Ngay Cả Zombie Cũng Theo Đuổi Thần Tượng - Chương 97

Editor: HThanh.          

“Hả?”  

Moo Young chớp mắt đầy nghi hoặc, nghiêng đầu bối rối.  

‘Không xem chỗ nào? Mình vừa kiểm tra kỹ lưỡng rồi mà, còn chỗ nào nữa để xem chứ?’  

Gương mặt cậu lộ rõ sự ngây thơ, mọi suy nghĩ đều hiện rõ. 

Seok Jae im lặng nhìn khuôn mặt thành thật ấy rồi chậm rãi hạ tầm mắt xuống, như muốn đưa ra gợi ý.  

‘Sao bỗng nhiên nhìn xuống vậy?’

Cậu đảo mắt tròn xoe theo ánh mắt của anh, rồi chợt nhận ra anh đang nhìn vào chân mình.

Khi đã hiểu ra, cậu thốt lên.  

“Chỗ này không cần kiểm tra đâu, chân em không va vào cây cối gì cả.”  

“Vậy sao?”  

Anh cười rồi nghiêng đầu sang một bên như cách cậu vừa làm, hỏi lại.  

“Không bị thương chứ?”  

“Dạ không.”  

“Thật sao?”  

Moo Young nghĩ Seok Jae đang quá lo lắng như mọi lần, khi liên tục hỏi dù vừa thấy cậu đi đứng bình thường. 

Đang định trả lời kiểu trẻ con ‘Thật mà, thật mà!’, thì….  

♩ ♪ ♬~  

Tiếng nhạc đã nghe nhiều lần trong ngày vang lên bên ngoài cửa sổ. 

Có vẻ chuông báo thức tưởng đã tắt bỗng lại reo lên. 

Đồng thời, tiếng gầm gừ của lũ zombie im ắng bấy lâu cũng trỗi dậy dữ dội hơn.  

Kít…..  

Một âm thanh chói tai như xé rách thanh quản chợt chạm vào dây thần kinh của cậu. 

Khác hẳn tiếng gầm khàn đặc của con zombie lúc nãy, âm thanh này rõ ràng đến rợn người. 

Dù vậy cậu lại có cảm giác như một bên chân mình trở nên nặng trịch, như bị gì đó ghì xuống.  

Cậu vô thức lùi chân phải, cái chân từng bị zombie bám vào. 

Ngay lập tức, ánh mắt anh đang lơ đãng bỗng tập trung chằm chằm vào chỗ đó, như thể đã tìm thấy mục tiêu.  

Nhận ra điều này, cậu chợt hiểu. 

Cảm giác bị ép buộc và áp lực lúc nãy không phải do mình tưởng tượng.  

‘Chỉ cần dùng tay ấn thôi cũng được mà…’

Lý do anh nhất quyết xem trực tiếp là vì anh muốn kiểm tra xem cậu có bị zombie cắn hay không!  

“Lúc nãy em còn nói không nhớ rõ vì quá hoảng loạn, nên tốt nhất vẫn nên kiểm tra kỹ đi.”  

“…..”  

Có phải vì bị lộ ý đồ không? 

Seok Jae có vẻ hơi căng thẳng khi thuyết phục cậu. 

Trước ánh mắt ấy, Moo Young càng tin vào suy đoán của mình.  

Cậu cúi đầu, thở nhẹ một hơi.  

‘Thì ra là vậy…’

Anh giả vờ lo lắng cho vết thương, nhưng thực ra là đang nghi ngờ cậu. 

Đáng lẽ cậu có thể cảm thấy bị phản bội, nhưng cảm xúc đầu tiên trào dâng chỉ có một.  

‘May mà mình không từ chối ngay…’

Đó là sự nhẹ nhõm.  

Cậu không hề nghi ngờ rằng anh giấu diếm mục đích vì sợ cậu phản kháng. 

Nếu vậy, anh đã có thể nói thẳng trước mặt mọi người. 

Nhưng anh cố tình tìm đến cậu khi chỉ có hai người, rõ ràng là đang che chắn cho cậu. 

Nếu không phải vì quan tâm, thì còn lý do gì nữa?  

‘Ngay từ đầu, việc mang theo mình, một người có thể đã bị nhiễm bệnh đã là một rủi ro lớn rồi…’

Thành thật mà nói, có lẽ anh ấy đã không nói sự thật vì lo làm mình sợ. 

‘Anh ấy lo lắng cho mình đến vậy, mà mình lại chỉ vì xấu hổ mà định từ chối…’ 

Thật may mắn biết bao vì đã không mắc phải sai lầm đó. 

Nếu không, anh ấy sẽ buộc phải cứng rắn hơn và sẽ gặp khó khăn. 

Cậu cảm thấy có lỗi vì đã chỉ sốc khi biết anh ấy lao vào mà không lo bị nhiễm zombie, mà không hề để ý đến vị trí bị cắn, nên cho đến giờ vẫn không nhận ra nỗi dằn vặt của anh ấy. 

‘Lẽ nào anh ấy đã làm chuyện liều lĩnh đó ngay từ đầu với ý định này?’ 

Jun Woo và Kyeong Ho, hai người đó không những không nghi ngờ mình mà còn không hề nghĩ về khía cạnh đó, rõ ràng là vì quá sốc trước hành động và lời nói mà Seok Jae thậm chí không muốn thốt ra. 

‘…Anh.’ 

Vì mình mà anh ấy đã làm quá sức đến vậy. 

Vì thế, Moo Young không thể từ chối lời anh. 

Ngay cả khi vết thương ở chân vẫn còn, buộc cậu phải thú nhận thân phận của mình với anh ấy. 

“Em hiểu rồi.” 

Sau khi gật đầu đồng ý một cách dễ dàng, cậu tự mình vén quần lên để tiện cho anh xem. 

Chiếc quần jeans vừa bị ướt nên cứng lại, nhưng may mắn là có thể vén lên đến bắp chân, nơi răng zombie đã chạm vào. 

‘Liệu anh ấy có nghe mình giải thích lấy một lần rồi đuổi đi ngay không?’ 

Tuy biết anh ấy không phải người như vậy, nhưng cậu đã nhiều lần thấy những người bị đuổi khỏi nhóm nên thầm lo lắng. 

Càng lo hơn khi chính bản thân cũng chưa kiểm tra xem có vết thương không. 

Hơi thở khẽ run lên vì căng thẳng. 

Xoạt— 

Làn da cuối cùng được lộ ra hoàn toàn sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết nào. 

“A.” 

Cậu dùng bàn tay run rẩy vuốt lên bắp chân mình một lần, thở phào nhẹ nhõm khi cảm nhận được sự mịn màng không có chỗ gồ ghề nào. 

“Haaa…” 

Thực ra vì chiếc quần jeans vẫn nguyên vẹn không bị rách, nên cậu cũng đã đoán trước được kết quả này ở một mức độ nào đó. 

Tuy nhiên khi tận mắt kiểm tra và xác nhận là thật sự không có gì, sự căng thẳng hoàn toàn tan biến, đôi vai đang cứng ngắc rũ xuống. 

Rồi đột ngột, một bàn tay to lớn luồn xuống dưới hai cánh tay của Moo Young. 

Seok Jae đã nhẹ nhàng nâng cậu lên. 

Thịch. 

“Trời tối không nhìn rõ, tôi chuyển hướng một chút nhé.” 

“Vâng, vâng ạ.” 

Trước khi kịp phản ứng gì, cậu đã bị anh bế lên và đặt ngồi trên bệ cửa sổ. 

Cậu chỉ biết gật đầu cứng nhắc trước lời giải thích của anh vì không có lý do gì để từ chối. 

Và vì mọi lo lắng đã biến mất, sự kiệt sức ập đến khiến cậu ở trong trạng thái sao cũng được. 

Vì vậy dù việc Seok Jae quỳ xuống và xoa bóp bắp chân mình như nắn đất sét vì chiều cao không phù hợp có hơi ngượng và khó chịu, thì cũng không sao cả. 

“Tôi muốn xem cả phía trên nữa nhưng quần không lên hết. Moo Young à, cởi hẳn quần ra được không?” 

Việc đứng trước mặt anh chỉ với chiếc quần lót thì cũng không sao cả… 

“Khoan, anh ơi.” 

Không, dù mệt đến đâu, đến mức đó thì không được. 

Tất nhiên, cậu biết rằng dù cậu có cởi hết thì trong mắt anh ấy, cậu trông chẳng khác gì một chú cún đang được khám ở bệnh viện thú y. 

Nhưng ngồi trước mặt anh ấy chỉ với một chiếc quần lót thì quá xấu hổ. 

Nghĩ lại nếu không cho anh ấy xem thì tình huống sẽ đáng nghi ngờ, nên cũng không thể từ chối… 

“À, em… em mặc áo vào trước được không? Em thấy hơi, hơi lạnh ạ.” 

Vì vậy, Moo Young đã chọn phương án thứ ba. 

Cậu diễn kịch như thể thật sự bị lạnh, ôm lấy hai cánh tay và xoa xoa. 

Thấy cảnh đó, Seok Jae im lặng một lúc rồi chậm rãi đứng dậy, vươn tay về phía chiếc túi. 

“… Được rồi, tôi lấy quần áo cho. Quần áo trong túi, cái nào cũng được nhé?” 

“Vâng.” 

Nghe câu trả lời từ phía sau, anh chỉ khẽ đảo mắt kiểm tra trạng thái của cậu rồi thầm bật cười. 

Khi người đang ở giữa hai chân mình biến mất, cậu khẽ lắc lư chân tới lui và ngoan ngoãn chờ đợi trông thật ngây thơ.

‘Không từ chối cái này ư?’ 

Ban đầu thì cố tránh không cho xem phần trên, giờ thì lại nói là sẽ cởi luôn cả quần ra. 

Không hiểu tâm trạng đã thay đổi thế nào nữa. 

Thực ra mọi hành động của anh đang làm lúc này, khác với suy nghĩ của cậu, chín phần là vì sự thỏa mãn cá nhân. 

Một phần còn lại là để an ủi trái tim mong manh của cậu đã sốc khi lần đầu thấy hành vi tự gây nguy hiểm. 

Cơ sở cho kế hoạch lấy việc khám cơ thể làm cớ là nhờ anh ấy nhớ lại chuyện ở tiệm xe đạp. 

Hình ảnh cậu căng thẳng tột độ chỉ vì anh chạm nhẹ vào bụng cậu, và anh muốn lợi dụng điều này. 

Anh nghĩ rằng làm như vậy vừa khiến cậu quên bẵng đi tâm trạng u ám, vừa khiến cậu không thể rời mắt khỏi mình. 

Nhân tiện cũng có thể giải tỏa chút bực bội tích tụ của bản thân, đó quả thực là một chuyện toàn lợi nên anh đã không ngần ngại lâu. 

Thực tế việc lột sạch quần áo của cậu ra để xem, anh đã chuẩn bị tinh thần để bị từ chối ở một mức độ nào đó. 

Vì vậy anh đã nghĩ đến việc thử kích thích lòng trắc ẩn của cậu bằng cách năn nỉ rằng mình lo lắng nên chỉ muốn xem một chút thôi… 

Nhưng Moo Young thì chỉ cần anh hơi thúc ép một chút là đã cho phép anh tùy ý cơ thể mình một cách bất lực, như thể một công trình kiến trúc mong manh đang sụp đổ. 

Vì vậy, Seok Jae nảy sinh chút ý đồ nghịch ngợm và tò mò, quyết định thử làm càn thêm một chút nữa. 

“À, cảm ơn anh.” 

“…..” 

“Ư… Á! Quần, quần thì em tự cởi cũng được ạ!” 

“…….” 

Và kết quả thu được đúng như anh đã đoán trước. 

Việc anh trực tiếp mặc áo cho cậu, và thậm chí là hành động cởi khóa quần giúp cậu đều không bị từ chối, ngoại trừ một chút giãy dụa. 

“C… cảm ơn anh ạ…?” 

Thậm chí còn lễ phép đến mức nào nữa khi không quên nói lời cảm ơn. 

Có lẽ vì ngại chỉ mặc mỗi quần lót bên dưới, cậu khép nép ôm gối cười mỉm. 

Cảnh tượng cậu ngẩng lên nhìn anh như vậy thực sự là… 

‘Quá không phòng bị rồi.’ 

Chủ thể đang tận hưởng sự không phòng bị đó nhất, anh lại thở dài một hơi, thầm nghĩ.

‘Phải làm sao với em ấy đây’. 

Hoàn toàn coi cậu như một cục nợ khó giải quyết. 

Chát. 

“Dạng chân ra chứ, cứ ngồi thế sao anh xem kỹ được.” 

“À, vâng, vâng ạ.” 

Dù bị đánh vào cái mông tròn trịa hiện ra, nhưng đáp lại không phải là lời phàn nàn ‘đừng làm thế’ mà chỉ là câu trả lời đầy nghiêm túc. 

Seokjae lại một lần nữa khẽ hít vào một hơi như thở dài, lẩm bẩm trong lòng. 

‘Thật sự là vấn đề mà…’ 

Mắt không rời khỏi cảnh miếng thịt mềm mại khẽ giật lên rồi hạ xuống dưới tay mình.

Bình luận
Đăng ký mới
Báo Lỗi Truyện!
Mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo đúng sẽ được thưởng 50 coin. Báo sai sẽ bị trừ 50 coin.
Donate Ủng hộ Team
Premium Chapter
hoặc 0 coin
Nếu không có mật khẩu mở chương bạn sẽ bị trừ coin!
Bạn có chắc chắn thực hiện hàng động này!
Đăng nhập
Nếu không đăng nhập được hãy dùng chức năng quên mật khẩu để lấy mật khẩu mới!
Quên mật khẩu
Mật khẩu mới và link xác nhận sẽ được gửi tới địa chỉ email! Mật khẩu mới chỉ có hiệu lực sau khi bạn xác nhận!
Thông báo