Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 93

Editor: HThanh.               

“Nếu em ra hiệu bảo tôi kéo lên thì còn đỡ…”  

Moo Young chợt nhớ ra rằng cậu thậm chí không nghĩ đến việc quay lại với họ trước khi Seok Jae kéo mình lên. 

Càng nghĩ, cậu càng không biết nói gì.  

Thực ra cậu vừa trải qua một cú rơi từ tầng 4 suýt chết, đúng nghĩa đen. 

Thêm vào đó, lũ zombie đang tràn đến từ mọi phía nên không phải là cậu quên, mà là không có đủ thời gian để nghĩ đến anh.  

Nhưng dù sao, cậu cũng đã đẩy anh xuống hàng ‘không quan trọng’. 

Cảm giác tội lỗi vì điều đó là không thể tránh khỏi.  

‘Anh ấy chắc nghĩ mình gặp chuyện gì nghiêm trọng lắm…’  

Cậu vừa hứa sẽ quay lại, bước ra ngoài rồi rơi xuống cùng lũ zombie. 

Sau đó khi anh kéo mình lên, cậu lại bất động như một xác chết. 

Seok Jae đã nghĩ gì trong khoảnh khắc đó? 

Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến cậu thấy áy náy.  

Nhưng còn bản thân mình thì sao? 

Cười, vẫy tay, đổ lỗi cho zombie rồi khi thấy anh giận, lại cố dùng chiêu nũng nịu để lảng tránh mà không chịu nghiêm túc nhận lỗi.  

‘Chắc anh ấy bị sốc nặng lắm…’  

Chắc chắn không phải chuyện có thể kết thúc bằng một câu ‘tôi buồn lòng quá’. 

Thế mà Seok Jae không hề lớn tiếng, thậm chí còn bình tĩnh nói chuyện để giải quyết. 

So với thái độ chín chắn của anh, những hành động trước đó của mình càng khiến cậu thêm xấu hổ.  

“Em… xin lỗi.”  

Giọng cậu nghẹn lại, như bị ai bóp nghẹn. 

Cậu muốn quỳ xuống, nhưng đôi tay dày của anh không buông, nên cậu chỉ có thể đập đầu vào ngực anh thay cho lời xin lỗi.  

Seok Jae nhìn cái đầu tròn xoe của cậu, suýt bật cười vì sự chân thành khác hẳn so với lần xin lỗi vì ‘làm chuyện nguy hiểm’.  

“À, thế ra thì với em việc suýt chết chỉ là tai nạn ngẫu nhiên, chỉ cần cẩn thận hơn là được. Còn việc nói dối người khác dù không cố ý, mới là lỗi khiến em áy náy đến thế này à?”  

Anh đã đoán trước cậu sẽ phản ứng như vậy, nhưng khi nó đúng không sai một ly thì anh lại thấy bực mình, trong lòng chua chát nghĩ. 

‘Đến mức này thì mình cũng tò mò xem em ấy coi thường bản thân mình đến đâu.’

Anh không hề nghĩ rằng phản ứng của cậu xuất phát từ tình cảm dành cho mình. 

Đột nhiên, anh có một xung động bất thường là muốn thử xem giới hạn của sự vị tha này đến đâu. 

Dù biết đó là con dao hai lưỡi với chính mình, vì anh đang lợi dụng nó để giữ cho Moo Young ở bên cạnh.  

‘Có vẻ nỗi sợ hay đau đớn đều không có giới hạn với em ấy, nên phải thử cách khác thôi. Một thứ đủ nhẹ để có thể xin lỗi rồi bỏ qua…’ 

Trong đầu anh lập tức nảy ra kế hoạch khiến cậu khổ sở, nhưng đồng thời, thủ đoạn để khiến cậu từ nay phải giữ gìn bản thân vẫn tiếp tục.  

“À, mà em có nhớ đã từng nói với tôi rằng ‘dù có làm chuyện nguy hiểm, em cũng sẽ trở về, nên hãy tin em’ không?”  

Vừa thì thầm, anh vừa xoa nhẹ cái đầu tròn vo của cậu.  

“E-em đã nói thế ư?!”  

Nghe xong, cậu suýt chút nữa bật ra câu ‘em á?’, nhưng may mà kịp nuốt lại. 

Nãy giờ cậu đã không nhớ, nếu giờ lại trả lời ‘em không biết’ thì đúng là quá vô tâm.

“Cái đó… ừm…” 

Tất nhiên, lời nói thốt ra thay thế cũng chẳng giúp ích gì cho việc thoát khỏi tình huống này. 

Chỉ là mua thêm được chút thời gian để suy nghĩ. 

Cậu vùi mặt vào lòng Seok Jae vắt óc suy nghĩ, thì một hơi thở nhẹ lướt qua tóc mình cùng với tiếng ‘haa….’. 

“Chắc là em không nhớ cả những gì đã nói lúc cá cược rồi, hóa ra tất cả đều là lời nói vô nghĩa.” 

“Ưm!” 

Trước lời nói pha lẫn tiếng thở dài của anh, Moo Young ngày càng trở thành kẻ tội đồ đại nghịch bất đạo. 

Dù không phải là nói những lời hoàn toàn không thật lòng hay không định giữ lời, nhưng việc anh ấy đã tin chắc vào những lời mình nói mà chẳng suy nghĩ gì nhiều đến mức còn chẳng nhớ nổi. 

“Tôi đã tin vào lời nói đó mà chấp nhận vụ cá cược… chỉ là em đã nói đại gì đó để tôi không ngăn cản được, dù cho tôi có lo lắng hay không.” 

“Em không nghĩ như vậy mà…” 

“Hửm?” 

“À không, em xin lỗi.” 

Ban đầu cứ nghĩ anh ấy dùng ngôi thứ ba đó vì thích cách xưng hô, nhưng rõ ràng đó là để trách mắng cậu, người định làm nũng cho qua chuyện. 

Cậu cảm thấy có lỗi khi nhìn mặt anh, không thể đính chính sự hiểu lầm mà chỉ lặp đi lặp lại lời xin lỗi chân thành. 

‘Dù là fan hay bạn bè, mình đều không đủ tư cách.’ 

Đã thề sẽ tự mình bảo vệ ‘đứa nhỏ của mình’, vậy mà suýt chút nữa đã tự tay tạo ra vết thương lòng cho anh ấy, lại còn tùy tiện đưa ra những lời hứa vô trách nhiệm. 

Cậu không xứng đáng gọi Seok Jae là ‘đứa nhỏ của mình’. 

“Được rồi, biết mình sai là được rồi, vậy thì.” 

May mắn là anh ấy đã chấp nhận lời xin lỗi, nhưng anh vẫn chưa nói hết lời. 

Ngay từ khoảnh khắc anh bắt đầu lên tiếng, cậu đã nghĩ rằng anh ấy sắp nói lời kết thúc vụ cá cược. 

Dù không cố ý, nhưng không có lý do gì để tiếp tục vụ cá cược với một người không chỉ thất hứa mà còn quên béng đi lời hứa đó. 

Nhận ra mình đã mất đi sự tin tưởng, cậu rũ vai xuống, thành tâm chờ đợi phán quyết của anh ấy. 

“Từ giờ đừng nói những lời không giữ được nữa nhé.” 

“Vâng.” 

“Tốt, tôi tin là lời hứa lần này em sẽ thực sự giữ lời, bài thuyết giáo đến đây là kết thúc.” 

Thế nhưng, anh vừa nói xong thì buông cậu ra khỏi vòng tay đang ôm chặt. 

Cơ thể bị bó chặt trong vòng tay giờ được giải phóng, cậu vô thức lùi lại phía sau. 

Rồi với vẻ mặt ngơ ngác không thể tin rằng âm thanh dự kiến không phát ra, cậu hỏi. 

“Thế là hết rồi ạ?” 

“Ừm? Em cũng đã xin lỗi rồi, và tôi cũng đã nhận được lời hứa lần sau sẽ không như vậy nữa, còn gì để nói nữa đâu?” 

“…. Vụ cá cược thì sao ạ?” 

“Vụ cá cược làm sao? Ngoài lời hứa vừa rồi thì chẳng có gì thay đổi cả.” 

Cậu ngập ngừng, không biết Seok Jae có quên không mà hỏi thêm lần nữa, nhưng lại thấy vẻ mặt anh ấy như kiểu có vấn đề gì khiến cậu bối rối. 

“Chỉ cần đừng nói những chuyện có vẻ không giữ được là được.” 

Có lẽ anh ấy nghĩ mình không hiểu lời giải thích của anh. 

Anh từ từ nói lại, như thể đang giải thích luật chơi. 

Trước lời nói đó, Moo Young tự nhiên nảy ra một ý đồ. 

‘Vậy thì nếu mình di chuyển mà không nói gì thì có ổn không nhỉ?’ 

Đọc được ánh mắt đăm chiêu lẫn trong vẻ mặt ngơ ngác của cậu, anh nhận ra đây chính là thời điểm để chấn chỉnh cậu và nói thêm. 

“Như vậy tôi cũng có thể chuẩn bị được.” 

Bàn tay vuốt ve mái tóc ướt dính trên mặt cậu thật dịu dàng. 

“Chuẩn bị sao ạ?” 

“Chuẩn bị để đi theo em ấy mà.” 

Ý anh ấy là sẽ đến cứu mình sao? 

Trước lời giải thích không mấy rõ ràng, Moo Young chớp mắt và nghiêng đầu. 

Seok Jae dùng ngón trỏ gõ nhẹ vào gò má trắng nõn vừa được tay mình làm sạch, như muốn cậu lắng nghe cho kỹ. 

“Nói gì thì nói, chết đột ngột thì dù là tôi cũng hơi sợ đấy.” 

“Vâng? Anh vừa nói gì ạ-” 

“À, đúng rồi. Suýt chút nữa quên cảm ơn hai đứa.” 

Ban đầu cậu cứ nghĩ mình nghe nhầm, nhưng nội dung nghe nhầm đó lại quá kỳ lạ. 

Cậu mở to mắt như con thỏ bị giật mình, định hỏi lại, nhưng anh đã mở miệng trước. 

“Cảm ơn vì đã cứu anh.” 

Anh ấy nghiêng đầu sang một bên, gửi lời cảm ơn cùng nụ cười rạng rỡ đến hai người khán giả tốt bụng đang im lặng lắng nghe cuộc đối thoại. 

Cậu bị sốc trước sự thật rằng mình không hề nghe nhầm, môi run run, vội vã nhìn theo ánh mắt của anh. 

Cậu mong rằng hai người đó sẽ nín cười trước câu đùa nhạt nhẽo của anh, hoặc có vẻ mặt ngạc nhiên. 

‘À.’ 

Nhưng khi nhìn thấy khuôn mặt của hai người đó, Moo Young cảm thấy trái tim như rơi xuống tận đáy, và hụt hơi. 

“…. Vâng, dạ.” 

“À, không ạ…” 

Nói là do lạnh thì không phải, khuôn mặt của họ trông như thể đang đặt một quả bom hẹn giờ trước mặt. 

Lúc nãy, cậu đã nghĩ rằng lý do khuôn mặt của hai người họ cứng đờ là vì họ đang để ý thái độ của Seok Jae đang tức giận, nhưng liệu có lý do nào khác không? 

Cậu chợt nhận ra tiếng hát nhỏ bé không ngừng vang lên giữa tiếng mưa. 

Ngay lập tức, một giọng nói tự nhiên liên tưởng đến. 

Tiếng nói vội vã vang lên sau tiếng gọi tên mình và….

‘Anh, không được!’ 

‘Anh ơi!’

Cậu đã chắc chắn rằng tiếng hét đó là dành cho mình. 

Thì ra, ‘anh’ đó thực chất là gọi người khác là Seok Jae. 

Cậu thậm chí còn không muốn tưởng tượng chính xác chuyện gì đã xảy ra. 

Sau khi hai người kia trả lời xong, không ai nói thêm lời nào và xung quanh nhanh chóng trở nên tĩnh lặng. 

Lũ zombie đập cửa bên ngoài đã biến mất từ lâu, chỉ còn tiếng ồn ào mơ hồ từ ngoài cửa sổ lấp đầy căn phòng học. 

Dù đã giải quyết xong mọi hiểm nguy đe dọa đến tính mạng, nhưng trong không khí lạnh lẽo vẫn cảm thấy sự căng thẳng tương đương. 

Chỉ có người khởi xướng bầu không khí này là cảm thấy nhẹ nhõm. 

‘Chà— hiệu quả tốt thật.’ 

Anh đã cố gắng tránh việc dùng mạng sống của mình để níu giữ cậu, nhưng để khiến em ấy cẩn thận, không còn cách nào khác ngoài việc bắt người nọ gánh vác tính mạng của người khác. 

‘Đấy, đáng lẽ ra khi còn cơ hội thì phải ngoan ngoãn chứ.’ 

Seok Jae ngầm bất lực, đổ lỗi tất cả cho việc Moo Young chẳng chịu giữ gìn bản thân chỉ với mạng sống của chính cậu làm lý do.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo