này các em, nghe anh nói đã.”

Kế hoạch Moo Young trình bày với họ là: dùng điện thoại dự phòng đặt báo thức, sau đó di chuyển qua cửa sổ sang phòng học khác để đặt nó xuống. 

Như vậy có thể thu hút sự chú ý của lũ zombie bên ngoài.

Ban đầu cả hai phản đối kịch liệt vì quá liều lĩnh, hỏi ‘nếu ngã xuống thì tính sao?’

Nhưng rồi cậu tự tin chỉ vào cuộn vòi rồng dài trong tủ cứu hỏa…

“Buộc cái này vào eo rồi đi thôi.” 

Dù vậy, hai đứa vẫn không dễ dàng đồng ý. 

Thế nhưng… cánh cửa không ngừng rung lắc như sắp bung ra bất cứ lúc nào và— 

“Tôi chỉ xuống tầng dưới rồi quay lại thôi, sẽ không nguy hiểm lắm đâu.” 

Trước sự thuyết phục kiên trì của cậu, cuối cùng họ cũng cho phép. 

Cả bốn người thậm chí còn tranh giành nhau xem ai sẽ là người đi. 

Tuy nhiên vì lý do an toàn, điều kiện đặt ra là người có thể trạng nhỏ và nhẹ nên tất cả, đặc biệt là Seok Jae đều bị loại khỏi danh sách ưu tiên. 

“Anh ơi, thật sự ổn chứ ạ? Trời mưa thế này trơn trượt lắm…” 

“Anh nãy giờ toàn được bế rồi di chuyển nên khỏe re à, đừng lo. Nhỡ mà có bị rơi xuống thì anh với bọn em sẽ kéo lên lại thôi mà, đúng không?” 

“Đương nhiên là thế rồi, nhưng mà…” 

“Nếu cứ như thế này mà cửa bị hỏng thì đúng là nguy to đấy, cái này đỡ đáng sợ hơn là cứ lo lắng mãi đúng không? Thật sự đừng lo nhé.” 

Trong lúc Moo Young đang được quấn vòi chữa cháy quanh eo, cậu cố gắng trấn an hai đứa nhóc đang lo lắng. 

Đồng thời, cậu liên tục liếc nhìn Seok Jae đang quỳ một chân xuống sàn. 

Ban đầu cậu định tự tay buộc vòi, nhưng theo yêu cầu của anh muốn mình làm giúp cái việc này, rốt cuộc cậu đã để cho anh làm. 

“…..” 

Anh buộc chặt nút thắt với vẻ mặt đáng sợ như thể cái vòi đang được buộc vào eo cậu là kẻ thù không đội trời chung, nhưng vẫn im lặng. 

Sự im lặng tiếp tục cho đến khi cậu ngồi xuống bậu cửa sổ. 

Lộp độp— 

Cậu đang lặng lẽ hứng những hạt mưa không chút hơi ấm làm ướt người, nắm chặt lấy cái vòi và gọi anh lại. 

“Anh ơi.” 

Seok Jae, người đứng chờ bên cạnh đảm nhận vai trò hạ Moo Young xuống dưới bằng cái vòi, liếc nhìn cậu với vẻ mặt khó chịu. 

“Gì vậy.” 

Nhìn vẻ mặt hoàn toàn không giống người lớn của anh, cậu suýt bật cười một cách không đúng lúc. 

‘Anh ấy cũng đã cứng đầu không chịu thả mình xuống lúc nguy cấp chiến đấu với zombie còn gì.’ 

Có lẽ anh đang giận dỗi vì cậu cũng dùng cách ‘đánh cược’ tương tự. 

Dù đây là tình huống an toàn hơn rất nhiều so với lúc đó. 

Việc một người luôn đi đầu trong nguy hiểm lại trở nên lo lắng và không còn vẻ bình tĩnh khi chính cậu là người ra tay, điều đó khiến cậu cảm thấy thích thú một cách kỳ lạ. 

‘Mình dường như đã trở thành một người rất đặc biệt đối với anh ấy.’ 

Đương nhiên, cậu biết rằng dù Kyeong Ho hay Jun Woo ra tay thì cậu cũng sẽ có phản ứng tương tự, chỉ là biểu lộ ít hơn một chút thôi. 

Cậu cũng không buồn vì điều đó. 

Chỉ riêng việc là bạn bè và có thể nhìn thấy những cảm xúc sâu kín hơn của mình thì cũng đã đủ hạnh phúc rồi. 

“Em sẽ quay lại nhanh thôi ạ.” 

Ngay khi đối mặt với tình huống phải treo mình lơ lửng ở độ cao, nỗi sợ hãi vừa nhen nhóm đã bị quên đi ngay lập tức khi cậu tận hưởng khoảnh khắc đặc quyền mình đang có. 

Thay vào đó, cậu tràn ngập cảm giác phấn khích như tim muốn bay bổng. 

Hề hề, cậu vô thức mỉm cười. 

Cậu chợt nghĩ, cười trong khi sắp làm việc nguy hiểm có thể trông kỳ lạ, nhưng khóe miệng cậu không hề hạ xuống. 

Cơ hàm của Seok Jae cứng lại trong giây lát, nhưng trước khi Moo Young kịp nhận ra, anh chậm rãi gật đầu. 

“…. Được rồi.” 

Đồng thời với việc nhìn thấy nụ cười của cậu, một cảnh tượng chợt hiện lên trong tầm mắt, suýt chút nữa khiến anh làm điều gì đó điên rồ nữa. 

Tuy nhiên khác với lần trước, lời nói anh nghe được không phải là lời xin lỗi mà là lời hứa quay trở lại, nhờ vậy anh có thể nhanh chóng lấy lại lý trí. 

‘Kang Moo Young sẽ không gặp nguy hiểm, mình đã đảm bảo cái vòi sẽ không bao giờ tự tháo ra được. Đây là bức tường tòa nhà, lại ở tầng cao nên zombie sẽ không thể trèo lên được.’ 

Tự trấn an bản thân, Seok Jae hít sâu một hơi rồi theo kế hoạch đã định, từ từ hạ cậu đang treo mình ở bậu cửa sổ đã cố định tư thế, xuống phía dưới. 

Đối với hầu hết mọi người, đây chẳng khác nào một màn nhào lộn liều mạng nhưng cậu không gặp khó khăn gì, chậm rãi tiến gần đến tầng dưới. 

May mắn thay, có một khoảng trống nhô ra giống như mái hiên hoặc tấm chắn mưa đủ để đặt chân đứng trước cửa sổ. 

Dù không rộng lắm, nhưng đủ chỗ để đặt chân lên. 

Moo Young đứng vững ở đó. 

Gió mưa không ngừng thổi tới, chỉ cần sơ sẩy một chút là có thể bị đẩy ngã ra sau, nhưng cậu vẫn bám chặt lấy bậu cửa sổ và treo mình một cách ổn định. 

Và khi cố gắng mở cửa sổ….

Cạch. 

“Ơ?” 

Cửa sổ không mở. 

Trước tình huống ngoài dự kiến, mắt cậu chợt lay động dữ dội. 

“Ưaa… Biết thế mang theo cái gì đó để đập kính vỡ rồi.” 

Cậu thở dài lẩm bẩm, nhưng giờ có hối hận cũng chẳng ích gì. 

Nhìn xuống sàn nhà mịt mờ chắc chắn sẽ khiến đầu óc trì trệ, cậu cố gắng tập trung nhìn vào cửa sổ và nhanh chóng tìm kiếm phương án thay thế.

“Hay là bảo họ ném gì đó xuống nhỉ? Không, không được.” 

Vì biết rõ khả năng vận động của mình, cậu dứt khoát gạch bỏ phương án đầu tiên. 

Tiếp theo là phương án tự mình gõ cửa sổ để gây chú ý thay vì dùng điện thoại. 

Vấn đề là nếu làm như vậy không chỉ khiến ba người kia, những người chẳng biết cậu không bị zombie tấn công lo lắng rất nhiều, mà còn có thể dẫn đến hậu quả là sau này họ sẽ không giao bất cứ việc gì cho mình nữa. 

“Ư ưm…” 

Vuốt mái tóc ướt sũng rũ xuống và rên rỉ, cậu lấy hết can đảm hét lên hướng lên trên. 

“Anh ơi!” 

“Ơi!” 

Có lẽ do cái mái hiên hơi nhô ra nên Seok Jae không nhìn rõ tình hình bên dưới. 

Ngay khi nghe thấy giọng nói, không biết có phải anh ấy nghĩ đó là tín hiệu kéo lên hay không, mà anh liền nhanh chóng kéo sợi dây lên. 

Giật mạnh! 

“Hức.” 

Sợi dây căng chặt kéo eo cậu lên, khiến cậu mất thăng bằng ngay lập tức. 

Moo Young vội vàng hét lên. 

“Không phải! Khoan, khoan đã! Dừng lại! Đừng kéo lên!” 

“Gì cơ?!” 

May mắn là giọng nói đã tới được nơi, sợi dây nhanh chóng giãn ra. 

Mặc dù biết mất thăng bằng và rơi xuống không có nghĩa là sẽ ngã, nhưng sợ thì vẫn là sợ. 

Cậu nhắm chặt mắt lại, cảm giác như trái tim không đập của mình đang co rúm, cậu cố gắng lấy lại hơi thở hỗn loạn của mình. 

“Có chuyện gì vậy!” 

Trong lúc đó có lẽ nghĩ cậu đang gặp chuyện gì, giọng của anh càng thêm gấp gáp từ phía trên vọng xuống. 

Chân hơi run hơn lúc đầu, nhưng cậu đã bình tĩnh lại và hét lên. 

“Cửa sổ bị khóa rồi ạ! Em sẽ di chuyển sang ngang xem sao!” 

“Cái gì mà di chuyển sang ngang! Kang Moo Young! Thôi đi, cứ leo lên đây!” 

“Á! Anh! Anh! Vụ cá cược!! Vụ cá cược đó!!” 

Ngay khi vừa nói xong, sợi dây lại bị kéo lên, nỗi sợ hãi vừa cố gắng đè nén lại trỗi dậy, cậu hét lên muốn vỡ cổ họng. 

“Em thật là…!” 

Dường như anh đang tức giận, nhưng có lẽ vì chính Seok Jae là người đã chấp nhận sự ngang bướng của cậu trước đó khi chiến đấu với lũ zombie trước tòa nhà chính. 

Anh thả lỏng sợi dây nhanh hơn cậu nghĩ. 

‘Phù….’ 

Moo Young cố gắng lấy lại thăng bằng. 

Thật sự nếu kéo thêm một chút nữa, cậu đã bị kéo lên như con búp bê bị kẹp bởi gắp gắp thú bông mất rồi… 

“Đúng, đúng là con người phải sống tốt bụng mới được.” 

Chắc chắn cậu không cảm thấy lạnh. 

Có lẽ vì sợ nên cơ thể cậu khẽ run lên, cậu áp trán vào cửa kính và lẩm bẩm một mình để giải tỏa căng thẳng một cách vô ích. 

Sau khi bình tĩnh lại phần nào, cậu lại lấy hết can đảm di chuyển từng bước ngang sang bên cạnh, tìm kiếm một nơi có cửa sổ mở. 

Cậu không biết Seok Jae đang nhìn xuống mình với vẻ mặt như ác quỷ từ phía trên. 

Nếu biết, cậu đã mất nhiều thời gian hơn để lấy hết can đảm. 

“Điên mất thôi… sao phía hành lang thì đập vỡ hết, mà phía này thì khóa hết thế này.” 

Căng thẳng đến mức không nhận ra ánh mắt nóng bỏng đang chiếu vào mình, cậu đáng tiếc phải đi qua rất nhiều phòng học. 

Đôi chân run rẩy đã di chuyển được bao lâu rồi? 

‘Mở rồi…!’ 

Khi sợi dây gần như hết độ dài, Moo Young đã đến được một phòng học có cửa sổ mở. 

Tuy nhiên, bên trong đang vọng ra một âm thanh kỳ lạ.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo