Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 88

Editor: HThanh.              

Seok Jae và Moo Young chạy lên tầng trên mà không cần trao đổi lấy một lời, như thể đã thầm hứa trước với nhau. 

Anh hành động theo bản năng, còn cậu với kinh nghiệm cứu người đã chọn phương án an toàn nhất.  

Cọt kẹt—

Đế giày ướt sũng cà vào gạch hành lang, tạo ra thứ âm thanh khó chịu vang lên.  

Nhưng họ không có thời gian để bận tâm đến chuyện đó. 

Họ phải tìm chỗ ẩn nấp trước khi lũ zombie bên ngoài nhận ra tiếng động đến từ đồng loại và mất hứng thú. 

Một khi chúng phát hiện, cơ hội sống sót sẽ giảm xuống mức thảm hại.  

Nhưng có một điều mà ngay cả hai người nhanh trí này cũng không lường trước được: Con đường dẫn đến tiếng sấm không chỉ có ở tầng 1.  

Rầm—!

Ngay khi họ vừa đặt chân lên tầng 5, một thứ gì đó từ cầu thang lên tầng trên lăn ầm xuống, đập mạnh vào tường.  

Khè…. khè….  

Một con zombie với khuôn mặt nát bét vì va vào tường, cơ thể gãy gập quái dị đang giãy giụa.  

Tệ hơn, nó không phải là con cuối cùng. 

Những tiếng bước chân hối hả hướng về phía họ bắt đầu vang lên khắp nơi. 

Dường như lũ zombie trên sân thượng đã bị kích động bởi tiếng động và đồng loạt di chuyển.  

Khẹc— Aaa! 

Seok Jae phát hiện lũ zombie đang lao xuống từ cầu thang, lập tức đổi hướng. 

Lũ zombie từ tầng 1 bò lên giờ đã thành mối đe dọa thứ yếu. 

Ưu tiên bây giờ là thoát khỏi lũ quái vật đang há mồm ngay trước mũi.  

“Bên này.”  

Anh quát lên một câu để đánh thức tinh thần của những người còn lại đang choáng váng vì lũ zombie, đồng thời mắt nhanh chóng quét xung quanh khi chạy dọc hành lang tầng 5.  

Có vẻ như học sinh đã chạy trốn lên tận đây, nên cảnh tượng cũng tương tự các tầng dưới: nhiều cửa mở nhưng cửa sổ thì đều vỡ tan, khiến khả năng zombie từ bên ngoài đột nhập vào là rất cao.  

Nếu chưa bị phát hiện, có lẽ họ còn ẩn nấp được. 

Nhưng giờ đã lộ diện, việc trốn tránh đơn thuần là không đủ. 

Lũ zombie một khi đã phát hiện con mồi sẽ tìm mọi cách để chui vào, nên họ cần một không gian kín.  

Sau khi chạy hết hành lang, họ may mắn tìm thấy một nơi duy nhất còn nguyên vẹn— nhưng niềm vui ngắn chẳng tày gang.  

Dưới tấm biển ‘Phòng thí nghiệm Khoa học’, Kyeong Ho thốt lên giọng tuyệt vọng.

“Ổ khóa…!”  

Một chiếc khóa lớn chặn ngay cửa.  

Moo Young rút cây gậy bóng chày từ ba lô và quay lại nhìn phía sau. 

Đã đến lúc cậu cần phải hành động.  

Khè… khè…!

Khặc— Aaa!  

Lũ zombie từ cầu thang lăn xả xuống, giờ đã lấp đầy hành lang. 

Dù chúng liên tục vấp ngã do sàn trơn ướt, nhưng khoảng cách đang dần bị thu hẹp.  

Với ý định câu giờ để đồng đội mở cửa, cậu siết chặt vũ khí và hét lên.  

“Anh, để em—!”  

Rầm!

Tuy nhiên, trước khi cậu nói hết câu. 

Seok Jae lật ngược vũ khí đang cầm, dùng phần đáy tay cầm đập mạnh vào móc khóa. 

Mặc dù tiếng động của lũ zombie ngày càng gần, anh vẫn không quay đầu lại, máy móc di chuyển tay. 

Ầm! Rầm! 

Một tiếng động lớn vang lên khiến người nghe cũng cảm thấy đau tai. 

Sau hai ba tiếng đập mạnh đầy hung hãn, chiếc vít đóng vào khung cửa kèm theo mảnh gỗ đã rơi ra cùng với ổ khóa nặng trịch. 

Kieeek! 

“Hức.” 

Đồng thời, con zombie cuối cùng cũng đến được chỗ họ, loạng choạng lao tới. 

Rắc. 

Moo Young, người đang đờ đẫn vì kinh ngạc trước hành động dứt khoát của anh, theo phản xạ vung cây dùi cui lên, đánh trúng đầu con zombie và nó chết ngay tại chỗ. 

Con zombie bị đánh bay với lực khá mạnh, đập vào tường nát bét như quả hồng chín. 

Cái thân xác thối rữa trượt dài xuống sàn nhà. 

“Ơ, ơ. X-xin lỗi…” 

( iem à, ai lại đi so ri với 1 coan zombie hẻ =)) ).

Khi con zombie nằm bẹp dí trong tư thế gớm ghiếc như vẻ ngoài của nó, cậu luống cuống đến mức vô thức xin lỗi. 

Đây là lần đầu tiên cậu dùng vũ khí đập mạnh như vậy, vì từ trước đến giờ cậu chỉ đẩy ngã hoặc làm chúng vấp ngã là đủ giúp đỡ người khác rồi. 

“Xong rồi, vào đi.” 

Trong lúc cậu đang luống cuống, Seok Jae đã đẩy hai đứa trẻ vào trong phòng thí nghiệm khoa học, túm lấy eo cậu kéo vào rồi đóng cửa lại. 

Kyaaaak! 

Một con zombie dai dẳng thò mặt vào khe cửa ngay trước khi cửa đóng hoàn toàn. 

Anh nhíu mày khó chịu, định dùng chân đá nó ra. 

Nếu không có ai đó hành động trước thì…. 

Bốp! 

Moo Young với vẻ mặt như sắp chết vì áy náy, lại dứt khoát đánh mạnh con zombie xuống. 

Rồi dùng đầu cây gậy bóng chày đẩy cằm nó gọn gàng như đánh bi-a khiến nó ngã ra, sau đó đóng cửa lại và nhìn anh. 

“E-em xử lý rồi ạ!” 

“……” 

Seok Jae nhất thời không nói nên lời. 

Một phần là vì vẻ mặt của cậu quá đáng yêu, không hợp với hoàn cảnh, nhưng phần lớn là vì cậu nói như mong được khen ngợi trong khi biểu cảm lại vô cùng bi tráng. 

Anh không chắc cậu có thực sự muốn được khen hay không, nhưng vì không tìm được câu trả lời nào khác, nên anh quyết định khen trước. 

“Được rồi, em làm tốt lắm.” 

“E-em sẽ cố gắng hơn nữa ạ.” 

Thấy vậy, cậu nắm chặt tay đấm có lẽ vì hài lòng. 

‘Cứ tưởng em ấy chỉ muốn làm tròn bổn phận của một người, ai dè lại làm được thật.’ 

Seok Jae thầm bật cười trong lòng vì diễn biến cuộc cá cược xem ra gay cấn hơn anh nghĩ, nhưng thực ra Moo Young đang nghĩ một điều hoàn toàn khác xa với dự đoán của anh. 

‘Cứ tưởng giết zombie và chiến đấu chẳng khác gì nhau, hóa ra là nhầm to rồi.’ 

Có thể nói, cậu vừa nhận ra một sự thật quá hiển nhiên. 

Ngay cả khi giả định là không nguy hiểm, việc để một mình anh ấy gánh vác chuyện xử lý một con zombie mà còn cảm thấy tội lỗi là điều không thể chấp nhận được. 

‘Người của mình thì mình phải bảo vệ chứ!’ 

Từ giờ trở đi, cậu hạ quyết tâm sẽ không bao giờ để một mình anh gánh vác trách nhiệm đó, cả về thể chất lẫn tinh thần.

***

Dù đã bước vào phòng thí nghiệm khoa học nhưng họ vẫn không ngừng hành động. 

Họ chèn thiết bị chiếu sáng vào để chặn cửa không bị đẩy, rồi chất bàn ghế lên trước cửa để tạo thành một hàng rào tạm bợ. 

Trong cái rủi có cái may, phòng thí nghiệm khoa học của ngôi trường này không có nhiều cửa sổ hướng ra hành lang, và những cửa sổ đó cũng ở trên cao. 

Thêm vào đó còn có cả rèm cản sáng, nên nơi này an toàn hơn bất cứ nơi nào khác. 

Rầm, rầm, rầm! 

Tuy nhiên, lũ zombie đã chắc chắn rằng có con mồi ở bên trong. 

Không biết có phải số lượng zombie kéo đến đang tăng lên hay không, nhưng cường độ rung lắc của cánh cửa do bị đập ngày càng mạnh hơn. 

Cánh cửa sẽ không dễ bị phá hủy, nhưng cứ kẹt lại ở đây mãi cũng rất khó khăn. 

“B-bây giờ phải làm sao đây ạ?” 

“Chắc là nếu có sấm thì chúng sẽ đi chỗ khác nhỉ?” 

Khi Kyeong Ho run rẩy sợ hãi, Jun Woo nhìn Seok Jae như mong được đồng tình và nói. 

Anh đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cảm nhận được ánh mắt của hai người liền gật đầu. 

“Có lẽ là vậy.” 

Mặc dù sấm phải đánh liên tục cho đến khi sự chú ý của lũ đó nguội đi. 

Anh không nói nốt vế sau với hai người đang thở phào nhẹ nhõm khi nghe lời anh nói. 

Dù sao thì mưa vẫn đang trút xuống xối xả, và anh chỉ đang giả định trường hợp không đúng thời điểm mà thôi. 

Việc tạo ra sự bất an là không cần thiết. 

Cứ thế, họ đành phải phó mặc tình hình cho số phận mà chờ đợi. 

Có lẽ vì hôm nay đã vài lần suýt chết một cách nguy hiểm, vẻ mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của Kyeong Ho và Jun Woo. 

Dù vậy vì lũ zombie vẫn đang phô trương sự hiện diện của mình ở bên ngoài, họ không dám lơ là cảnh giác, liên tục nhìn về phía cửa với khuôn mặt tái nhợt. 

“Thật sự không sao chứ, em ấn mạnh thế mà không đau ạ?” 

“Tôi bảo không sao rồi mà, chỉ là tiếng động lớn quá thôi.” 

Khác với hai người đó, Seok Jae và Moo Young đang cúi đầu sát vào nhau xem xét bàn tay. 

Ngay khi có chút thư thả, cậu đã kỳ cọ rửa sạch bàn tay của anh đang dính đầy máu zombie ở bồn rửa trong phòng thí nghiệm, sau khi xác nhận bàn tay hoàn toàn bình thường không một vết xước, cậu mới thở phào nhẹ nhõm. 

“Dù sao đi nữa, nhỡ chẳng may bị thương thì làm sao ạ. Trên tay anh còn dính máu zombie nữa…” 

“Ừ ừm, xin lỗi vì làm em lo lắng.” 

Nhìn cậu tập trung vào mình như vậy, anh cảm thấy vui hơn. 

‘Nếu cứ như thế này thì tốt một chút rồi.’ 

Như thể đọc được suy nghĩ đó, cậu nhận ra hai đứa nhóc đang run rẩy vì người vẫn còn ướt mà không kịp lau khô, liền ghé tai anh thì thầm. 

“Hình như bọn trẻ lạnh, để em tìm xem có gì để lau không.” 

“…. Ừm, nhỡ bị cảm lạnh thì không ổn.” 

“Đúng đấy. Anh hôm nay vất vả nhiều rồi, nghỉ ngơi đi ạ.” 

Anh muốn nói rằng nếu cậu phân tán sự chú ý thì rất khó xử, nhưng cậu lại tin chắc rằng anh đang lo lắng cho hai đứa trẻ, nên lập tức đi loanh quanh khắp phòng thí nghiệm khoa học. 

Và không lâu sau đó, Jun Woo, người đang cắn chặt môi vì lo lắng mỗi khi cánh cửa rung lên lẩm bẩm. 

“Ước gì con zombie ở tầng dưới lại kêu lên nhỉ… nếu nó thu hút sự chú ý của bọn khác và chúng bỏ đi hết thì tốt quá.” 

Ngay khi nghe thấy lời đó, mắt Moo Young sáng lên khi phát hiện ra bình chữa cháy bên cạnh kệ sách.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo