Editor: HThanh.
Trái ngược với thái độ trơ tráo và vẻ bình thản, ánh mắt của Seok Jae lại dán chặt vào Moo Young.
Cứ như thể anh đang theo dõi sát sao phản ứng của cậu vậy.
Khi cậu vẫn nhìn hai người họ với vẻ mặt đầy sốc thay vì nhìn mình, nụ cười trên gương mặt anh dần biến mất.
‘Dù phản ứng thế nào đi nữa, đó cũng sẽ là phản ứng ôn hòa nhất. Rõ ràng đây là tình huống có thể giảm thiểu tổn thất.’
Đây là tình huống hoàn hảo để ngụy biện rằng hành động cực đoan là do cú sốc suýt mất đi người bạn ngay trước mắt.
Như vậy, sự phản kháng khi thấy hành động bất thường đe dọa tính mạng của chính mình sẽ giảm bớt.
Hơn nữa, bây giờ mình chẳng phải đang trong trạng thái ‘tâm thần yếu ớt’ khi sang chấn tâm lý bị kích động chỉ bằng một lời nói của em ấy sao.
Dù là cố tình cãi cùn nhưng em ấy cũng đã thừa nhận và xin lỗi, nên Moo Young hẳn đang nghĩ rằng bản thân đã sai.
‘Quả nhiên, nghĩ lại thì bây giờ chính là thời điểm thích hợp nhất.’
Dù có cân nhắc lại nhiều khả năng và xác suất, đây rõ ràng là phán đoán đúng đắn để đạt được kết quả mong muốn.
Vì vậy, Seok Jae đã kìm nén sự thôi thúc không hiệu quả muốn nói đùa và xoa dịu tình hình khi thấy vẻ mặt cứng đờ của cậu.
‘Mọi chuyện đang tự diễn ra suôn sẻ, cố gắng làm hỏng việc là ngu ngốc.’
Thực ra, anh không hề có ý định chết dù Kyeong Ho và Jun Woo không ngăn cản.
Anh chỉ định tụt xuống bằng dây cứu hộ để đón cậu như kế hoạch đã định, vì Moo Young đã tự ý tháo dây sinh mệnh.
Đó là con đường nhanh nhất.
Chỉ là quá trình đó có vẻ đã gây ra nhiều hiểu lầm trong mắt người khác.
Ngay từ khoảnh khắc cậu làm chuyện nguy hiểm, anh đã trông như đang hoảng loạn vì tức giận, nhưng việc bản thân không chút do dự trèo lên bậu cửa sổ ngay khi cậu rơi xuống càng khiến mọi chuyện trở nên tệ hơn.
Thêm vào đó, vì cho rằng Seok Jae và Moo Young có mối quan hệ sâu sắc, việc hai người kia hiểu lầm cũng không phải là chuyện lạ.
Tất nhiên khi bị ngăn cản, anh đã từ bỏ ý định nhảy xuống và kéo dây cứu hộ, nên hai người kia định nghĩ rằng anh chỉ đang hoảng loạn và mất khả năng phán đoán.
Nhưng do lời nói của anh, sự hiểu lầm giờ đã trở thành sự thật.
Và còn một người nữa.
Một người nữa đã hoàn toàn bị lừa bởi sự đe dọa của anh.
‘Không phải đùa… Thật sự anh ấy đã định chết theo vì nghĩ mình đã chết sao?’
Cậu khó tin vào tình huống như lời nói dối rằng mình lại có ảnh hưởng đến anh mức đó, nhưng dựa vào phản ứng của hai người kia, khả năng hiểu lầm có vẻ thấp.
‘Bạn bè ban đầu là một vị trí trách nhiệm nặng nề như vậy sao?!’
Nếu biết mình là người quan trọng với anh qua một tình huống khác, cậu có thể đã vui mừng.
Nhưng vì tính mạng cũng bị đe dọa, nỗi sợ hãi lại đến trước niềm vui.
Tuyệt đối không được để Seok Jae gặp chuyện gì vì lựa chọn của mình, đó là điều cậu luôn cố gắng tránh từ trước đến nay.
Vì thế, cậu đã hành động theo hướng để mọi thiệt hại đều đổ dồn về phía mình nhiều nhất có thể.
Chà, vì anh không tin tưởng vào hành động vụng về của cậu nên ngay khi gia nhập nhóm, cậu luôn bị đoạt mất cơ hội đi trước, thành ra mọi chuyện không được suôn sẻ cho lắm.
‘Đã không giúp được gì rồi…’
Trong hoàn cảnh đó, nếu còn phải tránh cả những hành động có vẻ nguy hiểm về mặt ‘con người’, thì không biết liệu mình còn có thể làm được gì nữa hay không.
‘Khoan đã, vậy chiêu cuối của mình đã bị phong ấn mà chưa kịp dùng lần nào sao?’
Chiêu cuối của Moo Young – đó là phương pháp “đánh lận con đen” rằng cứ ngỡ đã chết vì hy sinh, nhưng sau đó lại đuổi theo bọn họ và may mắn sống sót.
*Đánh lận con đen: Cố ý gây ra sự nhầm lẫn, lập lờ giữa cái đúng và cái sai, thật và giả, hoặc đánh tráo khái niệm, sự vật này bằng sự vật khác một cách có chủ đích để đánh lừa, che giấu sự thật hoặc đạt được mục đích cá nhân.
Một lời bào chữa và phương pháp tệ hại đến mức không thể tệ hơn, nhưng lại có hiệu quả đáng kể.
Tuy nhiên, bây giờ tình huống khiến cậu ‘nghĩ rằng mình đã chết’ hoàn toàn không được xảy ra.
Tức là nó đã trở thành kỹ năng tuyệt đối không thể, không, không được phép sử dụng.
Vì nếu dùng, Seok Jae có thể sẽ chết theo mất!
‘Đây không phải Romeo và Juliet gì cả!’
Moo Young vừa nắm tóc mình trong tưởng tượng vừa nghiêng đầu nhìn lại anh, mong rằng giờ phút này lời anh nói đó chỉ là đùa.
Trong lúc đó, anh vẫn đang nhìn chằm chằm vào cậu, ngay khi nhận ra cậu chuẩn bị quay lại nhìn mình, anh lập tức chỉnh lại vẻ mặt cứng đờ.
Và nở một nụ cười buồn bã nhất có thể trong giới hạn của bản thân.
Cứ như thể việc đe dọa và tống tiền một cách vô lý này là điều anh cũng bất đắc dĩ phải làm.
‘Quả nhiên là tình cảm đã vơi đi ít nhiều rồi.’
Anh nhận ra ánh mắt đầy căng thẳng của cậu, sau khi chạm phải ánh mắt mình càng trở nên cứng đờ hơn, và cuối cùng xen lẫn cả vẻ kinh tởm.
Thậm chí, đó chưa phải là tất cả.
“Hức.”
“…..”
Cậu mấp máy môi như định nói gì đó, rồi lập tức lấy tay bịt miệng và quay mặt đi.
Dù nhìn theo hướng nào đi nữa, thì cũng có là vẻ né tránh.
Đó là điều đã dự đoán trước.
Nhưng khi đối mặt với phản ứng hoàn toàn khác biệt so với khi nhìn nụ cười của mình trước đây, cảm giác khó chịu dâng lên.
‘Ghét đến mức đó sao. Mình bảo sẽ chết theo, tức là đến cuối cùng em ấy vẫn là của mình, chắc hẳn sẽ thích lắm chứ.’
Việc chết trước là rời bỏ mình nên không được xảy ra, nhưng việc chết theo thì lại khá hài lòng.
Seok Jae và Moo Young, loại cảm xúc, độ nặng, độ sâu không có gì giống nhau cả.
Anh biết rõ điều đó nhưng lại có cảm giác như đang được xác nhận lại lần nữa, nên cảm thấy không vui, bèn chậc lưỡi trong lòng.
Nhưng so với dự đoán thì… không tệ lắm.
Ít nhất là không thấy có cảm giác sợ hãi.
Với tính cách mềm yếu của cậu, cảm xúc đó sẽ không kéo dài lâu.
‘Hoặc, chuyển hướng sang chuyện khác cũng không tệ.’
Chừng nào cậu còn chưa biến mất, Seok Jae với bản chất là một công tử trơ tráo, có khả năng phục hồi tinh thần tốt hơn bất kỳ ai khác.
Anh nhanh chóng gạt bỏ sự khó chịu và bắt đầu chuẩn bị cho một màn kịch khác.
Trong lúc đó, người sắp trở thành nạn nhân của màn kịch ấy lại đang chìm sâu vào sự tự trách bản thân.
‘Trong tình huống này mà còn ngẩn ngơ nhìn mặt thật là tệ hại nhất… Nhưng anh ấy là người đầu tiên cười với vẻ mặt như vậy, đó chẳng phải là lỗi sao?!’
Đúng vậy, vẻ mặt của người vừa nói ra câu sốc óc ‘nếu em chết, tôi cũng sẽ chết theo’ lại quá đỗi mong manh.
Với gương mặt hoàn hảo đó, anh khẽ nhíu mày và nở một nụ cười u sầu, khiến gương mặt vốn được cho là nam tính lại toát lên một khí chất kỳ lạ.
Moo Young vội vàng quay mặt đi để che đi cái miệng đang há hốc trông thật xấu xí, thậm chí còn nhắm chặt mắt lại.
Nhưng hình ảnh của anh với quần áo và tóc dính chặt vì ướt mưa, khiến vẻ ngoài vốn đã nguy hiểm lại thêm phần quyến rũ, vẫn không thể xóa nhòa khỏi tâm trí cậu.
‘Không, không phải. Mình đang đổ lỗi cho ai vậy. Thôi đừng đổ lỗi cho anh ấy nữa, làm ơn, đừng suy nghĩ những điều thất lễ nữa!’
Thời gian để thuyết phục Seok Jae thay đổi quyết định cực đoan của anh còn không đủ, nói gì đến việc này.
Vậy mà như bị hồ ly tinh mê hoặc, cậu lại đang suy nghĩ những điều dâm đãng như quyến rũ này nọ, đúng là quấy rối tình dục.
Đó là lúc cậu định tát vào hai má mình để tỉnh táo lại bằng một liệu pháp cực mạnh.
Loảng xoảng!
Một âm thanh chói tai vang lên từ bên ngoài.
Hai người đang chìm đắm trong suy nghĩ riêng và hai đứa nhóc đang nhìn thái độ của hai người anh không hẳn là đang đánh nhau, tất cả đều đồng loạt quay đầu lại.
Khừ…rục!
Phịch, phộp-
Rắc…!
Ngay khi tiếng kính vỡ vụn vang lên, tiếng rên rỉ như đờm đặc, và tiếng đồ vật nặng nề rơi xuống nghe như ‘rầm rầm’ liên tục vọng đến.
“Hộc.”
“Suỵt, giữ im lặng.”
Thấy Kyeong Ho cứng đờ người vì sợ hãi trước âm thanh rợn tóc gáy và Jun Woo rõ ràng đang căng thẳng dù cố gắng quở trách, cậu bừng tỉnh và di chuyển để kiểm tra bên ngoài.
“Ức.”
Giá như không có bàn tay kéo cậu lại từ phía sau.
Bị kéo đột ngột khiến đôi giày ướt nước của cậu trượt trên sàn và loạng choạng, cậu lập tức dựa vào một cái ôm rắn chắc và quen thuộc.
“Tôi sẽ đi kiểm tra.”
Seok Jae thì thầm vào tai cậu đang mở to mắt vì kinh ngạc, rồi tiến đến cửa sổ.
Tất nhiên là sau khi đã đẩy cậu vào sâu bên trong lớp học một cách chắc chắn.
‘Kết quả của việc Kang Moo Young chịu đựng gian khổ đang thể hiện rõ rệt rồi.’
Anh cẩn thận nhìn ra ngoài cửa sổ lần lượt kiểm tra cửa sổ vỡ, xác zombie bị xuyên thủng kẹt trên cửa sổ, và những thân thể thối rữa đang giãy dụa rồi rơi xuống từ phía trên.
Sau đó, anh cẩn thận đóng cửa sổ lại.
Quay người lại, anh nói.
“Không cần bận tâm đâu, đó là chuyện tốt cho chúng ta. Nhờ Moo Young đã chịu khó, chúng ta có thể di chuyển thoải mái vào lúc bình minh.”
Kyeong Ho và Jun Woo thở phào nhẹ nhõm, nhưng cậu không dám nhìn thẳng vào mắt anh vừa lướt qua mình, nên khẽ tránh đi ánh mắt.
Lần này là vì lương tâm cắn rứt với lý do khác so với lúc nãy.
“…..”
Seok Jae liếc nhìn Moo Young, người đang có biểu hiện như vậy rồi trước khi cậu cảm nhận được ánh mắt của mình, anh nói để thay đổi không khí, vừa đi về phía túi xách của mình.
“Có vẻ sẽ không ra ngoài cho đến lúc đó, chúng ta thay quần áo trước nhé? Ở đây mà xảy ra vấn đề sức khỏe thì phiền phức lắm.”
***
Xoạt—
Khi cậu do dự cởi quần áo, phát ra tiếng rèm che sơ sài xung quanh cọ vào người.
Vì đều là đàn ông nên có thể thay quần áo công khai, để lộ cơ thể trần trụi cho nhau xem cũng chẳng sao, nhưng cậu không thể không nói rằng mình sẽ thay đồ phía sau rèm.
Bởi vì cậu phải bảo vệ anh khỏi một con người đen tối.
‘Mình sẽ không đời nào không nhìn trộm cơ thể anh ấy…’
Cậu đã chuẩn bị tinh thần để bị mắng “đều là đàn ông với nhau sao lại xấu hổ thế”, nhưng trái với dự đoán, không một ai trêu chọc cậu cả.
‘Vâng, xin mời!’
‘Được ạ.’
Không, ngược lại Kyeong Ho và Jun Woo phản ứng một cách tự nhiên, còn Seok Jae đề nghị mọi người vào sau rèm để thay quần áo cho đỡ lạnh và chắn gió.
Thế là bốn người họ, mỗi người vào một góc sau rèm để thay quần áo.
‘Phù…’
Đúng như mong muốn, thật may mắn vì cậu có thể cách ly bản thân đang có những suy nghĩ không đứng đắn khỏi anh.
‘Ư, ướt nước nên cứng đờ hết cả.’
Xoạt—
Đó là lúc cậu đang thoải mái vén áo lên, một người bước đến phía sau rèm của Moo Young.